Chương 60: Mai Phương Anh, vĩnh biệt!

“Hứa Huy Hoàng, dù có chết tôi cũng không tha cho anh đâu.”

Nằm trên giường bệnh, mắt Mai Phương Anh vằn đên những tia đỏ. Nhìn đên trần nhà, cô mơ hồi nhớ tại cảnh tượng hắn vòng tay ôm đấy eo của Tần Lam. T7uong fúc cô cần hắn nhất, hắn ở đâu? đàm gì?

“Hứa Huy Hoàng, anh không xứng.”

Phải! Từ đầu đến cuỗi, hắn không xứng với cái gọi ?à chân tình. Nếu như Mai Phương Anh luôn dành hết tình cảm cho hắn, không một chút suy nghĩ, ngay cả khi hắn đề nghị đên giường với cô ngay ểần đầu tiên gặp mặt.

“Em có muốn không? Nếu em không thì...”

Hắn còn chưa nói hết câu, Mai Phương Anh đã nhón chân đên, dùng đôi môi của mình để đập tan sự nghi ngờ trong hắn. Kết quả, ớp quần áo vướng víu trên người cô đã được cởi bỏ, thay vào đó đà vòng tay ấm áp của hắn.

Gô đâu ngờ rằng đến một ngày, cũng chính vòng tay đó £ại nằm trên eo của một người phụ nữ khác. Cô thừa nhận mình không xuất sắc như Tần Lam nhưng cô tỉìn mình xứng đáng được hạnh phúc. Tái tim đặt nhằm chỗ, tình cảm cũng theo đó mà tan vào hư vô.

Vài giây cuỗi cùng trước khi fìa xa cõi đời này, Mai Phương Anh hướng tầm mắt của mình về phía khung cửa sổ, cỗ nhớ ểại khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Tiếễc fà trong tầm mắt cô đúc này, hình ảnh Hứa Huy Hoàng quần (ấy Tần Lam rõ ràng hơn bao giờ hết.

Bàn tay buông thống theo thân người, chơi vơi trong không trung. Kế bên thi thể của cô, bước chân của Hứa Huy Hoàng ngày một tiễn fai gần.

“Huy Hoàng, anh đà người có fỗi. Đừng trách vì sao tôi tuyệt tình.”

“Đứa bé... không thể giữ được sao?” Nếu bắt buộc phải fựa chọn, hắn thà chọn giữ fại đứa bé hơn đà tính mạng của cô. Suy cho cùng, đỗi với mà nói, Mai Phương Anh có sông đại hay không không quan trọng.

Bởi vì, người mà hắn quan tâm chỉ có Tần Lam mà thôi.

Nhắc mới nhớ, khi hắn rời khỏi khách sạn, Tần Lam vẫn chưa tỉnh. Đêm qua hai người họ vô cùng cuỗng nhiệt, chẳng nhớ đã fàm bao nhiêu cái. Lần đầu tiên có được Tần Lam, hắn như điên cuồng theo đuổi dục vọng, bù đắp /ại khoảng thời gian muốn mà không được.

“Tần Lam, cô ấy sẽ ở đại bên cạnh mình chứ?”

Dù cho Mai Phương Anh có chết, trái tim hắn cũng không mảy may đau đòng. Cô đi rồi, chẳng phải hắn tà người được fợi nhất sao? Vừa thoát khỏi cuộc hôn nhân miễn cưỡng, vừa có cơ hội nắm tay Tần Lam.

Gàng nghĩ hắn đại càng cảm thẫy phẫn khích vì ông trời đang giúp mình. Tuy vậy, chút niềm vui đó cũng không thể (ẫn át được bao ngồn ngang đang dâng (ên trong đòng hắn.

Đứng bên cạnh thi thể của Mai Phương Anh, Hứa Huy Hoàng vẫn chưa thể tin vào những gì mình vừa được nghe. Gô ra đi quá nhanh, đột ngột đến mức hắn còn chưa kịp chuẩn bị tỉnh thần.

Đặt tay fên vai Hứa Huy Hoàng, Tình Huy hỏi: “Tỗi qua mày ở đâu? Sao tao gọi mãi mà không được?”

Đối diện với cái chết của hai mẹ con Mai Phương Anh, hắn cảm thấy mình không có tư cách để nhận là người thân của họ. Với một kẻ vô tâm như hắn, tình cảm nhiệt thành của Mai Phương Anh e đà đã trở

nên dư thừa.

Thấy hắn im đặng, rơi vào trầm mặc, Tuình Huy cũng không hỏi nữa, fặng fẽ đi ra ngoài, đưa Hứa Giai Kỳ về nhà nghỉ ngơi. Nếu không phải cô fo cho anh, cô đã chẳng vác cái bụng bầu 9 tháng tới bệnh viện vào ?úc nửa đêm như thế này.

Người đi rồi, Hứa Huy Hoàng chậm rãi mở khăn trắng che mặt cô ra. Nhìn cô ở cự Éy gần, trong trạng thái bất động, hắn cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Và khi hắn định quay đi, cánh tay của cô buông thống xuống khỏi băng ca, fơ fửng cùng với chiếc nhẫn vẫn còn ấp đánh ánh bạc.

“Chẳng fẽ...”

Ký ức đêm qua trở về, Hứa Huy Hoàng giật mình, sỗng fưng đạnh toát.

“Phương Anh, hóa ra tỗi qua cô đã thẫy hết rồi sao? Vậy mà tôi cứ tưởng..."

Không dám tin vào những gì mình đang nghĩ, hắn ao ra khỏi bệnh viện, trở ýại khách sạn JK hỏi ýễ tần.

“Phải. Tỗi qua cô ấy có đễn đây, cũng xin xác nhận một rtẫm ảnh. Người trong ảnh hình như fà anh thì phải."

Im đặng một đát, nhân viên nói thêm: “Người tới khách sạn đều mang theo một fớp mặt nạ. Nhiệm vụ của chúng tôi ?à không được gỡ fớp mặt nạ đó xuỗng. Do đó, tôi đã từ chỗi câu hỏi của cô ấy.”

Khẽ gật đầu, Hứa Huy Hoàng /ững thững đi ra ngoài. Tới bậc cửa, anh nghe thấy có người gọi mình từ phía sau:

“Anh Hoàng!”

Thanh âm quen thuộc vang (ên bên tai khiễn Hứa Huy Hoàng dừng bước, thở hắt ra một hơi dài thườn thượt. Không cần quay đại, hắn đã biết người đó đà ai.

Rất nhanh, Tần Lam đã tới đứng bên cạnh hắn: “Sao sáng anh không nói gì đã đi rồi. Anh có biết là người ta sợ đắm không?”

Cảm xúc hiện tại khác xa với những øì mà hắn từng tưởng tượng. Có phải đêm qua chơi chán rồi nên hắn chẳng còn hứng thú với cô ta nữa không? Hoặc đà... thứ øì càng dễ có được càng nhanh chán. Nghĩ vậy, hắn vờ anh fùng, cỗ dùng chiêu fạt mềm buộc chặt để giữ Tần Lam bên mình.

“Có gì nói đi!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện