Trước khi chia tay, Nhâm Hải Xuyên còn không quên nhắc lại với An Á vừa đến đón Diệp Lan, bảo phải chú ý cân nặng của Diệp Lan, ăn tết xong mà gầy quá thì thôi khỏi cần đưa về đây nữa.

An Á và Nhâm Hải Xuyên quen biết cũng đã lâu, nghe vậy cười nói: “Cháu chưa trách chú dày vò cậu ấy quá nghiêm trọng đó nha, lúc đem tới còn béo khỏe, chú ép cho gầy mấy cân, giờ sao đây?”

Nhâm Hải Xuyên cười cười không nói gì.

An Á định nói ít câu với Giang Trì, nhưng quá nhiều người nên chỉ lịch sự chào hỏi rồi thôi.

Sau đó ai về nhà nấy, Diệp Lan đi nghỉ ngơi dưỡng sức, Giang Trì thì phải lên tinh thần ứng phó với lịch trình dày đặc sắp tới.

Cũng may, Cảnh Thiên không định vắt kiệt sức cậu, tuy lịch kín nhưng thời gian không quá sát sao, sắp xếp hành trình cũng hợp lý, không bắt Giang Trì ở trọ lại sân bay.

Tuy Giang Trì biến mất mấy tháng, nhưng tiếng tăm có sẵn vẫn còn đó, mấy hôm trước còn có “ái muội nhẹ” với Diệp Lan, hôm nay tham gia hoạt động, danh tiếng không thua lúc trước, sau khi lịch trình cuối năm của Giang Trì được công bố trên mạng, hội nhóm fan ở từng địa phương tức tốc tổ chức đón máy bay, xếp hàng còn dài hơn trước, Giang Trì bế quan đóng phim đã lâu, đột nhiên lại được fan săn đón, chợt như có lại cảm giác ngày vừa nổi tiếng.

“Show tạp kĩ ngày mai chiều mới quay, nhưng sáng phải tới tổng dợt, không cần sớm quá, đừng trễ là được.” Cảnh Thiên nhìn sổ ghi chú nói nhanh với Giang Trì: “Hôm nay ít việc, chiều nay chụp ảnh cho tạp chí, cậu bắt ống kính cũng không tệ, chắc không lâu lắm, tối nay được nghỉ sớm.”

Giang Trì ăn trưa với Cảnh Thiên và Lý Vĩ Lực trong nhà hàng, Cảnh Thiên nói ba câu không câu nào không dính với công việc, vừa ăn vừa nói: “Show tạp kĩ ngày mai nhớ chú ý, đây là show chủ chốt đài Giang Tân mới thực hiện, cậu tham gia số đầu tiên, nhà đài chú trọng lắm, cũng đã lên sẵn lịch quảng bá suốt nửa tháng rồi, tỉnh táo lên, thể hiện cho tốt.”

Giang Trì gật đầu, “Tối nay gửi kịch bản cho em đi, em đọc trước.”

“Ừ.”

Cảnh Thiên rất hài lòng điểm này của Giang Trì, dù là việc gì, chỉ cần đã xác định là đều tập trung nghiêm túc, chưa từng gây chuyện, gần như luôn phát huy tốt vượt mong đợi.

Từ khi vào nghề Cảnh Thiên phụ trách không ít nghệ sĩ, Giang Trì xem như là người toàn năng nhất trong số đó.

Cảnh Thiên ăn không nhiều, được vài miếng là bỏ đũa cầm điện thoại, chốc lát sau bàn với Giang Trì: “Sắp tết rồi, lịch làm việc sau tết cũng cần lên kế hoạch sớm, bên anh có mấy kịch bản, gửi cho cậu xem thử, với mấy chương trình thực tế liên lạc, hỏi cậu có hứng thú không.”

“Gửi kịch bản cho em xem đi, chương trình thực tế…” Giang Trì lấy khăn giấy lau miệng, “Cát sê bao nhiêu?”

Cảnh Thiên dở khóc dở cười, “Nghèo thật rồi à? Còn chẳng hỏi nội dung, cát sê cho cậu nói chung là bắt đầu bằng số 3 kết thúc bằng 8 con số, có chỗ trực tiếp ra giá luôn, cũng có chỗ tính theo thời lượng.”

“Có thể suy nghĩ.” Giang Trì tính thử số tiền mình sẽ nhận được, cười cười, “Không nghèo đến thế, nhưng nhiều chút cũng tốt.”

Cảnh Thiên rất mừng, Giang Trì chưa bị Diệp ảnh đế mê hoặc thành fan bại não, còn biết kiếm tiền, anh ta đang định nói tiếp thì Giang Trì lại thẹn thùng hỏi: “Hỏi thử mấy chỗ chương trình thực tế, có ai mời anh Diệp Lan không xem?”

“…” Cảnh Thiên thở dài, “Đừng có mơ, Diệp ảnh đế không đi chương trình thực tế.”

Lý Vĩ Lực đang vùi đầu và cơm, nghe vậy ngẩng lên nói: “Tại sao? Bây giờ chương trình thực tế trả công cao lắm, cũng đâu mất nhiều thời gian, lên hình chen chen tí là coi như thảnh thơi, sao lại không?”

“Tại sao? Cũng giống như lý do Giang Trì không đi cắt băng khai trương cho quán mì kế bên vậy, cậu nói xem tại sao?” Cảnh Thiên nói lạnh băng, “Diệp ảnh đế không đóng phim truyền hình không đi show thực tế là luật bất thành văn trong giới lâu năm rồi, hôm nay cậu mới biết à?”

Lý Vĩ Lực nhớ lại khi còn trong đoàn phim cả Nhâm Hải Xuyên cũng phải nhường Diệp Lan ba phần, lập tức ngậm miệng.

Giang Trì nghẹn cười, trong lòng lại hơi tiếc nuối.

Nếu biết trước thi thoảng Diệp Lan sẽ tham gia tiết mục nào thì tốt rồi, nếu bên sản xuất còn cần thêm nghệ sĩ, Giang Trì tình nguyện tham gia không công. Được chơi chung với Diệp Lan là vui rồi.

Đương nhiên, câu này không nói Cảnh Thiên nghe được.

Trước đây để vào được đoàn phim “Tên khốn”, cậu giấu công ty và người đại diện, mất không biết bao nhiêu công sức, sau đó bị công ty phát hiện suýt chút bị kiện, Giang Trì biết, không thể lặp lại chuyện đó được.

Nhưng mà vẫn rất rất muốn.

Từ lúc rời đoàn phim tới giờ đã một tuần rồi.

Quen với việc ngày nào cũng được thấy nam thầnn, tách ra rồi, thật khó lòng chịu nổi.

Tính ra, còn gần một tháng nữa mới được gặp lại Diệp Lan.

Có lẽ bầu không khí đón tết quá náo nhiệt, Giang Trì rất ít khi ủy mị chợt thấy nhớ nhà.

Hôm qua Giang Trì mới chuyển khoản về cho cha mình số tiền không nhỏ, còn nhờ trợ lý tư nhân cậu để lại Bắc Kinh chọn mua một xe hàng tết gửi về nhà, nghe trợ lý nói, người nhà rất khỏe, ông bà cậu, cha mẹ của mẹ kế cậu cũng đến, treo đèn gắn hoa rất rực rỡ, cực kì có không khí tết, ba cậu còn cười rạng rỡ cho trợ lý bao lì xì dày.

Tiền trong bao không phải ít, trợ lý không dám giấu, vừa ra khỏi cửa là báo cáo với Giang Trì, Giang Trì cười cười bảo cậu cất đi, dặn cậu mua đồ mang về nhà mình nữa.

Tết nhất cũng chỉ thế mà thôi.

Cậu thật lòng vui cho cha mình gia đình đoàn viên, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến cậu nữa.

Giang Trì cầm điện thoại lên chơi một lúc. Vẫn hơi nhớ nhà.

Nhưng lần này không nhớ cha mẹ, mà nhớ Diệp Lan.

Cậu muốn nhắn tin cho Diệp Lan.

“Hôm nay… là mùn mấy âm lịch rồi?” Giang Trì ngẩng đầu hỏi Cảnh Thiên: “Có câu gì để nói không anh?”

Cảnh Thiên hoang mang: “Hai bốn? Hay hai lăm nhỉ?”

“Hai mươi lăm.” Lý Vĩ Lực húp canh, thuận miệng nói: “Hai mươi lăm, hầm đậu hũ, dán cửa sổ. Sao vậy anh Giang? Tự dưng nhớ ra mấy chuyện đó hả, tốt nay hầm đậu hũ cho có không khí nha?”

Giang Trì cười cười, “Không cần không cần, anh hỏi vậy thôi.”

Giang Trì tìm hiểu phong tục ngày hai mươi lăm tháng chạp, thêm mấy câu chúc cát lợi, ghép chỗ này chỗ kia, soạn ra tin nhắn tương đối nghiêm túc.

Tuy là rất muốn, nhưng đi chúc người ta hai mươi lăm tháng chạp vui vẻ cũng khiên cưỡng quá, nhưng còn hơn không có gì để nói.

Giang Trì đọc kĩ lại mấy lần, chỉnh lại vài chỗ rồi gửi cho Diệp Lan.

Giang Trì trừng mắt nhìn màn hình, không dám chớp.

Một phút, hai phút, ba phút, mười phút trôi qua… Diệp Lan không trả lời cậu.

“Ăn xong chưa?” Cảnh Thiên nhìn đồng hồ, “Xong rồi tới phòng chụp thôi, chụp bìa tạp chí lâu lắm, tới sớm bắt đầu sớm, tối nay được nghỉ sớm.”

Lý Vĩ Lực gật đầu, đứng lên đeo ba lô của Giang Trì, Cảnh Thiên nhìn Giang Trì, “Giang Trì?”

“Dạ xong rồi.” Giang Trì bật lớn âm lượng app chat, đứng lên, “Đi thôi.”

Chủ đề buổi chụp chiều nay là thế giới xa hoa, Giang Trì mặc tây trang cao cấp, từ giày da đến cúc áo đều được chăm chút tuyển lựa tỉ mỉ, các người mẫu nữ mặc váy dạ hội ngồi quanh tháp rượu khổng lồ, sau tháp rượu là tấm rèm pha lê lớn, Giang Trì đứng phía trong, tay gạt nhẹ rèm lên, để lộ một phần ba khuôn mặt, đèn chiếu từ sau tới, với pha lê và tháp rượu làm nền, Giang Trì như đang tỏa sáng.

“Gần đây trạng thái của Giang Trì tốt thật.” Tổng biên tập chí nói nhỏ với Cảnh Thiên: “Ánh mắt thay đổi rồi, ăn hình hơn nhiều.”

Cảnh Thiên không nhịn được muốn khoe, giả vờ khách sáo: “Cũng tàm tạm… Chủ yếu là gần đây đóng phim của đạo diễn Nhâm, học được rất nhiều.”

Nhâm Hải Xuyên hả?” Tổng biên tập ngạc nhiên, mỉm cười, “Thế thì khó trách, gần đây Giang Trì phát triển không tệ chút nào.”

Cảnh Thiên hả dạ, khách sáo thêm lúc lâu nữa.

Trong giờ nghỉ, Giang Trì ra sức chớp đôi mắt bị ánh đèn từ bốn phương tám hướng chiếu đến lóa nhòa, chưa kịp hồi phục lại đã đòi Lý Vĩ Lực đưa điện thoại.

Điện thoại lặng ngắt như tờ, Diệp Lan vẫn chưa hồi âm.

Nhiếp ảnh gia gọi Giang Trì đến xem ảnh vừa chụp, không khỏi khen ngợi, Giang Trì lúc chụp không thấy gì, giờ nhìn ảnh cũng ngạc nhiên, cười nói: “Đẹp thật, mọi người giỏi quá.”

Nhiếp ảnh gia vội khách sáo bảo nhờ cậu Giang giỏi, Giang Trì xem lại mấy lần, hỏi: “Cho em vài tấm được không? Em không công khai, chỉ cho bạn xem thôi.”

