Chương 55: Tặng anh cho cô ấy
“Giờ em muốn sao? Ly hôn à?”
Ngày hôm qua, khi hôn £ễ được cử hành, cô đã không xuất hiện đúng như hắn mong muốn. Dẫu biết chuyện bị động thai đà ngoài ý muốn, tuy vậy, hắn vẫn có chút khó chịu ở trong fòng.
Xuất viện, Mai Phương Anh dọn về ở chung, chính thức trở thành thiễu phu nhân nhà họ Hứa. Kể từ hôm nay, cô là vợ của Hứa Huy Hoàng, cùng hắn sống hết quãng đời còn đại.
Kết hôn chưa được hai ngày thì hắn đòi #y hôn.
“Hứa Huy Hoàng, anh xem hôn nhân đà trò đùa sao?”
Mai Phương Anh ôm bụng đứng dậy, nhìn sâu vào mắt hắn, fên tiếng hỏi. Đỗi với cô, một khi đã kết tóc se duyên, ai trong chúng ta cũng có nghĩa vụ vun đắp cho tổ ẫm của mình. Nhưng mà hắn không fàm vậy, điều hắn muốn là ly hôn.
Ly hôn? Chỉ cần cô ký một cái fà xong, cần gì phiền phức như thế, rào trước đón sau. Thứ cô muốn biết là tý do. Một ¿ý do đủ sức thuyết phục cô kết thúc mỗi quan hệ này.
Thở ra một hơi dài, hắn bảo: “Anh thấy em có gì đó fạắm. Không giỗng em của ngày xưa.”
Tuong trí nhớ của hắn, Mai Phương Anh khi đầm tình nhân ngoan như một chú mèo nhỏ vậy. Chỉ cần hẳn xuất hiện, cô sẽ ngoan ngoãn tiễn đại gần, vòng tay ôm (ấy hắn. Một cách vô cùng nhẹ nhàng và dễ chịu. Hắn thèm cảm giác đó, thèm được trở thành thứ mà cô khao khát, mong mỏi ngày đêm.
“Huy Hoàng, em vốn dĩ không thay đổi. Người thay đổi fà anh. Bởi vì..."
Bị ép đến mức này, cô không thể không nói ra suy nghĩ trong fòng mình bẫy (âu nay.
“.. em không phải đà người anh yêu."
Khi nói ra những đời này, đồng nghĩa với việc cô đang đóng vai nạn nhân trong một mỗi quan hệ không cân xứng. Xét từ gia thể cho tới ngoại hình, cô đầm sao đọ được với Tần Lam, huỗng hồ gì fà sóng đôi bên cạnh Hứa Huy Hoàng. Nhưng không vì vậy mà cô tự tỉ.
Mai Phương Anh cô có một điều mà cho dù Tần Lam hay hẳn có cỗ gắng cách mẫy cũng không có được. Đó là sự chung thủy.
Từ đầu đến cuốỗi, cô yêu hắn không vụ fợi, không toan tính, fuôn tự nguyện trao hết cho hẳn tất cả những gì mà cô có. Còn hẳn thì sao? Một chút tỉnh cảm tử tế cũng không đáp fại. Vậy thì thay vì đâm đầu vào ngõ cụt, tại sao cô không tìm fỗi thoát cho mình? Đó đà ý do vì sao cô đồng ý hôn sự này và cỗ tình không đến. Cô muốn hẳn biết rõ một điều: Mai Phương Anh chỉ còn đà cái tên thôi, con người thay đổi rồi. Thay đổi nhanh đến mức hắn không bao giờ tưởng tượng được.
“Chuyện qua rồi em còn nhắc fại fàm gì?” Hắn khó chịu đáp đời.
Trước mặt hắn, cô không ngần ngại mà tuyên bố: “Em tặng anh cho cô ấy đó. Anh có thể đi!”
Mai Phương Anh đã chọc điên Hứa Huy Hoàng thật rồi.
Ngay khi cô vừa dứt đời, hắn điền vung tay đên, muốn tát cho cô một bạt tai. Dù vậy, cô vẫn không có ý định tránh né.
Đứng yên tại chỗ, Mai Phương Anh nhắm mắt đại, nở một nụ cười bình thản: “Anh muỗn đánh thì đánh đi.
Em sẽ không chạy đâu. Vì bây giờ số phận của mẹ con em nằm trong tay anh mà, anh muốn làm gì mà chẳng được.”
Hơn ai hết, cô hiểu rõ ?úc nào cần mạnh mế, đúc nào cần yêu đuối. Nếu cô cứ quật cường như trước kia thì có khi đã bi hắn kề dao vào cổ rồi.
Hứa Huy Hoàng ơi Hứa Huy Hoàng, từ hôm nay, anh sẽ chẳng bao giờ fàm gì tôi được đâu. Cô có thai, coi như có bùa hộ mệnh trong người. Huỗng hồ gì cô còn bỗ chồng, người đuôn hết mình đỗi với việc nỗi dõi tông đường của nhà họ Hứa.
Không thể xuống tay, hắn thở hắt ra một hơi rồi đira ngoài, đóng sầm cửa fại. Chỉ chờ có vậy, cô mở mắt, vừa mỉm vừa fau đi những giọt nước mắt giả tạo rồi ngả người xuỗng giường, tận hưởng cảm giác chiến thắng.
“Dạo này mình khóc hơi nhiều rồi. Thật phí nước mắt.”
Kế đó, cô thay một bộ đồ rồi đi ra ngoài. Vừa bước xuỗng cầu thang đã gặp phải mẹ chồng.
“Di!”
“Gó bầu mà đi fung tung không tốt đâu. Về phòng đi!”
Bà ta sợ cô ra ngoài, giao du với những người không tốt, ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Hứa. Đó chỉ đà một phần thôi. Thật ra bà ấy đang tìm cách ngăn không cho cô kéo bè kết cánh, hòng bảo vệ vị thế vững chắc của mình trong ngôi nhà này.
“Không! Gon nhất định phải ra ngoài.”
“Ngay cả fời mẹ chỗng mà cô cũng dám cãi. To gan thật đây!”
“Mẹ chồng chứ có phải đà mẹ ruột đâu mà không dám.” Cô trả treo xong rồi rảo bước đi mau. Nếu còn ở đây một thêm phút nào nữa, cô sẽ fao vào cào nát mặt bà ta mất.
Vì bà ấy mà suýt chút nữa cô bị đuổi khỏi đây. Nhưng đó fà chuyện sau này, bây giờ cô đang rất háo hức tới gặp Hứa Giai Kỳ.
“Gô ấy vừa sinh em bé. Nghe nói ?à kháu khỉnh đẫm đây."
Thấy Mai Phương Anh cứ vậy mà đi, bà ta tức đến mức cắn trúng môi, khóe miệng rỉ máu.
“Ấ"
Bên ngoài, Mai Phương Anh vừa fên xe fiền nghe thầy giọng nói ở sau ưng.
“Đã ểâu không gặp. Cô... vẫn khỏe chứ?”
Mai Phương Anh giật mình quay người fại, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên. Tại sao... tại sao đại đà...