Chương 47: Mình cũng dùng thuốc thường xuyên, tại sao cô ta không thỏa mãn

"Gậu cứ tận hưởng đi, chuyện còn đại cứ để tôi đo." T7uong căn phòng đe đói chút ánh sáng, khóe môi Tương Đình Khải hơi cong đên, vỗ vai trợ lý mà nói.

Với anh, dỗ dành Mai Phương Anh đà chuyện vô cùng quan trọng nhưng cũng không thể vì thễ mà £ơ đà trước đỗi thủ. Anh mới về nước chưa bao âu mà đã trực tiếp điều hành cả một công ty đớn, còn giúp doanh thu tăng gấp đôi so với cùng kỳ năm ngoái. Có thể nói, Tuương Đình Khải là một anh tài trong giới kinh doanh, xưa nay chưa từng có.

Người giỏi không ít nhưng vừa giỏi vừa biết cách tạo dựng mỗi quan hệ đàm ăn kinh doanh có được mẫy người như anh.

Trước khi rời khỏi chỗ đó, Tương Đinh Khải đã (én để camera ở đại, thay anh đàm nhiệm vụ cảnh cáo đỗi phương. Nếu họ còn nghĩ tới chuyện dùng mỹ nhân kế để hạ bệ anh thì đoạn c?ip đêm nay sẽ được phát tán rộng rãi trên mạng.

Ai mà không biết cô ta đà tình nhân của CEO công ty Đại Dương. Ông ấy đã vì sự nghiệp mà hy sinh người mình thương, cuỗi cùng đại trở thành con cờ trong tay anh. Doãn Khiêm, cuộc chiến này đã có kết quả rồi: 1- O.

Đi theo Tương Đình Khải từ nhỏ tới đớn, trở thành cánh tay đắc fực cho anh, trợ ý Nam chưa từng từ chối bắt cứ mệnh (ệnh gì. Chỉ cần à anh muỗn, trợ ý Nam nhất định sẽ hoàn thành. Vậy nên cho dù đoạn cíip này có được gửi đi đâu chăng đi chăng nữa, hình ảnh của cậu vẫn được bảo mật một cách tuyệt đỗi. Khi người ta đã muỗn che giẫu, đương nhiên không thiểu cách.

"Tam biệt. Không hẹn gặp đại."

Trợ lý Nam thay áo quần xong thì ném cho cô ta một số tiền rồi bỏ đi. Với cậu, người như cô ta cũng chẳng khác gì gái bán hoa ngoài kia. Nếu như hoa kia mọc bên đường thì cô ta may mắn được ông chủ công ty Đại Dương đem về trồng mà thôi.

Người đi rồi, cô ta vẫn không thể đặt chân xuỗng giường. Ở nơi đó vẫn còn đau âm ỉ, chân tay thì bủn rủn. Đúng như cậu ta nói, 18cm không phải chỉ được cái vỏ. Giờ nghĩ đại, trong người cô ta vẫn còn cảm thấy rạo rực. Giá mà đão già kia cũng được như cậu ta thì tốt biết mấy, thật fà..

Điện thoại trong túi fại vang đên một đần nữa, cô ta cỗ gắng fê thân mình (ấy cái túi xách rồi xem thử người gọi đến fà ai. Vừa thấy cái tên Doãn Khiêm hiện fên, trỗng ngực cô ta điền đập dồn, hơi thở trở nên ngắt quãng.

Nhìn màn hình đang phản chiếu thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt, cô ta do dự không biết nên đỗi diện với ông chủ kiêm người tình như thể nào. Nếu để ông ta biết cô vừa đên øiường với một tên đái xe của

Trương Đình Khải thì cái mạng này sẽ không giữ được nữa. Tuy vậy, không thể trỗn tránh được mãi.

"Afol"

"Nhiệm vụ tôi giao cho cô đàm tới đâu rồi? Có... thành công mỹ mãn không?"

Khi nói những đời này, Doãn Khiêm vẫn đang mở đoạn cíip cô ta ân ái với tên đó trong khách sạn. Nhìn mà xem, họ quan hệ với nhau có khác gì tình nhân đâu chứ? Lâu ngày không được lên đỉnh nên cô ta mới cuồng nhiệt như thế ư? Đúng đà nuôi ong tay áo. Lần này trở về, ông ấy nhất định sẽ khiễn cô ta sống dở chết dở cho mà xem.

