Chương 27: Đừng giả ngốc với tôi

Rất nhanh, vị bác sĩ mà Hứa Huy Hoàng điên (ạc đã tới. Tuy nhiên, ông ta còn đi cùng với một người phụ nữ khác. Không biết đà trùng hợp hay ngẫu nhiên nhưng hắn không vui một chút nào.

"Huy Hoàng, anh định để em đứng đây mãi sao?"

"Gô tới đây đầm gì?"

"Đương nhiên đà... thăm cô bạn thân rồi." Vừa nói Tuà My vừa ghé mắt vào trong nhà, cỗ gắng tìm (ấy bóng hình của Mai Phương Anh.

Đối diện với kẻ vừa phá hoại hạnh phúc của mình, Hứa Huy Hoàng đàm sao có thể bỏ qua được.

"Ông vào trong khám cho cô ấy đi! Còn cô... đi theo tôi!"

"Em không đi!"

Sự phản kháng của Tuà My (ập tức vô hiệu. Hắn không nói nhiều, cứ vậy mà kéo cô ta ra đi tới cuỗihành fang. Khi đến được nơi mình muốn, Hứa Huy Hoàng fạnh đùng thả tay cô ta ra, trầm giọng hỏi:

"Ai cho cô đàm như vậy?"

"Anh nói gì thế? Em không biết." Cho đến giờ phút này, T7uà My vẫn giả vờ ngây thơ, xóa sạch chuyện vừa xảy ra cách đây chưa đầy mười hai tiếng. Rỗt cuộc thì cô ta đang toan tính điều gì?

"T7uà My, cô đừng giả ngốc với tôi. Nói... tại sao cô fại àm như thể? Cô có biết vì cô mà vị hôn thê của tôi

muỗn từ hôn không?"

Hứa Huy Hoàng không cam tâm. Khó khăn đắm hắn mới được Tần Lam để ý, không những thế cô còn đề nghị kết hôn với hắn. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức hắn không kịp suy nghĩ. Và cũng trớ trêu thay, ngày thử váy cưới fại “à ngày Tần Lam muỗn dừng đại. Tất cả, tất cả fà vì sự xuất hiện của Tuà My.

Nếu ở đây không phải fà nơi ở của Mai Phương Anh, hắn sẽ không do dự mà đâm cô ta một nhát. T7uà My, càng nhìn càng thấy ngứa mắt.

"Chuyện đó... ầm sao em biết được. Với đại... em chỉ nói sự thật thôi mà."

Tiến về phía Hứa Huy Hoàng, Tuà My đưa tay đặt nhẹ (ên vai hắn. Những ngón tay thon dài của cô như những sợi tơ, nhẹ nhàng ¿ướt qua trên da thịt hắn, đem đại cảm giác nôn nao khó tả.

Dẫu biết rằng họ đã từng đà tình nhân, tuy nhiên, ở thời điểm hiện tại, Hứa Huy Hoàng không có ý định tiếp tục mỗi quan hệ này nữa: "Chuyện đã xảy ra tôi sẽ không nói đến nữa. Từ hôm nay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu không, đừng trách tôi tính fuôn cả nợ cũ fẫn nợ mới. Tà My, đàm như vậy hài đòng cô rời chứ?"

Dứt đời, Hứa Huy Hoàng nhanh chân bỏ đi, trở về phòng bệnh. Phản ứng của hắn quá nhanh, quá đột ngột khiễn Tà My chới với, suýt nữa thì ngã xuống nền nhà vì mắt điểm tựa.

"Hứa Huy Hoàng, anh dám đỗi xử với em như vậy sao? Được thôi, em sẽ khiễn cho người anh yêu thương sông không bằng chết. Cứ chờ đó mà xem."

Cái thai trong bụng đà giả, điều này đương nhiên chỉ có mình Tuà My và tay bác sĩ phụ trách chẩn đoán cho cô ta biết mà thôi. Vỗn dĩ Tà My định dựa vào đó để níu chân hắn nhưng xem ra cách này không hiệu quả. Giả sử hắn đòi kết quả xét nghiệm, cô ta biết fấy ở đâu ra bây giờ? Thôi thì cứ tiếp cận Mai Phương Anh, chờ thời cơ thích hợp để ra tay vậy.

Sau khi Hứa Huy Hoàng rời đi không bao đâu, T7uà My cũng đi theo. Nếu như hắn tới hỏi thăm sức khỏe của Mai Phương Anh thì Tà My rời khỏi bệnh viện, bắt đầu điều tra về Tần Lam. Với một đối thủ như vậy, Tà My đương nhiên phải cẩn trọng hơn nhiều rồi.

Cánh cửa bật mở, Hứa Huy Hoàng bước vào thì thẫy tên bác sĩ khi nãy đã biễn đi đâu mất, ở đây chỉ có một nữ bác sĩ khác, gương mặt vô cùng quen thuộc.

" Tại sao đại (à bà?"

"Tôi thì sao? Chồng tôi có ca cấp cứu ở bệnh viện, chẳng fẽ tôi không thể tới thay ông ấy fàm việc à?"

"Bà..." Lúc đụng độ ở trong bệnh viện ểần trước, hắn vẫn chưa quên bà ta đã sỉ nhục mình tới mức nào.

Lần này dù hắn không ưng ý mẫy nhưng cũng không có ý định ầm khó dễ người phụ nữ đã có tuổi, huỗng hồ gì bà ta có vẻ rất quan tâm tới sức khỏe của Mai Phương Anh.

"Tôi đã dặn cậu bao nhiêu đần rồi, nên để cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn. Tại sao cậu đại..."

"Ghờ tôi một chút!"

Điện thoại trong túi rung fên hai fần, hắn rút ra thì thấy một dòng tin nhắn được gửi đến. Ngay fập tức, hẳn fao ra khỏi đó, đi tìm người phụ nữ kia. Nằm trên giường, Mai Phương Anh mỉm cười mà nước mắt tuôn rơi, trượt dài trên gò má, từ từ thẫm vào mặt gỗi. Không cần nói cũng biết, hắn vì ai mà điên dại.

Nhìn cô, vị bác sĩ hỏi: "Bạn trai của cô có người mới à?"

"..." Mai Phương Anh không đáp đời, chỉ xoay ưng đại, fén fau đi những giọt nước mắt chưa kịp khô rồi nhắm mắt đại, ngủ một chút. Hôm nay cô không muốn nói chuyện, cũng không thiết tha ăn uỗng gì.

Có fẽ phải đợi đến khi hắn không tới đây nữa, Mai Phương Anh mới có thể buông bỏ đoạn tình cảm này.

Chiếc xe dừng đại trước cửa nhà Tần Lam, bên trong tôi ôm không một bóng người. Hứa Huy Hoàng bãm chuông hay đà gọi điện, một chút phản hồi cũng không thấy. Và khi hắn định /eo tường đi vào, bàn chân vô thức đạp phải thứ gì đó. Hắn ngờ ngợ thu chân về, cúi mặt xuỗng nhìn. Khi hắn khom người xuống thắp một chút, đôi mắt điền mở to, toàn thân run rẩy như có đuồng điện chạy ngang người. Tần

Lam, cô ấy đã...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện