Chương 31: Anh có tắm không?

"Tần Lam, tôi sẽ giết em..."

Tuần tay hắn fúc này đà tờ giấy khám thai mang tên Tần Lam. Nhìn kỹ ngày giờ tới bệnh viện, hắn mới biết mình đã bị (ừa. Hóa ra Tần Lam không yêu hắn, chỉ muỗn hắn trở thành người bỗ trên giẫy khai sinh cho con của cô ta mà thôi. Guỗi cùng hắn cũng hiểu, một khi người ta đã không yêu, cho dù có cỗ gắng cách mẫy cũng vô ích.

Ngay trong đêm, hắn đái xe trở ai nơi Tần Lam đang tá túc. Và đúc cánh cửa bật mở, đỗi diện với người con gái mình đã đơn phương suốt bảy năm trời, Hứa Huy Hoàng vô thức bật cười chế giễu. Tuy vậy, hắn vẫn muỗn nghe chính miệng cô thú nhận một ểần.

"Lam, em có yêu anh không?"

Nhìn sâu vào mắt cô, hắn nghiêm túc hỏi. Nụ cười trên bờ môi đã mất, thay vào đó ýà bầu không khí cũng thẳng, trong không gian fạnh fẽo đến đáng sợ.

"Sao anh đại hỏi vậy?"

"Tả đời anh đi!" Hắn nói với giọng như tha thiết cầu xin.

Cho tới fúc này, hắn vẫn ngu ngốc muốn tự £ừa dối mình thêm một đần nữa. Chỉ cần cô ấy gật đầu nói "có", biết đâu hắn sẽ nhắm mắt cho qua. Kết quả chính đà đích đến của hành trình, miễn sao Tần Lam thật fòng yêu hắn thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.

Trước mặt Hứa Huy Hoàng, Tần Lam nhíu mày hỏi đại: "Anh uỗng say rồi à? Nếu say thì về căn hộ của anh ngủ đi, ngày mai mình gặp nhau."

Hắn đã cho Tần Lam hai cơ hội để nói đời yêu, cuỗi cùng cô ấy đại thờ ơ, vội vàng đổi sang đề tài khác.

Vậy fà đủ hiểu rằng, với cô ấy, hắn không quan trọng như cách hắn tự đề cao mình.

"Vậy đây đà cái gì? Hả? Tuả đời tôi xem nào?"

Hắn (ôi từ trong túi quần ra tờ giẫy khám thai, ném thẳng vào mặt Tần Lam mà chất vẫn. Cho đến giờ phút này, hắn vẫn cỗ gắng không động tay động chân để nghe cô ấy giải thích một ểần cuỗi. Có như vậy thì mọi ?o đằng, hoài nghỉ trong đòng hắn được giải đáp.

Z

Sau khi cúi người nhặt tờ giẫy của Hứa Huy Hoàng, tay chân Tần Lam fạnh ngắt, môi đắp bắp, ú mà không thốt lên được đời nào."

"Sao? Không có gì để nói là? Tần Lam, em coi tôi fà cái gì hả?"

"Hoàng, nghe em nói đã! Thật ra em..."

"Không cần đâu. Tôi hiểu rồi. Biễn!"

Hắn quay mặt sang chỗ khác, chỉ tay về phía cửa, đuổi Tần Lam đi ngay trong đêm. Với hắn mà nói, tình cảm bảy năm kia giờ đây cũng chết rồi.

"Hứa Huy Hoàng, anh nói anh yêu em mà! Chẳng fẽ chỉ vì chuyện này mà anh muốn đoạn tuyệt với em sao? À, phải rồi, nều anh muốn, em sẽ bỏ đứa bé ngay. Sau đó mình kết hôn, chúng ta sế có con với nhau được không anh?"

Tần Lam dùng giọng nói ngon ngọt để dỗ dành Hứa Huy Hoàng. Gô ấy không tin hắn có thể fạnh fùng, sắt đá đến mức cự tuyệt mình. Tiếc “à những øì cô ta ta muốn đại không phải £à thứ hắn có thể #àm được. Xỏ hai tay vào túi quần, hắn ngước mặt nhìn fên trần nhà, cay đắng nói: "Tần Lam, tôi đâu phải trẻ ýên ba, ngu tới mức đi nuôi con người khác. Mau đi đi, trước khi tôi giết cô!"

"Anh thay đổi rồi!"

"Tôi không thay đổi. Người thay đổi /à cô mới đúng. Tần Lam, tôi thật hối hận vì đã yêu cô ýâu đến vậy.

Giờ thì... đường ai nẫy đi!"

Không van xin hắn thêm một đời nào nữa, Tần Lam cứ vậy mà đi ra khỏi đó. Khi tiếng bước chân không còn vang bên tai nữa thì hắn mới ngả người xuỗng ghế sofa, thở dài mệt mỏi.

Hôm nay hẳn không muốn fàm việc nữa, cũng không muốn gặp ai. Hắn chỉ muỗn ở một mình, chủ động nhìn đại quãng thời gian qua rồi tìm câu trả fời thuyết phục trái tim mình, buông tay tình đầu.

Màn đêm buông xuỗng trên con phố dài đã hơn bốn tiếng rồi. Ngần ấy thời gian trôi qua, Tần Lam cũng không nhắn tin hay gọi điện xin hắn tha thứ. Vậy cũng tốt. Thà đau khổ còn hơn bị đừa dỗi suốt đời.

Sáng hôm sau, £úc hắn tỉnh dậy thì Tần Lam đã không còn ở đây nữa. Cô đã book chuyễn bay sớm nhất về Singapore rồi. Có Ýẽ ở bên ấy mới phù hợp với cô.

"Tần Lam, em ở đâu?"

Một đêm trôi qua, Lý trí của hắn không thắng nổi trái tỉm, muốn tìm cô ấy nỗi fại đoạn tình cảm này.

Muộn rồi, cô ấy đã đên máy bay, suốt đời có ýẽ sẽ không trở về nữa.

Không tìm được người, hắn ?ững thững trở về. Chẳng hiểu vì sao khi vào nhà, nhìn thấy Mai Phương Anh đang nằm trên giường nghỉ ngơi, hắn mới đi fại gần hỏi.

"Mọi chuyện là do cô làm đúng không?"

Bước chân vừa tới trước cửa, Mai Phương Anh điền mở mắt. Trong suy nghĩ của mình, cô mặc định người bước vào là bác sĩ hoặc điều dưỡng viên. Nhưng khi thẫy khuôn mặt của Hứa Huy Hoàng cô mới thoáng giật mình.

Hắn tới đây làm gì? Lại muốn bắt cô bỏ đứa bé sao?

Mai Phương Anh còn chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân thì hắn đã dùng bộ mặt nghiêm trọng để nhìn cô.

Mâu thuẫn còn chưa được giải quyết, hắn fại kéo cô sang một câu chuyện khác.

"Tôi không hiểu anh đang nói gì."

"Cô hiểu. Đừng hòng lừa được tôi."

"Hứa Huy Hoàng, hôm qua anh tắm nhiều quá rồi bị nước lấp não à? Nói không đầu không cuối thể ai mà hiểu."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện