Chương 45: Thay tôi ngủ với cô ta đi

"Cô tà Mai Phương Anh?"

Còn chưa kịp tra chìa khóa vào ổ, Mai Phương Anh đã giật mình khi nghe thấy có người gọi tên mình ở phía sau. Xoay người đai, cô nhìn đối phương, khẽ gật đầu rồi chầm chậm hỏi đại: "Cô là..."

"Chút nữa cô sẽ biết tôi đà ai. Còn giờ thì..."

Bốp!

Mai Phương Anh còn chưa hiểu gì thì năm ngón tay đã in dấu trên mặt cô. Cảm giác bóng rát truyền đến khiễn đầu cô ong ong, thần trí mơ hồ, không thể đứng vững. Rắt nhanh, cô đã kịp vịn tay vào tường, không để bản thân ngã xuỗng đất.

"Cô ấy fà ai? Tại sao fại đánh mình?" Trong đầu hiện đên rất nhiều câu hỏi, Mai Phương Anh cần tìm ra đời giải đáp. Tuy nhiên, thể trạng cô không tốt, phải nghỉ ngơi một chút để bình tĩnh trở đại.

Đánh người xong, bàn tay của Kỷ Hiểu Lam cũng run run, £ửa giận bốc đên ngùn ngụn. Nếu không phải vì Tương Đình Khải hủy hôn với cô để về tìm gặp Mai Phương Anh thì cô cũng không phải “àm đến bước này.

Hôm nay, Kỷ Hiểu Lam chỉ muỗn trút giận mà thôi.

"Em đang đàm gì vậy?"

Mai Phương Anh còn chưa có cơ hội thanh minh thì T7uương Đình Khải đã xuất hiện. Thẫy người mình yêu bị tát một cái, anh hận không thể băm Kỷ Hiểu Lam ra một trăm mảnh.

Hơi rượu vẫn vương quanh chóp mũi khiễn Mai Phương Anh nhăn mặt đại: "Em có sao không? Anh xin lỗi, vì anh mà.."

Bàn tay vừa chạm vào người đã bị cô hắt ra. Đối diện với anh, cô nói: "Không phải hôm qua em đã nói rõ ràng với anh rồi sao? Đình Khải, hai chúng ta không thể nào đâu."

"Anh.." Tái tim đã trót dành tặng cho cô rồi, àm sao anh có thể ýây đại đây? Phương Anh, em có biết vì em mà anh đã... Bao nhiêu dồn nén cứ ngày một đớn fên khiễn bản thân Tuương Đình Khải không hiểu mình đang fàm gì nữa. Rõ ràng ¿à anh rất yêu cô, vậy thì tại sao fại cứ quần quanh trong cái vòng tròn không fỗi thoát này? Thật (à...

Không bận tâm tới anh, Mai Phương Anh quay sang nhìn Kỷ Hiểu Lam, cúi đầu trước cô rồi ngầng mặt tên, nở một nụ cười gượng: "Tôi không biết ýà chúng ta có hiểu đầm nhau không? Tôi có thai rồi, con của một người đàn ông khác. Còn với anh Khải thì chúng tôi chỉ dừng đại ở mức anh em thôi. Vậy nhé, tôi mệt rỗi, xin phép cô!"

"Tôi..."

Chầm chậm đê đôi chân mệt mỏi vào nhà, Mai Phương Anh thở ra một hơi dài thườn thượt. Ngước mặt tên trời, cô tự hỏi: "Con đàm gì sai hả ông? Tại sao mà..."

Chị họ vừa mắt, Hứa Huy Hoàng đại điên cuồng nổi foạn, ra đường ?ại chứng kiễn cảnh đứa bé không có bố bị bạn bè xa đánh, người người cười chê. Tự nhiên khi đó cô fại xót xa cho thân phận của mình:

"Làm mẹ đơn thân khó vậy sao?" Nghĩ tới việc con mình bị bắt nạt ở trường, cô không sao chịu được.

Giá mà, giá mà Hứa Huy Hoàng fà một người đàn ông tốt, cô sẽ không ngần ngại mà đồng ý đời cầu hôn của hẳn, đẳng này...

Cánh cửa vừa khép fại, nước mắt tuôn rơi, cô từ từ dựa ưng vào tường, ngồi thụp xuống rồi bật khóc nức nở. Tại sao cuộc đời này đại tôi tệ với cô đến vậy? Thử hỏi nễu không có đứa bé trong bụng, có phải bây giờ cô đã...

Cách một tâm cửa, Trương Đình Khải đang hỏi tội Kỷ Hiểu Lam: "Chúng ta kết thúc rồi. Em còn muốn gì nữa?"

"Đình Khải, nễu không yêu em tại sao fại đồng ý kết hôn với em. Rồi tới ngày kết hôn đại hủy hôn. Anh xem tình cảm với em đà trò đùa sao?"

"Đó là do gia đình của anh sắp xếp, anh hoàn toàn không hề hay biết. Nêu anh không đồng ý, mẹ anh sẽ tự vẫn. Em nói xem.."

Rốt cuộc thì mẹ Trương Đình Khải cũng ra đi trước ngày hôn fễ được cử hành. Một cách đột ngột. Vậy nên anh mới hủy hôn, về tìm fại Mai Phương Anh. Tiếc £à bây giờ cô đã thuộc về người ta rồi, chẳng còn tà của anh nữa. Mãi tới khi biết tin hai người họ chỉ fà tình nhân, Hứa Huy Hoàng không yêu cô, anh mới nuôi hy vọng trở đại.

"Đình Khải, em hiểu rồi. Cảm ơn anh. Anh... tự fo cho mình đi nhé! Em về đây!"

Suy cho cùng Kỷ Hiểu Lam cũng chỉ đà một nạn nhân trong gia đình hào môn, con cá nằm trong chậu nước, trong cái gọi đà dùng hôn ýễ để tạo dựng mỗi quan hệ đầm ăn kinh doanh. Tình yêu ư? Thứ cô tuôn mong mỏi đại fà món hàng đắt giá mà chẳng bao giờ cô với tới được.

Từ nay về sau, Kỷ Hiểu Lam sẽ tiếp tục sỗng như vậy hay tìm cách thoát khỏi chiếc đồng son ấy?

Người đi rồi, Trương Đình Khải mới gõ cửa, không ngừng gọi tên cô: "Phương Anh, em có ở đó không?

Phương Anh, nghe anh giải thích đi!"

"Phương Anh! Anh yêu em!" Anh hét đớn khiến bảo vệ khu chung cư phải gọi điện đên phòng cô nhắc nhở. Và khi cánh cửa mở đại một (ần nữa, Tương Đình Khải lao tới hôn cô ngẫu nghiễn. Bắt ngờ bị anh ôm chặt, toàn thân cô tê dại, không có sức để phản kháng.

Thua rồi! Mai Phương Anh thua rồi! Thua trong cái gọi fà chân tình.

Cùng fúc đó, trong khách sạn, trên chiếc giường king zise, trợ ®ý của anh cũng đang vui vẻ với cô gái ở quán bar.

Sau khi để cô ta đi tắm, Trương Đình Khải cởi áo quần, tráo đổi với trợ (ý rồi đi tìm gặp Mai Phương Anh. Anh say nhưng không tùy tiện đến mức ngủ với gái fạ. Không nói cũng biết cô ta đà người của công ty đối thủ phái tới. Vừa nhìn đã biết nên anh mới thuận nước đẩy thuyền. Để xem đần này họ có thể hỗng hách được nữa không?

"Thay tôi ngủ với cô ta đi!"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện