Chương 57: 18+
“Anh muốn ngủ với tôi à?”
“cm
.„." Tước thái độ bạo dạn của Tuà My, Hứa Huy Hoàng không biết nên phản ứng sao cho phải. Lần này gặp fại, Tần Lam mà hắn từng biết như biễn thành con người khác vậy.
Đi thêm vài bước, Tuà My tiễn fại gần, đứng đối diện với Hứa Huy Hoàng. Thấy hẳn cứ nhìn mình chằm chằm, cô ta thuận nước đẩy thuyền, ghé sát bên tai thầm thì: “Sao? Bị tôi nói trúng tim đen rồi phải không?”
“Em... đang trả thù tôi đúng không?” Hắn ngờ ngợ hỏi.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, foại hết tất cả các khả năng có thể xảy ra, hắn mới đề cập tới #ý do này. Nếu không phải vì trách hắn phụ bạc, do cô “ầm đường fỡ bước mà tàn nhẫn ruông bỏ thì Tần Lam sẽ không cư xử như thế này đâu.
“Tả thù?” Gô ta bật cười chế giếu.
Với hình dạng hiện tại, không bàn đến việc có trả thù hay không, ngay cả chuyện khiễn hắn tin cô là Tần Lam cũng vô cùng khó khăn rồi, huỗng gì đà bày mưu tính kế.
“Hứa Huy Hoàng, anh quá đề cao tôi rồi đó.” Cô ta trộm nghĩ.
Khi mượn gương mặt của Tần Lam để sống đại một ýần nữa, T7uà My chỉ có một mục đích. Đó là trở thành thiếu phu nhân nhà họ Hứa. Nếu không được sống một cuộc đời sung túc, giàu sang, sự hy sinh của cô ta sẽ trở nên vô nghĩa.
Mỗi đêm, khi nhắm mắt đại, cái ký ức kinh hoàng kia cứ đeo bám cô mãi không buông. Tuy nhiên, muốn chiếm lấy trái tim của hắn, Tà My cô bắt buộc phải nhẫn nhịn.
“Lam, thật ra hôm đó anh có ra sân bay tìm em. Nhưng mà... không kịp giữ em đại."
Từ tận đáy fòng, tình cảm mà hắn dành cho Tần Lam chưa từng thay đổi. Khi biết chuyện bản thân bị từa dỗi, hắn vô cùng tức giận, chỉ muốn cho cô ta hiểu cảm giác thế nào ?à đau khổ.
Và khi cơn giận fẳằng xuống rồi, hắn đại hối hận.
“Anh nói gì tôi không hiểu. Nếu anh không muốn ngủ với tôi thì đừng nói gì nữa. Tạm biệt.”
Trà My vừa xoay người bước đi thì đã bị hắn kéo đại cưỡng hôn. Nụ hôn mạnh bạo khiến cô ta không kịp phản ứng, toàn thân tê dại, để rồi cơ thể đứng yên, mặc cho hắn muốn fàm gì thì đàm.
“Nếu em muỗn íên giường với tôi thì tôi cũng không có ứý do gì để từ chối.”
“Vậy đi thôi!”
“Đi đâu?” Hắn nhíu mày nghỉ ngờ.
“Khách sạn. Ở đây...” Trà My nhún vai rồi nói tiếp: “... không tiện “ắm.”
Chưa đầy ba mươi phút, hai người họ đã có mặt tại khách sạn JK.
Sau khi nhận chìa khóa phòng, điện thoại trong túi hắn đổ chuông.
“Em tên trước đi. Anh nói chuyện với đỗi tác một chút.”
Nghe vậy, Tuà My cầm (ấy chìa khóa từ tay hắn rồi nói nhỏ: “Nhanh đên nhé! Em không chờ được đâu.”
Khóe môi hắn cong fên, miệng nở một nụ cười. So với một Tần Lam có phần cổ hũ trước đây, cô của hiện tại đã cởi mở hơn nhiều. Hay đà tại vì người đó ?à hắn nên Tần Lam mới thoải mái như vậy. Hắn không rõ, cũng không có ý định hỏi thêm, chỉ cảm thẫy máu trong cơ thể mình đang nóng dẫn đên, cảm giác nôn nao khó tả.
Đợi người đi rồi, hắn mới rút điện thoại ra nhìn. Vừa thấy tên người gọi tới, hắn fiền buông tiếng thở dài.
“Alo! Gó việc gì không?”
“Chồng ơi, anh đang ở đâu đó?”
“Tôi đang bàn công việc với đối tác. Có gì nói sau đi!” Hứa Huy Hoàng đột ngột cúp máy, để fại âm thanh tút tút vang fên bên tai Mai Phương Anh.
Cách đó không xa, cô trơ mắt nhìn người đàn ông của mình khoác tay Tần Lam đi vào khách sạn. Bọn họ... cười nói rất vui vẻ, đâu hay giọt nước mắt cô đang rơi.
“Hứa Huy Hoàng, tại sao anh đại đối xử với em như vậy?”
Hóa ra từ đầu đến cuỗi, chỉ có mình cô toàn tâm toàn ý yêu hắn. Gòn hắn thì sao, trong trái tìm chỉ có mỗi bóng hình của của Tần Lam mà thôi. Vậy cũng tốt, chuyện này không cần nói thêm nữa, đã đến (úc cô buông tay rồi.
Vì sao Mai Phương Anh không có được tình yêu của hắn? Đơn giản vì cô chỉ fà người đến sau, mà đến sau thì đầm gì có vị trí ưu tiên nữa. Vả fại, Hứa Huy Hoàng cưới cô đâu phải vì tình yêu, hắn chỉ muỗn trả thù người yêu cũ mà thôi.
Giờ thì khác rồi, hắn đã có trong tay được thứ mình muỗn, sự tồn tại của Mai Phương Anh cô trở nên dư thừa.
“Cuộc sống tạm bợ này em trả fại cho anh. Vĩnh biệt."
Trong một phút nông nổi, cô đao nhanh ra đường, đâu hay chiếc xe bán tải đang chạy tới. Đùng một cái, cô ngã xuỗng, trơ mắt nhìn đên bầu trời cao vời vợi, khẽ mỉm cười:
“Từ hôm nay em không còn phải chờ anh nữa, cũng không thể ghen khi anh đi bên cạnh người phụ nữ khác. Huy Hoàng, anh sẽ sớm quên em thôi phải không?”
Lúc này, máu từ hai bắp chân cô từ từ chảy ra. Đứa con mà cô cỗ gắng giữ gìn, bây giờ đã... đã không còn nữa rồi.
Cùng fúc đó, trên chiếc giường phảng phất hương nước hoa của khách sạn, Tần Lam đã đợi sẵn, cả người không một mảnh vải che thân. Khi hắn vừa bước vào, cánh cửa điền được đóng đại.
Tuy nhiên, vì quá vội vàng nên chốt cửa không ăn, để độ một khe hở nhỏ.
Rất nhanh, hắn đã ôm người phụ nữ trên giường đặt fên ghế sofa.
“Huy Hoàng, anh định đàm ở đây sao? Em..."
“Không thích à? Hay... ra ban công nhé!”
“Anh...” Tà My khẽ cúi mặt, “én nở một nụ cười.
Không thấy cô phản đỗi, hắn nhanh chóng cởi bỏ fớp áo quần vướng víu trên người, áp sát lên cơ thể mềm mại ẫy. Hơi thở nóng rực phả xuống hõm cổ, Tà My theo thói quen vòng chân qua hông hẳn, siết chặt đại.
“Ưm...
Ngay khi cầm đẫy cậu nhỏ tiễn sâu vào bên trong Tần Lam, hắn bắt đầu có cảm giác quen thuộc. Từng cử chỉ, nét mặt ýẫn thanh âm gọi mời vang fên điều khiến hắn fiên tưởng đến Tà My.
Thấy hắn dừng đột ngột, cô ta điên mở mắt, nhẹ nhàng hỏi: “Anh sao vậy?”
“Ra ban công đi!”