Thương Tình Xuyên trở về Thương gia, cô hít một hơi thật sâu sau đó mới dám bấm chuông.
Một lúc sau liền có người ra mở cửa, dì giúp việc nhìn thấy cô liền cau mày: "Tiểu thư? Sao cô về đây?"
Cô khó hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến bà ta chứ: "Đây là nhà too, tôi không thể về sao?"
Cô ta xách hành lý vào, đi lướt qua bà ta khiến bà ta giật mình, bà ta cảm thấy... chỉ mới vài tháng không gặp sao cô đã thay đổi nhiều như vậy rồi. Cũng còn bộ dạng khép nép, lo trước lo sau như ngày xưa nữa.
Cô hiên ngang bước vào trong trước ánh mắt của người làm trong biệt thự.
Lú nào ba của cô đang ngồi đọc báo ở sofa, còn mẹ cô thì ngồi gọt trái cây, cô hít một hơi thật sâu, gọi một tiếng: "Ba, mẹ, con về rồi."
Ba cô nhìn thấy cô liền bỏ tờ báo xuống cau mày, rõ ràng là không hoan nghênh: "Mày không ngoan ngoãn ở bên cạnh Mộc Phi đi, về đây làm gì?"
Mẹ cô không gọt trái cây nữa, gương mặt già nua hiện lên nét khó xử: "Nếu con về thăm ba mẹ thì cũng phải nói một tiếng chứ, để mẹ còn chuẩn bị nữa."
"Không cần phải chuẩn bị gì đâu, con sẽ về đây ở luôn, con cũng đã đem hành lý đến rồi." Cô thản nhiên nói, cô không tin, ông ta sẽ tàn nhẫn đến mức bỏ mặc con gái ruột của mình mà không lo.
Nhưng hình như cô sai rồi, cực kì sai luôn, ông ta đứng phắt dậy, tức giận quát: "Mày nói cái gì?"
Mẹ cô không biết làm thế nào, liền đi đến chỗ của cô: "Con... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi? Có phải con và Mộc Phi cãi nhau không?"
Cô mím môi, chần chừ một lúc rồi rồi mới hắng giọng, nói to rõ một lượt: "Con và Mộc Phi ly hôn rồi."
Sắc mặt ông ta càng lúc càng khó coi khiến cô có chút sợ hãi, lỡ như một lát nữa ông ta đánh cô thì sao? Nhưng mà đã đến bước đường này rồi, cô cũng không thể lùi bước, trở về cầu xin Mộc Phi đừng ly hôn nữa đó, chuyện đó là không thể nào.
"Mày nói lại tao nghe xem?" Ông ta trầm trọng, hơi thở đã bắt đầu không ổn định.
Cô bước lên một bước, siết chặt tay, to gan nói lại một lần: "Con và Mọc Phi ly hôn rồi."
"Chát!"
Vừa dứt lời, ông ta đã cho cô một cái tát, một chút nương ray cũng không có, khiến cô choáng váng, xây xẩm mặt mày, nếu không có mẹ cô đỡ cô thì e rằng cô đã ngã sấp mặt rồi.
Cô ấm ức trừng mắt nhìn ông ra, xem như là cô đã hiểu rồi, ông ta vốn dĩ không phải là con người, là loài cầm thú vô tình, không có chút tình cảm.
"Bây giờ mày mau trở về đó, tao không cần biết mày dùng cách nào, quỳ xuống cầu xin hay khóc lóc gì đó cũng được, nếu mày dám ly hôn thì sau này đừng gọi tao là ba nữa." Giọng ông ta khàn đặc, đáng sợ còn hơn cả quỷ dữ.
Cô bật cười, trấn an mẹ cô sau đó mới nói: "Con không làm. Tại sao con phải cầu xin sự thương hại từ anh ta chứ? Không lẽ lợi ích của công ty còn quan trong hơn con gái của mình hay sao?"
Ông ta đen mặt, hậm hực nói: "Ý mày là gì đây? Mày đang trách tao?"
Mẹ cô sợ hãi, vội vàng ngăn cô lại, nhưng cô lại đẩy mẹ cô sang một bên, hôm nay cô không thể không nói, cho dù có bị đánh chết cũng không thể không nói thay cho nữ chính: "Con không có ý gì hết, con chỉ muốn hỏi ba, rốt cuộc là ba có chút tình người nào không vậy? Va biết rõ là Mộc Phi không thích con, anh ta ghét con vậy mà ba vẫn quyết định đẩy con vào hố lửa? Không lẽ ba một chú nghĩ cho con cũng không có sao? Con cũng là con của ba kia mà. Với cả, con chịu đựng hai năm nay là đủ lắm rồi, con sẽ không vì cái lợi ích của ba mà chịu đựng thêm nữa. Con sẽ không rút lời đâu."
Ông ta như sắp nổi cơn thịnh nộ, lại muốn đi đến đánh cô nhưng mẹ cô lại lao ra, ôm chặt lấy ba cô: "Đừng mà, lão gia, ông đừng đánh con nữa." Sau đó mẹ cô lại quay sang nói với cô: "Con mau xin lỗi ba con đi, nhanh lên."
Xem ra bây giờ cô biết Thương Tình Xuyên nhu nhược như vậy là giống ai rồi.
Thật ra mẹ cô là vợ lẻ của ông ta, lúc trước được ông ta bao nuôi bên ngoài, sau đó thì vợ ông ta mất, ông ta mới chính thức đưa mẹ cô về, cô bà ấy một danh phận, cũng cho cô một danh phận.
Khi ấy cô chỉ mới năm tuổi, trên cô có hai người anh và một người chị. Bọn họ đều được yêu thương, chiều chuộng.
Chỉ có cô và mẹ là phải sống khép nép qua ngày, lo này, sợ kia, lo một ngày nào đó ông ta sẽ đuổi mẹ con cô đi.
Có thể nói, ông ta luôn dùng mẹ cô để uy hiếp cô, khiến cô nghe lời.
Haizz! Số của nữ chính sao lại khổ như vậy?
Một lúc sau liền có người ra mở cửa, dì giúp việc nhìn thấy cô liền cau mày: "Tiểu thư? Sao cô về đây?"
Cô khó hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến bà ta chứ: "Đây là nhà too, tôi không thể về sao?"
Cô ta xách hành lý vào, đi lướt qua bà ta khiến bà ta giật mình, bà ta cảm thấy... chỉ mới vài tháng không gặp sao cô đã thay đổi nhiều như vậy rồi. Cũng còn bộ dạng khép nép, lo trước lo sau như ngày xưa nữa.
Cô hiên ngang bước vào trong trước ánh mắt của người làm trong biệt thự.
Lú nào ba của cô đang ngồi đọc báo ở sofa, còn mẹ cô thì ngồi gọt trái cây, cô hít một hơi thật sâu, gọi một tiếng: "Ba, mẹ, con về rồi."
Ba cô nhìn thấy cô liền bỏ tờ báo xuống cau mày, rõ ràng là không hoan nghênh: "Mày không ngoan ngoãn ở bên cạnh Mộc Phi đi, về đây làm gì?"
Mẹ cô không gọt trái cây nữa, gương mặt già nua hiện lên nét khó xử: "Nếu con về thăm ba mẹ thì cũng phải nói một tiếng chứ, để mẹ còn chuẩn bị nữa."
"Không cần phải chuẩn bị gì đâu, con sẽ về đây ở luôn, con cũng đã đem hành lý đến rồi." Cô thản nhiên nói, cô không tin, ông ta sẽ tàn nhẫn đến mức bỏ mặc con gái ruột của mình mà không lo.
Nhưng hình như cô sai rồi, cực kì sai luôn, ông ta đứng phắt dậy, tức giận quát: "Mày nói cái gì?"
Mẹ cô không biết làm thế nào, liền đi đến chỗ của cô: "Con... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi? Có phải con và Mộc Phi cãi nhau không?"
Cô mím môi, chần chừ một lúc rồi rồi mới hắng giọng, nói to rõ một lượt: "Con và Mộc Phi ly hôn rồi."
Sắc mặt ông ta càng lúc càng khó coi khiến cô có chút sợ hãi, lỡ như một lát nữa ông ta đánh cô thì sao? Nhưng mà đã đến bước đường này rồi, cô cũng không thể lùi bước, trở về cầu xin Mộc Phi đừng ly hôn nữa đó, chuyện đó là không thể nào.
"Mày nói lại tao nghe xem?" Ông ta trầm trọng, hơi thở đã bắt đầu không ổn định.
Cô bước lên một bước, siết chặt tay, to gan nói lại một lần: "Con và Mọc Phi ly hôn rồi."
"Chát!"
Vừa dứt lời, ông ta đã cho cô một cái tát, một chút nương ray cũng không có, khiến cô choáng váng, xây xẩm mặt mày, nếu không có mẹ cô đỡ cô thì e rằng cô đã ngã sấp mặt rồi.
Cô ấm ức trừng mắt nhìn ông ra, xem như là cô đã hiểu rồi, ông ta vốn dĩ không phải là con người, là loài cầm thú vô tình, không có chút tình cảm.
"Bây giờ mày mau trở về đó, tao không cần biết mày dùng cách nào, quỳ xuống cầu xin hay khóc lóc gì đó cũng được, nếu mày dám ly hôn thì sau này đừng gọi tao là ba nữa." Giọng ông ta khàn đặc, đáng sợ còn hơn cả quỷ dữ.
Cô bật cười, trấn an mẹ cô sau đó mới nói: "Con không làm. Tại sao con phải cầu xin sự thương hại từ anh ta chứ? Không lẽ lợi ích của công ty còn quan trong hơn con gái của mình hay sao?"
Ông ta đen mặt, hậm hực nói: "Ý mày là gì đây? Mày đang trách tao?"
Mẹ cô sợ hãi, vội vàng ngăn cô lại, nhưng cô lại đẩy mẹ cô sang một bên, hôm nay cô không thể không nói, cho dù có bị đánh chết cũng không thể không nói thay cho nữ chính: "Con không có ý gì hết, con chỉ muốn hỏi ba, rốt cuộc là ba có chút tình người nào không vậy? Va biết rõ là Mộc Phi không thích con, anh ta ghét con vậy mà ba vẫn quyết định đẩy con vào hố lửa? Không lẽ ba một chú nghĩ cho con cũng không có sao? Con cũng là con của ba kia mà. Với cả, con chịu đựng hai năm nay là đủ lắm rồi, con sẽ không vì cái lợi ích của ba mà chịu đựng thêm nữa. Con sẽ không rút lời đâu."
Ông ta như sắp nổi cơn thịnh nộ, lại muốn đi đến đánh cô nhưng mẹ cô lại lao ra, ôm chặt lấy ba cô: "Đừng mà, lão gia, ông đừng đánh con nữa." Sau đó mẹ cô lại quay sang nói với cô: "Con mau xin lỗi ba con đi, nhanh lên."
Xem ra bây giờ cô biết Thương Tình Xuyên nhu nhược như vậy là giống ai rồi.
Thật ra mẹ cô là vợ lẻ của ông ta, lúc trước được ông ta bao nuôi bên ngoài, sau đó thì vợ ông ta mất, ông ta mới chính thức đưa mẹ cô về, cô bà ấy một danh phận, cũng cho cô một danh phận.
Khi ấy cô chỉ mới năm tuổi, trên cô có hai người anh và một người chị. Bọn họ đều được yêu thương, chiều chuộng.
Chỉ có cô và mẹ là phải sống khép nép qua ngày, lo này, sợ kia, lo một ngày nào đó ông ta sẽ đuổi mẹ con cô đi.
Có thể nói, ông ta luôn dùng mẹ cô để uy hiếp cô, khiến cô nghe lời.
Haizz! Số của nữ chính sao lại khổ như vậy?
Danh sách chương