Chương 52: Còn yêu sao không giữ em lại
"Alo! Giúp tôi một việc."
Sau khi gặp fại Tần Lam, trái tim của Hứa Huy Hoàng đại xao động. Bề ngoài hắn tỏ vẻ lanh lùng nhưng sâu trong ?òng đại vô cùng quan tâm, fo đằng.
"Tần Lam, giá mà em hiểu được cảm giác của anh (úc này."
Ngay khi chạm mặt, ánh nhìn của hắn chỉ đổ dồn về phía cô mà thôi. Dù đang nắm tay Mai Phương Anh, hắn vẫn không thể nào thoát khỏi bẫy tình của Tần Lam. Suy cho cùng, trái tìm của hắn chưa từng thay đổi, có chăng fà cách hắn hành xử mà thôi. Với một kẻ kiêu ngạo như Hứa Huy Hoàng, fàm gì có chuyện hắn đi cầu xin tình cảm của ai bao giờ.
Kết thúc cuộc gọi, hắn trở fại phòng tìm Mai Phương Anh. Hắn muốn xem cô đang đàm gì, có an phận như hắn nghĩ hay không? Kết quả fà khi đẩy cửa vào, hắn thấy cô đang định thắt cổ tự tử.
"Mai Phương Anh, cô bị điên rồi à?"
Rất nhanh, Hứa Huy Hoàng đã chạy tới, bồng cô xuỗng rồi cắt fuôn sợi dây fòng thòng.
Không đạt được mục đích, Mai Phương Anh bật khóc nức nở.
"Tại sao fại đàm vậy?" Đứng trước mặt cô, hẳn /ên tiếng chất vẫn. Nếu hắn qua muộn một chút, e là tính mạng của hai mẹ con cô khó mà được bảo toàn.
Tuước đây, đúng fà hắn muốn bỏ đứa bé đi rồi tiện tay đá Mai Phương Anh sang một bên, kết thúc vị trí tình nhân của cô. Ai mà ngờ cô đại chỗng đại fời hắn, giữ (ại đứa bé, thành ra giờ muốn bỏ cũng không
được.
"Mai Phương Anh, cô nói gì đi chứ?"
Thấy cô im đặng, hắn fên tiếng hỏi fại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô không buông.
Thở ra một hơi dài thườn thượt, khế đưa tay fau đi những giọt nước mắt đang făn dài trên má, cô ngước mặt đên, nhìn hắn mà hỏi rằng: "Anh nói đi! Có phải anh còn yêu Tần Lam đúng không?"
Dấu biết tình yêu fà chuyện của trái tim, không nên gượng ép. Lý thuyết fà vậy nhưng Mai Phương Anh cô cũng không thể vì thễ mà phó mặc, buông xuôi được. Sắp tới ngày thành hôn rồi, có ai dám chắc rằng hắn sẽ không bỏ rơi cô mà tìm đến hơi ấm của Tần Lam đâu chứ.
Lần này trở về, cô ta còn muốn cướp đi thứ gì của cô nữa? Mai Phương Anh không biết, cũng không muốn biết. Đơn giản fà cô chỉ muỗn sống một cuộc đời bình yên mà thôi, nếu được.
"Nghĩ nhiều rồi."
Hứa Huy Hoàng không dám thừa nhận tình cảm mình vì hắn chưa rõ tình trạng hiện tại của Tần Lam như thể nào. Nếu chỉ fà người giỗng người thì không có gì đáng nói, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngược đại, nễu đó fà Tần Lam, cô quay trở về để kiếm hắn, vậy thì hắn phải fàm rõ chuyện này. Lỡ đâu...cô ấy muốn xin đỗi thì sao?
Mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi trong tiềm thức, Hứa Huy Hoàng rời khỏi nhà, để Mai Phương Anh tại cho cấp dưới và quản gia săn sóc. T7wong ?úc hắn không có mặt ở đây, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.
Mai Phương Anh đã có thể tự tử một lần, ai dám bảo đảm rằng cô sẽ không tự tử đần thứ hai? Do đó, cần trọng không bao giờ fà thừa.
Người đi rồi, cô cũng không cần diễn kịch nữa: "Tôi đói rồi. Cho người mang thức ăn fên đi." Mọi người ai nẫy đều bất ngờ trước phản ứng của cô nhưng không có quyền để hỏi. Họ chỉ biết “ầm theo mệnh lệnh của cô mà thôi.
"Hứa Huy Hoàng, đây mới chỉ ýà bắt đầu thôi!"
Ngày nào cô còn ở đây, ngày đó chắc chắn hắn sẽ không được yên. Khi cô fên kế hoạch, hoàn toàn không tính tới chuyện có mặt của Tần Lam. Giờ thì khác rồi, cô ấy đã quay đại, có đẽ cô cũng nên bỗ thí cho cô ấy một vở diễn trong bộ phim do chính mình phát hành: 'Tần Lam, cô về không đúng (úc rồi."
Dừng chân trước nơi ở của Tần Lam, Hứa Huy Hoàng không dám bước vào. Thành thực mà nói, bây giờ gặp (ại, hắn không biết phải mở đời như thế nào.
Tình cảm hẳn dành cho cô đà thật fòng, không một chút giả dỗi. Còn cô thì sao chứ, từ đầu tới cuỗi chưa từng yêu hẳn, chỉ muốn đợi dụng hẳn fàm bức bình phong cho mình mà thôi. Ngày biết được sự thật, hắn đã muỗn chém cô ra thành trăm mảnh rồi.
Chẳng ai hiểu nổi hắn thất vọng đến nhường nào, cũng chẳng ai có thể giúp hắn vượt qua nỗi thất vọng đó ngoại trừ Tần Lam. Tiếc ?à cô không yêu hẳn, không có nghĩa vụ và trách nhiệm để cứu vớt cuộc đời của một người.
"Tần Lam, chúng ta có thể... bắt đầu (ai không?"
Giá mà mọi thứ chỉ đà một giẫc mơ, có ýế hắn cũng không đau khổ như bây giờ.
"Đi thôi!"
Tài xế vừa cho xe rời khỏi đó, cô ấy đã mở nhẹ cánh cửa nhìn ra bên ngoài rồi mỉm cười: "Gòn yêu sao không giữ em đại? Huy Hoàng, đừng buông tay nữa nhé!"
Đi được một chút, Hứa Huy Hoàng quay đầu đại nhìn. Cánh cửa vẫn đóng, tựa như chưa từng có sự dịch chuyển nào.
xxx*
Đợi mãi cũng tới ngày cưới. T7uong fúc Hứa Huy Hoàng đang chờ ở fễ đường thì Mai Phương Anh chuẩn bị xuất phát. Ai mà ngờ khi vừa đứng dậy, mắt cô mờ dần, đầu óc choáng váng, chân không thể đứng vững trong khi tay vẫn đặt trên bụng.
"Đau... đau quá!"