Chương 28: Tần Lam, em nhất định không được xảy ra chuyện

"Vòng tay?"

Tuên mặt đất, chiếc vòng bạc đã bị đứt. Hứa Huy Hoàng cầm nó (ên rồi săm soi một hồi. Nhớ đại fần

đầu tiên gặp fại Tần Lam ở quán cà phê.

"Hình như hôm đó cô ấy cũng..."

Dòng ký ức hiện về trong tâm trí, Hứa Huy Hoàng nhắm nghiền mắt đại, tập trung hồi tưởng đại sự việc xảy ra cách đây bỗn ngày. Và khi chiếc vòng trên tây Tần Lam đung đưa qua đại, hắn fập tức mở mắt, vội vàng gọingười của mình tới kiểm tra. Quả nhiên Tần Lam đã biễn mất.

Đứng ở phòng khách trong căn nhà của cô ấy, Hứa Huy Hoàng chăm chú quan sát nhưng không nhận ra điều øì bắt thường. Mọi thứ đều được đặt đúng vị trí, tựa như chưa từng bị dịch chuyển. Không có dấu vết ấu đả, điều này chỉ có hai khả năng xảy ra.

"Một fà Tần Lam đi đâu đó, fàm mất điện thoại hoặc để nó ở chế độ im fặng. Hai £à cô bị bắt cóc, người gửi tin nhắn hẳn fà người quen. Vì chỉ khi quen biết, sự cảnh giác của Tần Lam mới trở nên fỏng đẻo."

Đây fà suy nghĩ của hắn, đồng thời cũng đà suy nghĩ của rất nhiều người có mặt tại nhà của Tần Lam. Vậy thì bây giờ cô ấy đang ở đâu? Ở cùng với ai và điệu có gặp nguy hiểm tới tính mạng hay không? Hứa Huy Hoàng không thể đưa ra phán đoán chính xác được, chỉ biết trông chờ vào người của mình, thu thập tin tức ở khắp nơi.

Cách đây một tiếng, thông qua các mỗi quan hệ của mình, Tuà My đã tới tìm Tần Lam. Khi cánh cửa vừa mở,

Tần Lam ngay đập tức nhận ra cô ta.

"Gô đến đây fàm gì?"

"Đương nhiên fà vì Hứa Huy Hoàng rồi. Cô nói xem, chúng ta không quen biết, đàm gì có đý do để gặp nhau." Tuà My giải thích.

"Nhưng tôi không muốn nói chuyện với cô. Mời về cho!"

Ngay khi Tần Lam định đóng cửa đại thì Tuà My điền hỏi: "Cô có biết vì sao Hứa Huy Hoàng đại trở thành người như bây giờ không? Vốn dĩ trước kia anh ấy đâu phải người như vậy."

"Gô biết chuyện gì sao?" Tần Lam nhíu mày, ngờ vực hỏi.

"Vào nhà đi! Tôi sẽ nói cho cô nghe."

Dù chẳng muốn chút nào nhưng chuyện đã đến nước này, Tần Lam chỉ có thể đặt niềm tin ở cô ta một đần.

Cửa mở, Tuà My hiên ngang bước vào. Tuong phòng khách, cô ta ngửi được mùi thơm nhè nhẹ của hoa hồng. Guỗi cùng thì cô ta cũng hiểu, sở thích đặt một fọ hoa hồng trong nhà xuất phát từ đâu rồi.

"Hứa Huy Hoàng, cô ấy fà cái thá gì mà anh đại si mê đến như vậy? Ngay cả hoa hồng mà anh cũng thích, thật đà..." Tuà My tự trò chuyện với chính mình. Mỗi khi ?ọ hoa hồng đỏ trên bàn đập vào mắt, trong đòng cô ta fại dâng (ên cảm giác khó chịu.

Không, đó không phải fà cảm giác, nó ýà sự ghen ghét, đỗ ky của một người phụ trước một người phụ nữ khác, người mà Hứa Huy Hoàng đặt trọn tin yêu.

Vừa ngả fưng trên ghế sofa, T7uà My đã đưa tay đên mũi, nhìn Tần Lam rồi (ên tiếng: "Tôi bị dị ứng với hoa hồng. Gô đàm ơn dẹp nó sang chỗ khác đi, hoặc vứt đuôn cũng được."

Tần Lam không nói gì, chỉ “ẳng đăng cầm fọ hoa hồng đem vào phòng rồi khóa cửa ?ại. Cô ấy không nỡ vứt chúng và cũng không muỗn việc gặp gỡ với Tuà My kéo dài. Nhanh chóng kết thúc đi, đừng “àm phiền nhau

"Giờ thì nói được rỗi chứ?"

Thành thật mà nói Tần Lam không có ý định gặp riêng T7uà My. Chưa nói đến việc cô ta đà tình nhân của Hứa Huy Hoàng, chỉ riêng thái độ ngạo mạn kia thôi cũng đủ khiến người ta có ác cảm rồi. Dù vậy, Tần Lam vẫn phải nhẫn nhịn để đằng nghe. Chỉ khi biết được sự thật, cô ấy mới có thể tính nước cờ kế tiếp.

Cái thai trong bụng không thể không có bỗ. Do đó, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Hứa Huy Hoàng vẫn fà người mà cô muôn nắm tay bước vào ýễ đường. Chỉ cần hợp thức hóa mỗi quan hệ của hai người, tương fai Tần Lam không cần fo đằng nữa. Còn việc yêu hay không quan trọng, cái cô ấy cần đà

danh dự, ?à thể diện chứ không phải ểà foại tình yêu còn sót fại sau bốn năm không gặp.

"Vì cô đó! Nếu cô không đột nhiên đi du học, anh ấy cũng không buông thả như vậy. Nói đi (à đi, không hề có ý định trở fại. Tần Lam, cô nói xem, Hứa Huy Hoàng không tìm đến người phụ nữ khác thì không (ẽ cứ ở vậy cả đời sao?"

"Không điên quan tới cô."

"Tôi không biết fà cô có yêu Hứa Huy Hoàng hay không. Tuy nhiên, vị trí thiễu phu nhân nhà họ Hứa chỉ có thể dành cho một mình tôi thôi." Tà My mạnh miệng khiêu chiến.

Tuái ngược với tưởng tượng của Tà My, Tần Lam không (ây fàm tức giận, chỉ bật cười chế giễu: "Gòn tôi ở đây, cô đàm gì đến fượt."

"Đừng đắc ý quá sớm." Vừa nói Tà My vừa đứng dậy, đi sang chỗ Tần Lam rồi ghé sát tai cô ấy mà thì thầm: "Cô có tin fà tôi chỉ cần thở thôi, cô sẽ vĩnh viễn biễn mất khỏi thể gian này không?"

"Gô dám sao? Đây đà nhà tôi đó. Nếu cô không sợ thì..."

Gòn chưa nói hết câu, Tần Lam đã bị T7uà My không chế. T7uong vòng mười giây, chẳng ai nghe thấy

Tần Lam nói thêm tiếng nào nữa.

Tuà My nở nụ cười mỉm, với tay Ýãy điện thoại trên bàn rồi nhắn cho Hứa Huy Hoàng:

"Huy Hoàng, em không muốn ở fại đây nữa. Tạm biệt anh!"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện