“Anh không thích dùng bao cao su. Em đã uống thuốc tránh thai chưa?”
“Em uống cách đây một tiếng rồi. Anh yên tâm.”
Hứa Huy Hoàng mỉm cười, áp sát người lên cơ thể cô, đôi môi không kiêng nể mà lướt trên da thịt mịn màng.
Hắn không nhớ đây là lần thứ mấy mình và Mai Phương Anh ân ái với nhau. Đơn giản là hắn thích cảm giác này. Cả hai cơ thể quyện vào nhau, không một chút ngăn cách, vẫn an toàn và không bị ràng buộc. Từ trước tới giờ, hắn luôn sống với phương châm: chỉ yêu, không cưới và không có con.
Hắn sợ trẻ nhỏ, sợ tiếng khóc của chúng làm hắn giật mình mỗi đêm.
Nằm dưới cơ thể hắn, Mai Phương Anh cảm nhận được trống ngực mình đang đập dồn. Nếu để hắn biết mấy lần gần đây cô không uống thuốc tránh thai, chắc hẳn Hứa Huy Hoàng sẽ giết cô mất. Nhưng biết làm sao được, cô thật lòng yêu hắn, muốn ích kỷ trói buộc hắn bên mình.
“Hứa Huy Hoàng, anh… có yêu em không?”
Khẽ nhắm mắt, Mai Phương Anh vươn tay siết lấy tấm lưng hắn, nghe rõ bên tai hơi thở gấp gáp, cảm nhận được từng chuyển động nhịp nhàng của Hứa Huy Hoàng. Có lẽ đêm nay cũng giống như mọi khi, gần sáng cô mới chợp mắt được.
…
Sáng hôm sau, Mai Phương Anh tỉnh dậy thì không còn thấy Hứa Huy Hoàng đâu nữa. Lúc nào cũng thế, giải quyết nhu cầu xong là hắn lại bốc hơi. Cần thì đến, không cần thì đi, tựa như một lần gió vậy. Thế mà cô lại đem lòng yêu hắn, yêu từ mù quáng đến điên dại.
“Mai Phương Anh, mày ngốc thật đó. Rõ ràng biết người ta không yêu mình nhưng lại cố chấp mà đâm đầu vào.”
Trên đời này, có lẽ mày là kẻ khờ nhất rồi.
Khờ thì sao? Người ta nói khờ có phúc của kẻ khờ. Thế mà cô chưa cảm nhận được điều đó, bởi lẽ cái bụng của cô vẫn chưa hề nhúc nhích. Một đứa con với Hứa Huy Hoàng, đó là điều cô khao khát.
Đặt chân xuống giường, Mai Phương Anh đi vào nhà vệ sinh. Khó khăn lắm cô mới đi bình thường được, khớp xương kêu răng rắc, bước chân tập tễnh. Đêm qua, Hứa Huy Hoàng có vẻ cuồng nhiệt hơn mọi khi. Vì đâu? Vì hắn thích cô sao? Thật nực cười.
Soi mình trong gương, Mai Phương Anh nhìn rõ những dấu hickey trên cổ mình. Từng chỗ từng chỗ một đều mang dáng dấp hình bóng của anh. Đôi môi ấy, bàn tay ấy, cơ thể ấy hết thảy đều khiến cô hài lòng. Chỉ là… cô không hiểu vì sao hắn lại chẳng muốn kết hôn với bất kỳ một ai.
Hắn sợ sự trói buộc hay đơn giản là hắn từng bị phản bội, không tin tưởng vào cái gọi là tình yêu nữa? Trầm ngâm một lúc, cô lắc đầu thở dài.
“Hứa Huy Hoàng, đợi đến khi em có thai rồi, anh có thể kết hôn với em không?”
***
Ba tháng sau, một lần nữa, Hứa Huy Hoàng lại đến tìm Mai Phương Anh ngay trong đêm.
Mãi tới khi hắn gõ cửa đến lần thứ ba, cô mới xuất hiện.
Ngửi được mùi rượu vấn vương quanh chóp mũi, cô lo lắng hỏi: “Anh say à?”
"Chưa say. Say thì sao có thể tìm đến chỗ em được.”
Chẳng đợi cô đáp lời, hắn đã ngang nhiên bước vào, dùng chân đóng cửa lại, áp sát cơ thể cô vào tường rồi hôn ngấu nghiến, mặc cho Mai Phương Anh ra sức cự tuyệt.
Dùng đôi mắt đỏ lừ lừ nhìn cô, hắn hỏi: “Em chán rồi sao?”
“Không phải. Chỉ là… hôm nay không tiện lắm.”
“Có gì mà không tiện chứ? Tôi đang có hứng, em đừng khiến tôi phải khó chịu.”
Cầm tay hắn đặt lên bụng mình, cô mỉm cười: “Em có thai rồi.”
Có thai? Cô có thai với ai? Có thai bằng cách nào trong khi hai người vẫn luôn dùng biện pháp an toàn. An toàn? Trên đời này làm gì có cái gọi là an toàn tuyệt đối.
“Nó là con của tôi sao?”
“Em uống cách đây một tiếng rồi. Anh yên tâm.”
Hứa Huy Hoàng mỉm cười, áp sát người lên cơ thể cô, đôi môi không kiêng nể mà lướt trên da thịt mịn màng.
Hắn không nhớ đây là lần thứ mấy mình và Mai Phương Anh ân ái với nhau. Đơn giản là hắn thích cảm giác này. Cả hai cơ thể quyện vào nhau, không một chút ngăn cách, vẫn an toàn và không bị ràng buộc. Từ trước tới giờ, hắn luôn sống với phương châm: chỉ yêu, không cưới và không có con.
Hắn sợ trẻ nhỏ, sợ tiếng khóc của chúng làm hắn giật mình mỗi đêm.
Nằm dưới cơ thể hắn, Mai Phương Anh cảm nhận được trống ngực mình đang đập dồn. Nếu để hắn biết mấy lần gần đây cô không uống thuốc tránh thai, chắc hẳn Hứa Huy Hoàng sẽ giết cô mất. Nhưng biết làm sao được, cô thật lòng yêu hắn, muốn ích kỷ trói buộc hắn bên mình.
“Hứa Huy Hoàng, anh… có yêu em không?”
Khẽ nhắm mắt, Mai Phương Anh vươn tay siết lấy tấm lưng hắn, nghe rõ bên tai hơi thở gấp gáp, cảm nhận được từng chuyển động nhịp nhàng của Hứa Huy Hoàng. Có lẽ đêm nay cũng giống như mọi khi, gần sáng cô mới chợp mắt được.
…
Sáng hôm sau, Mai Phương Anh tỉnh dậy thì không còn thấy Hứa Huy Hoàng đâu nữa. Lúc nào cũng thế, giải quyết nhu cầu xong là hắn lại bốc hơi. Cần thì đến, không cần thì đi, tựa như một lần gió vậy. Thế mà cô lại đem lòng yêu hắn, yêu từ mù quáng đến điên dại.
“Mai Phương Anh, mày ngốc thật đó. Rõ ràng biết người ta không yêu mình nhưng lại cố chấp mà đâm đầu vào.”
Trên đời này, có lẽ mày là kẻ khờ nhất rồi.
Khờ thì sao? Người ta nói khờ có phúc của kẻ khờ. Thế mà cô chưa cảm nhận được điều đó, bởi lẽ cái bụng của cô vẫn chưa hề nhúc nhích. Một đứa con với Hứa Huy Hoàng, đó là điều cô khao khát.
Đặt chân xuống giường, Mai Phương Anh đi vào nhà vệ sinh. Khó khăn lắm cô mới đi bình thường được, khớp xương kêu răng rắc, bước chân tập tễnh. Đêm qua, Hứa Huy Hoàng có vẻ cuồng nhiệt hơn mọi khi. Vì đâu? Vì hắn thích cô sao? Thật nực cười.
Soi mình trong gương, Mai Phương Anh nhìn rõ những dấu hickey trên cổ mình. Từng chỗ từng chỗ một đều mang dáng dấp hình bóng của anh. Đôi môi ấy, bàn tay ấy, cơ thể ấy hết thảy đều khiến cô hài lòng. Chỉ là… cô không hiểu vì sao hắn lại chẳng muốn kết hôn với bất kỳ một ai.
Hắn sợ sự trói buộc hay đơn giản là hắn từng bị phản bội, không tin tưởng vào cái gọi là tình yêu nữa? Trầm ngâm một lúc, cô lắc đầu thở dài.
“Hứa Huy Hoàng, đợi đến khi em có thai rồi, anh có thể kết hôn với em không?”
***
Ba tháng sau, một lần nữa, Hứa Huy Hoàng lại đến tìm Mai Phương Anh ngay trong đêm.
Mãi tới khi hắn gõ cửa đến lần thứ ba, cô mới xuất hiện.
Ngửi được mùi rượu vấn vương quanh chóp mũi, cô lo lắng hỏi: “Anh say à?”
"Chưa say. Say thì sao có thể tìm đến chỗ em được.”
Chẳng đợi cô đáp lời, hắn đã ngang nhiên bước vào, dùng chân đóng cửa lại, áp sát cơ thể cô vào tường rồi hôn ngấu nghiến, mặc cho Mai Phương Anh ra sức cự tuyệt.
Dùng đôi mắt đỏ lừ lừ nhìn cô, hắn hỏi: “Em chán rồi sao?”
“Không phải. Chỉ là… hôm nay không tiện lắm.”
“Có gì mà không tiện chứ? Tôi đang có hứng, em đừng khiến tôi phải khó chịu.”
Cầm tay hắn đặt lên bụng mình, cô mỉm cười: “Em có thai rồi.”
Có thai? Cô có thai với ai? Có thai bằng cách nào trong khi hai người vẫn luôn dùng biện pháp an toàn. An toàn? Trên đời này làm gì có cái gọi là an toàn tuyệt đối.
“Nó là con của tôi sao?”
Danh sách chương