Diệp Vô Tuyết chưa bao giờ sử dụng lô đỉnh, kiếp trước cậu bị Bùi Lệnh đâm một kiếm, nghĩ lại còn rùng mình, về sau cậu càng không thể dùng tới nó.
Tuy nhiên cậu đã nhìn thấy người khác sử dụng nó, ngay trong Trang viên Yến gia tiếng tăm hiển hách.
Thứ mà người ta gọi là thể chất lô đỉnh, nói đến cũng thật đáng thương.
Nếu gặp được người tốt bụng, sẽ không đến nỗi bị thải bổ quá mức, cuối cùng có lẽ cũng có thể nâng cao tu vi thông qua phương pháp song tu.
Thế nhưng, con đường tu tiên trước giờ vẫn luôn là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, đối với họ, thể chất lô đỉnh chẳng khác gì một công cụ, cho nên không cần phải nói đến chuyện hợp tịch.
Cho dù người có thể chất lô đỉnh ban đầu tính tình có kiên cường thận trọng đến đâu, thì cũng sẽ ngoan ngoãn như một chú ngựa con sau khi bị thuần hóa.
Lão tổ của Yến gia kiêu ngạo gọi ra mấy chục thê thiếp của mình, tùy ý ôm lấy một người trong số họ, giữ chặt cần cổ mảnh khảnh của mỹ nhân, ngay trước mặt Diệp Vô Tuyết, đâm cái thứ tai họa xấu xí không chịu nổi vào trong miệng mỹ nhân.
Diệp Vô Tuyết mấy lần buồn nôn, nhưng lão tổ của Yến gia lại nhìn cậu cười ha hả.
Lão già đã sống hàng trăm ngàn năm, tuy bề ngoài da dẻ vẫn trắng mịn như bạch ngọc, nhưng thực chất cả người đã tản ra mùi thối rữa chết chóc, lão vọng tưởng có thể hút được sinh cơ từ trên người lô đỉnh xinh đẹp tươi tắn.
Lão tổ Yến gia nói: “Nếu ngươi muốn cứu ca ca của ngươi, thì hãy giống như nó, quỳ xuống bò lại trước mặt ta…”
Khi đó Diệp Vô Tuyết còn chưa học được cách cuối đầu làm theo ý người khác, cậu thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, thế nên cậu bóp nát nửa viên Kim Đan trốn thoát khỏi nơi đó.
Chỉ còn lại nửa viên Kim Đan buộc cậu phải trốn đông trốn tây suốt đời, cậu sống còn tệ hơn cả một con chó, nhưng cậu chưa từng hối hận.
Bây giờ Bùi Lệnh đang nằm ở trước mặt cậu, nhưng Diệp Vô Tuyết lại cam tâm tình nguyện quỳ xuống mép giường, đưa tay cầm lấy dương v*t đã cương cứng dưới háng Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh hít vào một hơi sâu, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết sờ sờ mặt mình, trước khi vào đây, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu đã dùng ảo thuật che giấu đi dung mạo của mình, hiện tại khi Bùi Lệnh nhìn cậu, hắn chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ, cho dù sau này có gặp lại, chắc chắn hắn cũng sẽ không thể nhận ra cậu.
“Vô sỉ… hạ lưu…”
Diệp Vô Tuyết nhắm mắt làm ngơ, thứ ở trong tay đã cương cứng hết mức, cách một lớp quần áo mà cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó.
Bùi Lệnh đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi, khi dương v*t của hắn rơi vào tay Diệp Vô Tuyết, hắn vẫn còn cố gắng kiềm chế, toàn thân run rẩy cả lên.
Thắt lưng của Bùi Lệnh bị buộc quá chặt, Diệp Vô Tuyết phải mất một lúc để cởi nó ra, cuối cùng cậu đành phải ngồi lên đùi Bùi Lệnh, cúi đầu xem nút buộc của thắt lưng ở đâu.
Khi Diệp Vô Tuyết đột nhiên ngồi lên người, cơ thể kháng cự của Bùi Lệnh bỗng dưng cứng đờ.
Diệp Vô Tuyết nhận thấy Bùi Lệnh khác thường, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt của Bùi Lệnh đủ mọi màu sắc, lỗ tai của hắn cũng đã đỏ bừng.
Bùi Lệnh nghiến răng nói: “Cút xuống…”
Diệp Vô Tuyết lắc đầu: “Nếu không giải quyết sớm cho huynh thì không tốt cho huynh đâu.”
Thắt lưng cuối cùng cũng được nới lỏng, ngón tay của Diệp Vô Tuyết trượt vào trong vạt áo của Bùi Lệnh.
Cậu đã được nuông chiều từ bé, ngón tay cậu mềm mại và nhẵn mịn, khi đầu ngón tay chạm vào dương v*t sưng tấy nóng hổi, vẻ mặt của Bùi Lệnh liên tục thay đổi.
Không biết Bùi Lệnh trúng phải mê hương từ khi nào, vừa rồi hắn sử dụng kiếm đã vận chuyển chân khí, huyết khí dâng trào, khiến cho chất độc cũng lan ra nhanh hơn.
Tuy nhiên, chất độc này cực kỳ âm tà, phải mượn tay người khác mới có thể phát tiết.
Vậy nên vào khoảnh khắc Diệp Vô Tuyết cầm vật đó lên bằng ngón tay, dù Bùi Lệnh có quyết tâm đến đâu cũng không thể kìm nén được độc tính, hắn lập tức xuất tinh vào tay Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết cũng lấy làm kinh ngạc, cậu cứ nghĩ muốn giúp Bùi Lệnh phát tiết cũng phải tốn chút công sức.
Diệp Vô Tuyết ngước mắt nhìn sắc mặt Bùi Lệnh, hỏi: “Huynh thấy đỡ hơn chưa?”
Thay vì chuyển biến tốt hơn, tình trạng của Bùi Lệnh có vẻ còn gay go hơn trước, không chỉ tai hắn đỏ bừng mà toàn thân hắn cũng đỏ.
Hắn phẫn nộ nói: “Cút khỏi người ta.”
Trong tay Diệp Vô Tuyết dính đầy tinh dịch sền sệt của Bùi Lệnh, cậu từ từ rút tay ra khỏi quần, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào bụng dưới của Bùi Lệnh, Bùi Lệnh hừ một tiếng, sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên!”
Diệp Vô Tuyết lấy khăn tay quấn các ngón tay của mình, lau đi chất lỏng trắng đục còn sót lại, từ dư quang khóe mắt cậu nhìn thấy vệt máu bên miệng Bùi Lệnh, thế là cậu lấy khăn tay lau đi vết máu cho hắn.
Không ngờ Bùi Lệnh lại càng tức điên hơn: “Ngươi…”
Lúc này Diệp Vô Tuyết mới nhận ra có gì đó không ổn, cậu đứng dậy định rời khỏi người Bùi Lệnh, nhưng khi cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy dương v*t của Bùi Lệnh lại đứng lên.
Xem ra chỉ dùng tay thôi thì chưa đủ để giải độc.
Diệp Vô Tuyết nhớ đến cảnh tượng kiếp trước mình nhìn thấy ở Yến gia, e rằng phải thân mật hơn một chút mới có thể giải độc.
Diệp Vô Tuyết liếc nhìn Bùi Lệnh đang tức giận lại không thể làm gì, cậu liền cúi đầu xuống không chút do dự.
Cậu bắt chước theo động tác của vị lô đỉnh mà cậu đã từng nhìn thấy, há miệng ra, ngậm lấy dương v*t của Bùi Lệnh.
Mùi hương nồng nặc đánh sâu vào tâm trí Diệp Vô Tuyết, cậu ghét mùi vị này, ghét động tác này, đến nỗi chút chán ghét đối với Bùi Lệnh ở kiếp trước cũng bị khơi dậy.
Thế nhưng hành động của vị lô đỉnh kia đã khắc sâu vào tâm trí cậu, cậu không khống chế được bắt chước theo động tác mà mình đã từng nhìn thấy, cánh môi cậu dán chặt vào thân ***, ma sát nó lên xuống.
Đầu lưỡi đè vào quy đầu, tinh dịch trước đó còn đọng trên dương v*t bị lưỡi cuốn vào trong miệng.
Diệp Vô Tuyết nhíu mày, cậu không thích mùi vị này, nhưng kinh nghiệm kiếp trước dạy cậu phải biết ngoan ngoãn, cậu nuốt xuống mà vẻ mặt không thay đổi.
Cậu ngậm hơn phân nửa dương v*t vào trong miệng, nhưng rõ ràng Bùi Lệnh còn kháng cự tiếp xúc với cậu nhiều hơn lúc nãy, cánh tay yếu ớt vô lực của hắn giơ lên vài tấc, cố gắng nắm lấy tóc của Diệp Vô Tuyết, nhưng cuối cùng chỉ nắm được trâm cài tóc của cậu.
Tóc che đi lưng của Diệp Vô Tuyết, mà Diệp Vô Tuyết còn đang quỳ trên người Bùi Lệnh, hai mắt cậu nheo lại, dương v*t dữ tợn ra ra vào vào giữa hai phiến môi của cậu, mang ra mấy sợi chỉ bạc, tinh dịch đã được xuất ra trước đó cũng dính vào mái tóc xõa xuống của cậu.
Diệp Vô Tuyết liên tục nuốt nước miếng, thắc mắc tại sao Bùi Lệnh không xuất tinh như lần trước, dương v*t trong miệng vẫn cứ nóng bỏng và trướng căng như vậy.
Cằm của Diệp Vô Tuyết đã hơi tê mỏi, môi cũng bị cọ xát đau nhức, gốc lưỡi tê dại, không thể nếm được mùi vị gì nữa.
Cậu nhả thứ đó ra, một tay vén tóc lên, bối rối nhìn Bùi Lệnh.
Chỉ thấy Bùi Lệnh quần áo xộc xệch, trán lấm tấm mồ hôi, làn da hồng hào, trên da thịt hình như có những bông hoa đang nở rộ, vô cùng yêu diễm.
Mê độc của Ngọc Hương Lâu rất đặc biệt, trúng độc càng lâu, thì dung mạo của người bị trúng độc sẽ càng mỹ lệ.
Diệp Vô Tuyết nhất thời luống cuống tay chân, vậy mà ngay cả dùng miệng cũng không giải quyết được, chẳng lẽ nhất định phải là âm dương giao hợp mới giải độc được sao? Cậu nhìn chằm chằm vào nụ hoa e ấp đang chờ bung nở trên ngực Bùi Lệnh, nếu bông hoa này nở hết, Bùi Lệnh sẽ chết.
Nếu Bùi Lệnh chết bây giờ, sẽ không có Bùi Lệnh một kiếm rung chuyển Lang Gia sau này.
Diệp Vô Tuyết ngơ ngác nhìn những cánh hoa cuộn tròn trên ngực Bùi Lệnh đang chậm rãi bung ra, mà hai mắt của Bùi Lệnh đã hơi trắng dã, khuôn mặt hồng thấu, mơ hồ có dấu hiệu dị thường từ cực sướng chuyển sang cực bi.
Khoảnh khắc đẹp nhất chính là trước khi chết.
Tiếc là kiếp trước bộ dạng của Diệp Vô Tuyết rất ảm đạm, thật sự không thể nói cậu có bao nhiêu xinh đẹp, chỉ hy vọng sẽ không làm người ta chán ghét.
Diệp Vô Tuyết cởi thắt lưng của mình.
Lúc này, vóc dáng của cậu vẫn chưa hoàn thiện, xương thịt lộ ra vẻ non nớt mềm yếu của tuổi thiếu niên, bờ vai không rộng lắm, cánh tay tuy có chút cơ bắp nhưng trông rất gầy.
Tuy nhiên phần eo mông cũng khá giàu sức lực, không đến nỗi quá yếu ớt.
Trông vẫn đẹp hơn nhiều so với lúc cậu chết ở kiếp trước.
Diệp Vô Tuyết cởi quần ra, lại ngồi lên người Bùi Lệnh, đôi chân trần kẹp lấy eo Bùi Lệnh, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Bùi Lệnh trúng độc đã lâu, hai mắt hắn trống rỗng, như thể đang nhìn cậu, nhưng cũng dường như đang xuyên qua cậu nhìn một nơi khác.
Hơi thở của hắn dần yếu đi, chỉ có da thịt vẫn còn ấm áp.
Diệp Vô Tuyết nắm lấy dương v*t của Bùi Lệnh ở dưới háng, mò mẫm đưa vào khe mông của mình.
Lô đỉnh kia chưa làm tình ngay trước mặt cậu, nên trong lòng Diệp Vô Tuyết có chút chần chừ, cậu không biết phải nhét nó vào đâu.
Nhưng Bùi Lệnh thật sự đã kìm nén sắp chết rồi, dương v*t của hắn đột nhiên bị giữ chặt, lọt vào trong cặp mông mềm mại trơn bóng, thân *** nảy lên một cái trong tay Diệp Vô Tuyết, quy đầu kề sát vào một khe hở nhỏ hẹp, nôn nóng muốn đâm vào trong.
Diệp Vô Tuyết giật bắn người.
Chớp mắt vừa rồi, cậu đã phát hiện ra bí mật của cơ thể này.
Một thứ không nên xuất hiện trên cơ thể cậu, giờ này khắc này lại đang dán vào dương v*t của Bùi Lệnh.
Chuyện này thật vớ vẩn.
Diệp Vô Tuyết sửng sốt trong giây lát, đây chắc chắn là một giấc mộng hoang đường mà cậu đã mơ trước khi chết, nếu không thì làm sao cậu có thể gặp phải Bùi Lệnh bị mê hương đầu độc, còn ngồi trên người Bùi Lệnh để giải độc cho hắn, và làm thế nào mà dưới người cậu lại mọc ra một cái lỗ mà chỉ nữ nhân mới có được.
Chắc chắn đây là một giấc mơ.
Diệp Vô Tuyết bỗng bật cười, nếu đã là mơ, vậy cậu cứ dứt khoát càn rỡ hơn đi.
Diệp Vô Tuyết thẳng lưng dậy, ngón tay cậu nắm lấy dương v*t mềm nóng rồi đẩy mạnh nó vào cái lỗ non nớt.
Lỗ *** bị xé rách, cơn đau dữ dội khiến Diệp Vô Tuyết khom lưng xuống, tựa trán vào ngực Bùi Lệnh hít một hơi thật sâu.
Cơn đau đến quá nhanh và dữ dội khiến linh hồn của Diệp Vô Tuyết như muốn bay ra ngoài cùng một lúc.
Cậu nghĩ, nơi đó chắc chắn đã chảy máu rồi, kích thước của vật đâm vào quá lớn, âm đ*o của cậu chỉ là một thứ dị dạng, không thể nuốt trôi nó.
Nhưng tại sao đã đau đến thế rồi, mà cậu vẫn còn chưa tỉnh lại, đây chẳng phải chỉ là một giấc mộng trước khi chết của cậu sao?
Diệp Vô Tuyết cố gắng dùng hai tay chống đỡ phần thân trên của mình, nhưng kích cỡ của thứ nhét vào lỗ của cậu quá lớn khiến cậu không thể duỗi thẳng eo, khi cúi đầu xuống, cậu có thể nhìn thấy hình dạng nhô lên trên bụng dưới phẳng lì của mình.
Diệp Vô Tuyết không nhịn được đưa tay sờ nó, xuyên qua mấy lớp da thịt, dương v*t của Bùi Lệnh đã bị cơ thể của cậu bao bọc.
Nếu Bùi Lệnh chết vào lúc này, hoặc là cậu chết, có khi hai người sẽ giữ tư thế này trong thời gian lâu dài.
Ánh mắt của Diệp Vô Tuyết từ bụng dưới nhìn xuống, cậu không nhìn thấy nơi kết hợp của lỗ thịt, chỉ nhìn thấy gốc dương v*t, dính đầy d*m thủy chảy xuống trộn lẫn với tinh dịch.
Bụng Bùi Lệnh căng cứng, lồng ngực phập phồng, hầu kết trượt lên xuống, hắn phát ra một tiếng rên rỉ kìm nén, nghe không có vẻ gì là hưởng thụ, mà giống như đang chịu cực hình.