Ảnh chưa xuất bản, tuy chưa chỉnh sửa lẫn chưa quyết định dùng bức nào, nhưng nhiếp ảnh gia cũng không dám trực tiếp đưa cậu, thỏa thuận: “Tôi hỏi tổng biên tập nhé, cậu chờ chút.”

Chủ biên đi tới hỏi đầu đuôi rồi thoải mái nói: “Cho cho cho.”

Tổng biên tập cười nhìn Giang Trì, “Cậu cũng thấy không tệ đúng không? Tôi mới nói với đại diện Cảnh, gần đây trạng thái của cậu quá tốt, lát nữa vất vả cậu chụp thêm vài tấm?”

Giang Trì cười đáp: “Nhất định.”

Ở phòng chụp có mạng, không lâu sau, những tấm hình đẹp nhất được gửi tới điện thoại Giang Trì.

Giang Trì ngồi ra góc chọn chọn lựa lựa, tìm ra tấm cậu thấy ổn nhất, do dự một chốc rồi gửi cho Diệp Lan.

Tin nhắn chúc mừng vừa nãy giống gửi tập thể quá, Diệp Lan xem rồi không trả lời cũng bình thường, lần này trực tiếp gửi ảnh, chắc… sẽ hồi âm nhỉ? Giang Trì gửi hình xong còn nhắn thêm: Vừa mới chụp, em nhớ năm trước nữa em cũng từng chụp ảnh tạp chí chủ đề này, không đẹp được như anh, nhưng muốn cho anh xem thử.

Giang Trì thấp thỏm nhìn màn hình chat, có chủ động quá không?

Chất lượng ảnh rất cao, gửi một lúc mới xong, chưa kịp chờ Diệp Lan trả lời nhiếp ảnh gia đã gọi Giang Trì, Giang Trì hết cách, đưa điện thoại cho Lý Vĩ Lực.

Bộ ảnh tiếp theo chụp mất gần một tiếng.

Giang Trì không ngừng nghĩ, sao Diệp Lan không trả lời.

Hẳn phải khen vài câu chứ? Diệp Lan cũng lịch sự với mình lắm mà.

Hy vọng Diệp Lan đừng trả lời ngắn quá, vậy thì không tiện gợi chuyện nói tiếp.

Tuy trong lòng có việc nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Giang Trì chụp ảnh như thường, cậu hợp tác rất tốt, chất lượng ảnh cao, nhiếp ảnh gia khen luôn miệng, tổng biên tập cũng cực kì hài lòng.

Một tiếng sau, cuối cùng đã chụp xong.

Mọi người chào hỏi xong tổng biên tập còn tới khách sách với Giang Trì mãi, Giang Trì kêu khổ liên tục, vất vả lắm mới kết thúc, hối hả cầm điện thoại kiểm tra.

Cột tin mới vẫn trống không.

Nụ cười trên môi Giang Trì nhạt dần, mở app chat lên vào khung đối thoại của mình và Diệp Lan, tin nhắn cuối cùng vẫn là câu cậu gửi Diệp Lan tiếng trước.

Tổng biên tập đưa quà và vật lưu niệm chuẩn bị trước cho Giang Trì, Giang Trì vội cười cảm ơn, rồi còn kí tên cho mấy người của tạp chí.

Trên đường về khách sạn, Giang Trì không được vui, từ chối lời mời đi uống tối nay của Cảnh Thiên.

Giang Trì mở app chat lần thứ N, kéo xem danh sách bạn bè.

Diệp Lan không hoạt động gì, ngược lại thấy mấy tấm ảnh chụp cả nhà cha đăng, đương nhiên, không có cậu trong đó.

Trang chủ đầy tin tức hình ảnh bạn bè chuẩn bị đón năm mới.

Nụ cười phai dần, Giang Trì tắt điện thoại.

Vừa định đưa cho Lý Vĩ Lực thì điện thoại rung rừm rừm.

Cuộc gọi đến, Diệp Lan.

Giọng Diệp Lan nghẹt nghẹt, uể oải lười lười: “Mới dậy… Chụp bìa tạp chí hả?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện