Đêm qua, Diệp Lan ra ngoài uống tới hơn ba giờ sáng.
Tửu lượng của anh bình thường, không uống được nhiều, nhưng không chống nổi tất cả mọi người cùng chuốc, vừa đỏ vừa trắng cùng tưới vào, say tới không phân biệt được trước sau trên dưới.
Lúc tài xế Lão Kim dìu Diệp Lan vào nhà đã gần năm giờ, Diệp Lan sống một mình trong khu biệt thự sân vườn, một mình một cõi, trong nhà đến giúp việc cũng không có, Lão Kim không yên tâm, sợ Diệp Lan uống say ở một mình lên cơm đập nhà, đắn đo rồi gọi cho Sầm Văn, sau đó ở lại canh Diệp Lan tới gần bảy giờ Sầm Văn đến mới về.
Từ khi rời đoàn phim Diệp Lan có chuyên gia dinh dưỡng và thể hình riêng trông coi, may nhờ tuổi trẻ, mới mấy ngày mà trạng thái cơ thể và da dẻ anh đều tốt lên thấy rõ, không còn vẻ mệt mỏi như trước, tinh thần sung mãn đến sẵn sàng vác súng máy nã đạn vào trụ sở Siêu Giải Trí, An Á và Sầm Văn vui mừng quá mà thả lỏng cảnh giác, mới lơ là một hôm anh đã phá tửu giới rồi.
Sầm Văn không dám cho An Á biết, sợ bị cả hai phía mắng, cô lén báo với chuyên gia dinh dưỡng, nhờ chuyên gia dinh dưỡng nấu cháo rau mang qua, để lúc Diệp Lan dậy không phải chịu đói.
Sau khi tiễn chuyên gia dinh dưỡng đi, Sầm Văn nghe thấy tiếng động trên lầu, rón rén bước lên.
“Ừm? Tôi đang ở Bắc Kinh…”
“Tối qua ngủ trễ…”
“Sao lại ngủ trễ? Đương nhiên là bận làm việc.”
Sầm Văn mặt vô cảm đẩy cửa phòng ngủ Diệp Lan.
Diệp Lan mặc mỗi cái quần ngủ lỏng lẻo, anh lún trong chiếc chăn tơ tằm trắng muốt, tóc hơi rối, nhắm mắt cười khẽ, “Xem rồi, không tệ nha bạn nhỏ…”
Diệp Lan nghe tiếng thì hé mắt, anh ủ mưu trong lòng, cười đá mắt với Sầm Văn, nói tiếp: “Còn nữa không? Gửi hết qua đây tôi xem thử.”
Diệp Lan ngồi lên, Sầm Văn tự giác vào vai bảo mẫu, nhặt quần áo anh vứt đầy sàn lên rồi lấy quần áo sạch ra cho Diệp Lan, Diệp Lan kẹp điện thoại lên vai, vừa mặc đồ vừa nói: “Không có gì, tôi thuận miệng nói vậy thôi…”
Chợt Diệp Lan cười, “Tạp chí đấy à! Tôi nhớ ra phong cách của bọn họ rồi… Này, không ai bảo cậu chụp kiểu hoang dã hơn à?”
Trên đường về khách sạn, Giang Trì ngồi nghe giọng nói lười biếng mới ngủ dậy của Diệp Lan, vành tai đỏ ửng.
Cậu hồi tưởng lại quá trình chụp ảnh hôm nay, không biết Diệp Lan nói nghĩa nào, hỏi nhỏ: “Là… hơi gợi cảm chút ấy ạ? Dạ… Có một tấm, bảo em nhấc cằm người mẫu nữ lên.”
“Cái đó có là gì.” Diệp Lan cười, “Không nhớ là ba hay bốn năm trước, tôi chụp poster cho công ty vàng bạc đá quý nào đó, đưa đội của tạp chí này qua chụp cho tôi, tôi đi, hôm đó hình như từ đầu tới cuối không biết gài nút sơ mi là gì, trong lúc chụp còn bảo người mẫu nữ luồn tay vào trong áo tôi, tay cô gái đó lạnh như nước đá vậy, làm tôi cũng lạnh cóng…”
Dĩ nhiên Giang Trì nhớ bộ ảnh đó, bây giờ vẫn còn trong điện thoại cậu kia kìa!
Diệp Lan cảm thán: “Sau đó còn định bảo tôi chụp với bạn diễn một tấm sát tới gần như hôn, bị An Á ngăn lại… Chậc, hôm nay cậu có chụp dạng đó không? Ảnh hôn gì đó, gửi qua xem thử.”
Giang Trì vội nói: “Không có không có, trước khi chụp đã thỏa thuận nội dung, không có mấy cảnh đó, hơn nữa… Em rất ít khi chụp ảnh ái muội như thế, công ty tạm thời không cho em chuyển hình tượng sang dạng ấy, bản thân em… cũng không giỏi mặt đó.”
“Không giỏi?” Diệp Lan nhớ lại mấy cảnh hôn của anh với Giang Trì, bật cười, “Tôi lại không thấy vậy nha.”
Giang Trì: “…”
Giang Trì siết chặt di động, cắn chặt răng.
Diệp Lan vừa mới…
Quấy.rối.tình.dục mình hả? Lý Vĩ Lực vẫn tập trung chơi weibo từ khi lên xe nghiêng đầu nhìn Giang Trì, không hiểu sao tự dưng cậu đỏ lên.
Giang Trì cúi đầu, xấu hổ phát rồ chà trán, nghiến từng chữ, “Anh Diệp Lan… Anh…”
“Ha ha ha ha ha…” Diệp Lan cười tới ho sặc sụa, “Không chọc cậu nữa ha ha ha ha, cậu xong rồi à?”
“Dạ.” Hai gò má ửng hồng, “Sắp đến khách sạn rồi.”
Diệp Lan nói: “Ừ, về rồi nghỉ sớm đi, tôi đi tắm…”
Sầm Văn vẫn đứng bên cạnh nghe nhắc nhỏ: “Dưới lầu có cháo, còn nóng, anh ăn một chút rồi tắm?”
Diệp Lan “suỵt”, gật đầu ý bảo biết rồi.
Đầu dây bên kia, Giang Trì thấp thoáng nghe thấy có tiếng người cạnh Diệp Lan.
Diệp Lan mới dậy, vào lúc này ai lại ở bên cạnh?
Giang Trì mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Có người gọi anh? Cạnh anh… có người? Anh đang bận ạ?”
Diệp Lan bật cười, “Sầm Văn, bảo tôi ăn cơm.”
Giang Trì thở phào, lễ phép tạm biệt rồi cúp máy.
Lý Vĩ Lực nghe được nửa sau cuộc nói chuyện, chờ Giang Trì ngắt máy rồi mới thở dài nói: “Anh Giang… Anh dám hỏi cạnh Diệp ảnh đế có người không à.”
“Hả?” Giang Trì hơi rầu rĩ, “Em cũng thấy anh hỏi vậy bất lịch sự quá hả?”
Lý Vĩ Lực vội nói: “Không đến nỗi thế, chắc chắn Diệp Lan không để ý, em chỉ thấy lạ là sao tự dưng anh gan vậy thôi.”
Giang Trì chột dạ, “Đánh bạo hỏi, không hỏi thì đêm nay anh không ngủ được.”
Liên tục nghĩ xem người ở cạnh Diệp Lan lúc anh vừa thức dậy là gì với anh, có thể khiến cậu phát điên.
“Phải xác định lại, lỡ như…” Giang Trì nhẹ giọng, “Lỡ như anh Diệp Lan có người yêu thật, thì anh không được nhắn tin cho anh ấy nữa, cũng không tiện liên lạc với anh ấy hoài nữa.”
Không ngừng nhắn tin gửi anh cho Diệp Lan đã có người yêu, cố gợi chuyện nói với người ta, quá thiếu đạo đức, cũng quá thấp kém.
Lý Vĩ Lực cười gật đầu, “Đúng vậy thật.”
Về khách sạn ăn tối xong Giang Trì về phòng mình, thay đồ tắm rửa ra cậu phát hiện có hai tin nhắn.
Diệp Lan: Hôm nay lúc gọi cho cậu cảm giác tâm trạng cậu không tốt, sao vậy?
Diệp Lan: Công việc không thuận lợi hay người đại diện lại mắng cậu?
Ngoài cửa sổ thi thoảng lại có tiếng pháo nổ, Giang Trì nhìn hai dòng tin nhắn Diệp Lan gửi, cả người chìm trong hơi ấm.
Giang Trì định bịa bừa lý do nào đó cho qua chuyện, nhưng nhớ đến tin này do Diệp Lan gửi thì không dám nữa, cũng không dám nói dối.
Giang Trì trả lời: Cũng không có gì… Em nhớ nhà thôi.
Giang Trì kể chuyện thấy ảnh gia đình cha đăng lên, cậu không muốn dùng gia đình để cầu xin thình thương, cố ý nói: Cha em cũng thật là, không biết ôm ảnh của em chụp chung gì cả.
Trước cửa sổ sát sàn của nhà họ Diệp, Diệp Lan cười phụt ra thành tiếng.
Giang Trì gửi biểu tượng dở khóc dở cười, nói: Chắc tại sợ làm họ hàng sợ, không ôm ảnh chụp chung thì thôi, hôm nay em cũng được chụp ảnh vậy, còn khá đẹp nữa.
Diệp Lan trả lời: Ừ, không tệ.
Giang Trì: Cảm ơn anh khen ngợi.
Diệp Lan: Nói chuyện với tôi mà câu nệ thế, tôi đâu phải sếp của cậu.
Lòng Giang Trì ngọt ngấy lên, đắn đo một lúc, bấm chữ nói: Không phải câu nệ, chỉ là quá kính trọng anh, không dám sỗ sàng.
Diệp Lan ngồi trên sofa, gác một chân trên bàn trà, mỉm cười bấm chữ: Vậy còn chưa đủ câu nệ?
Diệp Lan nhớ lại cú điện thoại lúc chiều, hỏi: Hôm nay tôi mới khen cậu một câu cảnh hôn không tệ thôi mà? Giọng cậu khác hẳn luôn, xấu hổ vậy hả?
Giang Trì ngồi khoanh chân trên giường, đọc tin xong thì khó nhọc nuốt nước miếng. Mặt lại có xu hướng nóng lên.
Quả nhiên Diệp Lan nhận ra giọng mình khác đi!!!
Giang Trì nắm điện thoại, cúi đầu đánh chữ: … Sau này em sẽ sửa.
Nhà Diệp Lan, Diệp Lan nhìn mấy chữ Giang Trì gửi tới, tưởng tượng ra vẻ ngoan ngoãn thuần phục của cậu, anh cười cười, đoán có lẽ Giang Trì đã quên chuyện nhớ nhà rồi.
Ngẫm kĩ hoàn cảnh nan giải của Giang Trì ở nhà, thật hiếm có làm sao, Diệp Lan thấy không đành lòng, nghĩ vậy lại thấy giọng mình vừa rồi quá nặng, giống dạy bảo quá làm ý an ủi giảm đi nhiều.
Lẽ ra phải khen cậu mấy câu cho tử tế, tết nhất rồi, để cậu vui lên một chút.
Diệp Lan liếc nhìn tin nhắn, nói thẳng: Hơn nữa, đừng thiếu lòng tin vào bản thân, cảnh hôn cậu diễn thật sự tốt mà.
Trong phòng khách sạn, mặt Giang Trì đỏ bừng, gian nan trả lời: Cảm ơn… anh Diệp Lan khen em.
Diệp Lan cười nhẹ đáp lại: Cuối cùng cũng thừa nhận rồi à? Khách sáo quá, cảnh hôn của cậu được ba đây môi kề môi dạy mà, không giỏi sao được?
Giang Trì đau đớn ôm mặt.
Tối nay hết ngủ được rồi!
Từ khi liên lạc được với Diệp Lan, gần như ngày nào Giang Trì cũng gửi cho anh vài tin.
Lúc chia sẻ mấy chuyện vui vui cậu thấy trên weibo hoặc trang chủ, khi thì gửi tấm ảnh chụp cậu trông đẹp đẹp, Diệp Lan thường không trả lời ngay, nhưng một ngày ít nhất sẽ hồi âm một lần, thi thoảng lười đánh chữ thì gửi tin nhắn thoại cho cậu.
Chỉ vậy thôi Giang Trì đã thỏa mãn lắm rồi.
Diệp Lan gửi tin nhắn thoại cho cậu, cậu nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, đoạn nào cũng xem như kho báu.
Cảnh Thiên nhìn Giang Trì kề điện thoại tai nghe mãi mấy câu ghi âm tự vui, nhíu mày.
Trước giờ Giang Trì không thích chơi điện thoại, chỉ khi nào cần giết thời gian thôi, hoặc lên xem weibo, rất hiếm khi liên lạc với ai liên tục thế này.
Cảnh Thiên hơi lo.
Mấy hôm trước, một người quen lâu năm bên Truyền Thông Tinh Quang liên lạc với Cảnh Thiên, hỏi Giang Trì có muốn chuyển đến Tinh Quang phát triển không.
Hợp đồng Giang Trì và công ty chỉ còn nửa năm, thời gian này có người đưa tay ra với cậu hoàn toàn không có gì lạ.
Chỉ là Cảnh Thiên làm cho Giải Trí Thế Kỷ nhiều năm, cơ sở vững chắc quan hệ mật thiết, không muốn sang ăn máng khác.
Nhưng đối phương lại là Truyền Thông Tinh Quang tốt hơn Giải Trí Thế Kỷ không biết bao nhiêu lần, nếu thật sự có thể chuyển đến Truyền Thông Tinh Quang, đây thật sự là một bước phát triển to lớn đối với Giang Trì, bọn họ có thể đứng trên một sân khấu rộng lớn hơn, tiếp xúc với nguồn tài nguyên cao cấp hơn, Cảnh Thiên rất động lòng.
Nhưng ngặt nỗi, nửa năm sau là Giang Trì hết hợp đồng với Giải Trí Thế Kỷ, nhưng hợp đồng của Cảnh Thiên còn tận một năm.
Theo Giang Trì đến Truyền Thông Tinh Quang, bắt buộc phải ra tòa vì vi phạm hợp đồng, anh ta không có khả năng vung tiền qua cửa sổ vì mỹ nhân như Giang Trì, không muốn bị kiện, nhưng không đi cùng Giang Trì thì chẳng khác gì đơn phương nghỉ làm người đại diện của cậu, từ nay không còn liên quan gì đến Giang Trì.
Cảnh Thiên vào nghề lâu năm, Giang Trì là nghệ sĩ thật sự nổi tiếng duy nhất dưới tay, nếu không có Giang Trì làm gì có chuyện người của Truyền Thông Tinh Quang khách sáo nói chuyện với mình?
Nhờ Giang Trì, anh ta mới có ngày hôm nay, anh ta cảm kích Giang Trì, nhưng cũng có suy tính riêng của mình.
Hiện tại trong tay Cảnh Thiên cũng có nghệ sĩ khác, nhưng tất cả cộng lại cũng không kiếm được nhiều bằng một mình Giang Trì, bảo Cảnh Thiên buông cây tiền này ra thì không cách nào anh ta làm được.
Hai bên đều khó xử, Cảnh Thiên cắn răng, trả lời nói Giang Trì chưa quyết định được, phải suy nghĩ lại đã.
Người của Tinh Quang thì dễ nói rồi, rộng rãi bảo hiểu được, đồng thời hào phóng biểu thị, nếu Giang Trì có yêu cầu gì cứ thoải mái đặt ra, họ chấp nhận nhượng bộ Giang thịt tươi ở mức nhất định.
Cảnh Thiên cười khổ cảm ơn.
Đương nhiên, chuyện này Cảnh Thiên giấu tiệt Giang Trì.
Rất ít người biết cách liên hệ riêng với Giang Trì, Cảnh Thiên làm người đại diện, chỉ cần muốn là có thể giấu nhẹm.
Trong lòng anh ta biết, nếu Giang Trì biết tới chuyện này, chắc chắn sẽ đồng ý.
Về lý, người đi lên chỗ cao.
Về tình, nghe nói chủ tịch Truyền Thông Tinh Quang có quan hệ huyết thống với Diệp Lan, Giang Trì sẽ không bỏ qua điều này.
Cảnh Thiên nhìn Giang Trì cúi đầu vừa cười vừa bấm chữ, chột dạ vô cùng, sợ mình không dỗ dành được người của Tinh Quang, bọn họ liên lạc với Giang Trì bằng đường khác; Sợ trong chuyện này có sự can thiệp từ phía Diệp Lan, vậy thì sớm muộn gì mình cũng không giấu được.
Nếu vậy… thì đúng là mất cả chì lẫn chài.
“Nói chuyện với ai đó?” Cảnh Thiên cố tự nhiên, “Vui thế.”
“A?” Giang Trì ngước lên, do dự chốc lát rồi cũng không nhịn được phải khoe: “Kể trò chơi trong chương trình hôm nay cho anh Diệp Lan nghe! Cả trò gồm năm vòng, em thắng cả năm.”
Cảnh Thiên cười gượng, “Ừ, lợi hại lợi hại…”
Bên này Giang Trì tự nói chuyện một mình với Diệp Lan rồi tự vui, bên kia, Diệp Lan đang thảo luận kịch bản với An Á.
Diệp Lan rất ít khi đến văn phòng, An Á sẵn tiện mang quần áo xuân hè năm sau mà đối tác mới đưa tới sáng sớm nay ra cho Diệp Lan xem thử, toàn hàng hiệu cao cấp đủ sắc đủ hình, Diệp Lan lia mắt qua, kén chọn vài câu rồi nhặt mấy bộ anh không ưng nổi vứt qua một bên, miễn cưỡng nói: “Đừng để em thấy mấy thứ màu dạ quang đó nữa… Đau cả mắt.”
“Được được nghe lời cậu hết, giày với kính mát chị cho người mang thẳng về nhà cậu.” An Á quay lại bảo trợ lý của mình đẩy giá đồ đi, nói tiếp: “Chị đem cho cậu mấy kịch bản này, xem thử có thích không.”
Diệp Lan ngồi xuống, cầm một quyển lên hỏi: “Có lịch chưa?”
“Căn bản đều vào nửa năm sau, vài bộ có thể sắp xếp phối hợp với lịch của cậu.” An Á thở dài, “Cậu cứ quay phim là ốm, phải bồi dưỡng lại, xong ‘Tên khốn’ rồi nghỉ một quý hẵng đóng tiếp, vừa hay.”
Nói tới đây An Á lại nhớ đến chuyện Diệp Lan say mèm mấy hôm trước, nói: “Có điều, nếu bản thân cậu không biết quý trọng sức khỏe thì chị cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì đây đấy.”
“Mắng một lần là được rồi.” Diệp Lan ngẩng đầu nhe răng cười với An Á, “Em bảo đảm, mấy ngày tết này không uống nữa, được chưa?”
An Á hừ, Diệp Lan cúi xuống đọc kịch bản, hai người đang nói chuyện thì điện thoại Diệp Lan reo.
Diệp Hoa Quyền gọi.
Từ khi rời đoàn phim Diệp Lan vẫn chưa gặp Diệp Hoa Quyền, Diệp Hoa Quyền thương đứa cháu trai phải ăn tết một mình, hỏi: “Tối nay có bận không? Không thì đi với chú, cũng lâu rồi chú cháu mình không gặp nhau nói chuyện.”
Diệp Lan bỏ kịch bản xuống, cười, “Chú cứ chọn chỗ đi, cháu sao cũng được.”
An Á cầm lấy kịch bản tự đọc, nghe vậy ho khẽ một tiếng.
Diệp Lan nghe tiếng nhìn sang An Á, đổi giọng, “Ừm… Hay là cháu tới nhà chú nhé, còn chưa chúc tết chú mà.”
Diệp Hoa Quyền cười ha hả, “Hiếm thấy nha thiếu gia, còn nhớ chuyện chúc tết chú cơ đấy? Nhưng tối nay chúng ra cứ ra ngoài đi, tối chơi đã rồi về nhà chú, ở lại mấy hôm, ăn tết xong rồi về.”
Diệp Lan vội lắc đầu, “Đừng, cháu không qua nhà chú chịu quản thúc đâu, cháu cũng phải làm việc, không tiện.”
Diệp Hoa Quyền đành phải chiều ý anh, “Được rồi, khi nào rảnh thì tới chơi, a đúng rồi! Mấy hôm trước có người tặng chú mấy chai rượu, trùng hợp ghê, là Chateau Lafite ủ vào năm cháu ra đời đấy, 12 chai, chú không cho ai đụng tới vỏ hộp luôn, để dành cho cháu, hôm nay nào tới tự mang về đi.”
“Năm cháu ra đời ạ, vậy đúng là không tệ…” Diệp Lan dài giọng nhìn An Á, thấy An Á vẫn sầm mặt vội cười gượng, “Dạ! Chú giữ đó cho cháu nha, để dành đó, chờ mai mốt lấy hết ra khui một lần làm Nữ Nhi Hồng cho cháu[1].”
Diệp Hoa Quyền nghe vậy cười phụt lên, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, “Được ha ha ha ha, chú để dành cho cháu.”
An Á để kịch bản xuống, cũng khẽ cười.
Diệp Hoa Quyền hỏi han sức khỏe Diệp Lan thêm một lúc rồi chợt nhớ ra, bảo: “Đúng rồi, cái cậu bạn nhỏ của cháu, hình như không hứng thú với chỗ chú lắm.”
Mắt Diệp Lan tối đi, nụ cười nhạt hẳn, hỏi: “Là sao ạ?”
Nhắc tới công việc, Diệp Hoa Quyền nghiêm túc lên, cười bảo: “An Á nói với chú, đây là ý của cháu. Cho nên chú cho liên lạc với cậu ấy bằng điều kiện ưu đãi nhất hiện tại ở Tinh Quang, còn nói đây là hợp đồng ban đầu thôi, nếu cậu ấy có yêu cầu gì có thể đề ra, nhưng chỉ vậy thôi, cậu ấy không biểu hiện gì, trả lời một câu không mặn không nhạt sẽ suy nghĩ rồi biệt tăm.”
Diệp Lan cười, “Gần đây cậu ấy bận quá, có thể không kịp nghĩ.”
Bận con khỉ! Mới rồi còn lải nhải trên weibo anh chuyện sủi cảo nhân gì ngon nhất kia kìa.
Diệp Hoa Quyền “ừm” rồi nói: “Thật ra chú rất ít khi nhúng tay vào chuyện của Tinh Quang, ngành giải trí chú không can thiệp nhiều, nghe An Á nhắc mấy lần mới để tâm hỏi thử, chú nói luôn, nếu là người khác, chỉ với thái độ này thôi chú đã cho ngừng liên lạc rồi, chú không ưng nổi lớp diễn viên trẻ chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng trong showbiz…”
“Cậu ấy không dám đâu.” Diệp Lan cười, “Cậu ấy vào công ty là chú biết ngay, cậu ấy thật sự không có tính xấu nào, một đứa nhỏ tính tình đặc biệt ngoan, hơn nữa…”
Diệp Hoa Quyền quyền cao chức trọng, chưa từng can thiệp chuyện kí hợp đồng, có rất nhiều chuyện ông không nắm rõ, nhưng Diệp Lan biết, Diệp Lan ngậm thuốc, nhạt giọng nói: “Hơn nữa, rốt cuộc người của chú liên lạc với ai cháu không biết, nhưng đừng trách tội cậu ấy.”
Diệp Hoa Quyền là người thông minh, nghe tới đây là đủ hiểu phần nào, câu Diệp Lan vừa nói không lễ độ lắm, nhưng ông lại thích tính tình ngang tàng phóng khoáng cực giống mình khi còn trẻ của Diệp Lan, cố ý trêu anh, “Vậy sao cháu không tự nói với cậu ấy đi?”
“Thật ra cháu với cậu ấy…” Diệp Lan cúi đầu cười, “Khó nói được là thân hay không, để cậu ấy biết là ý của cháu không chừng sẽ nghĩ nhiều, đến lúc đó gặp nhau lại khó xử, mệt thêm…”
Diệp Hoa Quyền nghĩ thấy cũng đúng, lại nói: “Nếu đã không thân thì cháu cũng đừng nghĩ tốt cho người ta quá, nói là không biết người chú liên lạc với ai, vậy lỡ như, người của chú liên lạc thẳng với Giang Trì thì sao? Lỡ như cậu ấy biết rõ là Tinh Quang công ty cũ của cháu muốn chiêu mộ, nhưng cứ không sang thì sao?”
“Cậu ấy không sang? Không muốn?” Diệp Lan cắn đầu lọc, cười, “Thì làm sao cho cậu ấy muốn thôi.”
Diệp Hoa Quyền ngẩn ra.
Diệp Lan cong môi, “Chú mà còn ngại tiền sao? Hay bán Nữ Nhi Hồng của cháu dùng đỡ trước?”
Diệp Hoa Quyền thoáng sửng sốt rồi cười ha hả, nói: “Được! Cháu của chú bảo tới, chắc chắn cậu ta phải tới!”
Diệp Lan cười hừm hừm, cúp máy, anh nhìn tin báo có tin nhắn chưa đọc, khẽ nhếch môi.
Không lẽ không trị nổi cậu?!
Còn chưa kí được hợp đồng đã gây phiền cho tôi rồi, chờ khi kí được thật rồi, xem tôi…
Diệp Lan sững lại, ngẫm nghĩ, mỉm cười.
Kí được thật rồi… Hình như cũng không lỡ hành hạ gì người ta.
Nhưng vẫn phải trừng trị.
Phạt lỗi nhỏ không phạm lỗi lớn, đủ biết sai là được.
[1] Trong đám cưới thời xưa nhà gái hay đãi họ hàng xóm giềng bằng Nữ Nhi Hồng đó mà.
Tửu lượng của anh bình thường, không uống được nhiều, nhưng không chống nổi tất cả mọi người cùng chuốc, vừa đỏ vừa trắng cùng tưới vào, say tới không phân biệt được trước sau trên dưới.
Lúc tài xế Lão Kim dìu Diệp Lan vào nhà đã gần năm giờ, Diệp Lan sống một mình trong khu biệt thự sân vườn, một mình một cõi, trong nhà đến giúp việc cũng không có, Lão Kim không yên tâm, sợ Diệp Lan uống say ở một mình lên cơm đập nhà, đắn đo rồi gọi cho Sầm Văn, sau đó ở lại canh Diệp Lan tới gần bảy giờ Sầm Văn đến mới về.
Từ khi rời đoàn phim Diệp Lan có chuyên gia dinh dưỡng và thể hình riêng trông coi, may nhờ tuổi trẻ, mới mấy ngày mà trạng thái cơ thể và da dẻ anh đều tốt lên thấy rõ, không còn vẻ mệt mỏi như trước, tinh thần sung mãn đến sẵn sàng vác súng máy nã đạn vào trụ sở Siêu Giải Trí, An Á và Sầm Văn vui mừng quá mà thả lỏng cảnh giác, mới lơ là một hôm anh đã phá tửu giới rồi.
Sầm Văn không dám cho An Á biết, sợ bị cả hai phía mắng, cô lén báo với chuyên gia dinh dưỡng, nhờ chuyên gia dinh dưỡng nấu cháo rau mang qua, để lúc Diệp Lan dậy không phải chịu đói.
Sau khi tiễn chuyên gia dinh dưỡng đi, Sầm Văn nghe thấy tiếng động trên lầu, rón rén bước lên.
“Ừm? Tôi đang ở Bắc Kinh…”
“Tối qua ngủ trễ…”
“Sao lại ngủ trễ? Đương nhiên là bận làm việc.”
Sầm Văn mặt vô cảm đẩy cửa phòng ngủ Diệp Lan.
Diệp Lan mặc mỗi cái quần ngủ lỏng lẻo, anh lún trong chiếc chăn tơ tằm trắng muốt, tóc hơi rối, nhắm mắt cười khẽ, “Xem rồi, không tệ nha bạn nhỏ…”
Diệp Lan nghe tiếng thì hé mắt, anh ủ mưu trong lòng, cười đá mắt với Sầm Văn, nói tiếp: “Còn nữa không? Gửi hết qua đây tôi xem thử.”
Diệp Lan ngồi lên, Sầm Văn tự giác vào vai bảo mẫu, nhặt quần áo anh vứt đầy sàn lên rồi lấy quần áo sạch ra cho Diệp Lan, Diệp Lan kẹp điện thoại lên vai, vừa mặc đồ vừa nói: “Không có gì, tôi thuận miệng nói vậy thôi…”
Chợt Diệp Lan cười, “Tạp chí đấy à! Tôi nhớ ra phong cách của bọn họ rồi… Này, không ai bảo cậu chụp kiểu hoang dã hơn à?”
Trên đường về khách sạn, Giang Trì ngồi nghe giọng nói lười biếng mới ngủ dậy của Diệp Lan, vành tai đỏ ửng.
Cậu hồi tưởng lại quá trình chụp ảnh hôm nay, không biết Diệp Lan nói nghĩa nào, hỏi nhỏ: “Là… hơi gợi cảm chút ấy ạ? Dạ… Có một tấm, bảo em nhấc cằm người mẫu nữ lên.”
“Cái đó có là gì.” Diệp Lan cười, “Không nhớ là ba hay bốn năm trước, tôi chụp poster cho công ty vàng bạc đá quý nào đó, đưa đội của tạp chí này qua chụp cho tôi, tôi đi, hôm đó hình như từ đầu tới cuối không biết gài nút sơ mi là gì, trong lúc chụp còn bảo người mẫu nữ luồn tay vào trong áo tôi, tay cô gái đó lạnh như nước đá vậy, làm tôi cũng lạnh cóng…”
Dĩ nhiên Giang Trì nhớ bộ ảnh đó, bây giờ vẫn còn trong điện thoại cậu kia kìa!
Diệp Lan cảm thán: “Sau đó còn định bảo tôi chụp với bạn diễn một tấm sát tới gần như hôn, bị An Á ngăn lại… Chậc, hôm nay cậu có chụp dạng đó không? Ảnh hôn gì đó, gửi qua xem thử.”
Giang Trì vội nói: “Không có không có, trước khi chụp đã thỏa thuận nội dung, không có mấy cảnh đó, hơn nữa… Em rất ít khi chụp ảnh ái muội như thế, công ty tạm thời không cho em chuyển hình tượng sang dạng ấy, bản thân em… cũng không giỏi mặt đó.”
“Không giỏi?” Diệp Lan nhớ lại mấy cảnh hôn của anh với Giang Trì, bật cười, “Tôi lại không thấy vậy nha.”
Giang Trì: “…”
Giang Trì siết chặt di động, cắn chặt răng.
Diệp Lan vừa mới…
Quấy.rối.tình.dục mình hả? Lý Vĩ Lực vẫn tập trung chơi weibo từ khi lên xe nghiêng đầu nhìn Giang Trì, không hiểu sao tự dưng cậu đỏ lên.
Giang Trì cúi đầu, xấu hổ phát rồ chà trán, nghiến từng chữ, “Anh Diệp Lan… Anh…”
“Ha ha ha ha ha…” Diệp Lan cười tới ho sặc sụa, “Không chọc cậu nữa ha ha ha ha, cậu xong rồi à?”
“Dạ.” Hai gò má ửng hồng, “Sắp đến khách sạn rồi.”
Diệp Lan nói: “Ừ, về rồi nghỉ sớm đi, tôi đi tắm…”
Sầm Văn vẫn đứng bên cạnh nghe nhắc nhỏ: “Dưới lầu có cháo, còn nóng, anh ăn một chút rồi tắm?”
Diệp Lan “suỵt”, gật đầu ý bảo biết rồi.
Đầu dây bên kia, Giang Trì thấp thoáng nghe thấy có tiếng người cạnh Diệp Lan.
Diệp Lan mới dậy, vào lúc này ai lại ở bên cạnh?
Giang Trì mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Có người gọi anh? Cạnh anh… có người? Anh đang bận ạ?”
Diệp Lan bật cười, “Sầm Văn, bảo tôi ăn cơm.”
Giang Trì thở phào, lễ phép tạm biệt rồi cúp máy.
Lý Vĩ Lực nghe được nửa sau cuộc nói chuyện, chờ Giang Trì ngắt máy rồi mới thở dài nói: “Anh Giang… Anh dám hỏi cạnh Diệp ảnh đế có người không à.”
“Hả?” Giang Trì hơi rầu rĩ, “Em cũng thấy anh hỏi vậy bất lịch sự quá hả?”
Lý Vĩ Lực vội nói: “Không đến nỗi thế, chắc chắn Diệp Lan không để ý, em chỉ thấy lạ là sao tự dưng anh gan vậy thôi.”
Giang Trì chột dạ, “Đánh bạo hỏi, không hỏi thì đêm nay anh không ngủ được.”
Liên tục nghĩ xem người ở cạnh Diệp Lan lúc anh vừa thức dậy là gì với anh, có thể khiến cậu phát điên.
“Phải xác định lại, lỡ như…” Giang Trì nhẹ giọng, “Lỡ như anh Diệp Lan có người yêu thật, thì anh không được nhắn tin cho anh ấy nữa, cũng không tiện liên lạc với anh ấy hoài nữa.”
Không ngừng nhắn tin gửi anh cho Diệp Lan đã có người yêu, cố gợi chuyện nói với người ta, quá thiếu đạo đức, cũng quá thấp kém.
Lý Vĩ Lực cười gật đầu, “Đúng vậy thật.”
Về khách sạn ăn tối xong Giang Trì về phòng mình, thay đồ tắm rửa ra cậu phát hiện có hai tin nhắn.
Diệp Lan: Hôm nay lúc gọi cho cậu cảm giác tâm trạng cậu không tốt, sao vậy?
Diệp Lan: Công việc không thuận lợi hay người đại diện lại mắng cậu?
Ngoài cửa sổ thi thoảng lại có tiếng pháo nổ, Giang Trì nhìn hai dòng tin nhắn Diệp Lan gửi, cả người chìm trong hơi ấm.
Giang Trì định bịa bừa lý do nào đó cho qua chuyện, nhưng nhớ đến tin này do Diệp Lan gửi thì không dám nữa, cũng không dám nói dối.
Giang Trì trả lời: Cũng không có gì… Em nhớ nhà thôi.
Giang Trì kể chuyện thấy ảnh gia đình cha đăng lên, cậu không muốn dùng gia đình để cầu xin thình thương, cố ý nói: Cha em cũng thật là, không biết ôm ảnh của em chụp chung gì cả.
Trước cửa sổ sát sàn của nhà họ Diệp, Diệp Lan cười phụt ra thành tiếng.
Giang Trì gửi biểu tượng dở khóc dở cười, nói: Chắc tại sợ làm họ hàng sợ, không ôm ảnh chụp chung thì thôi, hôm nay em cũng được chụp ảnh vậy, còn khá đẹp nữa.
Diệp Lan trả lời: Ừ, không tệ.
Giang Trì: Cảm ơn anh khen ngợi.
Diệp Lan: Nói chuyện với tôi mà câu nệ thế, tôi đâu phải sếp của cậu.
Lòng Giang Trì ngọt ngấy lên, đắn đo một lúc, bấm chữ nói: Không phải câu nệ, chỉ là quá kính trọng anh, không dám sỗ sàng.
Diệp Lan ngồi trên sofa, gác một chân trên bàn trà, mỉm cười bấm chữ: Vậy còn chưa đủ câu nệ?
Diệp Lan nhớ lại cú điện thoại lúc chiều, hỏi: Hôm nay tôi mới khen cậu một câu cảnh hôn không tệ thôi mà? Giọng cậu khác hẳn luôn, xấu hổ vậy hả?
Giang Trì ngồi khoanh chân trên giường, đọc tin xong thì khó nhọc nuốt nước miếng. Mặt lại có xu hướng nóng lên.
Quả nhiên Diệp Lan nhận ra giọng mình khác đi!!!
Giang Trì nắm điện thoại, cúi đầu đánh chữ: … Sau này em sẽ sửa.
Nhà Diệp Lan, Diệp Lan nhìn mấy chữ Giang Trì gửi tới, tưởng tượng ra vẻ ngoan ngoãn thuần phục của cậu, anh cười cười, đoán có lẽ Giang Trì đã quên chuyện nhớ nhà rồi.
Ngẫm kĩ hoàn cảnh nan giải của Giang Trì ở nhà, thật hiếm có làm sao, Diệp Lan thấy không đành lòng, nghĩ vậy lại thấy giọng mình vừa rồi quá nặng, giống dạy bảo quá làm ý an ủi giảm đi nhiều.
Lẽ ra phải khen cậu mấy câu cho tử tế, tết nhất rồi, để cậu vui lên một chút.
Diệp Lan liếc nhìn tin nhắn, nói thẳng: Hơn nữa, đừng thiếu lòng tin vào bản thân, cảnh hôn cậu diễn thật sự tốt mà.
Trong phòng khách sạn, mặt Giang Trì đỏ bừng, gian nan trả lời: Cảm ơn… anh Diệp Lan khen em.
Diệp Lan cười nhẹ đáp lại: Cuối cùng cũng thừa nhận rồi à? Khách sáo quá, cảnh hôn của cậu được ba đây môi kề môi dạy mà, không giỏi sao được?
Giang Trì đau đớn ôm mặt.
Tối nay hết ngủ được rồi!
Từ khi liên lạc được với Diệp Lan, gần như ngày nào Giang Trì cũng gửi cho anh vài tin.
Lúc chia sẻ mấy chuyện vui vui cậu thấy trên weibo hoặc trang chủ, khi thì gửi tấm ảnh chụp cậu trông đẹp đẹp, Diệp Lan thường không trả lời ngay, nhưng một ngày ít nhất sẽ hồi âm một lần, thi thoảng lười đánh chữ thì gửi tin nhắn thoại cho cậu.
Chỉ vậy thôi Giang Trì đã thỏa mãn lắm rồi.
Diệp Lan gửi tin nhắn thoại cho cậu, cậu nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, đoạn nào cũng xem như kho báu.
Cảnh Thiên nhìn Giang Trì kề điện thoại tai nghe mãi mấy câu ghi âm tự vui, nhíu mày.
Trước giờ Giang Trì không thích chơi điện thoại, chỉ khi nào cần giết thời gian thôi, hoặc lên xem weibo, rất hiếm khi liên lạc với ai liên tục thế này.
Cảnh Thiên hơi lo.
Mấy hôm trước, một người quen lâu năm bên Truyền Thông Tinh Quang liên lạc với Cảnh Thiên, hỏi Giang Trì có muốn chuyển đến Tinh Quang phát triển không.
Hợp đồng Giang Trì và công ty chỉ còn nửa năm, thời gian này có người đưa tay ra với cậu hoàn toàn không có gì lạ.
Chỉ là Cảnh Thiên làm cho Giải Trí Thế Kỷ nhiều năm, cơ sở vững chắc quan hệ mật thiết, không muốn sang ăn máng khác.
Nhưng đối phương lại là Truyền Thông Tinh Quang tốt hơn Giải Trí Thế Kỷ không biết bao nhiêu lần, nếu thật sự có thể chuyển đến Truyền Thông Tinh Quang, đây thật sự là một bước phát triển to lớn đối với Giang Trì, bọn họ có thể đứng trên một sân khấu rộng lớn hơn, tiếp xúc với nguồn tài nguyên cao cấp hơn, Cảnh Thiên rất động lòng.
Nhưng ngặt nỗi, nửa năm sau là Giang Trì hết hợp đồng với Giải Trí Thế Kỷ, nhưng hợp đồng của Cảnh Thiên còn tận một năm.
Theo Giang Trì đến Truyền Thông Tinh Quang, bắt buộc phải ra tòa vì vi phạm hợp đồng, anh ta không có khả năng vung tiền qua cửa sổ vì mỹ nhân như Giang Trì, không muốn bị kiện, nhưng không đi cùng Giang Trì thì chẳng khác gì đơn phương nghỉ làm người đại diện của cậu, từ nay không còn liên quan gì đến Giang Trì.
Cảnh Thiên vào nghề lâu năm, Giang Trì là nghệ sĩ thật sự nổi tiếng duy nhất dưới tay, nếu không có Giang Trì làm gì có chuyện người của Truyền Thông Tinh Quang khách sáo nói chuyện với mình?
Nhờ Giang Trì, anh ta mới có ngày hôm nay, anh ta cảm kích Giang Trì, nhưng cũng có suy tính riêng của mình.
Hiện tại trong tay Cảnh Thiên cũng có nghệ sĩ khác, nhưng tất cả cộng lại cũng không kiếm được nhiều bằng một mình Giang Trì, bảo Cảnh Thiên buông cây tiền này ra thì không cách nào anh ta làm được.
Hai bên đều khó xử, Cảnh Thiên cắn răng, trả lời nói Giang Trì chưa quyết định được, phải suy nghĩ lại đã.
Người của Tinh Quang thì dễ nói rồi, rộng rãi bảo hiểu được, đồng thời hào phóng biểu thị, nếu Giang Trì có yêu cầu gì cứ thoải mái đặt ra, họ chấp nhận nhượng bộ Giang thịt tươi ở mức nhất định.
Cảnh Thiên cười khổ cảm ơn.
Đương nhiên, chuyện này Cảnh Thiên giấu tiệt Giang Trì.
Rất ít người biết cách liên hệ riêng với Giang Trì, Cảnh Thiên làm người đại diện, chỉ cần muốn là có thể giấu nhẹm.
Trong lòng anh ta biết, nếu Giang Trì biết tới chuyện này, chắc chắn sẽ đồng ý.
Về lý, người đi lên chỗ cao.
Về tình, nghe nói chủ tịch Truyền Thông Tinh Quang có quan hệ huyết thống với Diệp Lan, Giang Trì sẽ không bỏ qua điều này.
Cảnh Thiên nhìn Giang Trì cúi đầu vừa cười vừa bấm chữ, chột dạ vô cùng, sợ mình không dỗ dành được người của Tinh Quang, bọn họ liên lạc với Giang Trì bằng đường khác; Sợ trong chuyện này có sự can thiệp từ phía Diệp Lan, vậy thì sớm muộn gì mình cũng không giấu được.
Nếu vậy… thì đúng là mất cả chì lẫn chài.
“Nói chuyện với ai đó?” Cảnh Thiên cố tự nhiên, “Vui thế.”
“A?” Giang Trì ngước lên, do dự chốc lát rồi cũng không nhịn được phải khoe: “Kể trò chơi trong chương trình hôm nay cho anh Diệp Lan nghe! Cả trò gồm năm vòng, em thắng cả năm.”
Cảnh Thiên cười gượng, “Ừ, lợi hại lợi hại…”
Bên này Giang Trì tự nói chuyện một mình với Diệp Lan rồi tự vui, bên kia, Diệp Lan đang thảo luận kịch bản với An Á.
Diệp Lan rất ít khi đến văn phòng, An Á sẵn tiện mang quần áo xuân hè năm sau mà đối tác mới đưa tới sáng sớm nay ra cho Diệp Lan xem thử, toàn hàng hiệu cao cấp đủ sắc đủ hình, Diệp Lan lia mắt qua, kén chọn vài câu rồi nhặt mấy bộ anh không ưng nổi vứt qua một bên, miễn cưỡng nói: “Đừng để em thấy mấy thứ màu dạ quang đó nữa… Đau cả mắt.”
“Được được nghe lời cậu hết, giày với kính mát chị cho người mang thẳng về nhà cậu.” An Á quay lại bảo trợ lý của mình đẩy giá đồ đi, nói tiếp: “Chị đem cho cậu mấy kịch bản này, xem thử có thích không.”
Diệp Lan ngồi xuống, cầm một quyển lên hỏi: “Có lịch chưa?”
“Căn bản đều vào nửa năm sau, vài bộ có thể sắp xếp phối hợp với lịch của cậu.” An Á thở dài, “Cậu cứ quay phim là ốm, phải bồi dưỡng lại, xong ‘Tên khốn’ rồi nghỉ một quý hẵng đóng tiếp, vừa hay.”
Nói tới đây An Á lại nhớ đến chuyện Diệp Lan say mèm mấy hôm trước, nói: “Có điều, nếu bản thân cậu không biết quý trọng sức khỏe thì chị cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì đây đấy.”
“Mắng một lần là được rồi.” Diệp Lan ngẩng đầu nhe răng cười với An Á, “Em bảo đảm, mấy ngày tết này không uống nữa, được chưa?”
An Á hừ, Diệp Lan cúi xuống đọc kịch bản, hai người đang nói chuyện thì điện thoại Diệp Lan reo.
Diệp Hoa Quyền gọi.
Từ khi rời đoàn phim Diệp Lan vẫn chưa gặp Diệp Hoa Quyền, Diệp Hoa Quyền thương đứa cháu trai phải ăn tết một mình, hỏi: “Tối nay có bận không? Không thì đi với chú, cũng lâu rồi chú cháu mình không gặp nhau nói chuyện.”
Diệp Lan bỏ kịch bản xuống, cười, “Chú cứ chọn chỗ đi, cháu sao cũng được.”
