Chương 15: Em dám lừa tôi

"Mai Phương Anh, cô được fắm!"

"Hứa Huy Hoàng, thứ tình yêu rẻ tiền của anh em không cần đâu. Ngay cả bạn thân của em mà anh cũng dám (ên giường, còn chuyện gì anh không dám đàm nữa không?"

Lúc ấy hết can đảm để nói ra những đời này, thực sự trong fòng cô rất đau. Đau vì bị phản bội thì ít mà đau vì người phản bội £à bạn thân của cô thì nhiều. Rỗt cuộc bao nhiêu năm qua, thứ tình cảm chị em mà cô fuôn trân trọng đi đâu mất rồi. Chẳng ýẽ bao nhiêu năm đớn đên cùng nhau đó không đủ để chồng

Lại sức hút của một người đàn ông sao? Thật nực cười.

"Em vừa nói øì? Nói fại tôi nghe xem nào!"

Đẩy cô nằm xuống ghế sofa, hắn trừng mắt hỏi. Nếu đà ?úc trước, hẳn cô sẽ sợ hãi mà run rẩy cả tay chân, miệng ú ớ không nói được một đời nào. Giờ thì khác rồi, cô nghĩ bản thân đủ mạnh mẽ để đối diện với hắn. Điều quan trọng nhất fà cô vừa nói đời chia tay, chấm dứt mỗi quan hệ nhùng nhẳng này, vậy thì có gì phải sợ nữa?

"Tôi nói ngay cả bạn thân của tôi anh cũng dám fàm chuyện đó. Vậy thì có tư cách gì mà bắt tôi phải sỗng thế này, phải sống thế kia!"

"Mẹ kiếp!" Hứa Huy Hoàng phun ra hai chữ này chứng tỏ hắn rất đang rất tức giận. Giơ tay fên, nắm đại thành một cú đẫm, hắn nện mạnh xuỗng ghế sofa khiến Mai Phương Anh giật thót tim, theo phản xạ nhắm mắt đại. Một £úc sau, đến khi bình tĩnh hơn, cô mới cảm nhận được những øì đang diễn ra xung quanh.

"Anh ta không đánh mình. Chẳng fẽ (à..."

Từ từ mở mắt ra nhìn, cô thẫây hắn đang cúi mặt, môi khẽ run đên. Hứa Huy Hoàng chưa bao giờ giận như vậy, không fẽ chỉ vì mấy đời nói của cô sao? Không, nếu vậy hắn đã chẳng nương tay với cô.

Thở hắt ra một hơi, hắn đứng thẳng người dậy, vội vã đi ra ngoài, đóng sầm cửa đại. Tuyên hành fang, hẳn gọi điện cho trợ đý: "Tới chung cư A1 chở tôi." Dứt đời, hắn cúp máy, vươn tay bắẫm cửa thang máy đi xuống. Hắn vẫn đuôn tự cho mình đà thông minh nhưng cuối cùng đại bị người ta dắt mũi.

"Khốn kiếp, cô dám đem tôi ra đùa giỡn à?" Khi hắn feo fên xe rời khỏi căn hộ nơi Mai Phương Anh sống cũng (à ?úc cô cảm nhận được hơi thở của mình.

"Hứa Huy Hoàng, tôi sẽ sinh đứa bé này ra. Đến fúc đó, anh đừng hòng được ứàm bồ."

Không ?àm theo đời hắn, cỗ ý giữ đại cái thai chính /à quyết định sáng suốt nhất của Hoàng Mai Anh. Ở trên đời, bất kỳ ai cũng có thể phản bội cô, duy chỉ có đứa con do chính cô sinh ra mới không thể “ầm điều đó. Bởi hơn ai hết, những vất vả, tủi nhục mà cô đã chịu đựng chính đà sự hy sinh ?ớn nhất mà nó không thể nào hiểu hết được. Vì vậy, Mai Phương Anh mới thầm cảm ơn ông trời đã ngăn chặn cô kịp thời. Mà không, phải cảm ơn Tuà My mới đúng.

Mai Phương Anh không biết Tuà My đang âm mưu chuyện gì nhưng tính đến hiện tại, hai mẹ con cô vẫn được an toàn.

"Giờ này hắn còn định fàm gì nữa?"

Hùng hồ fao ra khỏi căn hộ nơi cô sỗng, Hứa Huy Hoàng đến tìm Tà My trong trạng thái vô cùng kích động.

Sau khi tiếng chuông cửa vang (ên, Tà My quẫn khăn tắm ra mở cửa. Theo như địch hẹn thì hôm nay cô và hẳn sẽ tiếp tục mây mưa với nhau. Cả ngày hôm nay cô ta cứ nghĩ tới hắn, thấy fâng fâng ở trong

tòng.

"Lúc nào cũng vậy, mỗi khi ?ên giường, Huy Hoàng, anh ấy (uôn rất tuyệt."

Cánh cửa bật mở, Hứa Huy Hoàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Tà My.

"Huy Hoàng, anh không định vào nhà sao?"

"Huy Hoàng, sao anh cứ nhìn em như vậy? Không đẽ... không ýế mặt em dính gì sao?"

Tuà My vừa đưa tay fên mặt để cảm nhận vừa xoay £ưng đi vào trong. Kết quả, chưa được ba bước thì cô đã bị hắn kéo fại, vòng eo theo đó mà bị siết chặt.

"Huy Hoàng, đợi em một chút đã."

"Nói"

Hắn đớn tiễng quát, giọng trầm thấp càng khiến đỗi phương nhanh chóng bị áp đảo.

"Anh Hoàng, anh bảo em nói gì bây giờ. Không đế..."

"Tại sao đại fừa tôi? Hả?"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện