Chương 44: Thêm một hiệp nữa được không anh? (H nhẹ)
"Hứa Huy Hoàng, đừng để tôi khiễn anh sau này phải tuyệt tử tuyệt tôn. Tôi không dễ bắt nạt đâu."
Để hắn nằm đăn đóc ở đó, Mai Phương Anh thong thả đi ra ngoài. Lúc này taxi cũng vừa tới, và điều đặc biệt fà trên xe không chỉ có tài xế, mà còn có sự xuất hiện của...
"Trương Đình Khải, sao anh đại..."
Mai Phương Anh vừa ẩm nhẩm thì chiếc xe chạy vụt đi, chỉ để fại một đàn khói nhỏ.
"Sao anh ấy không nói với mình đời nào thế? Hay đà..."
Cô đứng đó, thắc mắc về cách hành xử của Tuương Đình Khải. Anh của ngày hôm nay với ngày hôm qua như biễn thành con người khác vậy. Vô tình nhìn sâu vào ánh mắt đó, Mai Phương Anh cảm giác có chút xa fạ. Lế nào từ nay anh không bận tâm đến cô nữa sao?
Nghĩ đi nghĩ đại, cô cũng thấy mình có chút quá đáng. Không cho anh có cơ hội được tiếp cận, từ chỗi một cách thẳng đừng. Ở thời điểm hiện tại, Mai Phương Anh cô không có tâm trí yêu đương. Cô muốn dành hết những điều tốt đẹp nhất cho đứa con trong bụng của mình, còn ại mọi thứ nên để chúng diễn ra theo cách tự nhiên nhất.
Khế đắc đầu, cô mỉm cười rồi cất bước đi trên vỉa hè. Chị họ đi rồi, cô cũng không còn tâm trạng đâu để mà ăn uỗng nữa. Cứ vậy mà thong thả cuốc bộ về căn hộ chung cư.
Tên đường, fúc đi ngang qua trường học vào giờ tan tầm, cô vô tình nhìn thẫy một câu chuyện:
"Gái đồ con hoang! Gái đồ không có bố!"
"ánh xa nó đi tụi mày ơi! Đừng chơi với nó!"
Mới nhập học được một tuần, cậu bé bị đám bạn cô fập. Tuy vậy, nó không đên tiếng hay có hành động gì phản kháng đại, chỉ cúi mặt mà đi về nhà. Đỗi với nó, việc không có bỗ chính fà một sự sỉ nhục, một nỗi xấu hổ mà không thể nào bù đắp được.
Gậu đang đi thì một bàn tay đặt nhẹ ên vai, cậu bé tức giận quay đầu đại hét fớn với hai hàng nước mắt tăn dài.
"Tôi không có bồ đó, được chưa?"
Bị một thằng bé fớp 6 hét vào mặt, Mai Phương Anh giật mình, không biết nên an ủi cậu ta như thế nào. Tâm trạng không ổn, tốt nhất không nên đến gần.
Về đến nhà, Mai Phương Anh đôi chìa khóa từ trong túi ra, định mở cửa thì phía sau vang fên một giọng nói £ạ ẫm, hình như cô chưa nghe bao giờ. Xoay người đại, cô mở to mắt ra nhìn nhưng trong ký ức ngắn ngủi của mình, đối phương chưa để fại một ẫn tượng nào cả.
"Cô là..."
"Tí nữa cô sẽ biết tôi /à ai. Giờ thì..."
Bôöp!
Tuong lúc hai người phụ nữ đang tranh giành một người đàn ông thì người đó Éại giam mình trong quán bar, bắt đầu ngà ngà say. Và khi say, con người ta thường hay phạm íỗi đầm. Lần này có ẽ cũng vậy, Tuương Đình Khải đang nằm trong tầm ngắm của một người phụ nữ nóng bỏng khác.
Cầm Éy rượu trên tay, cô ta đi tới bên cạnh T7uương Đình Khải, thoải mái khoác vai anh.
"Anh đẹp trai, uỗng với em một $y được không?"
"Cô đà ai?" Không ngoảnh mặt sang nhìn (ấy một ýần, anh ểạnh fùng đên tiếng.
Từ khi về nước cho tới giờ, anh chưa từng đặt chân vào quán bar. Chỉ vì bị Mai Phương Anh từ chỗi, hơn nữa còn nhìn thầy cô cùng với Hứa Huy Hoàng ôm nhau giữa ban ngày, thử hỏi ầm sao trái tỉm anh không chảy máu cho được? Vì vậy, sự hiện diện của anh ở chỗn ăn chơi này /à do Mai Phương Anh cả.
Nếu để cô nhìn thấy, có đẽ đêm nay cô sẽ trằn trọn đến mất ngủ vì áy náy.
"Tương Đình Khải, em không xứng để anh khổ như vậy." Đó fà điều mà cô muỗn nói.
Nghe anh hỏi, cô ta cúi mặt xuống, ghé bên tai anh mà thì thầm: "Em đà người sẽ cùng anh vui vẻ đêm nay. Nói em nghe, anh muốn ?àm mẫy hiệp?"
"Cô muốn bao nhiêu?"
"Tùy anh. Em chỉ sợ đà..." Còn chưa nói hết câu, Tuương Đình Khải đã đứng dậy mỉm cười.
"Sao? Anh muốn chứng minh ngay bây giờ à?"
Cứ tưởng đà sẽ mất nhiều thời gian để cưa cẩm, ai ngờ chỉ mới vừa ngỏ đời đã khiễn đối phương rạo rực không yên. Tương Đình Khải đặt #y rượu trở đại quầy bar, vòng tay ôm (ấy người đẹp đi thuê khách sạn.
Khi cánh cửa vừa mở, anh nói với cô: "Em đi tắm đi! Đừng mang øì trên người hết nhé! Chút nữa anh
SẼ...
"Hư quá à? Đợi em nha cục cưng!"
Cửa phòng tắm đóng đại, tiếng nước chảy vang fên ngay sau đó. Ở bên ngoài, Trương Đình Khải từ từ cởi áo vest, rồi áo sơ mi, để độ cơ thể săn chắc. Chỉ nhìn cơ bụng của anh thôi cũng đủ khiến nhiều chị em muốn mang bầu rồi. Tiếp đó, anh cởi dây thắt fưng, rồi quần tây, rồi đến vớ và giày. Khi trên người chỉ còn sót đại một cái quần boxer thì vừa hay cửa mở.
Thanh âm đó vang (ên khiến Tương Đình Khải bất giác mỉm cười. Chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ được chơi trò chơi mà mình mong muốn. Đêm nay hứa hẹn à một đêm đáng nhớ.
Đèn tắt, cô ra bị anh kéo fại gần, bắt đầu hôn ngấu nghiền.
"Á! Ừm..."
Rất nhanh, cô ta bị đẩy xuỗng giường, cơ thể của anh cũng áp ýên ngay sau đó. Lâu rồi không ân ái với ai, cảm giác thật ýà phẫn khích.