An Á cầm lấy kịch bản tự đọc, nghe vậy ho khẽ một tiếng.
Diệp Lan nghe tiếng nhìn sang An Á, đổi giọng, “Ừm… Hay là cháu tới nhà chú nhé, còn chưa chúc tết chú mà.”
Diệp Hoa Quyền cười ha hả, “Hiếm thấy nha thiếu gia, còn nhớ chuyện chúc tết chú cơ đấy? Nhưng tối nay chúng ra cứ ra ngoài đi, tối chơi đã rồi về nhà chú, ở lại mấy hôm, ăn tết xong rồi về.”
Diệp Lan vội lắc đầu, “Đừng, cháu không qua nhà chú chịu quản thúc đâu, cháu cũng phải làm việc, không tiện.”
Diệp Hoa Quyền đành phải chiều ý anh, “Được rồi, khi nào rảnh thì tới chơi, a đúng rồi! Mấy hôm trước có người tặng chú mấy chai rượu, trùng hợp ghê, là Chateau Lafite ủ vào năm cháu ra đời đấy, 12 chai, chú không cho ai đụng tới vỏ hộp luôn, để dành cho cháu, hôm nay nào tới tự mang về đi.”
“Năm cháu ra đời ạ, vậy đúng là không tệ…” Diệp Lan dài giọng nhìn An Á, thấy An Á vẫn sầm mặt vội cười gượng, “Dạ! Chú giữ đó cho cháu nha, để dành đó, chờ mai mốt lấy hết ra khui một lần làm Nữ Nhi Hồng cho cháu[1].”
Diệp Hoa Quyền nghe vậy cười phụt lên, một lúc sau mới bình tĩnh lại được, “Được ha ha ha ha, chú để dành cho cháu.”
An Á để kịch bản xuống, cũng khẽ cười.
Diệp Hoa Quyền hỏi han sức khỏe Diệp Lan thêm một lúc rồi chợt nhớ ra, bảo: “Đúng rồi, cái cậu bạn nhỏ của cháu, hình như không hứng thú với chỗ chú lắm.”
Mắt Diệp Lan tối đi, nụ cười nhạt hẳn, hỏi: “Là sao ạ?”
Nhắc tới công việc, Diệp Hoa Quyền nghiêm túc lên, cười bảo: “An Á nói với chú, đây là ý của cháu. Cho nên chú cho liên lạc với cậu ấy bằng điều kiện ưu đãi nhất hiện tại ở Tinh Quang, còn nói đây là hợp đồng ban đầu thôi, nếu cậu ấy có yêu cầu gì có thể đề ra, nhưng chỉ vậy thôi, cậu ấy không biểu hiện gì, trả lời một câu không mặn không nhạt sẽ suy nghĩ rồi biệt tăm.”
Diệp Lan cười, “Gần đây cậu ấy bận quá, có thể không kịp nghĩ.”
Bận con khỉ! Mới rồi còn lải nhải trên weibo anh chuyện sủi cảo nhân gì ngon nhất kia kìa.
Diệp Hoa Quyền “ừm” rồi nói: “Thật ra chú rất ít khi nhúng tay vào chuyện của Tinh Quang, ngành giải trí chú không can thiệp nhiều, nghe An Á nhắc mấy lần mới để tâm hỏi thử, chú nói luôn, nếu là người khác, chỉ với thái độ này thôi chú đã cho ngừng liên lạc rồi, chú không ưng nổi lớp diễn viên trẻ chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng trong showbiz…”
“Cậu ấy không dám đâu.” Diệp Lan cười, “Cậu ấy vào công ty là chú biết ngay, cậu ấy thật sự không có tính xấu nào, một đứa nhỏ tính tình đặc biệt ngoan, hơn nữa…”
Diệp Hoa Quyền quyền cao chức trọng, chưa từng can thiệp chuyện kí hợp đồng, có rất nhiều chuyện ông không nắm rõ, nhưng Diệp Lan biết, Diệp Lan ngậm thuốc, nhạt giọng nói: “Hơn nữa, rốt cuộc người của chú liên lạc với ai cháu không biết, nhưng đừng trách tội cậu ấy.”
Diệp Hoa Quyền là người thông minh, nghe tới đây là đủ hiểu phần nào, câu Diệp Lan vừa nói không lễ độ lắm, nhưng ông lại thích tính tình ngang tàng phóng khoáng cực giống mình khi còn trẻ của Diệp Lan, cố ý trêu anh, “Vậy sao cháu không tự nói với cậu ấy đi?”
“Thật ra cháu với cậu ấy…” Diệp Lan cúi đầu cười, “Khó nói được là thân hay không, để cậu ấy biết là ý của cháu không chừng sẽ nghĩ nhiều, đến lúc đó gặp nhau lại khó xử, mệt thêm…”
Diệp Hoa Quyền nghĩ thấy cũng đúng, lại nói: “Nếu đã không thân thì cháu cũng đừng nghĩ tốt cho người ta quá, nói là không biết người chú liên lạc với ai, vậy lỡ như, người của chú liên lạc thẳng với Giang Trì thì sao? Lỡ như cậu ấy biết rõ là Tinh Quang công ty cũ của cháu muốn chiêu mộ, nhưng cứ không sang thì sao?”
“Cậu ấy không sang? Không muốn?” Diệp Lan cắn đầu lọc, cười, “Thì làm sao cho cậu ấy muốn thôi.”
Diệp Hoa Quyền ngẩn ra.
Diệp Lan cong môi, “Chú mà còn ngại tiền sao? Hay bán Nữ Nhi Hồng của cháu dùng đỡ trước?”
Diệp Hoa Quyền thoáng sửng sốt rồi cười ha hả, nói: “Được! Cháu của chú bảo tới, chắc chắn cậu ta phải tới!”
Diệp Lan cười hừm hừm, cúp máy, anh nhìn tin báo có tin nhắn chưa đọc, khẽ nhếch môi.
Không lẽ không trị nổi cậu?!
Còn chưa kí được hợp đồng đã gây phiền cho tôi rồi, chờ khi kí được thật rồi, xem tôi…
Diệp Lan sững lại, ngẫm nghĩ, mỉm cười.
Kí được thật rồi… Hình như cũng không lỡ hành hạ gì người ta.
Nhưng vẫn phải trừng trị.
Phạt lỗi nhỏ không phạm lỗi lớn, đủ biết sai là được.
[1] Trong đám cưới thời xưa nhà gái hay đãi họ hàng xóm giềng bằng Nữ Nhi Hồng đó mà.
Danh sách chương