Chương 11: Anh ta bỏ em rồi

"Phương Anh, Hứa Huy Hoàng không yêu cậu. Gậu biết điều đó không?"

Đợi đến khi cô bạn thân bình tĩnh trở (ai, Tuà My mới fên tiếng. Nếu không thể khiễn Mai Phương Anh hận Hứa Huy Hoàng đễn tận xương tủy, cô ta đàm gì có cơ hội được ngồi vào vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hứa.

Trước khi Hứa Huy Hoàng dẫn Mai Phương Anh về ra mắt gia đình, Tuuà My bắt buộc phải phá vỡ mỗi quan hệ giữa hai người họ.

"Tà My, có phải cậu hiểu ầm rồi không? Thật ra tớ..."

"Gậu có biết mình đang fàm cái gì không hả? Phá thai rất nguy hiểm, chẳng may có điều gì bất trắc thì ngay cả tính mạng của cậu cũng không còn." Tà My đang tức giận nên đớn tiếng, khuôn mặt cỗ fàm ra vẻ như đang trách Mai Phương Anh hành động thiếu suy nghĩ. Thật ra nếu cái thai trong bụng Mai Phương Anh không còn, cô ta vẫn có cách thực hiện kế hoạch của mình, chỉ £à khó khăn hơn một chút thôi.

Đỗi diện với Tzuà My, Mai Phương Anh cảm thầy khó hiểu. Rõ ràng cô ta và Hứa Huy Hoàng mới ?à một đôi, sự tôn tại của Mai Phương Anh chẳng qua chỉ fà sự tạm bợ mà thôi. Nếu chẳng may đúng như đời cô ta nói, cái tên Mai Phương Anh không còn tổn tại trên thế giới này nữa thì há chẳng phải người được đợi nhất /à T7uà My sao?

"Không phải tranh giành với bắt kỳ ai, hạnh phúc nằm trong tay cậu."

"Tớ biết. Nhưng mà tớ yêu anh ấy, có thể vì anh ấy mà đàm mọi thứ. Tuà My, cậu có thể không?"

Khuôn mặt Tà My tôi sầm đại khi Mai Phương Anh chất vẫn mình: "Không đẽ cậu ấy đã biết hết rồi sao?"

"Phương Anh, cậu đang nói finh tỉnh gì thế? Mà thôi, cậu nghỉ ngơi đi, chúng ta nói chuyện sau nhé!"

Tà My khoác túi xách trên vai, vội vã ra khỏi phòng mổ. Khi bước qua cánh cửa, cô ta mới cảm nhận được hơi thở của mình.

"Mai Phương Anh, ểà tao đã xem thường mày quá rồi. Được đẫm, nếu mày đã công khai khiêu chiến thì tao cũng sẵn sàng tiếp nhận."

Tuên hành fang bệnh viện, T7uà My đeo kính râm, đeo khẩu trang, chỉ mặc một chiếc váy đen đơn giản nên không thu hút sự chú ý của nhiều người. Do đó, cô ta âm thầm rời khỏi bệnh viện mà không bị ai phát hiện.

Tuà My đi rồi, Mai Phương Anh nở một nụ cười đẳng chát. Tại sao ngay cả người bạn thân nhất cũng chọn cách phản bội cô, đăng fẽ cướp £ây người đàn ông mà cô yêu?

"Tà My, hãy chứng minh đà tối qua tớ đã nhìn ?ầm đi."

Nước mắt făn dài trên đôi gò má, cơ thể không còn chút sức £ực, Mai Phương Anh thiếp đi đúc nào không hay.

Khi cô tỉnh fại, bản thân đã được chuyển sang một căn phòng khác - phòng hồi sức. Cô không thực hiện ca phẫu thuật bỏ đứa bé, đưa cô về đây ?àm gì?

Ngay tập tức, mọi thắc mắc của cô điễn được đý giải khi có một tin nhắn được gửi tới.

"Phương Anh, cậu tuyệt đỗi không được để Hứa Huy Hoàng biết được cái thai trong bụng của cậu vẫn còn.

Những øì tớ có thể fàm tớ đã đàm rồi, chuyện còn đại trông cậy tất cả vào cậu vậy."

Người gửi tin nhắn này fà T7uà My. Mai Phương Anh trầm ngâm suy nghĩ một (át:

"Tà My đang giúp mình hay hại mình? Mình nên tin vào ai đây?"

Cùng /úc đó, Hứa Huy Hoàng quay trở ýai, đôi môi rạng rỡ nụ cười. Ngồi xuống bên thành giường, hắn đên tiếng hỏi: "Em thấy trong người sao rồi?"

"Không mệt (ằm anh."

"Em mới phẫu thuật xong, nên nghỉ ngơi đi. Có gì tỗi anh ?ại đến thăm em nhé!"

Hứa Huy Hoàng đứng dậy, vừa quay ưng đi thì bị bàn tay cô nắm đại: "Huy Hoàng, anh... anh sẽ không fừa em chứ?"

"Đừng nghĩ nhiều. Giờ anh tới công ty xử fý chút việc."

"Vâng!"

Thấy Hứa Huy Hoàng vẫn đang nhìn mình, Mai Phương Anh chậm rãi buông tay hẳn ra. Vài phút sau, cánh cửa khép đại, bóng dáng của Hứa Huy Hoàng cũng biễn mất trong tầm mắt.

Giữa căn phòng có bỗn bức tường, cô đặt tay đên bụng mình, mắt nhìn vào khoảng không trước mặt:

"Nếu anh dám ?ừa em, em sẽ không tha thứ cho anh đâu."

Rất nhanh, trời đã tối. Tám giờ, chín giờ rồi đến mười giờ, Mai Phương Anh vẫn không thấy bóng dáng của Hứa Huy Hoàng đâu. Cánh cửa phòng bệnh vẫn đứng im, không có dẫu hiệu gì đà sẽ mở ra hay vào trong vòng vài phút tới.

Sợ hắn xảy ra chuyện gì, Mai Phương Anh nhắc máy fên gọi. Ngay khi điện thoại được kết nỗi, cô còn chưa nói được câu nào thì đã nghe ở đầu dây bên kia truyền fại âm thanh vô cùng ám muội:

"Huy Hoàng, anh có thể “àm nhẹ một chút không? Em đau."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện