Kiều Luyến hoảng sợ.

Cô thật ra không sợ bị bắt lấy bản thân sẽ như thế nào, nhưng mà vừa mới ghi hình, sẽ không còn.

Cô hít sâu một hơi, cới giày cao gót ra cầm trong tay, sau đó —— nhấc chân liều mạng chạy! “Đứng lại!” Vương Văn Hào bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, suy nghĩ một chút những gì mới nói mà bị tuôn ra……

Diễn xuất hắn ta dùng kiếm sống, sẽ hoàn toàn xong đời!

Lý Mộng Kỳ cũng hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, hét lên chói tai: “Đứng lại đó cho tôi! Tôi có thể cho tiền! Cứ ra giá, bao nhiêu tiền cũng được!”

Kiều Luyến căn bản không nghe lời cô ta nói, một lòng một dạ chạy về phía trước.

Hôm nay toàn bộ khách sạn Hoàng Gia được bao để tổ chức bữa tiệc, mà ở trên hành lang, căn bản là không có ai.

Cô cứ chạy, cũng nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy dài màu đỏ, bên trong chính là một lễ phục ngắn màu trắng trễ ngực!

Vừa rồi ánh sáng tương đối tối, khẳng định Vương Văn Hào không có nhìn thấy cô.

Chỉ cần chạy khỏi chỗ này, trà trộn ở trong đám người tham gia yến hội, hắn ta sẽ không tìm được mình!

Nhưng cố tình, bảo an nhận được tin tức, cấp tốc chạy tới.

Lúc này Kiều Luyến tiến lên, chính là tự tìm đường chết.

Cô nhìn bên cạnh có một hành lang, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đi vào!

Chạy!

Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, cô vội vàng cúi đầu, nhìn xem video đăng được gửi đi, còn thiếu 30% là có thể gửi đi xong.

Cô cắn chặt khớp hàm.

Nhìn ra sau, nhìn thấy khoảng cách bọn họ đuổi theo, chỉ sợ thời gian không đủ.

Trong lòng cô gấp thành đoàn, đại não nhanh nghĩ làm sao kéo dài thời gian, lại qua chỗ ngoặt, liền nhìn thấy đoạn đường phía trước đứng một người đàn ông.

Anh mặc tây trang màu đen, thân hình đĩnh bạt như tùng, khí chất xa hoa.

Cho dù ánh sáng tối tăm, cô vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra, anh là Thẩm Lương Xuyên!

Thẩm Lương Xuyên……

Trong ánh mắt Kiều Luyến hiện lên một tia giảo hoạt.

Mà lễ phục đỏ cô cởi ra, đã bị cô ném vào trong túi.

Sau đó, cô trực tiếp vọt tới trước mặt Thẩm Lương Xuyên, dừng lại bước chân, há miệng thở dốc.

Cô có thể nhìn thấy ánh mắt anh lạnh băng, thậm chí mày rậm nhíu chặt, sau đó, khí anh mở miệng muốn nói cái gì, đột nhiên cô nhón mũi chân, ôm cổ anh, trực tiếp hôn lên bờ môi của anh!

Xúc cảm lạnh lẽo, môi mềm mại, làm toàn thân Kiều Luyến cứng đờ.

Có thể cảm giác được thân thể anh, nháy mắt căng chặt, như là muốn đẩy cô ra theo bản năng, Kiều Luyến lập tức buộc chặt cánh tay, gia tăng nụ hôn này.

Đúng lúc này, tiếng bước chân tiến dần, ngừng ở phía sau bọn họ, có người dò hỏi: “Cái kia, xin hỏi hai người có thấy một cô gái mặc lễ phục màu đỏ không?”

Kiều Luyến có thể cảm giác được Thẩm Lương Xuyên muốn nói chuyện, sợ anh nói ra cái gì, trực tiếp mở miệng ra, vươn đầu lưỡi, dùng sức che lấp toàn bộ bờ môi anh!

Tay linh hoạt, ôm lấy anh, sau đó cảm nhận hơi thở mát lạnh từ anh, tràn ngập toàn bộ khoang miệng.

Kiều Luyến nỗ lực làm cho chính mình duy trì tỉnh táo, sau đó, tay cô đặt ở sau lưng, chỉ chỉ phía trước.

Chờ kho đám người kia chạy đi, không còn nghe được tiếng bước chân, lúc này Kiều Luyến mới buông lỏng Thẩm Lương Xuyên ra.

Ánh sáng u ám, cô không nhìn thấy sắc mặt Thẩm Lương Xuyên, lại có thể cảm nhận được trên người anh phát ra ra tầng tầng tức giận.

Tuy rằng bọn họ đã ở bên nhau ba ngày, nhưng vừa rồi, lại là lần đầu tiên bọn họ hôn môi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện