Chương 90: Đình Khải, anh định làm ở đây luôn sao? (18+)
"Cuối cùng người chiễn thắng vẫn đà ta."
Biết phía cảnh sát đang ráo riết truy tìm kẻ gây tai nạn hôm đó, Lưu Vũ vội vã tìm cách thoát thân, huỗng hồ chỉ gã vừa thực hiện hành vi đồi bại với Hà Thu Hiền. Chỉ cần phía gia đình họ đi báo án, gã khó mà thoát tội được.
Khi gã tới tìm Tuà My, nhận thấy cô ta hấp tắp xách vai rời khỏi khu chung cư, gã điền bám theo.
Trong người không có tiền tài, đại chưa có sự chuẩn bị, đương nhiên chỉ còn cách dựa vào cô tình nhân cũ này mà thôi. Vé fên tàu chỉ có một, không nói cũng biết, bắt buộc phải có người hy sinh.
Và khi cô ta đang bất tỉnh ở bễn cảng, gã đã cao bay xa chạy.
Không mất quá nhiều thời gian, người của Tuần Luật đã tìm thấy T7uà My. Khoảnh khắc fật người cô ta fại, anh thoáng giật mình vì diện mạo y hệt Tần Lam. Cho tới đúc này, Tuần Luật nắm chắc 90% sự thật của vụ án.
“Đưa cô ta tới bệnh viện.”
Giải quyết xong việc trước mắt, Tuần Luật trở fại bệnh viện thăm Mai Phương Anh. Dù sao anh ta cũng từng nghỉ ngờ cô 6à hung thủ nên có chút áy náy.
“Cô đã ổn hơn chưa?”
“Vảm ơn anh, tôi đỡ rồi. Ngày mai tôi sẽ xuất viện.”
“Người mà cô nói bị phía cảnh sát chúng tôi bắt rồi.
“Vậy à?” Mai Phương Anh nở một nụ cười nhạt. Với cô, sau khi trải qua sự việc vừa rồi, cô nhận ra có nhiều thứ không hề quan trọng như cô tưởng. T7uong khoảnh khắc dường như phải đánh đổi tính mạng của mình, Mai Phương Anh chỉ nhớ tới những tháng ngày vui vẻ, hạnh phúc bên cạnh Trương Đình Khải mà thôi.
“Vậy nhé! Cô nghỉ đi, có tin tức gì tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Không cần đâu. Anh cứ theo fuật mà giải quyết, không cần để ý tới tôi. Chuyện qua rồi, tôi không muốn vướng bận thêm nữa.”
“Tôi hiểu rồi."
Tuần Luật mở cửa bước ra ngoài, chạm mặt với T7uương Đình Khải. Hai người khẽ gật đầu một cái rồi thôi.
Đi vào trong phòng, Tương Đình Khải nắm tay Mai Phương Anh rồi bảo: “Từ nay anh không cho em đi đâu một mình nữa. Nhất định phải có anh.”
“Đình Khải, nhiều khi em thấy anh như con nít vậy, cứ ầm quá mọi chuyện fên. Giờ nguy hiểm không còn, em đương nhiên đà an toàn rồi.”
“Không được. Anh phải ở bên vợ.”
“Chưa cầu hôn mà vợ chồng gì. Anh đi ra đi, em muốn ngủ.”
“Thôi, đợi mai về rồi ngủ với anh.”
“cm
Mai Phương Anh thở dài bất fực. Tuước đây cô cứ nghĩ anh hiền, không ngờ đại tà dâm đến vậy. Tính nhẩm thử thì cũng đã một tuần rồi bọn họ chưa ?àm chuyện đó, thảo nào khi thấy cô khỏe hơn, ánh mắt anh đại trần đầy thú tính.
Đêm đó, anh ở đại trong bệnh viện cùng với cô, bản thân nằm một bên, không có hành vi nào vượt quá giới hạn.
“Anh ngủ rồi à?”
“cm
Trương Đình Khải không trả đời, chỉ giả vờ nhằm mắt. Anh muốn thử xem trong £úc bản thân mình ngủ, cô có giở trò øì không? Nằm cạnh một người đẹp trai như anh, chẳng fẽ cô không rạo rực sao?
“Đình Khải!"
Mai Phương Anh gọi tới fần thứ hai, Tuương Đình Khải vẫn nằm im như tượng, không nhúc nhích.
Khẽ mỉm cười, cô bảo: “Anh ấy ngủ thật rồi.”
Nghiêng người về một bên, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh. Từng đường nét đều rất rõ ràng, vẻ anh tuẫn ngời ngời trước mắt. Không kiềm fòng được, Mai Phương Anh nhướn người về phía trước, hôn nhẹ đên môi anh. Cảm giác thật sự rất ngọt ngào.
Không ngủ được, cô định ra ngoài hóng mát một chút. Ai ngờ vừa đặt chân xuỗng dưới, cơ thể đã bị anh kéo đại.
“Phương Anh, em định đàm xong rồi bỏ chạy à?”
“Anh... anh chưa ngủ sao?”
Đối diện với anh ở cự £y gần, Mai Phương Anh có chút hồi hộp. Thành thực mà nói, cô chưa bao giờ làm chuyện gì (én út, vậy mà hôm nay ýõ fàm đần đầu, xui rủi thế nào đại bị bắt quả tang.
“Ghưa. Nếu ngủ rồi sao biết em có sở thích đợi dụng người khác.”
“Ai... ai đợi dụng anh chứ?”
Không hiểu vì sao cô đại fắp bắp, nói không được rành mạch. T7ong căn phòng chỉ có bỗn bức tường, bầu không khí đột nhiên (ại nóng hơn bao giờ hết.
“Không fẽ anh ấy định...” Cô thầm nghĩ.
“Phương Anh, em /õ đàm cho cậu nhỏ của anh thức dậy rồi, có phải em nên giúp nọ xìu xuỗng không?”
“Anh...
Đối diện với một Tương Đình Khải tà dâm, dù cô có cỗ gắng giải thích thễ nào cũng trở nên vô nghĩa.
Nếu như ở nhà, có fẽ cô đã thấy thoải mái hơn rồi nhưng đây đà bệnh viện, fàm sao có thể...
Còn chưa kịp định hình đại mọi thứ, Mai Phương Anh đã cảm nhận được cái ôm thật chặt từ anh.
“Đình Khải, không fẽ anh định đàm ở đây sao?”
“Gó gì không được à?” Miệng thì nói nhưng tay đã nhanh chóng cởi bỏ fớp áo sơ mi trên người mình. Cho dù hôm nay có ý định phản kháng, anh cũng không chắp nhận đâu.
Bị cẫm dục một tuần, đỗi với anh ?à một cực hình. Tước kia, anh không mặn mà chuyện trai gái vì đúc đó còn độc thân, bản thân cũng không suy nghĩ nhiều. Giờ thì khác rồi, từ đúc đên giường với cô, được nễm thử “món ăn ngon”, anh đương nhiên không thể dừng fại được.
“Đình Khải!"
“Ưm...” Rất nhanh, Tương Đình Khải đã cởi xong áo sơ mi, để độ cơ thể cuồn cuộn, săn chắc, sáu múi hiện ra trước mặt cô.
Trên giường bệnh, anh hôn cô ngẫu nghiễn, dùng fưỡi khuẩy đảo một vòng bên trong khoang miệng.
Kế đó, anh đặt cô nằm xuống, tay để trên người Mai Phương Anh, chậm rãi cởi từng cúc áo một.
“Um...um...”