Bởi vì là giả, mới có thể vui đùa với anh...

Ý nghĩ này, để ánh mắt của anh lóe lên phẫn nộ và hận ý, để nhiệt độ trong xe, đều chậm lại.

Kiều Luyến bị anh nhìn chằm chằm toàn thân rét run, nhưng nhìn Tống Nguyên Hi rời đi cùng người đàn ông kia, cô liền không nhịn được kéo cánh tay Thẩm Lương Xuyên: "Thẩm tiên sinh, anh đang suy nghĩ gì vậy? Nhanh theo sau!"

Một câu, để suy nghĩ Thẩm Lương Xuyên trở lại hiện thực.

Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm cánh tay cô nắm tay mình, đè xuống tâm tình phức tạp nơi ngực, nhìn về phía trước, khởi động xe, lúc này mới theo sau.

Đối phương đi vòng quanh Bắc Kinh, càng chạy càng đến gần vùng ngoại thành, sau cùng đến một địa phương vắng vẻ phía tây.

Kiều Luyến trợn to mắt nhìn phía trước, chỉ vào cái cửa hàng nhỏ trước mặt: "Ở đó, xe ngừng ở đó!"

Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, dừng xe, thân là nhân vật công chúng, anh liền cầm lấy khẩu trang và mũ, còn chưa mang lên, cửa xe đã bị mở ra, Kiều Luyến xuống xe, đã chạy tới! Thẩm Lương Xuyên thu thập cho mình xong, động tác liền chậm một bước, anh nhíu mày, lại ngẩng đầu, bóng dáng cô đã biến mất ở cửa.

Anh vội vàng đẩy cửa xe ra, xuống xe.

Kiều Luyến lo lắng xông vào.

Nơi này là một nhà trọ, hành lang hai bên có rất nhiều gian phòng, tia sáng quá chói, để cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Mà không khí bên trong, mang theo một loại cảm giác buồn nôn, xem xét không chính quy, nơi chuyên môn làm một ít chuyện.

Cô dựa vào bốn phía, liền thấy Tống Nguyên Hi ở phía trước, giống như thân thể khó chịu, đang dựa vào vai của người đàn ông.

Cái cảnh tượng này, để cho cô hiểu xảy ra chuyện gì.

Làm ký giả dài như vậy, cô đã sớm nhìn quen các loại âm mưu, Tống Nguyên Hi bây giờ, khẳng định bị hạ thuốc.

Cô đi lên phía trước, hô to một tiếng: "Dừng lại!"

Người đàn ông kia lại không quay đầu, ngược lại càng chạy càng nhanh!

Kiều Luyến khẩn trương, chạy về phía trước, đúng lúc này, cửa phòng hai bên bỗng nhiên mở ra, một đám tay chân vọt ra.

Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại, trực tiếp bày ra tư thế, mắt thấy một người đàn ông tiến lên muốn bắt cô, cô trực tiếp bắt được đối phương, dùng sức đẩy về phía trước, đẩy lên một người khác!

Cô học qua một số võ thuật, nhưng võ này đối mặt đám người này, chung quy là không thể lại.

Vừa đánh lui hai người, sau lưng liền có người xông tới, trước sau bao quanh cô, lúc này cũng không có khả năng chạy đi được.

Cô lo lắng cắn môi, có người tấn công tới, cô đối phó người phía trước, nhưng sau đầu lại cảm giác có cơn gió đánh tới.

Hỏng bét!

Xong đời!

Suy nghĩ vừa ra, liền nghe đến người ở sau lưng kêu thảm một tiếng, tiếp đó sau lưng dán lên một tấm lưng rộng rãi, tiếng Thẩm Lương Xuyên luôn luôn trầm ổn, giờ phút này mang theo lo lắng: "Cô là heo sao? Không biết nơi này sẽ gặp nguy hiểm à?"

Kiều Luyến bị chửi sững sờ, không khỏi có loại cảm giác quen thuộc.

Cô còn nhớ rõ... Lúc trước chơi game.

Cô bị một người khơi mào lửa giận, chạy đuổi theo đánh, không cẩn thận trúng phải gian kế của đối phương, có người trốn ở bên cạnh, thừa cơ mà ra, ba người đánh cô một cái, mắt thấy máu sắp tiêu hao hết sạch, Tử Xuyên chạy vào.

Khi đó mở giọng nói, tiếng anh tức hổn hển truyền tới: "Em là heo sao? Đuổi tới muốn chết à?"

Ngữ khi quen thuộc, trong lúc này, lại quỷ dị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện