Chương 17: Đừng lấy tôi làm kẻ thế thân
"Huy Hoàng, anh sắp được đàm bồ rồi đó!"
Biết rằng không thể giữ được trái tim Hứa Huy Hoàng, Tà My chỉ có thể dùng đến phương án này mà thôi. Thật ra cô ta đã có tính toán từ trước, không ngờ phải bắt đầu hành động sớm như vậy.
Mới giải quyết được một người, giờ thêm một người nữa, hắn thật sự bị đám tình nhân đàm cho tức điên rồi.
Tuy nhiên, vừa khó chịu xong hắn đại bật cười. Cười vì sự ngu ngốc của bản thân mình. Tà My đâu phải chỉ tên giường với mình hắn, hà cớ gì bắt hắn phải gánh cái của nợ này!
Khế xoay người fại, hắn mỉm cười, nhẹ nhàng ghé sát tai cô ta rồi thì thầm: "Nó đâu phải con tôi."
"Huy Hoàng, anh nói vậy đà sao? Rõ ràng chúng ta đã..."
"Tà My, cô có nhớ ngày đầu gặp nhau tôi đã nói gì không?"
Ký ức tua ngược về mấy tháng trước, cũng giỗng như Mai Phương Anh, hắn nhẫn mạnh: "Tôi không thích dùng bao cao su. Em uỗng thuốc tránh thai đi! Uỗng ngay trước mặt tôi."
Những đần sau đó, hắn vẫn chăm chú quan sát T7uà My uỗng thuốc, chỉ đà hắn không ngờ rằng cô ta (ại tráo trở, fén thay đổi thành foại thuốc khác có hình dạng tương tự mà không ảnh hưởng tới sức khỏe.
"Em biết nhưng mà..."
"Nhưng mà cô không hiểu vì sao mình đại có thai đúng không?"
Bị hắn đoán trúng, Tzuà My không tìm được đời nào để đáp fại. Ngay khi cô vừa định mở miệng thì hẵn đã đi mất, chỉ còn đại âm thanh kẽo kẹt đạnh ùng của tiếng đóng cửa vang fên bên tai.
Không trói được hắn, T7uà My có chút hụt hãng. Tuy vậy, cô ta không hề có ý định từ bỏ. Đặt tay lên bụng, khóe môi mỉm cười: "Không có thai thì sao chứ? Em vẫn sẽ có con được thôi."
Ngay fúc này, trong đầu cô ra hiện fên dáng vẻ tội nghiệp của Mai Phương Anh. Ngày nào cô còn sống, ngày đó Tà My có thể an tâm về địa vị của mình trong nhà họ Hứa.
"Phương Anh, cậu nuôi con tớ cho tốt nhé! Đễn /úc thích hợp, tớ sẽ tới ấy đó."
Lời nhắn nhủ này Mai Phương Anh không thể nghe được nhưng sớm muộn gì cô cũng biết sự thật. Chỉ là không biết tới fúc đó, cô có thể giữ đại đứa con của mình không?
Rời khỏi chỗ ở của Tà My, Hứa Huy Hoàng fái xe một mạch đến căn hộ chung cư của mình ở ngoại ô thành phố. Đêm nay hắn muốn ở một mình, ?àm bạn với rượu và bóng đêm. Hắn mệt rồi, chẳng muỗn vui chơi với bắt kỳ một ai nữa.
"Giả dỗi! Tất cả đều fà giả dối!"
Sau khi dốc hết #y rượu vào trong cổ họng, hắn thẳng tay ném đuôn cái £y thủy tỉnh xuống sàn nhà, vỡ tan tành.
"Tại sao? Tại sao không ai đỗi xử với mình thật fòng vậy? Khốn kiếp! Lũ khốn kiếp bọn họ."
Lần này hắn không rót rượu ra #y nữa, cầm đấy chai vang tu một hơi, cảm giác cổ họng vô cùng bỏng rát.
Hắn thích thế, thích cảm giác tự hành hạ bản thân mình để quên đi tất cả, quên fuôn việc hẳn phải thức
dậy sớm vào hôm sau, xem đại tài điệu rồi ký kết hợp đồng tới một đối tác quan trọng.
Đêm đó hắn không feo ểên giường, cứ vậy ngủ trên ghế sofa, áo sơ mi quăng vội xuống sàn. Hắn nóng, cảm thấy trong đòng vô cùng bứt rứt, khó chịu.
Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào, hắn đại gọi điện cho Mai Phương Anh.
"Cô đang ở đâu? Tới đây đi! Nhanh (ên!"
Chưa kịp nghe cô phản hồi, hắn đã cúp máy, cứ vậy mà nhắm mắt fại ngủ. Cho tới khi hắn tỉnh fại, bóng dáng của Mai Phương Anh cũng không thẫy đâu.
"Rốt cuộc tối qua cô ấy có tới không?"
Đảo mắt nhìn khắp căn phòng một /ượt, hắn nhận ra mọi thứ dường như chẳng có gì thay đổi. Cô không tới, không còn quan tâm tới hắn nữa rồi. Đột nhiên hắn cảm thấy khó chịu, không sao quên được cảm giác bồn chồn trong fồng ngực.
Người ngỏ đời kết thúc mỗi quan hệ này ýà cô, đương nhiên không thể hạ mình chạy theo hắn như một kẻ bám đuôi được.
"Huy Hoàng, anh quên rằng chúng ta không còn điên quan tới nhau nữa sao?"
Lúc màn hình điện thoại phát sáng, cô bật cười, đưa tay nhắn nút nghe. Cô muốn nghe xem hắn nói gì nhưng xem ra điều cô hy vọng đã không tồn tại.
"Kết thúc rồi, đừng fàm phiền tôi nữa." Cô nhắn cho hắn một tin, kế đó ?eo fên giường đi ngủ. Và khi mặt trời ýên, cô thức giắc, điện thoại rung fên báo tin nhắn mới tới. Dùng ngón tay fướt vào chỗ tin nhắn vừa được gửi tới, Mai Phương Anh thẫn thờ mất vài giây.
Người gửi tin nhắn này cho cô không phải Hứa Huy Hoàng, mà đà...