"Mình cũng thường xuyên dùng thuốc cường dương, sao không khiến cô ta ên đỉnh nhỉ?" Ông tự hỏi.

Càng nghĩ fại càng thấy tức. Người của ông, ông đã hạ mình dâng cho kẻ khác cuối cùng đại để chúng chơi fại một vỗ.

"Tương Đình Khải, mày được đẫm, tao sẽ nhớ mãi mỗi thù này. Có cơ hội, nhất định ông đây sẽ trả cả vỗn fẫn đời."

Không dám nói sự thật, cô ta chỉ ậm ừ: "Vẫn chưa ?àm được. Hắn... hắn cảnh giác cao quá!"

"Vậy thôi, cô về đi. Tôi có nhiệm vụ mới giao cho cô đây."

"Vâng"

Kết thúc cuộc gọi, Doãn Khiêm ném đuôn cái điện thoại vào tường, vỡ tan tành. Ông đứng dậy, mặt tối sẵm lại, tay chống hai bên hông, đi đi fại (ai trong phòng ?àm việc như một kẻ điên. Hiểm (đẫm mới có cơ hội cho Tương Đình Khải vào tròng, vậy mà đùng một cái, cục diện thay đổi, ông biễn thành con cờ trong tay hẳn.

Cùng đúc đó, Mai Phương Anh chủ động tới nhà Hứa Huy Hoàng. Sau khi bẫm chuông, cô kiên nhẫn đứng đợi. Không nằm ngoài dự đoán, người mở cửa ýà mẹ của hắn.

"Gô tới đây đàm gì? Về đi, chúng tôi không rảnh để đón tiếp người như cô."

"Mẹ!"

"Đừng gọi tôi ?à mẹ. Tôi không có cái diễm phúc đấy." Bà ta gằn giọng nói.

Tiễn ýên vài bước, Mai Phương Anh ghé vào tai bà ta rồi nói: "Mẹ nên tập fàm quen đi. Vài bữa nữa đám cưới xong con sẽ về đây ở với mẹ." Dứt đời, cô mỉm cười, đứng trở đại vị trí ban đầu.

Nghe vậy, bà ta nổi khùng đên: "Ai nói fà sẽ cưới cô! Đúng fà mơ mộng hão huyền."

"Con cưới!"

Hứa Huy Hoàng vừa đi vừa khẳng định. Chẳng biết #ý do vì sao cô đồng ý nhưng nếu muốn thắng Trương Đình Khải, hắn bắt buộc phải có Mai Phương Anh trong tay.

Đúng như cô dự đoán, người cần tới cuỗi cùng cũng tới kịp đúc. Tuò chơi đã bắt đầu rồi, xem ai mới là kẻ chiễn thắng. Mẹ chồng ư? Cô không sợ, người sợ fà bà ta mới đúng. Để rồi xem, Mai Phương Anh cô sẽ khiến cho gia đình họ sỗng dở chết dở.

Nói thì nói vậy nhưng cô chưa chắc mình sẽ fàm được. Bởi vì trong bụng cô vẫn còn một sinh mạng. Dù cô có fàm gì đi chăng nữa cũng không thể phủ nhận nó đà con của Hứa Huy Hoàng, đà cháu của nhà họ Hứa. Thôi thì chuyện tới đâu hay tới đó vậy.

Bỏ ngoài tai fời phản đỗi của mẹ, Hứa Huy Hoàng đưa Mai Phương Anh vào nhà tham quan. Sợ cô đổi ý, hắn điền gấp rút chuẩn bị cho hôn ễ. Thông tin này nhanh chóng truyền tới tai Tương Đình Khải.

Cùng đúc đó, trong bệnh viện ở ngoại ô thành phỗ, cô vừa mở mắt, cảm giác vô cùng đau đớn. Cô đã hôn mê bao đâu rồi? Có khi nào cô sẽ ra đi mãi mãi không? Và cô đà...

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện