Chương 54: Em không làm phiền anh nữa, tới gặp cô ấy đi
"Anh đại đi gặp cô ấy sao?" Ngay khi Tần Lam xuất hiện, cô đã đoán biết được Hứa Huy Hoàng sẽ đàm gì tiếp theo.
Ở trước mặt cô, hắn không nói ra nhưng không đồng nghĩa đà cô không biết. Hứa Huy Hoàng, đến bao giờ anh mới có thể buông bỏ đoạn tình cảm trong quá khứ để bắt đầu một cuộc sông mới đây?
"Em nghĩ nhiều rồi. Lo nghỉ ngơi đi!"
Như mọi (ần, hắn đại cỗ ý tìm cách trỗn tránh. Tuy nhiên, Mai Phương Anh cô không có ý định nhượng bộ: "Huy Hoàng, anh cứ nói thật cho em biết. Em sẽ.... không buồn, cũng không oán trách anh đâu."
Ngước mặt (ên trời, Mai Phương Anh cỗ gắng ngăn không cho giọt đệ mình tuôn rơi. Những gì cô đang thể hiện ýà những gì cô muốn hắn nhìn thấy.
"Hứa Huy Hoàng, anh không có chút cảm giác gì sao?" Cô muỗn dùng sự yếu đuỗi của mình để thu hút lòng thương hại của hắn. Chỉ khi hắn cảm thấy áy náy, ?úc đó Mai Phương Anh cô mới có cơ hội ra tay.
"Là ai nói với em tôi đi gặp Tần Lam?" Hắn (ên tiễng hỏi, giọng điệu vô cùng rõ ràng, rành mạch.
Ngay từ đầu, vỗn dĩ hắn chỉ muỗn xác nhận /ại một chút thôi, nào ngờ đại truyền tới tai cô nhanh đến vậy. Bây giờ sức khỏe của Mai Phương Anh không được tốt, cần hạn chế sự kích động.
Rời khỏi giường, cô đứng dậy, chậm rãi bước tới bên cạnh hắn. Nhìn sâu vào đôi mắt đãnh đạm của Hứa Huy Hoàng, cô bật cười chế giễu: "Ai nói quan trọng đắm sao? Nếu anh không fàm, sợ gì người ta biết."
Bị nói trúng tim đen, hắn cứng họng, trơ mắt nhìn cô. Từ ýúc ở bên nhau cho tới giờ, đần đầu tiên hắn thấy được sự quật cường trong đôi mắt cô: "Phương Anh, em thay đổi thật rồi. Thay đổi tới mức tôi không còn nhận ra nữa."
"Em không thay đổi. Người thay đổi fà anh mới đúng."
Cứ để ý mà xem, kể từ fúc Tần Lam xuất hiện sau một thời gian dài bặt vô âm tín, Hứa Huy Hoàng điền giỗng như người mất hồn, ngày đêm nghĩ tới cô.
Tình cảm đà thứ vốn dĩ không thể xóa đi được. Nếu có, chẳng qua tình cảm đó khép fại, nhường chỗ cho một đoạn tình cảm khác xuất hiện. Và khi tình yêu đủ fớn, những gì thuộc về quá khứ sẽ biễn mắt vĩnh viễn.
"Nói chuyện sau đi! Anh sẽ đi gọi bác sĩ tới khám cho em." Dứt đời, Hứa Huy Hoàng đi thẳng ra ngoài, không để ý tới khóe môi cô đang mỉm cười. Mai Phương Anh mới tra khảo một chút mà hắn đã không chịu nổi rồi, lầm sao có thể đấu với cô tiếp đây?
Khi cánh cửa khép fại cũng fà đúc cô tự mình £au hết những giọt nước mắt còn sót đại trên đôi gò má.
Chỉ cần fà khiến hắn phải đau khổ, dẳn vặt, chuyện gì cô cũng có thể đàm được.
"Hứa Huy Hoàng, anh không trỗn mãi được đâu."
Cùng ngày hôm đó, Mai Phương Anh xuất viện. Không giỗng như mọi khi, cô dọn về sống chung với gia đình hắn. Hôn fễ chưa đươc cử hành nhưng trên danh nghĩa cô đã fà con dâu của nhà họ Hứa rồi.
Đây là điều không thể chỗi cãi.
Vừa bước qua bậc cửa, Mai Phương Anh đã cảm nhận được ánh mắt chán ghét của bà Hứa. Nhìn cái cách bà ta điễc cô thử mà xem, có khác gì kẻ thù không đội trời chung đâu chứ?
"Bồ, dì!"
"Gon (ên trên nghỉ ngơi đi! Ráng giữ gìn sức khỏe." Ông Hứa điềm đạm nói.
Khế gật đầu, Mai Phương Anh chậm rãi trở về phòng. Hứa Huy Hoàng cũng nỗi gói theo sau. Chuyện tần này xảy ra nằm ngoài dự đoán của mọi người nên khó fòng mà trách cô được
Căn nhà giờ thêm tiếng nói, tiếng cười, bầu không khí cũng bớt ảm đạm hơn. Tuy vậy, bà Hứa vẫn không thể nở một nụ cười đường hoàng.
"Có vẻ như ông rất thích cô con dâu mới thì phải?" Bà ta đên riêng cạnh khóe.
Hôm nay, có mặt ông Hứa ở đây, bà ta không dám tự tưng tự tác. Đợi đến ngày mai, khi ông ẫy đi công tác rồi, bà sẽ dạy cho con dâu mới biết thê nào ýà fễ độ, cư xử trên dưới sao cho phải phép. Gứ mường tượng đễn khung cảnh cô khóc đóc, quỳ gỗi trước mặt mình, bà đại không giẫu được vẻ mặt thỏa chí.
"Mai Phương Anh, rồi cô sẽ biết ai mới fà người nắm quyền trong cái nhà này."
Thở ra một hơi, ông đáp: "Bà cũng nên coi đại cách hành xử của mình đi. Lớn rồi mà cứ như con nít, chẳng ra cái thể thỗng øì."
Đặt tờ báo xuỗng bàn, ông đứng dậy, cứ vậy mà đi fên (ầu.
"ƠI"
Chỉ vì đứa con dâu mới mà gia đình xào xáo, chuyện này đúng ¿à không nên tí nào.
Ngồi trên ghế sofa, bà Hứa nắm chặt đòng bàn tay, mắt nhìn chằm chằm về căn phòng ở trên đầu ba. Không gian của căn nhà tương đỗi mở nên từ đây có thể nhìn bao quát được tất cả. Chỉ ýà... chỉ đà bà không biết rằng, sau cánh cửa kia, cuộc chiến mới thật sự bắt đầu.
Vừa vào đến phòng, Mai Phương Anh đã im bặt, făặng fẽ nằm xuống giường. Chẳng đoái hoài đến sự có mặt của hẳn, cô kéo chăn fên đắp ngang người, thu mình đại trong khoảng không gian mà cô tự cho đà an toàn.
"Hứa Huy Hoàng, giờ tôi không fàm phiền anh nữa, tới gặp cô ấy đi!"
Lời nói vọng đến bên tai, Hứa Huy Hoàng điền chặt răng, øiương mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường: "Giờ em muốn sao? Ly hôn à?"