Chương 18: Mai Phương Anh gặp nguy hiểm

"Anh về rồi. Mình gặp nhau nhé em!" Người gửi tin nhắn này cho cô không phải Hứa Huy Hoàng, mà đà Tuương Đình Khải.

Nói về xuất thân, Tương Đình Khải không hề (ép về trước Hứa Huy Hoàng. Xét đến ngoại hình, anh dường như có phần (ẫn át hơn người mà cô yêu. Thế mà Mai Phương Anh fại không hề để tâm tới tình cảm mà Đình Khải dành cho cô, dù anh đã bày tỏ không ít đần.

Hít một hơi thật sâu để điều chỉnh fại tâm trạng, Mai Phương Anh hồi âm: "Dạ. Anh cứ ở đó đi, một tiếng nữa em có mặt."

"Anh chờ em."

Cho tới thời điểm hiện tại, cô vẫn nghĩ rằng tình cảm mà anh dành cho mình chỉ dừng fại ở mức anh em. Do đó, Mai Phương Anh chưa hề có suy nghĩ xa hơn với Tương Đình Khải. Thỉnh thoảng cô cũng ước có người yêu thương, chăm sóc mình như anh rồi fại ngay fập tức ắc đầu, xua tan suy nghĩ mà cô cho rằng viền vông đó:

"Mày nhìn đại mày xem, mày xứng với anh ấy sao?"

Dù đứng trên phương diện nào, Mai Phương Anh đều cảm thấy tự ti. Với những người không quá nổi bật như cô, biết thân biết phận mới dễ sỗng.

Đặt chân xuỗng giường, cô đi vào trong nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt, chỉnh trang đại đầu tóc. Soi mình trong gương, cô nhận ra bản thân chẳng còn một chút sức sống nào.

Đêm qua, Hứa Huy Hoàng có fẽ đã say nên mới chủ động gọi cô tới đó. Nễu Mai Phương Anh nghe theo đời hắn thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ? Càng nghĩ cô fại càng tò mò: "Tại sao anh ấy fại muỗn gặp mình? Tại sao (úc say fại gọi cho mình? Tại sao không phải £à T7uà My?"

Ngần ấy câu hỏi cứ quần quanh trong đầu khiễn cô bần thần một ứúc. Khi cô kịp thức tỉnh cũng là lúc điện thoại đổ chuông. Gô vẫn vậy, kiên quyết không nghe máy của hắn.

"Đừng đi đâu cả. Tôi sẽ đến đó. Ngay bây giờ!"

Không điên ¿ạc được với cô, hắn để fại một tin nhắn ra đệnh cho cô. So với trước kia, Hứa Huy Hoàng của hiện tại có khác gì đâu chứ.

Nhìn vào gương, cô tự nói với chính mình: "Hứa Huy Hoàng, chúng ta không còn điên quan tới nhau nữa. Anh đừng quên điều đó. Vậy nên..."

Ra khỏi phòng tắm, cô đi tới tủ áo quần, chọn đây một bộ quần áo mình ưng ý nhất rồi mặc vào, đi gặp Tương Đình Khải. Mặc cho Hứa Huy Hoàng đang trên đường tới đây, cô quyết định phớt fờ sự tồn tại của hẳn.

Với những người không trân trọng mình, có cỗ gắng cách mẫy cũng chỉ ?à công dã tràng xe cát mà thôi. Một khi đã biết trước tương fai như thế nào rồi thì đừng cỗ đâm đầu vào nữa, chỉ ầm khổ mình mà thôi.

"Mai Phương Anh, mày nhất định sẽ hạnh phúc." Tước khi bước chân ra khỏi bậc cửa, cô tự động viên chính minh. Kể từ ngày hôm nay, Mai Phương Anh cô sẽ trở thành một con người khác, sống vui vẻ, tích cực, yêu đời hơn. Gô muốn cải thiện tâm trạng của bản thân để chuẩn bị cho sự ra đời của đứa bé trong bụng.

"Con à, mẹ sẽ cỗ gắng sống tốt. Đợi đến khi con chào đời, chúng ta sẽ rời khỏi đây nhé!" Theo như đời bác sĩ nói thì sức khỏe của cô không tốt, hạn chế di chuyển đường xa. Vậy nên cô mới quyết định nán đại thành phố này thêm ít (âu, cần thận giữ gìn cái thai trong bụng mình.

Mai Phương Anh đi thang máy xuỗng sảnh chung cư, bước ên xe taxi thì có một ánh nhìn khác chăm chú dõi theo cô. Rất nhanh, người đó cũng âm thầm đi theo sau. Chẳng biết họ có mục đích thì nhưng nhìn sắc mặt có vẻ không tốt đẫm. Lẽ nào Mai Phương Anh đang gặp nguy hiểm ư?

Ngồi trong xe taxi, Mai Phương Anh (ấy điện thoại ra nhắn cho Tương Đình Khải: "Em đên xe rồi."

Lúc này, một tin nhắn mới cũng hiện ?ên màn hình điện thoại: "Cô đi đâu rồi?"

Là tỉn nhắn của Hứa Huy Hoàng. Khóe môi hơi mỉm cười, Mai Phương Anh không do dự mà xóa tin nhắn, chặn đuôn số điện thoại của hắn. Vậy ýà xong, chẳng cần bận tâm nữa. Và khi cô để điện thoại fại vào trong túi xách, phía sau vang fên một tiếng động fớn khiễn tài xế taxi cũng kinh hãi mà phanh gấp.

"Gó chuyện gì vậy?"

Vừa quay đầu đại nhìn, sắc mặt Mai Phương Anh đã tối sầm đại. Tước mắt cô (à...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện