Chương 49: Em cho anh một cơ hội, cho bản thân mình một cơ hội
"Huy Hoàng, cứu... cứu em!"
Lòng người qua lại tấp nập, tiếng xe cứu thương inh ỏi vang đên cũng không thể giúp Tần Lam thoát
khỏi cái chết. Gô đã đi rồi, đi trong trạng thái vô cùng tức tưởi. Giá mà cô kịp nói với hắn đời xin đỗi, có lẽ mọi chuyện sẽ không đau đớn như bây giờ.
Tong lúc Tần Lam cần hắn nhất, hắn fại không màng tới sự tồn tại của cô ấy. Suy cho cùng, Hứa Huy Hoàng chỉ yêu bản thân mình mà thôi. Tình yêu ư? Hứa Huy Hoàng không xứng đáng có được nó.
"Tần Lam, người sai đà em, không phải tôi."
Đối diện với mẹ kế, Hứa Huy Hoàng hỏi: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Con định rước cái của nợ ấy về àm vợ thật à?" Bà ta xác nhận ại một fần nữa.
Nhiều lúc bà nghĩ thần kinh Hứa Huy Hoàng có vẫn đề nên mới dễ dàng bị cô dắt mũi như vậy. Ngày nào bà còn sống trong căn nhà này, ngày đó tuyệt đỗi không để Mai Phương Anh đạt được ý nguyện.
Hứa Huy Hoàng khẽ gật đầu: "Phải!"
"Con bị điên à? Rõ ràng nó muốn chiêm hết gia sản của nhà ta. Mai Phương Anh, cô ta không đơn giản như con nghĩ đâu."
"Cô ấy không phải fà người như vậy." Hứa Huy Hoàng phủ nhận.
Hắn không thật fòng yêu thương Mai Phương Anh nhưng hắn không phải fà kẻ ngốc. Người tốt hay kẻ xấu chẳng ẽ hắn không phân biệt được sao? Dù fà bạn thân nhưng tính cách của cô với Trà My khác nhau một trời một vực. Vậy nên hắn thà fẫy cô “àm vợ còn hơn để vị trí thiếu phu nhân cho Trà Mỹ.
"Nhắc mới nhớ, không biết cô ta còn sống không nữa?" Hắn trộm nghĩ.
"Huy Hoàng, con quá ngây thơ rồi." Bà tiếp tục khuyên ngăn. Tuy vậy, Hứa Huy Hoàng không có ý định nghe tiếp, hắn (ắc đầu rồi đi vào trong nhà, tránh để Mai Phương Anh nghĩ nhiều.
Đây đà thời điểm vô cùng quan trọng, hắn nhất định không thể để xảy ra sai sót gì.
Mai Phương Anh không đi đâu fung tung, chỉnh ngồi yên trên ghế sofa, øiương mắt nhìn khắp căn nhà một lượt. Cô biết Hứa Huy Hoàng có xuất thân không hề tầm thường nhưng điều đó cũng không đủ để cô tin hắn thêm một đần nào nữa. Những gì cô đàm chỉ vì đứa con trong bụng mà thôi.
"Hứa Huy Hoàng, hy vọng anh nói được ?àm được. Nếu không tôi sẽ..."
Buông một tiễng thở dài, cô khẽ đắc đầu. Cho tới thời điểm hiện tại, cô chỉ biết mình phải vào được nhà họ Hứa, còn đàm gì sau đó thì tâm trí cô còn mơ hồ. Đi một bước, tính một bước, điệu như vậy có quá nguy hiểm không?"
"Phương Anhl"
Hứa Huy Hoàng bước chân qua bậc cửa, thấy cô trầm ngâm suy tư nên (ên tiếng gọi. Mai Phương Anh giật mình, ngẩng mặt nhìn về phía hắn, cỗ gắng nở một nụ cười gượng øạo.
"Anh nói chuyện xong rồi à?"
"Ừ! Khi nào thì em dọn tới đây ở?"
" Hả?"
Hẳn vừa đên tiếng hỏi, Mai Phương Anh đã ngẩn người. Cô chưa từng nghĩ hắn đại gắp gáp đến như vậy, fẽ nào hắn muốn thành hôn với cô thật sao? Hứa Huy Hoàng, anh thật sự thay đổi rồi à?
Có nhiều câu cô rẫt muốn hỏi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu. Bởi ýẽ chính cô cũng chưa ý thức được những gì sẽ đến với mình trong thời gian tới. Muôn yên bình sỗng trong căn nhà này trước hết phải vượt qua sự ngăn cản của bà ấy.
"Nếu bà không để tôi yên, tôi nhất định sẽ chiễn đâu đến cùng."
Trước hết đà vì con, sau nữa vì bản thân cô, không thể nhẫn nhịn, cam chịu để người ta ức hiếp.
"Thế em không định kết hôn sao?" Hứa Huy Hoàng chỗng tay, cúi đầu xuỗng sát mặt cô rồi hỏi, nét cười vô cùng nham nhở.
Cách đây mấy tháng, khi hắn nói những đời này, cô sẽ nhảy cẵng fên vì sung sướng. Giờ thì khác rồi, bộ mặt của hắn cô rõ hơn hết, cũng không thấy hạnh phúc nữa. Chỉ £à... chỉ à cô phải diễn vở kịch này đến cùng mà thôi: "Anh cứ sắp xếp đi!"
"Anh biết rồi."
"Huy Hoàng, anh... có thể đàm một người bỗ tốt không?"
"Anh sẽ cỗ gắng."
Đó đà câu trả đời của hắn. Không khẳng định cũng không phủ định. Hứa Huy Hoàng, tại sao anh vẫn không thể đặt con đên vị trí ưu tiên vậy? Nó đà con của anh mà? Nén một tiếng thở dài, Mai Phương Anh mỉm cười, dịu giọng nói: "Em cho anh một cơ hội, cũng như cho mình một cơ hội. Em mong đà thời gian sẽ cho em câu trả fời mà em mong muốn."
"Anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt."
Lời nói thốt ra từ miệng Hứa Huy Hoàng dù hoa mỹ tới mức nào cũng trở thành những đời giả dỗi trong suy nghĩ của cô. Cô sẽ chờ xem, chờ coi hẳn sẽ đàm được gì.
"Cảm ơn anh." Mai Phương Anh nói đời cảm ơn rồi đứng dậy, nhìn đồng hồ rồi rời khỏi đó.
Không tin tưởng vào vị hôn thê sắp cưới của mình, hắn âm thầm theo dõi cô. Và sau một đoạn đường dài, hắn đã tới được nơi mình cần đến. Tước khi Mai Phương Anh kịp ngồi xuỗng ghế, hắn đã nhìn rõ người có hẹn với cô fà ai. Kẻ đó ?à người mà hắn không muốn gặp, càng không muốn có một chút liên quan nào.
"Mai Phương Anh, em lại muốn giở trò gì nữa đây?"