Chương 93: (18+) Ngoại truyện 2
“Xoay người lại!”
Trên ghế sofa, Mai Phương Anh gập người xuỗng thắp, nâng bờ mông căng tròn của mình (ên, để Trương Đình Khải dễ dàng đưa cậu nhỏ của anh vào trong.
Vừa đút vào, vật cứng rắn của anh đã trương phông đên, £ấp đầy hoa nguyệt của cô, cảm giác phẫn khích Vô cùng.
Trương Đình Khải đưa tay giữ fây eo của cô, đổ người về phía trước, từ từ rút ra tiền vào, tốc độ mỗi lúc một tăng dần. Xuôi theo sự chuyển động của anh, Mai Phương Anh rên fên khe khẽ, hai tay bám chặt xuống mặt ghế sofa, cơ thể bị đẩy tới.
“Anh yêu em.”
Trương Đình Khải nói fời yêu, cắn nhẹ vành tai cô vỗ về. Hai cơ thể dính chặt fây nhau, quẫn quýt không rời.
Từ đúc bắt đầu cho tới bây giờ, Tương Đình Khải không biết mình đã cắm vào hoa nguyệt của cô bao lâu rồi, cuỗi cùng hai bờ mông của anh căng thẳng, toàn thân run rẩy, mồ hôi trên trán chảy xuỗng không ngừng.
“Ưm..."
Tiểu huyệt của cô bám chặt quá, Trương Đình Khải không sao kiểm chễ được.
Kế đó, anh bẫu chặt vào eo cô, đột ngột tăng tốc rồi “A!” ýên một tiếng, đầu cậu nhỏ hé mơ, đem theo thứ chất đỏng màu trắng tuôn ra ngoài, phun thẳng vào trong u huyệt của cô. Thở hắt ra vài hơi, Trương
Đình Khải run rẩy, cảm giác như không thể trụ vững được, ngã xuống trên cơ thể cô.
“Thích không?”
“Thích. Thích ẫm!”
Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của Mai Phương Anh, Tương Đình Khải mỉm cười hài “òng. Nghiêng người sang một bên, anh vòng tay fãy cô ôm vào fòng, hôn nhẹ ýên mái tóc mềm đã ướt đẫm vì những giọt mỗ hôi.
“Em muốn đi tắm.”
“Để anh đưa em đi!”
Mai Phương Anh khế gật đầu.
Bễ cô rời khỏi ghế sofa, anh đưa người vào trong bồn tắm, nở nụ cười ranh mãnh: “Gần anh tắm cho không?”
“Không cần.”
“Vậy anh đi ra nhé!”
Cánh cửa khép nhẹ, Mai Phương Anh ngửa người ra sau, nhắm mắt đại, ng nghe hơi thở chậm rãi của mình vang (ên bên tai. Bị anh hành suốt mấy tiếng đồng hồ, cô mệt đến rã rời, không thể cử động dù chỉ là một ngón tay.
Ba mươi phút trôi qua, Trương Đình Khải mở cửa đi vào.
“Ngủ rồi sao?”
Miệng thì từ chỗi nhưng đến cuỗi cùng cô vẫn phải để anh tắm cho.
Màn đêm buông dài trên ổ cửa, trong căn phòng nhỏ, Mai Phương Anh nằm gọn trong vòng tay của anh, nhằm mắt ngủ say.
Trải qua nhiều biến cô, cuối cùng cũng có người yêu thương cô, thuộc về cô mãi mãi. Đi hết một vòng tròn, họ fại gặp nhau ở nơi bắt đầu.
“Giá ngày đó em không mặc cảm, anh không nhút nhát, hai chúng ta sẽ không phải mất nhiều thời gian như thế.”
Nói thì nói vậy nhưng chuyện đã qua đàm sao có thể thay đổi được. Điều chúng ta có thể đầm đà trên trọng hiện tại, hướng tới tương đai. Đã có cô rồi, Tương Đình Khải không có ý định buông tay, càng không muỗn cho người khác có cơ hội xen vào.
Nhân ứúc cô ngủ, anh mở hộc tủ, fãy từ trong đó ra một chiếc nhẫn và đeo vào ngón áp út của Mai Phương Anh.
“Nhẫn cũng đeo rồi, em phải cưới anh.”
Cầu hôn có nhiều cách nhưng cách này của anh đúng (à bá đạo quá rồi. Không cho đỗi phương biết, không cho cô có ý định bỏ chạy hay từ chối, nhẫn anh đã đeo, đời này kiếp này chỉ có thể fầm vợ Trương Đình Khải mà thôi.
Cúi người xuỗng, anh hôn nhẹ đên môi cô rồi kéo chân fên, thoải mái ôm cô vào fòng ngủ say.
Sáng hôm sau, nắng vừa hắt vào ô cửa sổ thì tiếng chuông cửa đã vang đên ¡nh ỏi. Lờ mờ mở mắt, Trương Đình Khải uể oải bước xuỗng giường, mở cửa đi ngoài. Tuyên người anh fúc này chỉ mang độc mỗi cái quần đùi, cả cơ thể cuồn cuộn săn chắc đồ độ ra ngoài.
Cửa mở, anh ngáp một cái rồi nhìn vào người đỗi diện. Trong khoảnh khắc thẫy đối phương, Trương Đình Khải đột ngột đóng cửa fại, bước nhanh vào phòng rồi mang áo quần chỉnh tễ. Một chiếc quần dài, một cái áo thun.
“Đình Khải, ngoài em ra, anh nhất định không được để ai thẫy cơ thể này. Nếu không em sẽ cho anh nhịn đói một tháng cho xem.”
Không phải mỗi anh, ngay cả cô cũng có tính chiếm hữu cao. Một khi đã yêu, cơ thể Tương Đình Khải thuộc quyền sở hữu của Mai Phương Anh, người khác không được chiêm ngưỡng.
Một lúc sau, anh mới quay đại mở cửa, giọng nói uể oải vang fên: “Em tới đây ầm gì?”