Người bạn này:【Bạn tốt của tôi và nữ thần của tôi yêu nhau được hai năm rưỡi rồi, tôi nên đánh cô ấy như nào đây? Khẩn trương, chờ đợi online!】
Người bạn nọ:【Lên núi đao, xuống chảo dầu.】
Người bạn kia:【Chiên xào chưng hấp luộc hầm.】
Người bạn kìa:【Mãn Thanh thập đại khốc hình.】
[Mãn Thanh thập đại khốc hình: Lột da, chém eo, ngũ mã phanh thây, câu ngũ hình (cắt đầu, chân, tay, mắt, tai), lăng trì (chém bằng nhát 3357 đao nhưng đến nhát thứ 3357 phạm nhân mới được chết), treo đầu, nấu, cung hình (thiến nam phạm, bít kín hạ bộ của nữ phạm), chém một chân, cắm kim, chôn sống, rượu độc, côn hình (cắm gậy gỗ từ miệng tới dạ dày), cưa người, đoạn chuy (để kẻ thù của phạm nhân tra tấn phạm nhất đến chết), rót chì, đàn tỳ bà (dùng dao nhỏ cứa lên người như gảy tỳ bà), trừu tràng (để đại bàng/ưng ăn thịt), phích lịch xa (cọc gỗ nhỏ cắm lên yên ngựa cho nữ phạm cưỡi).]
Người bạn này:【 Đệt mợ cái tên XX kia, sao hôm nay cậu toàn phá đội hình thế? Hay cảm thấy Đồng tử hé lộ chuyện tình cảm cũng chẳng phải chuyện to tát gì.】
Người bạn nọ:【 Đệt mợ cái tên XX kia, sao hôm nay cậu toàn phá đội hình thế? Hay cảm thấy Đồng tử hé lộ chuyện tình cảm cũng chẳng phải chuyện to tát gì.】
Người bạn kia:【Mẹ kiếp hahahahahahahaha hôm nay tui tới phá hủy đội hình nè.】
Người bạn kìa:【. . .】
Hạ Dĩ Đồng:【Không đánh chết là được rồi, cậu ấy cũng là bất đắc dĩ mà.】
Người bạn này:【Cậu đừng tưởng giờ cậu thay cái avatar rồi giả làm cậu ấy thì cậu ấy ấy có thể thoát được một kiếp, mình nói cho cậu biết, không có cửa đâu!】
Người bạn kìa:【Mắc thù mắc oán gì còn đổi avatar giống mình nữa, có phải chê bọn họ bắt nạt mình chưa đủ thảm đúng không, đêm nay mình sẽ báo mộng viết lên mặt của cậu một chữ thảm đấy Đồng tử à.】
Hạ Dĩ Đồng:【Mình đổi lại ngay, sợ rồi sợ rồi.】
. . .
Cười như một đóa hoa nở rộ, Lục Ẩm Băng hỏi: "Em nói chuyện gì với bọn họ thế?"
"Bọn họ nói em che đậy tình cảm không hẳn hoi, đang bàn bạc đánh chết em như nào." Hạ Dĩ Đồng nói.
"Chị nói chuyện với họ một chút nhé?" Lục Ẩm Băng giơ tay về phía cô.
Hạ Dĩ Đồng nhìn tư thế đối phương đang muốn cướp lấy điện thoại để giải thích, vội nói: "Không cần không cần đâu, bọn họ huyên náo thế thôi chứ không có ý định làm gì em đâu."
Đùa chứ, nếu Lục Ẩm Băng mà giải thích chắc chắn sẽ kèm thêm mấy lời trêu chọc sủng ái bá đạo, vừa nghĩ tới mấy lời nói kia mà tới tai tụi bạn xấu đó, cô thấy không được tự nhiên, Lục Ẩm Băng không còn nói cho một mình cô nữa rồi.
Mà vừa dứt lời kiểu gì trong group cũng nổ thêm một lần nữa, chi bằng để cho bọn họ tiêu hóa dần, ít nhất thì chủ đề chỉ dừng lại trên người cô. Không biết là đang kính sợ Lục Ẩm Băng hay là cái gì, hót líu lo trong group nửa tiếng đồng hồ, không ai hỏi tới quan hệ với Lục Ẩm Băng.
Người bạn kìa giật mình:【A】
Người bạn này nọ kia:【Sao?】
Người bạn kìa:【Giờ tui mới nhận ra khi nãy Lục thần nói là vị hôn thê, chẳng lẽ mọi người không nghĩ tới hai người đó đã tiến triển đến mức độ tà ác rồi đó sao?】
Người bạn này:【Tà ác như nào? Quá tà ác.】
Người bạn nọ:【Tà ác như nào? Quá tà ác.】
Người bạn kia:【Tà ác như nào? Quá tà ác.】
Hạ Dĩ Đồng:【... XX à, cậu nên bổ túc lại vốn từ vựng của mình đi, đính hôn mà cậu lại dùng từ tà ác để hình dung sao?】
Người bạn kìa:【 Đính hôn [shock]】
Hạ Dĩ Đồng:【 Đã ra mắt hai bên gia đình, đón giao thừa cũng ở Lục gia.】
Người bạn kìa:【Gạo nấu thành cơm rồi?】
Hạ Dĩ Đồng:【[Hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]】
Người bạn này:【Vãi nồi?】
Người bạn nọ:【Quãi nồi?】
Người bạn kia:【Vãi lồi?】
Người bạn kìa:【 Đây chắc là màn show ân ái trong truyền thuyết đi [bye] có người nội liễm muộn tao, mình đã từng nghĩ là cậu, không ngờ tới lại là minh tao minh tú [cười cười]】
[Muộn tao: Những người mang vẻ ngoài ảm đạm nhưng nội tâm điên cuồng, là những người không để lộ tâm tư hoặc sự thay đổi cảm xúc bên trong. Tuy nhiên trong một số tình huống đặc biệt họ lại có những hành động bất ngờ.
Minh tao minh tú đối lập với muộn tao: Người ngoài đều biết rõ rồi nhưng bạn vẫn cứ phải khoe ra mới chịu.]
Kẻ thứ tư sinh ra để phá hủy đội hình.
Lục Ẩm Băng hỏi: "Bọn họ còn nói gì nữa?"
Hạ Dĩ Đồng: "Hỏi có phải chúng ta đính hôn rồi không, sau đó em gửi ảnh nhẫn kim cương lấp lánh cho bọn họ coi."
Lục Ẩm Băng nở nụ cười.
Chiếc xe đứng yên một chỗ trong thời gian dài, Hạ Dĩ Đồng cúi đầu ấn bàn phím, không phát hiện ra, 26 năm không mảnh tình vắt vai, nay được dịp bung lụa nên phải khoe hết. Không biết ai nói gì, Hạ Dĩ Đồng mỉm cười đưa điện thoại lên miệng: "Tầm bậy nào..."
Lục Ẩm Băng lén lút tháo dây an toàn, đột ngột tập kích tới trước mặt Hạ Dĩ Đồng, hôn lên môi cô.
Hạ Dĩ Đồng: "A..."
Tay vô thức thả lỏng phím, cô cuống cuồng đẩy vai Lục Ẩm Băng ra, đánh đối phương trở lại chỗ ngồi, nhìn màn hình điện thoại.
Lục Ẩm Băng xoa xoa vai mình.
Người bạn này:【Vch tôi vừa nghe thấy cái gì vậy... Chắc không phải như tui nghĩ...đâu...】
Người bạn nọ:【Tiếng rên rỉ?】
Người bạn kia:【 Đúng là tiếng rên rỉ, cậu ấy vừa tám chuyện với chúng ta vừa làm cái gì vậy, hoặc là thành chuyện hồi hộp nhất đêm nay [khà khà]】
Người bạn kìa:【Giống như đang nói chuyện thì đột nhiên bị hôn [trầm tư]】
Hệ thống thông báo: Hạ Dĩ Đồng vừa thu hồi một tin nhắn.
Người bạn này:【 [hình ảnh] 】
Người bạn nọ:【 [hình ảnh] 】
Người bạn kia:【 [hình ảnh] 】
Người bạn kìa:【 Chậm tay chưa kịp cap màn hình nữa [bye]】
Hạ Dĩ Đồng lầm lừ nhìn về phía Lục Ẩm Băng, trách cứ: "Em còn đang nói chuyện mà chị lại hôn em làm không cẩn thận phát ra tiếng, bọn họ lưu hết rồi, em không kịp thu hồi nữa."
Lục Ẩm Băng cau mày: "Vai chị đau."
"Sao lại đau?" Nháy mắt Hạ Dĩ Đồng quên chất vấn, lo lắng hỏi.
"Lúc em đẩy chị, vai chị đụng vào vô-lăng."
"Lại đây em xoa." Hạ Dĩ Đồng vừa xoa vừa dịu dàng hỏi, "Còn đau không?"
"Không đau." Lục Ẩm Băng đẩy cửa xe bên trái, cửa mở, "Xuống xe thôi, khuya rồi."
"Tới rồi sao?" Hạ Dĩ Đồng xuống khỏi ghế phụ, ngửa đầu nhìn trời lấp lánh ánh sao... Không, trời đầy bụi thì có, bị màn đêm bao phút, biến thành một mớ hỗn độn. Hai người nối nhau vào trong cửa, trạng thái hưng phấn của Hạ Dĩ Đồng tạm thời nguội lạnh, trạng thái mơ màng liền ập tới lần nữa, ngáp chảy nước mắt.
"Tắm rửa trước đi, rồi sau đó đi ngủ." Trước khi Hạ Dĩ Đồng kịp gục ngã xuống sofa thì Lục Ẩm Băng đã kịp thời kéo lấy cánh tay cô.
Hạ Dĩ Đồng lẩm bẩm hai câu, đứng trước ghế sofa.
Lục Ẩm Băng: "Em tới phòng tắm chờ chị, chị đi lấy quần áo cho em."
Hạ Dĩ Đồng nhấc chân bước về phía phòng tắm, Lục Ẩm Băng nhìn theo cho tới khi thấy cô bước hẳn vào phòng tắm, mới yên tâm về phòng lấy quần áo. Đến khi quay lại, vậy mà trong phòng tắm lại không một bóng người.
Phóng tầm mắt, dưới vòi hoa sen, trong bồn tắm, không có ai, sau cửa cũng không có, cô gọi tên Hạ Dĩ Đồng, đang định ra ngoài tìm thì có một giọng nói mờ nhạt đáp lại, một cái chân vươn ra từ sau bồn tắm.
Ống quần dài đen ôm sát chân, để lộ đôi chân thẳng tắp, chân còn lại thì cởi ra rồi.
Lục Ẩm Băng nhìn xem, Hạ Dĩ Đồng gục đầu ngủ thiếp, trong miệng còn lẩm bẩm: "Bên này bên này." Đôi chân trần không ngừng giơ lên, đáp lại tiếng gọi của Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng quỳ xuống, cố ý thì thầm bên tai cô: "Không có trong phòng tắm, hay lại chạy ra phòng khách rồi nhỉ."
Hạ Dĩ Đồng nhào cả người, từ đằng sau bồn tắm lăn ra ngoài, mắt nhắm nhưng vẫn la lên: "Đằng này, không phải phòng khách đâu."
Nhanh tới mức Lục Ẩm Băng không kịp giữ lại, nháy mắt đã nhào ra ngoài. Lục Ẩm Băng buồn cười dựng Hạ Dĩ Đồng dậy, ôm eo cô đi tắm, sau đó cô cũng tắm.
Quyết định đêm nay là do nhất thời kích động, nhưng cô không hối hận. Không ai là không muốn được người thân và bạn bè chúc phúc, Hạ Dĩ Đồng không có người thân, trước khi trưởng thành chỉ có mình viện trưởng, cuộc sống sau khi thành niên của cô chủ yếu là bạn bè. Khi cô và Hạ Dĩ Đồng nói đến chuyện comeout, thái độ Hạ Dĩ Đồng luôn hời hợt, nói không quan trọng, cô tin rằng em thấy thật sự cảm thấy như vậy, nhưng đến khi sự tình phát sinh, em ấy lại vui vẻ hơn so với trong tưởng tượng.
Có người thân, có người yêu, có bạn bè, thỉnh thoảng nâng chén vui vẻ, không sợ say rồi lỡ miệng, tán gẫu vui vẻ về sự nghiệp và người yêu, sau đó trăng lên cao mới về, đây hẳn là cuộc sống bình thường của cô.
Hạ Dĩ Đồng vì mình mà làm nhiều như vậy, chỉ cần có khả năng, những chuyện khiến Hạ Dĩ Đồng hạnh phúc, Lục Ẩm Băng sẵn sàng thực hiện vì cô.
"Lục lão sự." Trong lúc ngủ mơ, Hạ Dĩ Đồng mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn Lục Ẩm Băng ngồi bên mé giường, "Sao chị còn chưa ngủ?"
"Trước đó chị uống nhiều café nên giờ không ngủ được." Ngón tay Lục Ẩm Băng vén tóc ra sau tai cô, "Em ngủ trước đi, lát nữa chị sẽ ngủ, dù sao mai cũng không có gì để làm."
Hạ Dĩ Đồng kéo cánh tay cô, cọ cọ má, ôm ngủ, ngủ rất ngon.
Ngón tay Lục Ẩm Băng khẽ động, hơi thở ấm áp của Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng phả lên tay cô, thỉnh thoảng đôi môi mềm mại lại cọ lên bàn tay cô, đôi mắt cong như trăng khuyết, giống như chú gấu trúc nhỏ đang ôm thanh trúc của mình ngủ say.
Lục Ẩm Băng ngắm cô rất lâu, đáy mắt nổi lên triều ý.
Lúc chân trời hừng đông, Lục Ẩm Băng tắt đèn, chui vào chăn, Hạ Dĩ Đồng ngủ say bất tỉnh nhân sự, tự động trở mình, gác tay lên người Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng hôn lên trán cô, nhắm mắt lại.
Gặp một ác mộng kỳ quái, mơ thấy mình tiến vào một khu rừng đầy gương, mỗi tấm gương đều phản chiếu khuôn mặt cảnh giác và bàng hoàng của cô, cô đang tìm lối thoát cho mình trong chính mê cung gương này, bốn phía có tiếng mai phục, âm vang mãnh liệt, bước chân của cô càng lúc càng vội vã phía sau đang có hàng trăm binh lính cầm trường thương đuổi giết.
Tim đập như trống, khẩu hình khô khốc, trước mặt không lối thoát, Lục Ẩm Băng mạnh mẽ đập vỡ tấm gương trước mặt, từng mảnh rơi xuống, bắn tứ tung, cắm vào da thịt cô, toàn thân đau đớn.
Sau tấm gương có một lối đi, đường hẹp khúc khuỷu, hai bên đường dày đặc đàn quạ đen, vây kín như đêm đen, bọn chúng trợn tròn mắt, hàng vạn con mắt đang nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt đột nhập nơi này.
Lục Ẩm Băng bước lên, một con quạ vỗ cánh, hàng vạn con quạ vỗ cánh, góp gió thành bão, cơn gió mạnh đẩy Lục Ẩm Băng lùi về sau, binh lính đằng sau vung thương, một vết thương dài hơn một thước xuất hiện đằng sau Lục Ẩm Băng, cảm giác đau đớn truyền tới, vết thương dài đang chảy máu tươi. Cô không quan tâm khí thế hung bạo của bầy quạ đen phía trước, chịu đựng vết thương đau nhói phía đằng sau.
Lối ra của khu rừng gương đóng lại, Lục Ẩm Băng ngẩng đầu lên, bầy quạ che trời đang lao về phía cô, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa há mỏ ra. Lục Ẩm Băng liều mạng phi nước đại về phía trước, bầy quạ đen mở lối, một con dực long màu đỏ từ phía tây bay tới, hai vuốt gắp Lục Ẩm Băng khỏi mặt đất.
Cảm giác mất trọng lực và choáng váng bủa vây lấy cô, suýt nữa thì nôn thốc. Trời đất còn đang quay cuồng, Lục Ẩm Băng lại nhìn thấy một xác chết đang thối rữa trong miệng con rồng, cô kinh hãi kêu lên, lúc con rồng đang sà thấp bay quay mặt hồ, cô nhìn thấy chính mình trong nước.
Cô đột nhiên nhìn thấy cỗ xác thối kia, thì ra trong miệng rồng đang ngậm một chiếc gương.
Trên khuôn mặt mục rữa của cô, không khỏi rơi một giọt nước mắt.
Tác giả có đôi lời muốn nói: 《Lụclice ở xứ sở thần tiên》
Hạ tiểu hoa: Đúng vậy ta chính là con rồng kia.
Người bạn nọ:【Lên núi đao, xuống chảo dầu.】
Người bạn kia:【Chiên xào chưng hấp luộc hầm.】
Người bạn kìa:【Mãn Thanh thập đại khốc hình.】
[Mãn Thanh thập đại khốc hình: Lột da, chém eo, ngũ mã phanh thây, câu ngũ hình (cắt đầu, chân, tay, mắt, tai), lăng trì (chém bằng nhát 3357 đao nhưng đến nhát thứ 3357 phạm nhân mới được chết), treo đầu, nấu, cung hình (thiến nam phạm, bít kín hạ bộ của nữ phạm), chém một chân, cắm kim, chôn sống, rượu độc, côn hình (cắm gậy gỗ từ miệng tới dạ dày), cưa người, đoạn chuy (để kẻ thù của phạm nhân tra tấn phạm nhất đến chết), rót chì, đàn tỳ bà (dùng dao nhỏ cứa lên người như gảy tỳ bà), trừu tràng (để đại bàng/ưng ăn thịt), phích lịch xa (cọc gỗ nhỏ cắm lên yên ngựa cho nữ phạm cưỡi).]
Người bạn này:【 Đệt mợ cái tên XX kia, sao hôm nay cậu toàn phá đội hình thế? Hay cảm thấy Đồng tử hé lộ chuyện tình cảm cũng chẳng phải chuyện to tát gì.】
Người bạn nọ:【 Đệt mợ cái tên XX kia, sao hôm nay cậu toàn phá đội hình thế? Hay cảm thấy Đồng tử hé lộ chuyện tình cảm cũng chẳng phải chuyện to tát gì.】
Người bạn kia:【Mẹ kiếp hahahahahahahaha hôm nay tui tới phá hủy đội hình nè.】
Người bạn kìa:【. . .】
Hạ Dĩ Đồng:【Không đánh chết là được rồi, cậu ấy cũng là bất đắc dĩ mà.】
Người bạn này:【Cậu đừng tưởng giờ cậu thay cái avatar rồi giả làm cậu ấy thì cậu ấy ấy có thể thoát được một kiếp, mình nói cho cậu biết, không có cửa đâu!】
Người bạn kìa:【Mắc thù mắc oán gì còn đổi avatar giống mình nữa, có phải chê bọn họ bắt nạt mình chưa đủ thảm đúng không, đêm nay mình sẽ báo mộng viết lên mặt của cậu một chữ thảm đấy Đồng tử à.】
Hạ Dĩ Đồng:【Mình đổi lại ngay, sợ rồi sợ rồi.】
. . .
Cười như một đóa hoa nở rộ, Lục Ẩm Băng hỏi: "Em nói chuyện gì với bọn họ thế?"
"Bọn họ nói em che đậy tình cảm không hẳn hoi, đang bàn bạc đánh chết em như nào." Hạ Dĩ Đồng nói.
"Chị nói chuyện với họ một chút nhé?" Lục Ẩm Băng giơ tay về phía cô.
Hạ Dĩ Đồng nhìn tư thế đối phương đang muốn cướp lấy điện thoại để giải thích, vội nói: "Không cần không cần đâu, bọn họ huyên náo thế thôi chứ không có ý định làm gì em đâu."
Đùa chứ, nếu Lục Ẩm Băng mà giải thích chắc chắn sẽ kèm thêm mấy lời trêu chọc sủng ái bá đạo, vừa nghĩ tới mấy lời nói kia mà tới tai tụi bạn xấu đó, cô thấy không được tự nhiên, Lục Ẩm Băng không còn nói cho một mình cô nữa rồi.
Mà vừa dứt lời kiểu gì trong group cũng nổ thêm một lần nữa, chi bằng để cho bọn họ tiêu hóa dần, ít nhất thì chủ đề chỉ dừng lại trên người cô. Không biết là đang kính sợ Lục Ẩm Băng hay là cái gì, hót líu lo trong group nửa tiếng đồng hồ, không ai hỏi tới quan hệ với Lục Ẩm Băng.
Người bạn kìa giật mình:【A】
Người bạn này nọ kia:【Sao?】
Người bạn kìa:【Giờ tui mới nhận ra khi nãy Lục thần nói là vị hôn thê, chẳng lẽ mọi người không nghĩ tới hai người đó đã tiến triển đến mức độ tà ác rồi đó sao?】
Người bạn này:【Tà ác như nào? Quá tà ác.】
Người bạn nọ:【Tà ác như nào? Quá tà ác.】
Người bạn kia:【Tà ác như nào? Quá tà ác.】
Hạ Dĩ Đồng:【... XX à, cậu nên bổ túc lại vốn từ vựng của mình đi, đính hôn mà cậu lại dùng từ tà ác để hình dung sao?】
Người bạn kìa:【 Đính hôn [shock]】
Hạ Dĩ Đồng:【 Đã ra mắt hai bên gia đình, đón giao thừa cũng ở Lục gia.】
Người bạn kìa:【Gạo nấu thành cơm rồi?】
Hạ Dĩ Đồng:【[Hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]】
Người bạn này:【Vãi nồi?】
Người bạn nọ:【Quãi nồi?】
Người bạn kia:【Vãi lồi?】
Người bạn kìa:【 Đây chắc là màn show ân ái trong truyền thuyết đi [bye] có người nội liễm muộn tao, mình đã từng nghĩ là cậu, không ngờ tới lại là minh tao minh tú [cười cười]】
[Muộn tao: Những người mang vẻ ngoài ảm đạm nhưng nội tâm điên cuồng, là những người không để lộ tâm tư hoặc sự thay đổi cảm xúc bên trong. Tuy nhiên trong một số tình huống đặc biệt họ lại có những hành động bất ngờ.
Minh tao minh tú đối lập với muộn tao: Người ngoài đều biết rõ rồi nhưng bạn vẫn cứ phải khoe ra mới chịu.]
Kẻ thứ tư sinh ra để phá hủy đội hình.
Lục Ẩm Băng hỏi: "Bọn họ còn nói gì nữa?"
Hạ Dĩ Đồng: "Hỏi có phải chúng ta đính hôn rồi không, sau đó em gửi ảnh nhẫn kim cương lấp lánh cho bọn họ coi."
Lục Ẩm Băng nở nụ cười.
Chiếc xe đứng yên một chỗ trong thời gian dài, Hạ Dĩ Đồng cúi đầu ấn bàn phím, không phát hiện ra, 26 năm không mảnh tình vắt vai, nay được dịp bung lụa nên phải khoe hết. Không biết ai nói gì, Hạ Dĩ Đồng mỉm cười đưa điện thoại lên miệng: "Tầm bậy nào..."
Lục Ẩm Băng lén lút tháo dây an toàn, đột ngột tập kích tới trước mặt Hạ Dĩ Đồng, hôn lên môi cô.
Hạ Dĩ Đồng: "A..."
Tay vô thức thả lỏng phím, cô cuống cuồng đẩy vai Lục Ẩm Băng ra, đánh đối phương trở lại chỗ ngồi, nhìn màn hình điện thoại.
Lục Ẩm Băng xoa xoa vai mình.
Người bạn này:【Vch tôi vừa nghe thấy cái gì vậy... Chắc không phải như tui nghĩ...đâu...】
Người bạn nọ:【Tiếng rên rỉ?】
Người bạn kia:【 Đúng là tiếng rên rỉ, cậu ấy vừa tám chuyện với chúng ta vừa làm cái gì vậy, hoặc là thành chuyện hồi hộp nhất đêm nay [khà khà]】
Người bạn kìa:【Giống như đang nói chuyện thì đột nhiên bị hôn [trầm tư]】
Hệ thống thông báo: Hạ Dĩ Đồng vừa thu hồi một tin nhắn.
Người bạn này:【 [hình ảnh] 】
Người bạn nọ:【 [hình ảnh] 】
Người bạn kia:【 [hình ảnh] 】
Người bạn kìa:【 Chậm tay chưa kịp cap màn hình nữa [bye]】
Hạ Dĩ Đồng lầm lừ nhìn về phía Lục Ẩm Băng, trách cứ: "Em còn đang nói chuyện mà chị lại hôn em làm không cẩn thận phát ra tiếng, bọn họ lưu hết rồi, em không kịp thu hồi nữa."
Lục Ẩm Băng cau mày: "Vai chị đau."
"Sao lại đau?" Nháy mắt Hạ Dĩ Đồng quên chất vấn, lo lắng hỏi.
"Lúc em đẩy chị, vai chị đụng vào vô-lăng."
"Lại đây em xoa." Hạ Dĩ Đồng vừa xoa vừa dịu dàng hỏi, "Còn đau không?"
"Không đau." Lục Ẩm Băng đẩy cửa xe bên trái, cửa mở, "Xuống xe thôi, khuya rồi."
"Tới rồi sao?" Hạ Dĩ Đồng xuống khỏi ghế phụ, ngửa đầu nhìn trời lấp lánh ánh sao... Không, trời đầy bụi thì có, bị màn đêm bao phút, biến thành một mớ hỗn độn. Hai người nối nhau vào trong cửa, trạng thái hưng phấn của Hạ Dĩ Đồng tạm thời nguội lạnh, trạng thái mơ màng liền ập tới lần nữa, ngáp chảy nước mắt.
"Tắm rửa trước đi, rồi sau đó đi ngủ." Trước khi Hạ Dĩ Đồng kịp gục ngã xuống sofa thì Lục Ẩm Băng đã kịp thời kéo lấy cánh tay cô.
Hạ Dĩ Đồng lẩm bẩm hai câu, đứng trước ghế sofa.
Lục Ẩm Băng: "Em tới phòng tắm chờ chị, chị đi lấy quần áo cho em."
Hạ Dĩ Đồng nhấc chân bước về phía phòng tắm, Lục Ẩm Băng nhìn theo cho tới khi thấy cô bước hẳn vào phòng tắm, mới yên tâm về phòng lấy quần áo. Đến khi quay lại, vậy mà trong phòng tắm lại không một bóng người.
Phóng tầm mắt, dưới vòi hoa sen, trong bồn tắm, không có ai, sau cửa cũng không có, cô gọi tên Hạ Dĩ Đồng, đang định ra ngoài tìm thì có một giọng nói mờ nhạt đáp lại, một cái chân vươn ra từ sau bồn tắm.
Ống quần dài đen ôm sát chân, để lộ đôi chân thẳng tắp, chân còn lại thì cởi ra rồi.
Lục Ẩm Băng nhìn xem, Hạ Dĩ Đồng gục đầu ngủ thiếp, trong miệng còn lẩm bẩm: "Bên này bên này." Đôi chân trần không ngừng giơ lên, đáp lại tiếng gọi của Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng quỳ xuống, cố ý thì thầm bên tai cô: "Không có trong phòng tắm, hay lại chạy ra phòng khách rồi nhỉ."
Hạ Dĩ Đồng nhào cả người, từ đằng sau bồn tắm lăn ra ngoài, mắt nhắm nhưng vẫn la lên: "Đằng này, không phải phòng khách đâu."
Nhanh tới mức Lục Ẩm Băng không kịp giữ lại, nháy mắt đã nhào ra ngoài. Lục Ẩm Băng buồn cười dựng Hạ Dĩ Đồng dậy, ôm eo cô đi tắm, sau đó cô cũng tắm.
Quyết định đêm nay là do nhất thời kích động, nhưng cô không hối hận. Không ai là không muốn được người thân và bạn bè chúc phúc, Hạ Dĩ Đồng không có người thân, trước khi trưởng thành chỉ có mình viện trưởng, cuộc sống sau khi thành niên của cô chủ yếu là bạn bè. Khi cô và Hạ Dĩ Đồng nói đến chuyện comeout, thái độ Hạ Dĩ Đồng luôn hời hợt, nói không quan trọng, cô tin rằng em thấy thật sự cảm thấy như vậy, nhưng đến khi sự tình phát sinh, em ấy lại vui vẻ hơn so với trong tưởng tượng.
Có người thân, có người yêu, có bạn bè, thỉnh thoảng nâng chén vui vẻ, không sợ say rồi lỡ miệng, tán gẫu vui vẻ về sự nghiệp và người yêu, sau đó trăng lên cao mới về, đây hẳn là cuộc sống bình thường của cô.
Hạ Dĩ Đồng vì mình mà làm nhiều như vậy, chỉ cần có khả năng, những chuyện khiến Hạ Dĩ Đồng hạnh phúc, Lục Ẩm Băng sẵn sàng thực hiện vì cô.
"Lục lão sự." Trong lúc ngủ mơ, Hạ Dĩ Đồng mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn Lục Ẩm Băng ngồi bên mé giường, "Sao chị còn chưa ngủ?"
"Trước đó chị uống nhiều café nên giờ không ngủ được." Ngón tay Lục Ẩm Băng vén tóc ra sau tai cô, "Em ngủ trước đi, lát nữa chị sẽ ngủ, dù sao mai cũng không có gì để làm."
Hạ Dĩ Đồng kéo cánh tay cô, cọ cọ má, ôm ngủ, ngủ rất ngon.
Ngón tay Lục Ẩm Băng khẽ động, hơi thở ấm áp của Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng phả lên tay cô, thỉnh thoảng đôi môi mềm mại lại cọ lên bàn tay cô, đôi mắt cong như trăng khuyết, giống như chú gấu trúc nhỏ đang ôm thanh trúc của mình ngủ say.
Lục Ẩm Băng ngắm cô rất lâu, đáy mắt nổi lên triều ý.
Lúc chân trời hừng đông, Lục Ẩm Băng tắt đèn, chui vào chăn, Hạ Dĩ Đồng ngủ say bất tỉnh nhân sự, tự động trở mình, gác tay lên người Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng hôn lên trán cô, nhắm mắt lại.
Gặp một ác mộng kỳ quái, mơ thấy mình tiến vào một khu rừng đầy gương, mỗi tấm gương đều phản chiếu khuôn mặt cảnh giác và bàng hoàng của cô, cô đang tìm lối thoát cho mình trong chính mê cung gương này, bốn phía có tiếng mai phục, âm vang mãnh liệt, bước chân của cô càng lúc càng vội vã phía sau đang có hàng trăm binh lính cầm trường thương đuổi giết.
Tim đập như trống, khẩu hình khô khốc, trước mặt không lối thoát, Lục Ẩm Băng mạnh mẽ đập vỡ tấm gương trước mặt, từng mảnh rơi xuống, bắn tứ tung, cắm vào da thịt cô, toàn thân đau đớn.
Sau tấm gương có một lối đi, đường hẹp khúc khuỷu, hai bên đường dày đặc đàn quạ đen, vây kín như đêm đen, bọn chúng trợn tròn mắt, hàng vạn con mắt đang nhìn chằm chằm vào kẻ lạ mặt đột nhập nơi này.
Lục Ẩm Băng bước lên, một con quạ vỗ cánh, hàng vạn con quạ vỗ cánh, góp gió thành bão, cơn gió mạnh đẩy Lục Ẩm Băng lùi về sau, binh lính đằng sau vung thương, một vết thương dài hơn một thước xuất hiện đằng sau Lục Ẩm Băng, cảm giác đau đớn truyền tới, vết thương dài đang chảy máu tươi. Cô không quan tâm khí thế hung bạo của bầy quạ đen phía trước, chịu đựng vết thương đau nhói phía đằng sau.
Lối ra của khu rừng gương đóng lại, Lục Ẩm Băng ngẩng đầu lên, bầy quạ che trời đang lao về phía cô, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa há mỏ ra. Lục Ẩm Băng liều mạng phi nước đại về phía trước, bầy quạ đen mở lối, một con dực long màu đỏ từ phía tây bay tới, hai vuốt gắp Lục Ẩm Băng khỏi mặt đất.
Cảm giác mất trọng lực và choáng váng bủa vây lấy cô, suýt nữa thì nôn thốc. Trời đất còn đang quay cuồng, Lục Ẩm Băng lại nhìn thấy một xác chết đang thối rữa trong miệng con rồng, cô kinh hãi kêu lên, lúc con rồng đang sà thấp bay quay mặt hồ, cô nhìn thấy chính mình trong nước.
Cô đột nhiên nhìn thấy cỗ xác thối kia, thì ra trong miệng rồng đang ngậm một chiếc gương.
Trên khuôn mặt mục rữa của cô, không khỏi rơi một giọt nước mắt.
Tác giả có đôi lời muốn nói: 《Lụclice ở xứ sở thần tiên》
Hạ tiểu hoa: Đúng vậy ta chính là con rồng kia.
Danh sách chương