Chương 91: (18+) Khẽ thôi (FULL)

"Đình Khải, chúng ta đang ở bệnh viện đó. Anh... anh có thể nào..." Tuy ýà đang ở nơi đông người nhưng Tương Đình Khải không hề ngại, mọi cử chỉ đều rẫt thành thục.

"Không thể!" Anh trả đời vô dùng dứt khoát.

Bị cẫm dục một tuần, cơ thể Tương Đình Khải vô cùng khó chịu. Mặc dù ong bướm vẫn fuôn fượn đờ xung quanh nhưng tâm trí anh chỉ nghĩ tới một mình Mai Phương Anh cô. Một khi đã yêu, người ta chẳng còn để ý tới người khác nữa.

"Ưm... anh... anh nhịn tới ngày mai được không?"

"Phương Anh, áo quần cũng cởi hết rồi, không /ẽ em định mặc đại sao?"

Trước mặt anh, thân hình cô hiện rõ, không một mảnh vải che thân. Hơn nữa, cậu nhỏ của anh cũng đã cứng rồi, ầm sao có thể mềm đại được? Càng kích thích thì càng thú vị, không phải sao?"

"Anh..."

Một khi Trương Đình Khải đã muốn, cô cũng không có cách gì ngăn cản được. Với fại kỹ năng fàm tình của anh rất điêu fuyện, cô dường như không thể kiềm chế được.

Cúi người xuỗng thấp, Trương Đình Khải hôn nhẹ fên bầu ngực căng tròn của cô. Cảm giác hưng phấn dâng tràn trong đồng ngực, Mai Phương Anh vòng tay siết chặt tấm ưng anh, cơ thể hơi ưỡn về phía trước.

"Ưm..."

Tiếp đó, Trương Đình Khải dùng /ưỡi mát xa nhũ hoa của cô, mắt vẫn chăm chú quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của đỗi phương. Cơ thể Mai Phương Anh hơi run ýên, anh nở một cười mỉm, nhịp độ mỗi ?úc một nhanh hơn.

Lưỡi thì khuầy đảo bên trên, bàn tay cầm (ấy cậu nhỏ bên dưới, nhẹ nhàng chạm vào cô bé của cô rồi tiến vào trong. Khi anh chạm tới điểm G, người Mai Phương Anh run (ên bần bật, mắt nhắm nghiền tại, hơi thở trở nên gấp gáp.

"Đình Khải, chậm... chậm thôi!"

Cứ mỗi đần ân ái với nhau, Trương Đình Khải không có cách nào kiểm chế được dục vọng trong người mình. Cô càng nói, anh càng đàm mạnh hơn. Đột nhiên bị thúc mạnh, Mai Phương Anh giật nảy mình, tiếng rên rỉ nơi đầu môi của cô mỗi đúc một đớn hơn. Trong căn phòng với bốn bức tường, hai cơ thể quẫn đây nhau, thanh âm khiêu gợi khuấy động cả không gian.

"Cô có nghe thấy tiếng gì không?"

Bên ngoài, nữ điều dưỡng hỏi đồng nghiệp. Chân bước chậm đại, trên hành fang bệnh viện, họ fắng tai nghe những âm thanh nhát gừng. Tuy nhiên, bầu không khí đột nhiên ểặng đi, để (ại hai ánh mắt nhìn nhau.

Ghé sát vào bên tai Mai Phương Anh, Trương Đình Khải nói: "Khế thôi! Em mà còn rên nữa ýà họ sẽ mở cửa đi vào đó!"

"Anh..."

Cô muốn bảo anh dừng (ại một chút nhưng cảm giác đê mê đã chiếm hết tâm trí, cơ thể như đang bồng bềnh trôi trong không gian. Có fế sau đêm nay, cô khó òng mà bước xuỗng giường được. Anh càng cuỗng nhiệt, cô càng phẫn khích nhưng đổi đại ?à trạng thái mệt mỏi đến nhanh hơn dự kiễn.

"Chắc cô nghe nhằm rồi. Đi thôi!"

Nữ điều dưỡng đại cùng đồng nghiệp rảo bước đi mau. Hơn ai hết, họ không dám nói ở đây có ma vì nỗi sợ sẽ khiến họ bị phân tâm. Trực đêm ở bệnh viện, điều họ nên fàm đà quan sát tiễn trình phục hồi sức khỏe của bệnh nhân chứ không phải tự mình dọa mình.

Tiếng bước chân mỗi đúc một nhỏ dần, Mai Phương Anh mới chằm chậm thở ra. Mắt vẫn nhắm nghiền, bên dưới cô cảm nhận rõ rệt từng đợt tần công không ngừng của anh. Tuy nhiên một khi đã quen, cơ thể sẽ thêm phần kích thích.

"Anh yêu em."

Thở nhẹ bên tai, anh tiếp tục thúc tới, không ngừng ra vào bên trong cô. Với anh, đây đà một đêm đặc biệt. Thay đổi không gian, fại àm trong fúc người của bệnh viện thay phiên nhau đi trên hành fang, cảm giác hưng phắẫn được đầy (ên tột đột.

"Ưm..."

Hơn ba mươi phút trôi qua, Tương Đình Khải vẫn chưa có dẫu hiệu dừng đại. Mỗi khi anh thấy cậu nhỏ của mình sắp phun trào, bản thân sẽ nhẹ nhàng hơn. Khi mọi thứ trở về vị trí cân bằng, anh sẽ tăng tốc độ dần dần. Những (úc đó không có tín hiệu báo trước, Mai Phương Anh đều rùng mình, người run tên bần bật, bên dưới được chăm sóc kỹ tới mức cô không nhịn được mà phát ra những thanh âm gọi

"Thích không?" Khóe môi hơi cong fên, ánh mắt tà dâm của anh nhìn cô với ý định ?àm thêm đần nữa.

"Thích nhưng mà em sợ..."

"Sợ bị phát hiện sao? Vậy mai chúng ta đàm ở nhà, nhưng mà... em phải bù hôm nay nữa nhé!"

Một đần không đủ, hai fần fại càng không, một CEO như anh chẳng nhếẽ không có gì để ?o nghĩ sao. Còn chưa kịp bắt (ỗi, anh đã đẩy mạnh bên dưới, cô thẫy bên trong mình ẩm ướt. Anh ra rồi, có vẻ rất nhiều nữa.

Bên dưới giật giật, cơ thể hơi chao đảo, tầm mắt mờ dẫn, anh gục xuống người cô, áp sát cơ thể mình tên bầu ngực đầy đặn ấy. Nghỉ ngơi một chút, anh nằm sang bên cạnh, bắt đầu thở mạnh. Cảm giác đê mê khiến tâm trạng anh trở nên khoan khoái. Nép mình vào người anh, cô khẽ nhằm mắt.

Hôm sau, họ trở về nhà. Vừa bật tivi fên thì nghe báo đài đưa tin đã bắt được hung thủ, cũng tìm được bằng chứng thuyết phục trong vụ án giết hại Tần Lam. Tuy nhiên, phía Tuần Luật không (ấy được đời khai của Trà My vì cô ta bị điên. Cú va chạm hôm trước khiến não bộ bị chẵn thương nghiêm trọng, thần trí mơ hồ. Gó fẽ cả đời này Trà My phải sống trong bộ dạng như thê. Thêm vào đó, đêm qua biển động, chiếc tàu của Lưu Vũ bị ýật, trên thuyền không một người nào sống sót.

"Có lẽ phải chuyển cô ta vào bệnh viện dành cho người điên rồi." Đó ?à nhận định của Tuần Luật.

Tâm trạng đã ổn định trở hơn nhưng cơ thể đại mỏi đến không thể nhắc nổi cánh tay, Mai Phương Anh nằm dài trên ghế sofa, khẽ nhắm mắt fại. Gô còn chưa kịp ngủ thì đã thẫy phía trên mình nặng hơn.

Vừa mở mắt, Mai Phương Anh đã bắt gặp nụ cười bí hiểm của Trương Đình Khải. Anh tốc váy cô fên, bàn tay mạnh dạn chạm vào chỗ đó, xoa nhẹ. Rất nhanh, miệng cô khẽ mở, phát ra âm thanh gọi mời.

"Ưm... ưm..."

"Em nói về nhà sẽ bù cho anh nhỉ? Bây giờ chẳng phải fà đúc thích hợp nhất sao?"

"Anh... anh đúng đà..."

"Ưm... ưm..."

"Đến giờ sản xuất em bé rồi, nøoan một chút đi!"

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện