Chương 51: Hôn lễ của em, anh không phải chú rể

"Tần Lam, không phải em đã..." T7uong trí nhớ của hắn, cô đã bay sang nước ngoài rồi, không có dẫu hiệu trở về nước. Đột nhiên hôm nay gặp đại, chính hắn cũng thẫy hoang mang.

Tần Lam? Hắn vừa gọi ai thế? Sao cô chẳng có cảm giác gì nhỉ?

Thấy người đó vẫn đứng im, gương mặt không bộc độ chút cảm xúc gì, Hứa Huy Hoàng khẽ nhíu mày:

"Tần Lam, em không sao chứ?"

Nhớ đại chuyện hôm trước bản thân không nghe máy, hắn có chút ngượng ngùng. Nếu đần này cô đến đây vì muốn chất vẫn thì hắn không có gì để nói. Vì suy cho cùng, trăm sai ngàn sai đều là lỗi của cô.

Nếu cô ấy không giẫm đạp fên tình cảm của hẳn, ắt hẳn hắn sẽ cho cô một cuộc đời sung túc.

"Tần Lam, em biết mình sai ở đâu rồi chứ?" Hắn tự hỏi, hy vọng cô sẽ hiểu ý mà trả fời. Dù sắp kết hôn với Mai Phương Anh nhưng hắn vẫn tham fam có được tình cảm Tần Lam. Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới, huỗng chỉ cô fà còn tình đầu.

Nở một nụ cười gượng øạo, cô gái ngạc nhiên hỏi: "Anh đang nói tôi sao?"

"Tần Lam, em không cần giả vờ đâu."

"Xin đỗi, chắc anh nhằm tôi với ai rồi." Dứt đời, cô gái xoay người bước đi, ngoại trừ giọng nói, dáng đi chẳng giỗng Tần Lam một chút nào. Không fẽ trên đời này đại có người giỗng nhau vậy sao?

Tâm trí mãi nghĩ về Tần Lam nên hắn buông tay Mai Phương Anh đúc nào không hay. Gô gái kia vừa đi cũng đà lúc cô tạt lấy nước lên người hắn rồi giận dỗi bỏ về. Không cho Hứa Huy Hoàng có cơ hội xin íỗi, cô eo fên xe taxi rồi rời đi. Lần này, hôn đễ của anh hai người có tiễn hành được không?

Tuở về nhà Hứa Huy Hoàng, Mai Phương Anh nói với bà Hứa: "Con muốn hủy hôn."

Chẳng biết hai người họ đã xảy ra chuyện gì, đùng một cái ai không đây nhau nữa. Nếu như cô đã muốn thế thì bà cũng vui vẻ chấp nhận. Hơn ai hết, bà Hứa fà người có fợi nhất trong chuyện này.

Không ai tranh giành tài sản, một mình bà gom hết vào trong mình.

"Được thôi!"

"Không được. Tôi không cho phép em hủy hôn."

Hứa Huy Hoàng xồng xộc đi vào, bễ Mai Phương Anh đên phòng nói chuyện riêng. Chỉ khi đóng cửa lại, có hai người thì chuyện này mới giải quyết được.

"Mai Phương Anh!" Đặt cô nằm xuống giường, hắn gẳn giọng.

Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, cô bật cười chế giễu: "Hứa Huy Hoàng, tôi đang đàm theo ý anh đó. Chỉ cần hôn (ễ không được cử hành, anh và Tần Lam có thể ở bên nhau rồi."

Từ đầu đến cuỗi, Mai Phương Anh biết rõ mình chỉ £à người thay thể thôi, không hơn không kém. Một khi Tần Lam quay trở đại, trái tỉm của Hứa Huy Hoàng không dành chỗ cho cô nữa. Mà không, cho dù không có cô ấy, Mai Phương Anh cũng chẳng thể khiến Hứa Huy Hoàng bận đòng hay lo lắng.

Khi người ta không thấy ai đó quan trọng, họ sẽ tự nhiên thờ ở mà thôi.

Đặt mình vào vị trí của Mai Phương Anh, Hứa Huy Hoàng cỗ chấp nói: "Tôi và cô ấy không liên quan gì tới nhau. Đừng nghĩung tung."

Không liên quan Chỉ ba chữ này thôi mà Hứa Huy Hoàng định dỗ dành cô à? Đúng ýà nằm mơ giữa

ban ngày. Gô đớn rồi, trưởng thành rồi, đủ biết ai yêu hay không yêu mình. Tình cảm đà thứ không thể cưỡng cầu nhưng tại sao cô cứ vô tình hy vọng về một tương fai tốt đẹp hơn.

"Phương Anh, mày điên rồi phải không?

Chỉ có người điên mới cỗ chấp theo đuổi những thứ mà biết chắc chúng không thuộc về mình.

"Anh giải thích với tôi đàm øì? Chúng ta... không đà øì của nhau cả."

Không phải đà tình nhân nữa, không phải bạn gái, còn chưa xác ập quan hệ vợ chồng, Hứa Huy Hoàng đàm gì có tư cách mà đòi hỏi điều gì từ cô chứ?

"Vậy sao em muốn hủy hôn?"

"Vì... anh yêu Tần Lam."

Tong bất kỳ một cuộc hôn nhân nào, ai cũng ích kỷ, mong muốn có người toàn tâm toàn ý yêu mình.

Kết hôn thì dễ, sống hạnh phúc mới khó. Chẳng fẽ ngày nào cô cũng ngồi đó nhìn Hứa Huy Hoàng sóng đôi bên cạnh Tần Lam sao? Cô không đàm được, hoàn toàn không thể.

"Em bình tĩnh đại đi. Tôi và cô ấy đã chấm dứt rồi."

Để người ở ểại đó, Hứa Huy Hoàng đi ra ngoài, đóng sầm cửa đại. Thay vì tìm cách dỗ dành, hắn để cô tự suy ngẫm đại. Nếu là Trương Đình Khải, anh sẽ không bao giờ để cô rơi một giọt nước mắt nào.

Người đi rồi, Mai Phương Anh ngồi dậy, vừa fau nước mắt vừa mỉm cười: "Hứa Huy Hoàng, anh đã chọn tôi rồi thì đừng chọn cô ấy nữa. Vì tôi sẽ thay cô ấy chăm sóc anh thật tốt. Đến đúc đó anh không cần cảm ơn đâu."

Khóe môi hơi cong fên, Mai Phương Anh chỉnh fại mái tóc, trang phục rồi tới trước gương soi. Nhìn cô ở hiện tại mà xem, vẫn còn đáng thương ?ắm. Nếu đáng thương fà một vũ khí, cô sẽ tận dụng nó thật tốt. Đợi đến fúc thích hợp, một tờ giẫy Éy hôn sẽ xóa sạch tất cả.

Về phòng fàm việc, Hứa Huy Hoàng chốt cửa đại, rút điện thoại ra rồi bẫm số. Rất nhanh, người ở đầu dây bên kia đã bắt máy.

"Alo! Giúp tôi một việc."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện