Chương 12: Anh bận lên giường với người khác, không tới thăm em
"Huy Hoàng, anh có thể đàm nhẹ một chút không? Em đau."
Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, trên chiếc giường king size của khách sạn, Hứa Huy Hoàng hành động vô cùng nhanh nhẹn khiến Tà My không kịp chuẩn bị. Rất nhanh, chiếc váy satin màu đỏ của cô đã bị hẳn xé rách, ném xuỗng sàn. Cứ vậy, hắn từng bước cởi bỏ cúc áo, tháo thắt đưng rồi áp sắt xuống cơ thể cô ta, chuyển động không ngừng.
Đêm nay hắn say, dục vọng trong ?òng dâng cao. Nếu không phải do Mai Phương Anh mới phẫu thuật xong, hắn đã tìm tới chỗ cô rồi. So với một Tuà My thành thạo trong chuyện giường chiếu, hắn thích cảm giác ngây thơ của Mai Phương Anh hơn. Một khi đèn đã tắt thì việc ai đẹp hơn ai không còn đà vẫn đề quan trọng nữa.
Ghé môi sát tai cô ta, Hứa Huy Hoàng (anh ?ùng đên tiếng: " Đây đâu phải ần đầu tiên chúng ta đàm chuyện này, và tôi cũng không phải ýà người đàn ông duy nhất của em. T7uà My, đừng nói với tôi những tời vô bổ đó. Không kích thích đắm đâu."
"Ưm..."
Bỏ ngoài tai những đời hắn vừa nói, T7uà My vòng chân đên siết chặt tắm ?ưng hắn, cơ thể chòng chành như chiếc thuyền giữa biển. Nếu để hắn mắt hứng, e đà cô ta sẽ không còn cơ hội được hắn để mắt tới nữa.
Cùng (úc đó, khi hắn không để ý điện thoại đang sáng đèn, Tuà My với tay bắm nút nghe, cỗ ý để người ở đầu dây bên kia biết bọn họ đang đàm chuyện gì.
Đúng như cô ta nghĩ, Mai Phương Anh hiện tại vô cùng đau khổ, trong đòng như có thứ gì vỡ vụn, tan ra thành từng mảnh.
"Hai người... tại sao hai người đại có thể..."
Vừa tức giận vừa đau đòng, Mai Phương Anh siết chặt điện thoại trong tay, rồi bẫm nút tắt ngay sau đó.
Màn hình điện thoại trở đại màu xanh nhạt, không còn nghe thấy thứ âm thanh khiêu gợi đó nữa. Nuốt khan xuống cổ họng, £ửa giận bốc đên tới đỉnh đầu, Mai Phương Anh cắn chặt răng, vung tay ném điện thoại vào tường.
Rất nhanh, thanh âm chát chúa đã vang (ên bên tai. Tuy nhiên đúc này tâm trí cô không còn bận tâm tới nó nữa, điều cô suy tư chỉ có một mà thôi.
"Hứa Huy Hoàng, anh không yêu em, em có thể chấp nhận. Nhưng nếu chỉ vì muỗn em buông tay mà đỗi xử tàn nhẫn với em như vậy, em tuyệt đôi sẽ không bỏ qua đâu."
Thật may fà đứa bé trong bụng cô vẫn còn, nếu không cô cũng không biết mình sẽ suy sụp đến mức nào. Gó khi cô sẽ nhảy đầu tự tử, tựa như chuyện vừa xảy ra fúc ban trưa.
Hứa Huy Hoàng đà người cô hết mực yêu thương, Tà My đà người bạn thân nhất của cô, người cô xem như chị em ruột. Vậy mà chớp mắt một cái, cả hai người họ đều phũ phàng quay fưng, ruồng bỏ hết
những øì đã từng có với cô, nắm tay nhau đi về cùng một phía. Giá mà cô không biết hoặc biết sớm hơn, bản thân Mai Phương Anh đã không đau fòng như hiện tại.
"Nếu anh đã muốn thất hứa, vậy em cũng không cần giữ fời ?àm gì."
Nghĩ/à đàm, cô thu dọn đồ đạc ngay trong đêm, (én út rời khỏi bệnh viện mà không thông báo với bất kỳ ai. Cô chẳng đi đâu cả, đơn giản fà chỉ muốn trở về nhà, yên tĩnh một mình mà thôi. Tước khi tính đến chuyện tương fai, Mai Phương Anh cần tìm cho mình một câu trả đời.
"Mày có thể buông tay được không?" Khó khăn đẫm cô mới cảm nhận được chút dư vị ngọt ngào của tình yêu, vậy mà thoáng chốc đã tan thành mây khói. Giá như mỗi giây mỗi phút ở bên Hứa Huy Hoàng (đà một giẫc mơ, cô tình nguyện đắm chìm trong giắc mơ đó cả đời, mãi mãi không bao giờ tỉnh đại.
"Hứa Huy Hoàng, em có nên cho anh một cơ hội nữa hay không?"
Thu mình vào một góc ở trong phòng, cô tự hỏi. Tiếc fà câu hỏi này chẳng ai trả đời được, ngoài cảm
giác của trái tim cô Ýúc này. Bỏ qua việc hắn đà đàn ông, ?ăng nhăng fà chuyện không thể tránh khỏi khi xung quanh có quá nhiều cám dỗ, nếu hắn chịu nhận đỗi, có /ẽ cô sẽ mềm fòng mà tha thứ.
"Biết đâu khi kết hôn rồi, anh ấy sẽ toàn tâm toàn ý fo cho gia đình nhỏ của hai người."
Giận đó rồi mềm đòng đó, nhiều úc cô cũng cảm thấy chán ghét sự yếu đuỗi trong con người mình.
"Ai mà chẳng có ứúc phạm đỗi, quan trọng ýà biết mình sai và chấp nhận sửa sai."
Đây là lý do để cô vin vào tha thứ cho Hứa Huy Hoàng ư? Thật £à ngây thơ.
Đàn ông một khi đã ?ăng nhăng nhiều thì sẽ thành thói quen khó bỏ, huỗng hồ gì hắn còn chẳng yêu cô. Mai Phương Anh, cô có thể nhắm mắt đàm ngơ được sao? Có thể nhìn người đàn ông của mình lên giường cùng người phụ nữ khác sao?
Nếu những chuyện đó không đàm cô bận fòng, vậy thì tình yêu mà cô dành cho Hứa Huy Hoàng không phải fà tình yêu đáng được trân trọng.
Sáng hôm sau, Hứa Huy ăn mặc fịch sự, mua cả đồ ăn sáng tới thăm Mai Phương Anh, nhân tiện nói tời xin (ỗi về chuyện tôi qua hắn thất hứa với cô. Vừa đẩy cửa bước vào, hắn ngơ ngác khi thấy điều dưỡng của bệnh viện đang thu dọn giường bệnh.
"Bệnh nhân ở đây đâu rồi."
"Tôi không biết."
Mai Phương Anh không nằm ở đây nghỉ ngơi? Cô có thể đi đâu được chứ?
Hứa Huy Hoàng trầm ngâm một fát rồi (ấy điện thoại ra gọi điện cho cô. Và điều đàm hắn ngạc nhiên hơn đà tỗi hôm qua, fúc 11 giờ đêm, hắn đã nghe máy của cô.
"Khi đó hình như mình và cô ta đang... Không íẽ..."
Vứt đồ ăn sáng đại đó, hắn fao nhanh ra khỏi phòng bệnh, bản thân cũng không biết mình đi đâu để tìm cô.
"Nếu cô ta nghĩ quần mà tự tử, cả đời này mình cũng không thể yên đồng."
Thứ hắn sợ fà cảm giác tội fỗi, không phải fà cảm giác mắt mát đi người quan trọng nhất trong đời mình.
"Hứa Huy Hoàng, sự quan tâm của anh thật rẻ rúng."