Mấy người bạn vả vào mặt mình mấy cái.
Người này đánh người nọ: "Đang nằm mơ hả?"
Người nọ đánh người kia: "Đang nằm mơ hả?"
Người kia đánh người kìa: "Đang nằm mơ hả?"
Người kìa quay lại đánh người này, phá hủy đội hình: "Không phải mơ."
Trong đầu nổi lên trận cuồng phong, hiện lên đủ mọi thể loại tin đồn, bọn họ ăn ý đưa tay che miệng nhau, tránh cho có người kêu lên kinh hãi.
Hạ Dĩ Đồng ghé vào trong cửa sổ xe, đổ mồ hôi hột: "Làm phiền Lục tổng tiện đường qua đây rồi." Giọng nói cực kỳ lớn, mấy người đằng sau đều nghe thấy.
Lục Ẩm Băng có chút buồn cười, khóe mắt cong cong, Hạ Dĩ Đồng điên cuồng nháy mắt ra hiệu với cô, để cô đừng làm lộ chuyện gì, Lục Ẩm Băng buồn cười đồng ý.
Hạ Dĩ Đồng liếm bờ môi khô khốc, rồi quay lại đằng sau, giới thiệu với bọn họ: "Đây là cấp trên trực tiếp của mình, Lục Ẩm Băng, Lục tổng."
Nhóm người trăm miệng một lời: "Khỏi giới thiệu, bọn này đều biết Lục thần."
Nhưng nhìn mặt là biết nhóm người kia không hề tin Lục thần tiện đường mới qua đây.
Chủ nhà: "Lục thần xin đợi một chút, tôi vào bên trong lấy bút dạ, muốn xin chữ ký Lục thần."
Mấy người còn lại: "Bọn tôi cũng muốn."
Lục Ẩm Băng được mời xuống, ký tên lên áp phích hoặc trên quần áo, trả lại bút cho chủ nhà, nói: "Tôi đưa người về đây, chúc mọi người ngủ ngon."
Cả đám kích động: "Ngủ ngon Lục thần."
Lục Ẩm Băng chưa rời đi đã nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của bọn họ: "Lục Ẩm Băng chúc ngủ ngon tôi kìa, đúng thật là như nằm mơ mà, mình thích nhất là vai diễn XXX của cô ấy, nữ thần chúc tôi ngủ ngon A A A A A."
Hạ Dĩ Đồng lên xe với khuôn mặt ửng hồ do gió lạnh, Lục Ẩm Băng chậm rãi lái xe rời đi.
Mấy người bạn vẫn còn đứng trong gió, vừa phấn kích vừa kính cẩn nhìn về phía Lục Ẩm Băng rời đi.
Một người bạn nói: "Tôi đưa người về đây, câu này đúng hơn mà nói thì là, tôi đưa người của tôi về đây." Cô gái nâng mặt mình, rộn ràng, "Hay ho hê."
Người bạn thứ hai tiếp lời: "Có phải Đồng tử coi chúng ta là kẻ ngốc hay không, rạng sáng như này làm gì còn ai dở hơi tiện đường qua đây đón người chứ."
Người bạn thứ ba: "Mấy tin đồn trên mạng nhan nhản ra vậy, quả thật không nghĩ tới, sự thật lại là khả năng hiếm có nhất kia. Đồng tử giỏi thiệt nha, không ra tay thì thôi, một khi đã gia tay thì đẳng cấp như Lục thần, giới tính, cũng không thành vấn đề."
Người bạn thứ tư im lặng hồi lâu mới nói: "Đừng nói nữa, bây giờ mình chưa tỉnh táo, đêm nay mình không ngủ nổi mất..."
Người bạn thứ hai, thứ ba nói: "Thì tất nhiên rồi."
Mấy người nhìn nhau, người thứ nhất lên tiếng: "Không ai được phép hé nửa lời về chuyện này, Đồng tử nhà chúng ta vì tin tưởng chúng ta nên mới cho chúng ta thấy chuyện này, nếu mình mà nghe thấy ai trong số chúng ta để lộ chuyện này ra ngoài, đoạn tuyệt quan hệ."
Người bạn thứ hai thứ ba hơ một tiếng, hứ hứ: "Này khỏi cần cậu nhắc."
Người thứ nhất ưỡn ngực, chính trực nói: "Mình chỉ có lòng nhắc nhở chút thôi."
Đúng vậy, hành vi che đậy khi nãy của Hạ Dĩ Đồng được bọn họ lý giải là do xấu hổ mới vậy, không phải là vì hành động của Lục Ẩm Băng mà trở tay không kịp. Nếu như không có sự cho phép của Hạ Dĩ Đồng, làm gì có chuyện Lục Ẩm Băng quang minh chính đại tới đây đón cô ấy, còn hiên ngang kéo cửa xe xuống. Thê thê tình ái, đôi trẻ bây giờ đúng là thích hơn thua, diễn mà như thật, chậc chậc...
Hai tay Lục Ẩm Băng giữ vô lăng, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Dĩ Đồng đang ngồi ở ghế phụ, vùi đầu vào ngực Hạ Dĩ Đồng.
"Nhìn thấy hết rồi, bây giờ em có hối hận thì cũng không quay ngược thời gian lại được đâu." Lục Ẩm Băng dừng trước đèn đỏ, nói với Hạ Dĩ Đồng.
"Không phải em hối hận, chỉ là..."
"Quá giật mình?"
Hạ Dĩ Đồng thẫn người gật đầu.
Cô còn chấn kinh hơn cả mấy người bạn kia, khi nãy Lục Ẩm Băng làm cái gì vậy? Có phải chị ấy vừa comeout với cả mấy người bạn của mình? Hình như vậy... Trong tình huống cô chẳng chút chuẩn bị, trong một tình huống rất tùy ý, chẳng chuẩn bị gì mà đã vội vàng comeout rồi...
Nói không mừng rỡ là giả, nói chỉ có mừng rỡ cũng là giả.
Nội tâm phức tạp, đầu óc rối bời, nghĩ đông nghĩ tây không biết đang nghĩ cái gì.
Đèn chuyển xanh, Lục Ẩm Băng thả lỏng phanh, giẫm sang chân ga, rẽ trái, những ánh đèn đường lần lượt chiếu qua mặt cô, chiếu qua đôi mắt hững hờ, nhàn nhat nói: "Dù sao giữa chị với em vẫn còn quan hệ cấp trên cấp dưới, coi như nửa đêm chị tới đón em cũng đâu vấn đề gì."
Hạ Dĩ Đồng cười khổ nhìn group Wechat nổ tung.
Người bạn này: 【A A A A A】
Người bạn nọ: 【A A A A A】
Người bạn kia: 【A A A A A】
Người bạn kìa: 【A A A Cậu với Lục thần đang yêu nhau đúng không?】
Kẻ thứ tư phá hủy đội hình.
Hạ Dĩ Đồng: "Bọn họ đều đoán ra rồi, có biện minh cũng chẳng kịp."
Lục Ẩm Băng: "Cũng chỉ là đoán thôi, bọn họ cũng đâu có thấy cảnh hôn nhau, ôm ấp lên giường gì đâu?"
Hạ Dĩ Đồng: "... Ờm cái đó thì không thấy thật."
Nhưng lập luận khác, lời nói cũng không giống vậy. Nhìn bầu không khí này của hai người, cử chỉ mập mờ của Lục Ẩm Băng, ai có mắt cũng thừa biết giữa hai người không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, nhưng cấp trên bao nuôi cấp dưới thì nghe cũng hợp lý đấy.
Hạ Dĩ Đồng thầm cảm thán.
Trên đường vắng vẻ không một bóng người, Lục Ẩm Băng ấn còi xe, một tiếng "bá" nặng nề vang lên.
Trái tim Hạ Dĩ Đồng giật thót, liệu có phải mình chọc Lục Ẩm Băng tức giận rồi không, chuyện Lục Ẩm Băng làm tối nay mạo hiểm hơn cô nhiều, đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu cô comeout trước mặt bạn bè Lục Ẩm Băng, trên đường về Lục Ẩm Băng bày ra dáng vẻ khổ sở cay đắng, nếu vậy thì cô cũng sẽ tức giận thật.
Sai không quan trọng, quan trọng là biết sai biết sửa, biết bù đắp. Hạ Dĩ Đồng nói: "Lục lão sư chị hiểu lầm rồi, không phải em không vui khi thấy chị tới chào hỏi bạn bè của em, chỉ là em cảm thấy cảnh tượng như này..." Cô vắt óc suy nghĩ, "Không đủ trang trọng."
Lục Ẩm Băng câu khóe môi.
Hạ Dĩ Đồng nói tiếp: "Cảnh tượng trong tưởng tượng của em, đáng lý là em đang hội ngộ một chỗ với nhóm bạn, công khai rằng mình đang yêu đương, sau đó..."
Lục Ẩm Băng: "Sau đó để chị cầm một bó hồng trắng, dắt tay chị tới chứ gì."
Hạ Dĩ Đồng: "Không phải, nhưng cũng gần như là vậy."
Lục Ẩm Băng: "Sau đó chúng ta cùng đi mời rượu từng người, chủ và khách đều cười vui vẻ sảng khoái."
Hạ Dĩ Đồng: "Sao chị biết?"
Lục Ẩm Băng chỉ lên trời, liếc mắt: "Em không thấy cả quá trình đều rất quen sao?"
Hạ Dĩ Đồng: "Quen?"
Lục Ẩm Băng ngâm nga《Ca khúc kết hôn》, Hạ Dĩ Đồng ngơ ra trong giây lát, rồi phì cười: "Ý chị là có chút giống kết hôn hả?"
"Chứ không phải em nghĩ như vậy à?"
"Em đâu có nghĩ vậy đâu, nếu nghĩ thì em sẽ không nói như vậy, mất mặt lắm." Hạ Dĩ Đồng che mặt.
"Được rồi, tạm tha cho em. Cửa tủ đã mở ra một nửa, nửa còn lại là do em. Em có thể lựa chọn mở cánh còn lại ra để cho bọn họ nhìn thấy người bên trong là em, còn nếu em muốn đóng lại thì tùy em." Lục Ẩm Băng cười lạnh một tiếng.
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Cô mà dám đóng lại thì chắc chắn Lục Ẩm Băng sẽ kết liễu cô tại chỗ.
Hạ Dĩ Đồng mở Wechat, trả lời lại một tin: 【 Đúng vậy [xấu hổ]】
Người bạn này: 【 Đm, cấp trên cấp dưới cái con khỉ, cái này, cmn, là bạn gái đó!】
Người bạn nọ:【 Đm, chị em tình thâm cái con khỉ, cái này, cmn, là bạn gái đó!】
Người bạn kia:【 Đm XXX (không chèn thêm cái con khỉ), cái này, cmn, là bạn gái đó!】
Người bạn kìa:【Có thể để Lục thần nói một câu không, hai người thật sự đang yêu nhau sao?】Ờm được rồi, kẻ thứ tư tiếp tục phá hủy đội hình, ba kẻ còn lại đang điên cuồng chửi rủa.
Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía Lục Ẩm Băng, nói: "Ờm, bạn em muốn nghe chị xác nhận một câu."
Lục Ẩm Băng nhếch môi.
Hạ Dĩ Đồng đang định trả lời là không tiện, Lục Ẩm Băng nói: "Chỉ được nói một câu thôi à, không được nói hai câu sao? Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Chiêu này của bạn gái đúng là khó dò.
Cô đè giọng xuống, dí micro của tai nghe tới gần miệng Lục Ẩm Băng, bờ môi Lục Ẩm Băng lúc đóng lúc mở, giọng nói cực kỳ êm tai: "Chào mọi người, tôi là vị hôn thê của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng, cảm ơn mọi người chúc phúc."
Người bạn này: 【AAAAAAAAA Giọng Lục thần hay voãi a, chết tui chết tui.】
Người bạn nọ:【AAAAAAAAAAAA Sao ngữ điệu lại như cún nhỏ quấn người vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?! Sao lại là 'tôi là vị hôn thê của Hạ Dĩ Đồng' chứ không phải là 'Hạ Dĩ Đồng là bạn gái của tôi', hoặc 'Hạ Dĩ Đồng là vị hôn thê của tôi'? Lẽ nào Đồng tử nhà chúng ta là đại cường công saoooooooo? Ngàn vạn lần không nghĩ tới Đồng tử công nha.】
Người bạn kia:【Quào quào hỗ CP 10 phút trước của tôi đã cập bến thành công rồi!】
Người bạn kìa:【Mấy người bắt lộn trọng điểm rồi kìa, trong lời Lục thần cũng nói mà chúng ta đã chúc phúc hai người đâu.】
Người bạn này nọ kia:【Sh, trong lòng bọn này đã sớm chúc phúc rồi, còn đợi Lục thần nói nữa à!】
Người bạn kìa:【Tui chỉ nêu chút quan điểm khách quan thôi mà, sao mấy người cứ quát nạt tui vậy QuQ】
Người bạn kia:【 Đừng để ý tới cái tên ngốc XX kia nữa, mau mau, cùng nói một chút về chuyện hỗ CP đi, bây giờ tui đi mua chút thuốc kích dục cho Hạ Dĩ Đồng còn có tác dụng gì không nhỉ? Để cậu ấy sớm *** với người ta.】
Người bạn này: 【Tui thấy được á, tui có quen một người bạn, bán Sildenafil Citrate, để tui hỏi xem cậu ta có bán thuốc kích dục không】
Người bạn nọ:【Hỏi lẹ đi, bây giờ hỏi luôn đi.】
Hạ Dĩ Đồng:【 Ờm mình chỉ muốn hỏi là, Sildenafil Citrate là cái gì vậy?】
Người bạn kìa:【Cái này mình biết nè, là cái thứ cho đàn ông uống đó.】
Hạ Dĩ Đồng:【... Cậu nói thẳng ra thì cháy nhà ai à mà úp mở thế?】
Người bạn này:【Cháy đó, nói thẳng ra rất thô tục, vô văn hóa.】
Hạ Dĩ Đồng:【Cậu vốn vô văn hóa mà! Mình ở bên Lục Ẩm Băng từ lâu rồi, chuyện gì cần làm cũng đã làm rồi, cái gì mà thuốc kích dục chứ, bọn mình đều rất khỏe mạnh [😊]】
Trong group nổ ra một tin tức mới, Hạ Dĩ Đồng thấy tình hình không ổn cho lắm.
Một phút sau, người bạn này hỏi:【Hai người bên nhau từ khi nào?】
Hạ Dĩ Đồng nghĩ nghĩ một lát:【Nửa cuối năm 2016, được hai năm rưỡi rồi.】
Người bạn này:【Vãi nồi?】
Người bạn nọ:【Quãi nồi?】
Người bạn kia:【Vãi lồi?】
Người bạn kìa:【 Đoạn tuyệt bạn bè đi [bái bai]】
Được rồi, kẻ thứ tư lại phá hủy đội hình.
Người này đánh người nọ: "Đang nằm mơ hả?"
Người nọ đánh người kia: "Đang nằm mơ hả?"
Người kia đánh người kìa: "Đang nằm mơ hả?"
Người kìa quay lại đánh người này, phá hủy đội hình: "Không phải mơ."
Trong đầu nổi lên trận cuồng phong, hiện lên đủ mọi thể loại tin đồn, bọn họ ăn ý đưa tay che miệng nhau, tránh cho có người kêu lên kinh hãi.
Hạ Dĩ Đồng ghé vào trong cửa sổ xe, đổ mồ hôi hột: "Làm phiền Lục tổng tiện đường qua đây rồi." Giọng nói cực kỳ lớn, mấy người đằng sau đều nghe thấy.
Lục Ẩm Băng có chút buồn cười, khóe mắt cong cong, Hạ Dĩ Đồng điên cuồng nháy mắt ra hiệu với cô, để cô đừng làm lộ chuyện gì, Lục Ẩm Băng buồn cười đồng ý.
Hạ Dĩ Đồng liếm bờ môi khô khốc, rồi quay lại đằng sau, giới thiệu với bọn họ: "Đây là cấp trên trực tiếp của mình, Lục Ẩm Băng, Lục tổng."
Nhóm người trăm miệng một lời: "Khỏi giới thiệu, bọn này đều biết Lục thần."
Nhưng nhìn mặt là biết nhóm người kia không hề tin Lục thần tiện đường mới qua đây.
Chủ nhà: "Lục thần xin đợi một chút, tôi vào bên trong lấy bút dạ, muốn xin chữ ký Lục thần."
Mấy người còn lại: "Bọn tôi cũng muốn."
Lục Ẩm Băng được mời xuống, ký tên lên áp phích hoặc trên quần áo, trả lại bút cho chủ nhà, nói: "Tôi đưa người về đây, chúc mọi người ngủ ngon."
Cả đám kích động: "Ngủ ngon Lục thần."
Lục Ẩm Băng chưa rời đi đã nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của bọn họ: "Lục Ẩm Băng chúc ngủ ngon tôi kìa, đúng thật là như nằm mơ mà, mình thích nhất là vai diễn XXX của cô ấy, nữ thần chúc tôi ngủ ngon A A A A A."
Hạ Dĩ Đồng lên xe với khuôn mặt ửng hồ do gió lạnh, Lục Ẩm Băng chậm rãi lái xe rời đi.
Mấy người bạn vẫn còn đứng trong gió, vừa phấn kích vừa kính cẩn nhìn về phía Lục Ẩm Băng rời đi.
Một người bạn nói: "Tôi đưa người về đây, câu này đúng hơn mà nói thì là, tôi đưa người của tôi về đây." Cô gái nâng mặt mình, rộn ràng, "Hay ho hê."
Người bạn thứ hai tiếp lời: "Có phải Đồng tử coi chúng ta là kẻ ngốc hay không, rạng sáng như này làm gì còn ai dở hơi tiện đường qua đây đón người chứ."
Người bạn thứ ba: "Mấy tin đồn trên mạng nhan nhản ra vậy, quả thật không nghĩ tới, sự thật lại là khả năng hiếm có nhất kia. Đồng tử giỏi thiệt nha, không ra tay thì thôi, một khi đã gia tay thì đẳng cấp như Lục thần, giới tính, cũng không thành vấn đề."
Người bạn thứ tư im lặng hồi lâu mới nói: "Đừng nói nữa, bây giờ mình chưa tỉnh táo, đêm nay mình không ngủ nổi mất..."
Người bạn thứ hai, thứ ba nói: "Thì tất nhiên rồi."
Mấy người nhìn nhau, người thứ nhất lên tiếng: "Không ai được phép hé nửa lời về chuyện này, Đồng tử nhà chúng ta vì tin tưởng chúng ta nên mới cho chúng ta thấy chuyện này, nếu mình mà nghe thấy ai trong số chúng ta để lộ chuyện này ra ngoài, đoạn tuyệt quan hệ."
Người bạn thứ hai thứ ba hơ một tiếng, hứ hứ: "Này khỏi cần cậu nhắc."
Người thứ nhất ưỡn ngực, chính trực nói: "Mình chỉ có lòng nhắc nhở chút thôi."
Đúng vậy, hành vi che đậy khi nãy của Hạ Dĩ Đồng được bọn họ lý giải là do xấu hổ mới vậy, không phải là vì hành động của Lục Ẩm Băng mà trở tay không kịp. Nếu như không có sự cho phép của Hạ Dĩ Đồng, làm gì có chuyện Lục Ẩm Băng quang minh chính đại tới đây đón cô ấy, còn hiên ngang kéo cửa xe xuống. Thê thê tình ái, đôi trẻ bây giờ đúng là thích hơn thua, diễn mà như thật, chậc chậc...
Hai tay Lục Ẩm Băng giữ vô lăng, thỉnh thoảng liếc nhìn Hạ Dĩ Đồng đang ngồi ở ghế phụ, vùi đầu vào ngực Hạ Dĩ Đồng.
"Nhìn thấy hết rồi, bây giờ em có hối hận thì cũng không quay ngược thời gian lại được đâu." Lục Ẩm Băng dừng trước đèn đỏ, nói với Hạ Dĩ Đồng.
"Không phải em hối hận, chỉ là..."
"Quá giật mình?"
Hạ Dĩ Đồng thẫn người gật đầu.
Cô còn chấn kinh hơn cả mấy người bạn kia, khi nãy Lục Ẩm Băng làm cái gì vậy? Có phải chị ấy vừa comeout với cả mấy người bạn của mình? Hình như vậy... Trong tình huống cô chẳng chút chuẩn bị, trong một tình huống rất tùy ý, chẳng chuẩn bị gì mà đã vội vàng comeout rồi...
Nói không mừng rỡ là giả, nói chỉ có mừng rỡ cũng là giả.
Nội tâm phức tạp, đầu óc rối bời, nghĩ đông nghĩ tây không biết đang nghĩ cái gì.
Đèn chuyển xanh, Lục Ẩm Băng thả lỏng phanh, giẫm sang chân ga, rẽ trái, những ánh đèn đường lần lượt chiếu qua mặt cô, chiếu qua đôi mắt hững hờ, nhàn nhat nói: "Dù sao giữa chị với em vẫn còn quan hệ cấp trên cấp dưới, coi như nửa đêm chị tới đón em cũng đâu vấn đề gì."
Hạ Dĩ Đồng cười khổ nhìn group Wechat nổ tung.
Người bạn này: 【A A A A A】
Người bạn nọ: 【A A A A A】
Người bạn kia: 【A A A A A】
Người bạn kìa: 【A A A Cậu với Lục thần đang yêu nhau đúng không?】
Kẻ thứ tư phá hủy đội hình.
Hạ Dĩ Đồng: "Bọn họ đều đoán ra rồi, có biện minh cũng chẳng kịp."
Lục Ẩm Băng: "Cũng chỉ là đoán thôi, bọn họ cũng đâu có thấy cảnh hôn nhau, ôm ấp lên giường gì đâu?"
Hạ Dĩ Đồng: "... Ờm cái đó thì không thấy thật."
Nhưng lập luận khác, lời nói cũng không giống vậy. Nhìn bầu không khí này của hai người, cử chỉ mập mờ của Lục Ẩm Băng, ai có mắt cũng thừa biết giữa hai người không chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần, nhưng cấp trên bao nuôi cấp dưới thì nghe cũng hợp lý đấy.
Hạ Dĩ Đồng thầm cảm thán.
Trên đường vắng vẻ không một bóng người, Lục Ẩm Băng ấn còi xe, một tiếng "bá" nặng nề vang lên.
Trái tim Hạ Dĩ Đồng giật thót, liệu có phải mình chọc Lục Ẩm Băng tức giận rồi không, chuyện Lục Ẩm Băng làm tối nay mạo hiểm hơn cô nhiều, đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu cô comeout trước mặt bạn bè Lục Ẩm Băng, trên đường về Lục Ẩm Băng bày ra dáng vẻ khổ sở cay đắng, nếu vậy thì cô cũng sẽ tức giận thật.
Sai không quan trọng, quan trọng là biết sai biết sửa, biết bù đắp. Hạ Dĩ Đồng nói: "Lục lão sư chị hiểu lầm rồi, không phải em không vui khi thấy chị tới chào hỏi bạn bè của em, chỉ là em cảm thấy cảnh tượng như này..." Cô vắt óc suy nghĩ, "Không đủ trang trọng."
Lục Ẩm Băng câu khóe môi.
Hạ Dĩ Đồng nói tiếp: "Cảnh tượng trong tưởng tượng của em, đáng lý là em đang hội ngộ một chỗ với nhóm bạn, công khai rằng mình đang yêu đương, sau đó..."
Lục Ẩm Băng: "Sau đó để chị cầm một bó hồng trắng, dắt tay chị tới chứ gì."
Hạ Dĩ Đồng: "Không phải, nhưng cũng gần như là vậy."
Lục Ẩm Băng: "Sau đó chúng ta cùng đi mời rượu từng người, chủ và khách đều cười vui vẻ sảng khoái."
Hạ Dĩ Đồng: "Sao chị biết?"
Lục Ẩm Băng chỉ lên trời, liếc mắt: "Em không thấy cả quá trình đều rất quen sao?"
Hạ Dĩ Đồng: "Quen?"
Lục Ẩm Băng ngâm nga《Ca khúc kết hôn》, Hạ Dĩ Đồng ngơ ra trong giây lát, rồi phì cười: "Ý chị là có chút giống kết hôn hả?"
"Chứ không phải em nghĩ như vậy à?"
"Em đâu có nghĩ vậy đâu, nếu nghĩ thì em sẽ không nói như vậy, mất mặt lắm." Hạ Dĩ Đồng che mặt.
"Được rồi, tạm tha cho em. Cửa tủ đã mở ra một nửa, nửa còn lại là do em. Em có thể lựa chọn mở cánh còn lại ra để cho bọn họ nhìn thấy người bên trong là em, còn nếu em muốn đóng lại thì tùy em." Lục Ẩm Băng cười lạnh một tiếng.
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Cô mà dám đóng lại thì chắc chắn Lục Ẩm Băng sẽ kết liễu cô tại chỗ.
Hạ Dĩ Đồng mở Wechat, trả lời lại một tin: 【 Đúng vậy [xấu hổ]】
Người bạn này: 【 Đm, cấp trên cấp dưới cái con khỉ, cái này, cmn, là bạn gái đó!】
Người bạn nọ:【 Đm, chị em tình thâm cái con khỉ, cái này, cmn, là bạn gái đó!】
Người bạn kia:【 Đm XXX (không chèn thêm cái con khỉ), cái này, cmn, là bạn gái đó!】
Người bạn kìa:【Có thể để Lục thần nói một câu không, hai người thật sự đang yêu nhau sao?】Ờm được rồi, kẻ thứ tư tiếp tục phá hủy đội hình, ba kẻ còn lại đang điên cuồng chửi rủa.
Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía Lục Ẩm Băng, nói: "Ờm, bạn em muốn nghe chị xác nhận một câu."
Lục Ẩm Băng nhếch môi.
Hạ Dĩ Đồng đang định trả lời là không tiện, Lục Ẩm Băng nói: "Chỉ được nói một câu thôi à, không được nói hai câu sao? Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Chiêu này của bạn gái đúng là khó dò.
Cô đè giọng xuống, dí micro của tai nghe tới gần miệng Lục Ẩm Băng, bờ môi Lục Ẩm Băng lúc đóng lúc mở, giọng nói cực kỳ êm tai: "Chào mọi người, tôi là vị hôn thê của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng, cảm ơn mọi người chúc phúc."
Người bạn này: 【AAAAAAAAA Giọng Lục thần hay voãi a, chết tui chết tui.】
Người bạn nọ:【AAAAAAAAAAAA Sao ngữ điệu lại như cún nhỏ quấn người vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế?! Sao lại là 'tôi là vị hôn thê của Hạ Dĩ Đồng' chứ không phải là 'Hạ Dĩ Đồng là bạn gái của tôi', hoặc 'Hạ Dĩ Đồng là vị hôn thê của tôi'? Lẽ nào Đồng tử nhà chúng ta là đại cường công saoooooooo? Ngàn vạn lần không nghĩ tới Đồng tử công nha.】
Người bạn kia:【Quào quào hỗ CP 10 phút trước của tôi đã cập bến thành công rồi!】
Người bạn kìa:【Mấy người bắt lộn trọng điểm rồi kìa, trong lời Lục thần cũng nói mà chúng ta đã chúc phúc hai người đâu.】
Người bạn này nọ kia:【Sh, trong lòng bọn này đã sớm chúc phúc rồi, còn đợi Lục thần nói nữa à!】
Người bạn kìa:【Tui chỉ nêu chút quan điểm khách quan thôi mà, sao mấy người cứ quát nạt tui vậy QuQ】
Người bạn kia:【 Đừng để ý tới cái tên ngốc XX kia nữa, mau mau, cùng nói một chút về chuyện hỗ CP đi, bây giờ tui đi mua chút thuốc kích dục cho Hạ Dĩ Đồng còn có tác dụng gì không nhỉ? Để cậu ấy sớm *** với người ta.】
Người bạn này: 【Tui thấy được á, tui có quen một người bạn, bán Sildenafil Citrate, để tui hỏi xem cậu ta có bán thuốc kích dục không】
Người bạn nọ:【Hỏi lẹ đi, bây giờ hỏi luôn đi.】
Hạ Dĩ Đồng:【 Ờm mình chỉ muốn hỏi là, Sildenafil Citrate là cái gì vậy?】
Người bạn kìa:【Cái này mình biết nè, là cái thứ cho đàn ông uống đó.】
Hạ Dĩ Đồng:【... Cậu nói thẳng ra thì cháy nhà ai à mà úp mở thế?】
Người bạn này:【Cháy đó, nói thẳng ra rất thô tục, vô văn hóa.】
Hạ Dĩ Đồng:【Cậu vốn vô văn hóa mà! Mình ở bên Lục Ẩm Băng từ lâu rồi, chuyện gì cần làm cũng đã làm rồi, cái gì mà thuốc kích dục chứ, bọn mình đều rất khỏe mạnh [😊]】
Trong group nổ ra một tin tức mới, Hạ Dĩ Đồng thấy tình hình không ổn cho lắm.
Một phút sau, người bạn này hỏi:【Hai người bên nhau từ khi nào?】
Hạ Dĩ Đồng nghĩ nghĩ một lát:【Nửa cuối năm 2016, được hai năm rưỡi rồi.】
Người bạn này:【Vãi nồi?】
Người bạn nọ:【Quãi nồi?】
Người bạn kia:【Vãi lồi?】
Người bạn kìa:【 Đoạn tuyệt bạn bè đi [bái bai]】
Được rồi, kẻ thứ tư lại phá hủy đội hình.
Danh sách chương