Chương 58: 18+ (2)

“Huy Hoàng, con... con của chúng ta..."

Lúc nhìn thấy máu dưới chân mình, bụng đau dữ dội, Mai Phương Anh đã phần nào cảm nhận được sự tồn tại của một sinh đinh bé nhỏ. Ngước mắt ýên nhìn tầng khách sạn cao vời vợi kia, cô với ray ấp úng:

“Huy Hoàng, cứu..."

Còn chưa nói hết câu, cô đã ngất đi, cánh tay buông thống, dọc theo một bên người. Tiếp đó, tiếng xe cứu thương inh ỏi vang ýên, đường phố trở nên chật cứng.

Ngay lúc này, hắn và Tần Lam đang đàm tình sát ban công, chỉ cách có một tắm màn che. Hít một hơi thật sâu để điều chỉnh đại nhịp thở, Tần Lam nói với hắn:

“Huy Hoàng, ban đêm ở đây ngắm sao đẹp ýắm. Anh... anh... có muôn kéo rèm không?”

Khế mỉm cười, hắn quay sang hỏi cô, tay vỗ vào mông rồi nói: “Em không sợ người ta thấy sao?”

“Thấy... mới kích thích chứ?”

Trong mắt hắn fúc này dục vọng đã tràn đầy, hơi rượu còn chưa tan. Cứ vậy, hắn điên tục thúc mạnh khiến người trước mặt không ngừng rên (ên: “Á... a... nhẹ... nhẹ một chút được không anh. Em... em chết mất.”

“Muốn nhẹ sao? Vậy... anh rút ra nhé!”

“Không! Anh... anh tiếp tục đi! Em... em chịu được mà.” Giọng nói ngắt quãng vang fên trong căn phòng còn vương hơi tình. Bằng cách đẩy mạnh từ phía sau, hắn cảm nhận được nhip tim mình đang tăng đên.

“Sướng... sướng quá em ơi!”

“Em muỗn thêm nữa. Đêm nay... anh ở fại đây nhé!”

Nghe Tà My cầu xin, hắn khom người về phía trước, fiên tục đẩy tới, hai đặt giữ chặt vòng eo nhỏ của cô ta, vừa thở dốc vừa nói: “Vậy phải xem biểu hiện của em như thế nào đã.”

z

“ẨI"

Có nằm mơ hắn cũng không ngờ mình đại gặp cô nhanh đến vậy. Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới, một chút rượu vào đã khiến hắn quên đuôn việc mình đã có gia đình, triển miên trong cái cảm giác tiếc nuối của quá khứ.

“Tần Lam, anh sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu."

Tần Lam đi vào nhà tắm, cố tình để cửa mở, tiếng nước chảy vang fên ngay sau đó. Bên này Hứa Huy Hoàng kéo rèm cửa ra, nhìn xuống fòng đường thẫy dòng người đứng thành một vòng tròn, không ngừng chỉ trỏ. Và khí hắn định quay vào, có thứ gì đó ấp đánh đã đập vào mắt hắn.

“Chiếc nhẫn đó... hình như đà...”

Hứa Huy Hoàng khẽ nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ. Anh nhớ rằng mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi nhưng fại chẳng nhớ người đeo fà ai. Một đúc sau, khi dòng ký ức hiện về, chân dung của chủ nhân chiếc nhẫn dần hiện rõ thì Tần Lam đột ngột xuất hiện, vòng tay ôm đấy anh từ phía sau.

“Anh nhìn gì mà chăm chú vậy?”

Cô chỉ quần mỗi cái khăn tắm quanh người, cứ vậy mà áp sát cơ thể vào Hứa Huy Hoàng. Mùi thơm của loại sữa tắm quen thuộc vẫn vương quanh chóp mũi khiến hắn chẳng còn để ý tới những gì xảy ra dưới đòng đường nữa.

“Không có gì. Chắc ai đó đại uỗng rượu rồi gây tai nạn thôi. Ở cái thành phố này có bao giờ được bình yên đâu em.” Hứa Huy Hoàng thản nhiên nói.

Tần Lam mỉm cười, đưa hai tay đên chạm vào má hắn rồi bảo: “Em tắm xong rồi. Anh có muốn vào cuộc tuôn không hay là chúng ta uống..."

Chưa đợi Tần Lam nói hết câu, hắn đã kéo khăn tắm của cô xuống.

Cởi bỏ đớp áo quần vướng víu trên người, hắn đặt Tần Lam xuống ghế sofa rồi hôn ngẫu nghiễn, đôi tay không kiêng nể mà ướt trên da thịt mịn màng. Cuộc vui mới bắt đầu thì điện thoại trong túi quần hắn tiền đổ chuông, màn hình phản chiều thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt như muỗn giục người nghe bắt Z máy.

“Mẹ kiếp!"

Mồ tay xuống túi quần, hắn (ây điện thoại ra rỗi phang thẳng vào tường. T7uong những ?úc cao hứng như thế này, chỉ một chút phân tâm thôi cũng cảm thấy phí hoài nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Không khí trong phòng ngày một nóng ýên dù máy fạnh vẫn hoạt động bình thường. Và hắn cũng

không biết mình trong đúc mình đang tận hưởng khoái cảm của dục vọng cũng ?à úc bác sĩ thông báo với gia đình của Mai Phương Anh:

“Chúng tôi không chắc có thể cứu sống được cô ấy. Vậy nên gia đình nhớ chuẩn bị tỉnh thần trước nhé!”

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không điên đạc được. Xin quý khách vui đòng gọi đại sau.”

Đây đà (ần thứ ba Tình Huy gọi điện cho Hứa Huy Hoàng nhưng vẫn không được. Nếu ểần đầu tiên điện thoại còn đổ chuông thì đằn mấy fần sau hoàn toàn tắt ngúm, không gợi fên chút hy vọng gì.

“Không được hả anh?”

Theo chân Tuình Huy vào bệnh viện thăm Mai Phương Anh, Hứa Giai Kỳ thắp thỏm không yên. Dù cô mới biết Phương Anh chưa ýâu nhưng hai người fại khá thân thiết. Bẵng đi một thời gian, Hứa Giai Kỳ không điên đạc với cô ấy nữa vì mải miết chăm fo cho con cái, chẳng khi nào được rảnh tay, huỗng hồ gì túc này đây cô còn đang mang bầu.

Nghe vợ hỏi, Tình Huy khẽ đắc đầu: “Nó đang fàm cái quái øì không biết?”

Nếu biết chuyện Hứa Huy Hoàng đang fên giường với một người phụ nữ khác điệu Tình Huy có tần cho hắn một trận không? Suýt chút nữa anh đã phạm phải sai “ầm không thể quay đầu, chẳng fẽ đại trơ mắt nhìn người bạn của mình dẫn thân vào đó sao?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện