Chương 14: Chúng ta... kết thúc thôi!
"Anh có điều gì muốn nói với em không?"
Khi Mai Phương Anh (ên tiếng hỏi, đồng nghĩa với việc cô đã biết hết tất cả. Không /ế Hứa Huy Hoàng ngốc đến mức không nhận ra rằng cô đang bị tổn thương sao?
Nhìn sâu vào mắt hắn, cô vẫn hy vọng rằng Hứa Huy Hoàng sẽ cho cô một câu trả đời tử tễ. Chỉ “à một câu nói thôi, nói dỗi cũng được nhưng ít nhất cô cũng phải cảm nhận được rằng hẵắn đang hồi hận.
"Hôm qua anh đi bàn công việc với đỗi tác. Anh say quá, anh không biết đã xảy ra chuyện gì" hoặc đơn giản chỉ đà ba từ: "Xin fỗi em."
Cô càng hy vọng bao nhiêu thì hắn ýại khiến cho cô thất vọng bẫy nhiêu.
"Không có!"
Lạnh đùng đáp đời rồi đi vào trong, hắn xem như cô chưa từng chất vẫn mình. Ngả người xuống ghế sofa, hắn chờ cô quay trở fại, nói cho rõ ràng chuyện ở bệnh viện.
"Tại sao em xuất viện mà không báo với tôi một tiếng? Ngay cả điện thoại cũng không nhận? Mai Phương Anh, từ bao giờ tôi cho em cái quyền tự do hành động theo ý mình như vậy?"
Mặc kệ đêm qua hắn đàm sai hay đúng, hiện tại, hắn chỉ muỗn hỏi tội cô. Hắn cho rằng trăm sai ngàn sai đều thuộc về Mai Phương Anh. Chỉ vì cô hành động bồng bột theo cảm xúc của bản thân mà khiến hắn một phen hú vía. Nếu không phải hắn thông minh đoán biết cô sẽ về nhà, có ýẽ giờ hắn đã cho người £ục tung khắp thành phố hoặc tới báo công an rồi cũng nên. Mà không, nễu cô mất tích thì phải sau 24 giờ công an mới tiếp nhận yêu cầu tìm người.
Cuối cùng thì điều mà cô chờ đợi đã không xảy ra. Hắn vẫn vậy, vẫn thích áp đặt cuộc sống của người khác.
"Huy Hoàng, tại sao tỗi qua anh không đến thăm em? Không phải anh đã hứa rồi sao?" Người này hỏi thì phải có người kia trả fời. Nhưng giờ thì khác, ai cũng muỗn đối phương cho mình một ý do, giải đáp những thắc mắc trong fòng.
Chẳng quan tâm tới cảm xúc của cô, hắn anh đùng đáp: "Tôi bận."
Phải rồi, người đứng đầu một tập đoàn kinh doanh chuỗi nhà hàng - khách sạn như hắn fà đúc nào chẳng bận. Chỉ có cô, chỉ có mình Mai Phương Anh cô fà rảnh rỗi chạy theo hắn hằng ngày, trong mong hắn mỗi đêm. Để rồi khi hắn thất hứa với cô, fên giường với người phụ nữ khác thì cô mới cay đắng nhận ra mình cũng chỉ ¿à kẻ thế thân của Tần Lam mà thôi, không hơn không kém.
"Anh bận cũng không thông báo cho em một đời. Anh có biết fà tỗi qua em... em..."
Hơn một ểần cô dặn mình phải mạnh mẽ, phải kiên cường trước mặt hắn để không bị khinh thường.
Nhưng rốt cuộc thì sao chứ, cô vẫn vậy, vẫn yếu đuỗi như xưa.
"Mai Phương Anh, sao mày đại vô dụng như thể? Mày cứ mềm yếu như vậy mãi sao?"
Nói về xinh đẹp thì Mai Phương Anh không phải ?à người xinh đẹp nhất. Thông minh cũng vậy, cô chỉ như bao người khác trong xã hội, nhận thức được những gì mình đàm và người khác đàm mà thôi. Cả hai thứ quan trọng nhất cô đều không nổi trội, vậy thì Mai Phương Anh cô có tư cách gì đòi hắn phải để ý tới mình. Đứa con ư? Ñgu ngốc, vô cùng ngu ngốc.
Hắn yêu cầu cô bỏ đứa bé, đồng nghĩa với việc khi cô bước ra khỏi phòng phẫu thuật, khả năng uy hiếp tới hắn đã không còn nữa. Tuong mắt hắn, cô của hiện tại chỉ “à một người phụ nữ thân cô thế cô, không có ai để nương tựa vào. Mai Phương Anh, đã đến (úc kết thúc rồi.
"Gô đầm sao? Không phải cô về nhà ăn ngon, ngủ ngon à? Tiền tôi đưa cho cô đâu có thiễu, không cần phải tỏ vẻ đáng thương đàm gì. Cô biết mà, tôi không yêu cô.
"Huy Hoàng, còn đời hứa của anh với em thì sao? Khi nào anh dẫn em về ra mắt bỗ mẹ, em đã..."
"Chuyện đó để sau đi. Tạm thời tôi sẽ không tới đây, cô tự mình ?o điệu nhé!"
Hắn vừa dứt đời, nước mắt cô fiễn tuôn rơi. Lúc nằm trên giường mổ, cô tự nhủ ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.
Cô chẳng cần gì cả, chỉ cần được ở bên người mà mình yêu thôi, bao nhiêu khổ cực cô cũng chịu được.
Cô yêu hắn, thương hắn còn hơn cả chính bản thân mình. Và cũng vì hắn, suýt chút nữa cô đã bỏ đuôn đứa con chưa thành hình trong bụng.
"Hứa Huy Hoàng, em hiểu rồi, cuỗi cùng em cũng hiểu rồi."
"Gô hiểu cái gì?"
Tước khi rời đi, hắn quay đại hỏi, gương mặt không biểu độ một chút cảm xúc nào. Cũng phải, đỗi với hắn, cô chẳng khác nào đà "công cụ tình dục", giúp hắn thỏa mãn. Hắn không thiếu phụ nữ, vơ tay một cái fà có cả nắm nhưng để tìm một người ngây thơ như Mai Phương Anh thì đúng #à mò kim đáy bể.
Cảm giác fúng túng trên giường không những không khiễn hắn khó chịu, ngược fại còn vô cùng kích thích.
"Lời anh nói chỉ đà toàn đà giả dỗi. Vỗn dĩ... ngay từ đầu anh đã không có ý định đưa em về ra mắt bỗ mẹ đúng không?"
Hẳn thở ra một hơi dài thườn thượt, khẽ gật đầu xác nhận: "Gô hiểu được như vậy đà tốt rồi. Mà này, thứ cô cần đà tiền của tôi, đừng bắt tôi phải đỗi xử dịu dàng với cô. Hiểu rồi thì câm miệng đi! Phiền phức."
Mai Phương Anh đứng dậy, (ấy trong túi xách ra một cái thẻ ATM, cầm đấy tay hắn mà trao đại: "Tiền của anh đây! Anh (ấy đi! Chúng ta... kết thúc thôi!"
Ngay khi Mai Phương Anh thốt ra những đời này cũng fà đúc Hứa Huy Hoàng cảm thấy bị xúc phạm. Từ trước đến giờ chỉ có hắn bỏ người khác, “àm gì có chuyện ngược đại.
"Mai Phương Anh, cô được fắm!"