Lại nhìn khóe mắt Bùi Lệnh lấp lánh ánh lệ, đối với hắn mà nói đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Nếu hắn có thể cử động, hắn nhất định sẽ ném bay Diệp Vô Tuyết, tiếc là hiện tại hắn chỉ là một con cá nằm trên thớt.
Với tính tình của Bùi Lệnh, chuyện này còn đau đớn hơn cả giết chết hắn.
Diệp Vô Tuyết nghiêng đầu, đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt Bùi Lệnh, nhỏ giọng thì thầm: “Huynh khóc cái gì, ta bắt nạt huynh à?”
Có lẽ Bùi Lệnh đã tức đến choáng váng, hoặc có lẽ hắn đã bị độc làm cho choáng váng, nên không đáp lại lời cậu.
âm đ*o của Diệp Vô Tuyết đã nuốt chửng toàn bộ dương v*t của Bùi Lệnh.
Để cho toàn bộ dương v*t có thể đi vào, Diệp Vô Tuyết hầu như đã banh rộng hai chân mình ra hết cỡ, cậu giữ lấy dương v*t của Bùi Lệnh và đẩy nó vào lỗ *** của mình từng chút một.
Chỉ mới vậy thôi mà áo của Diệp Vô Tuyết đã ướt đẫm mồ hôi, hơi nóng thoát ra ngoài cổ áo, vài sợi tóc dính vào cần cổ.
Diệp Vô Tuyết muốn Bùi Lệnh mau chóng xuất tinh.
Cậu nâng eo lên, kẹp chặt dương v*t của Bùi Lệnh vào giữa mông, đong đưa cơ thể của mình tới lui, khiến dương v*t di chuyển trong lỗ *** của cậu.
Quy đầu liên tục nghiền ép vào vách thịt mềm, Diệp Vô Tuyết lại không biết cách khống chế, cậu cho rằng càng đâm sâu vào trong càng tốt, bất thình lình bị quy đầu chọc một cái, dưới thân lập tức tê dại một trận, cơn ngứa ran lan thẳng tới đầu ngón tay.
“A… Sâu quá…” Diệp Vô Tuyết buồn bực lẩm bẩm, cậu gắng gượng nâng eo mông lên, để dương v*t trượt ra khỏi lỗ một chút, chất nhầy tiết ra trong lỗ *** chảy xuống.
Được d*m thủy bôi trơn, Diệp Vô Tuyết nuốt dương v*t lần thứ hai dễ dàng hơn nhiều.
Cậu không dám liều lĩnh nuốt hết toàn bộ nữa mà chỉ để quy đầu từng chút một đẩy vào miệng ***, cảm giác tê dại vừa rồi lại ập đến, nhẹ nhàng êm ái, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, cám dỗ cơ thể Diệp Vô Tuyết lại tiếp tục hạ xuống, để dương v*t đâm vào thật sâu.
Một lần còn chưa đủ nên cậu lại làm lần nữa, từng cơn tê dại bùng nổ khiến Diệp Vô Tuyết quên mất mục đích thực sự của mình, vùng bụng dưới liên tục va chạm tích tụ ra khoái cảm.
Diệp Vô Tuyết không thể dừng lại, đùi cậu run rẩy, bắp đùi trong dính đầy d*m thủy, lỗ *** bị ma sát đến đỏ bừng sưng tấy, nhưng Diệp Vô Tuyết hoàn toàn không chú ý đến nó.
Cậu từng coi thường Bùi Lệnh, về sau lại phải cúi đầu trước Bùi Lệnh, nhưng cậu có thể ở trong mộng coi Bùi Lệnh như một món đồ chơi để tiết dục.
Cậu bóp chặt gốc dương v*t của Bùi Lệnh, hắn liền hừ một tiếng.
Bùi Lệnh đang hưởng thụ sung sướng trong mơ màng, lại bị Diệp Vô Tuyết ác ý bóp chặt như vậy, lông mi hắn run rẩy mấy cái, sau đó hắn mở mắt ra.
Bùi Lệnh nhìn cậu với ánh mắt hết sức khinh miệt, nhưng dương v*t cắm trong người Diệp Vô Tuyết lại cứng đến đáng sợ.
Diệp Vô Tuyết cười khẩy một tiếng, cậu khom người xuống, chóp tóc rơi xuống môi Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh mím môi, ngậm phải một ít tóc của cậu lại nhổ ra.
“Huynh ghét ta phải không?”
Bùi Lệnh nghiến chặt răng, phát ra một tiếng ừ ngắn gọn và cương quyết.
Diệp Vô Tuyết càng cười đến càn rỡ: “Thật trùng hợp, ta cũng ghét huynh.”
Bùi Lệnh trừng mắt nhìn, như muốn nhìn rõ cái người vô liêm sỉ, dâm đãng, đê tiện này trông như thế nào.
Diệp Vô Tuyết khá là hả hê, cậu ngồi trên người Bùi Lệnh nhún nhảy lên xuống, giống như một chiếc thuyền trôi theo dòng nước, mái tóc cũng đong đưa theo chuyển động của cậu.
Diệp Vô Tuyết nói: “Chỗ đó của huynh cứng quá, làm ta đau lắm. Nó có thể mềm hơn một chút được không? Hửm?”
Giọng nói của cậu nhỏ nhẹ, vẻ mặt hồn nhiên, nhưng nói ra lại là những lời khiêu khích trắng trợn, thực sự mang chút vẻ ngông cuồng tự đại mà cậu đã từng có.
“Không, biết… xấu hổ.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh cũng đê tiện, dâm loạn, không biết xấu hổ.”
Diệp Vô Tuyết kéo banh cổ áo của Bùi Lệnh ra, bông hoa mẫu đơn trên ngực hắn duyên dáng mà cao quý, thiếu chút nữa đã bung nở hoàn toàn.
Không thể không nói, mê hương của Ngọc Hương Lâu quả thực kỳ diệu, đóa hoa diễm lệ như vậy mọc trên da thịt mỹ nhân, không thể nghi ngờ nó chính là một loại đầu độc.
Hình như Diệp Vô Tuyết cũng bị mê hoặc rồi, cậu cắn vào cánh hoa mẫu đơn trên bả vai Bùi Lệnh.
Cậu cắn rất mạnh, nếm được vị máu trên đầu lưỡi.
Diệp Vô Tuyết liếm đầu lưỡi, quay sang nói với Bùi Lệnh: “Nếu huynh trinh tiết liệt nữ thì có ngon đừng bắn ra.”
Vừa dứt lời, cậu liền cảm giác được kích thước của vật trong lỗ của mình đột nhiên tăng lên, sau đó một luồng nhiệt nóng bắn thẳng vào lỗ *** của cậu.
Bùi Lệnh có chút thất thần, khi ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt của Diệp Vô Tuyết, cơ thể hắn đột nhiên sinh ra chút sức lực.
Hắn vươn tay bắt lấy bả vai Diệp Vô Tuyết.
Có điều hắn vừa mới giải độc, còn chưa hồi phục lại hoàn toàn, khi Diệp Vô Tuyết né tránh, ngón tay của hắn lại trượt khỏi vai cậu.
Diệp Vô Tuyết có chút đắc ý.
Mặc dù lúc này hai chân cậu mỏi nhừ, phía dưới đau đớn như bị xé ra từng mảnh.
Diệp Vô Tuyết níu lấy rèm bên giường từ từ đứng dậy, dương v*t trượt ra khỏi lỗ ***, tinh dịch tí tách chảy xuống hai đùi.
Diệp Vô Tuyết không rảnh bận tâm đến nó, trong mắt cậu chỉ có Bùi Lệnh.
Cậu nheo mắt lại, nói với Bùi Lệnh: “Huynh thua rồi.”
Tuy nhiên cậu đã nhìn thấy người khác sử dụng nó, ngay trong Trang viên Yến gia tiếng tăm hiển hách.
Thứ mà người ta gọi là thể chất lô đỉnh, nói đến cũng thật đáng thương.
Nếu gặp được người tốt bụng, sẽ không đến nỗi bị thải bổ quá mức, cuối cùng có lẽ cũng có thể nâng cao tu vi thông qua phương pháp song tu.
Thế nhưng, con đường tu tiên trước giờ vẫn luôn là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, đối với họ, thể chất lô đỉnh chẳng khác gì một công cụ, cho nên không cần phải nói đến chuyện hợp tịch.
Cho dù người có thể chất lô đỉnh ban đầu tính tình có kiên cường thận trọng đến đâu, thì cũng sẽ ngoan ngoãn như một chú ngựa con sau khi bị thuần hóa.
Lão tổ của Yến gia kiêu ngạo gọi ra mấy chục thê thiếp của mình, tùy ý ôm lấy một người trong số họ, giữ chặt cần cổ mảnh khảnh của mỹ nhân, ngay trước mặt Diệp Vô Tuyết, đâm cái thứ tai họa xấu xí không chịu nổi vào trong miệng mỹ nhân.
Diệp Vô Tuyết mấy lần buồn nôn, nhưng lão tổ của Yến gia lại nhìn cậu cười ha hả.
Lão già đã sống hàng trăm ngàn năm, tuy bề ngoài da dẻ vẫn trắng mịn như bạch ngọc, nhưng thực chất cả người đã tản ra mùi thối rữa chết chóc, lão vọng tưởng có thể hút được sinh cơ từ trên người lô đỉnh xinh đẹp tươi tắn.
Lão tổ Yến gia nói: “Nếu ngươi muốn cứu ca ca của ngươi, thì hãy giống như nó, quỳ xuống bò lại trước mặt ta…”
Khi đó Diệp Vô Tuyết còn chưa học được cách cuối đầu làm theo ý người khác, cậu thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, thế nên cậu bóp nát nửa viên Kim Đan trốn thoát khỏi nơi đó.
Chỉ còn lại nửa viên Kim Đan buộc cậu phải trốn đông trốn tây suốt đời, cậu sống còn tệ hơn cả một con chó, nhưng cậu chưa từng hối hận.
Bây giờ Bùi Lệnh đang nằm ở trước mặt cậu, nhưng Diệp Vô Tuyết lại cam tâm tình nguyện quỳ xuống mép giường, đưa tay cầm lấy dương v*t đã cương cứng dưới háng Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh hít vào một hơi sâu, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết sờ sờ mặt mình, trước khi vào đây, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu đã dùng ảo thuật che giấu đi dung mạo của mình, hiện tại khi Bùi Lệnh nhìn cậu, hắn chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ, cho dù sau này có gặp lại, chắc chắn hắn cũng sẽ không thể nhận ra cậu.
“Vô sỉ… hạ lưu…”
Diệp Vô Tuyết nhắm mắt làm ngơ, thứ ở trong tay đã cương cứng hết mức, cách một lớp quần áo mà cậu còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó.
Bùi Lệnh đã nhẫn nhịn đến cực điểm rồi, khi dương v*t của hắn rơi vào tay Diệp Vô Tuyết, hắn vẫn còn cố gắng kiềm chế, toàn thân run rẩy cả lên.
Thắt lưng của Bùi Lệnh bị buộc quá chặt, Diệp Vô Tuyết phải mất một lúc để cởi nó ra, cuối cùng cậu đành phải ngồi lên đùi Bùi Lệnh, cúi đầu xem nút buộc của thắt lưng ở đâu.
Khi Diệp Vô Tuyết đột nhiên ngồi lên người, cơ thể kháng cự của Bùi Lệnh bỗng dưng cứng đờ.
Diệp Vô Tuyết nhận thấy Bùi Lệnh khác thường, cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt của Bùi Lệnh đủ mọi màu sắc, lỗ tai của hắn cũng đã đỏ bừng.
Bùi Lệnh nghiến răng nói: “Cút xuống…”
Diệp Vô Tuyết lắc đầu: “Nếu không giải quyết sớm cho huynh thì không tốt cho huynh đâu.”
Thắt lưng cuối cùng cũng được nới lỏng, ngón tay của Diệp Vô Tuyết trượt vào trong vạt áo của Bùi Lệnh.
Cậu đã được nuông chiều từ bé, ngón tay cậu mềm mại và nhẵn mịn, khi đầu ngón tay chạm vào dương v*t sưng tấy nóng hổi, vẻ mặt của Bùi Lệnh liên tục thay đổi.
Không biết Bùi Lệnh trúng phải mê hương từ khi nào, vừa rồi hắn sử dụng kiếm đã vận chuyển chân khí, huyết khí dâng trào, khiến cho chất độc cũng lan ra nhanh hơn.
Tuy nhiên, chất độc này cực kỳ âm tà, phải mượn tay người khác mới có thể phát tiết.
Vậy nên vào khoảnh khắc Diệp Vô Tuyết cầm vật đó lên bằng ngón tay, dù Bùi Lệnh có quyết tâm đến đâu cũng không thể kìm nén được độc tính, hắn lập tức xuất tinh vào tay Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết cũng lấy làm kinh ngạc, cậu cứ nghĩ muốn giúp Bùi Lệnh phát tiết cũng phải tốn chút công sức.
Diệp Vô Tuyết ngước mắt nhìn sắc mặt Bùi Lệnh, hỏi: “Huynh thấy đỡ hơn chưa?”
Thay vì chuyển biến tốt hơn, tình trạng của Bùi Lệnh có vẻ còn gay go hơn trước, không chỉ tai hắn đỏ bừng mà toàn thân hắn cũng đỏ.
Hắn phẫn nộ nói: “Cút khỏi người ta.”
Trong tay Diệp Vô Tuyết dính đầy tinh dịch sền sệt của Bùi Lệnh, cậu từ từ rút tay ra khỏi quần, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào bụng dưới của Bùi Lệnh, Bùi Lệnh hừ một tiếng, sốt ruột thúc giục: “Nhanh lên!”
Diệp Vô Tuyết lấy khăn tay quấn các ngón tay của mình, lau đi chất lỏng trắng đục còn sót lại, từ dư quang khóe mắt cậu nhìn thấy vệt máu bên miệng Bùi Lệnh, thế là cậu lấy khăn tay lau đi vết máu cho hắn.
Không ngờ Bùi Lệnh lại càng tức điên hơn: “Ngươi…”
Lúc này Diệp Vô Tuyết mới nhận ra có gì đó không ổn, cậu đứng dậy định rời khỏi người Bùi Lệnh, nhưng khi cúi đầu xuống, cậu nhìn thấy dương v*t của Bùi Lệnh lại đứng lên.
Xem ra chỉ dùng tay thôi thì chưa đủ để giải độc.
Diệp Vô Tuyết nhớ đến cảnh tượng kiếp trước mình nhìn thấy ở Yến gia, e rằng phải thân mật hơn một chút mới có thể giải độc.
Diệp Vô Tuyết liếc nhìn Bùi Lệnh đang tức giận lại không thể làm gì, cậu liền cúi đầu xuống không chút do dự.
Cậu bắt chước theo động tác của vị lô đỉnh mà cậu đã từng nhìn thấy, há miệng ra, ngậm lấy dương v*t của Bùi Lệnh.
Mùi hương nồng nặc đánh sâu vào tâm trí Diệp Vô Tuyết, cậu ghét mùi vị này, ghét động tác này, đến nỗi chút chán ghét đối với Bùi Lệnh ở kiếp trước cũng bị khơi dậy.
Thế nhưng hành động của vị lô đỉnh kia đã khắc sâu vào tâm trí cậu, cậu không khống chế được bắt chước theo động tác mà mình đã từng nhìn thấy, cánh môi cậu dán chặt vào thân ***, ma sát nó lên xuống.
Đầu lưỡi đè vào quy đầu, tinh dịch trước đó còn đọng trên dương v*t bị lưỡi cuốn vào trong miệng.
Diệp Vô Tuyết nhíu mày, cậu không thích mùi vị này, nhưng kinh nghiệm kiếp trước dạy cậu phải biết ngoan ngoãn, cậu nuốt xuống mà vẻ mặt không thay đổi.
Cậu ngậm hơn phân nửa dương v*t vào trong miệng, nhưng rõ ràng Bùi Lệnh còn kháng cự tiếp xúc với cậu nhiều hơn lúc nãy, cánh tay yếu ớt vô lực của hắn giơ lên vài tấc, cố gắng nắm lấy tóc của Diệp Vô Tuyết, nhưng cuối cùng chỉ nắm được trâm cài tóc của cậu.
Tóc che đi lưng của Diệp Vô Tuyết, mà Diệp Vô Tuyết còn đang quỳ trên người Bùi Lệnh, hai mắt cậu nheo lại, dương v*t dữ tợn ra ra vào vào giữa hai phiến môi của cậu, mang ra mấy sợi chỉ bạc, tinh dịch đã được xuất ra trước đó cũng dính vào mái tóc xõa xuống của cậu.
Diệp Vô Tuyết liên tục nuốt nước miếng, thắc mắc tại sao Bùi Lệnh không xuất tinh như lần trước, dương v*t trong miệng vẫn cứ nóng bỏng và trướng căng như vậy.
Cằm của Diệp Vô Tuyết đã hơi tê mỏi, môi cũng bị cọ xát đau nhức, gốc lưỡi tê dại, không thể nếm được mùi vị gì nữa.
Cậu nhả thứ đó ra, một tay vén tóc lên, bối rối nhìn Bùi Lệnh.
Chỉ thấy Bùi Lệnh quần áo xộc xệch, trán lấm tấm mồ hôi, làn da hồng hào, trên da thịt hình như có những bông hoa đang nở rộ, vô cùng yêu diễm.
Mê độc của Ngọc Hương Lâu rất đặc biệt, trúng độc càng lâu, thì dung mạo của người bị trúng độc sẽ càng mỹ lệ.
Diệp Vô Tuyết nhất thời luống cuống tay chân, vậy mà ngay cả dùng miệng cũng không giải quyết được, chẳng lẽ nhất định phải là âm dương giao hợp mới giải độc được sao? Cậu nhìn chằm chằm vào nụ hoa e ấp đang chờ bung nở trên ngực Bùi Lệnh, nếu bông hoa này nở hết, Bùi Lệnh sẽ chết.
Nếu Bùi Lệnh chết bây giờ, sẽ không có Bùi Lệnh một kiếm rung chuyển Lang Gia sau này.
Diệp Vô Tuyết ngơ ngác nhìn những cánh hoa cuộn tròn trên ngực Bùi Lệnh đang chậm rãi bung ra, mà hai mắt của Bùi Lệnh đã hơi trắng dã, khuôn mặt hồng thấu, mơ hồ có dấu hiệu dị thường từ cực sướng chuyển sang cực bi.
Khoảnh khắc đẹp nhất chính là trước khi chết.
Tiếc là kiếp trước bộ dạng của Diệp Vô Tuyết rất ảm đạm, thật sự không thể nói cậu có bao nhiêu xinh đẹp, chỉ hy vọng sẽ không làm người ta chán ghét.
Diệp Vô Tuyết cởi thắt lưng của mình.
Lúc này, vóc dáng của cậu vẫn chưa hoàn thiện, xương thịt lộ ra vẻ non nớt mềm yếu của tuổi thiếu niên, bờ vai không rộng lắm, cánh tay tuy có chút cơ bắp nhưng trông rất gầy.
Tuy nhiên phần eo mông cũng khá giàu sức lực, không đến nỗi quá yếu ớt.
Trông vẫn đẹp hơn nhiều so với lúc cậu chết ở kiếp trước.
Diệp Vô Tuyết cởi quần ra, lại ngồi lên người Bùi Lệnh, đôi chân trần kẹp lấy eo Bùi Lệnh, từ trên cao nhìn xuống hắn.
Bùi Lệnh trúng độc đã lâu, hai mắt hắn trống rỗng, như thể đang nhìn cậu, nhưng cũng dường như đang xuyên qua cậu nhìn một nơi khác.
Hơi thở của hắn dần yếu đi, chỉ có da thịt vẫn còn ấm áp.
Diệp Vô Tuyết nắm lấy dương v*t của Bùi Lệnh ở dưới háng, mò mẫm đưa vào khe mông của mình.
Lô đỉnh kia chưa làm tình ngay trước mặt cậu, nên trong lòng Diệp Vô Tuyết có chút chần chừ, cậu không biết phải nhét nó vào đâu.
Nhưng Bùi Lệnh thật sự đã kìm nén sắp chết rồi, dương v*t của hắn đột nhiên bị giữ chặt, lọt vào trong cặp mông mềm mại trơn bóng, thân *** nảy lên một cái trong tay Diệp Vô Tuyết, quy đầu kề sát vào một khe hở nhỏ hẹp, nôn nóng muốn đâm vào trong.
Diệp Vô Tuyết giật bắn người.
Chớp mắt vừa rồi, cậu đã phát hiện ra bí mật của cơ thể này.
Một thứ không nên xuất hiện trên cơ thể cậu, giờ này khắc này lại đang dán vào dương v*t của Bùi Lệnh.
Chuyện này thật vớ vẩn.
Diệp Vô Tuyết sửng sốt trong giây lát, đây chắc chắn là một giấc mộng hoang đường mà cậu đã mơ trước khi chết, nếu không thì làm sao cậu có thể gặp phải Bùi Lệnh bị mê hương đầu độc, còn ngồi trên người Bùi Lệnh để giải độc cho hắn, và làm thế nào mà dưới người cậu lại mọc ra một cái lỗ mà chỉ nữ nhân mới có được.
Chắc chắn đây là một giấc mơ.
Diệp Vô Tuyết bỗng bật cười, nếu đã là mơ, vậy cậu cứ dứt khoát càn rỡ hơn đi.
Diệp Vô Tuyết thẳng lưng dậy, ngón tay cậu nắm lấy dương v*t mềm nóng rồi đẩy mạnh nó vào cái lỗ non nớt.
Lỗ *** bị xé rách, cơn đau dữ dội khiến Diệp Vô Tuyết khom lưng xuống, tựa trán vào ngực Bùi Lệnh hít một hơi thật sâu.
Cơn đau đến quá nhanh và dữ dội khiến linh hồn của Diệp Vô Tuyết như muốn bay ra ngoài cùng một lúc.
Cậu nghĩ, nơi đó chắc chắn đã chảy máu rồi, kích thước của vật đâm vào quá lớn, âm đ*o của cậu chỉ là một thứ dị dạng, không thể nuốt trôi nó.
Nhưng tại sao đã đau đến thế rồi, mà cậu vẫn còn chưa tỉnh lại, đây chẳng phải chỉ là một giấc mộng trước khi chết của cậu sao?
Diệp Vô Tuyết cố gắng dùng hai tay chống đỡ phần thân trên của mình, nhưng kích cỡ của thứ nhét vào lỗ của cậu quá lớn khiến cậu không thể duỗi thẳng eo, khi cúi đầu xuống, cậu có thể nhìn thấy hình dạng nhô lên trên bụng dưới phẳng lì của mình.
Diệp Vô Tuyết không nhịn được đưa tay sờ nó, xuyên qua mấy lớp da thịt, dương v*t của Bùi Lệnh đã bị cơ thể của cậu bao bọc.
Nếu Bùi Lệnh chết vào lúc này, hoặc là cậu chết, có khi hai người sẽ giữ tư thế này trong thời gian lâu dài.
Ánh mắt của Diệp Vô Tuyết từ bụng dưới nhìn xuống, cậu không nhìn thấy nơi kết hợp của lỗ thịt, chỉ nhìn thấy gốc dương v*t, dính đầy d*m thủy chảy xuống trộn lẫn với tinh dịch.
Bụng Bùi Lệnh căng cứng, lồng ngực phập phồng, hầu kết trượt lên xuống, hắn phát ra một tiếng rên rỉ kìm nén, nghe không có vẻ gì là hưởng thụ, mà giống như đang chịu cực hình.
Lại nhìn khóe mắt Bùi Lệnh lấp lánh ánh lệ, đối với hắn mà nói đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.
Nếu hắn có thể cử động, hắn nhất định sẽ ném bay Diệp Vô Tuyết, tiếc là hiện tại hắn chỉ là một con cá nằm trên thớt.
Với tính tình của Bùi Lệnh, chuyện này còn đau đớn hơn cả giết chết hắn.
Diệp Vô Tuyết nghiêng đầu, đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt Bùi Lệnh, nhỏ giọng thì thầm: “Huynh khóc cái gì, ta bắt nạt huynh à?”
Có lẽ Bùi Lệnh đã tức đến choáng váng, hoặc có lẽ hắn đã bị độc làm cho choáng váng, nên không đáp lại lời cậu.
âm đ*o của Diệp Vô Tuyết đã nuốt chửng toàn bộ dương v*t của Bùi Lệnh.
Để cho toàn bộ dương v*t có thể đi vào, Diệp Vô Tuyết hầu như đã banh rộng hai chân mình ra hết cỡ, cậu giữ lấy dương v*t của Bùi Lệnh và đẩy nó vào lỗ *** của mình từng chút một.
Chỉ mới vậy thôi mà áo của Diệp Vô Tuyết đã ướt đẫm mồ hôi, hơi nóng thoát ra ngoài cổ áo, vài sợi tóc dính vào cần cổ.
Diệp Vô Tuyết muốn Bùi Lệnh mau chóng xuất tinh.
Cậu nâng eo lên, kẹp chặt dương v*t của Bùi Lệnh vào giữa mông, đong đưa cơ thể của mình tới lui, khiến dương v*t di chuyển trong lỗ *** của cậu.
Quy đầu liên tục nghiền ép vào vách thịt mềm, Diệp Vô Tuyết lại không biết cách khống chế, cậu cho rằng càng đâm sâu vào trong càng tốt, bất thình lình bị quy đầu chọc một cái, dưới thân lập tức tê dại một trận, cơn ngứa ran lan thẳng tới đầu ngón tay.
“A… Sâu quá…” Diệp Vô Tuyết buồn bực lẩm bẩm, cậu gắng gượng nâng eo mông lên, để dương v*t trượt ra khỏi lỗ một chút, chất nhầy tiết ra trong lỗ *** chảy xuống.
Được d*m thủy bôi trơn, Diệp Vô Tuyết nuốt dương v*t lần thứ hai dễ dàng hơn nhiều.
Cậu không dám liều lĩnh nuốt hết toàn bộ nữa mà chỉ để quy đầu từng chút một đẩy vào miệng ***, cảm giác tê dại vừa rồi lại ập đến, nhẹ nhàng êm ái, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, cám dỗ cơ thể Diệp Vô Tuyết lại tiếp tục hạ xuống, để dương v*t đâm vào thật sâu.
Một lần còn chưa đủ nên cậu lại làm lần nữa, từng cơn tê dại bùng nổ khiến Diệp Vô Tuyết quên mất mục đích thực sự của mình, vùng bụng dưới liên tục va chạm tích tụ ra khoái cảm.
Diệp Vô Tuyết không thể dừng lại, đùi cậu run rẩy, bắp đùi trong dính đầy d*m thủy, lỗ *** bị ma sát đến đỏ bừng sưng tấy, nhưng Diệp Vô Tuyết hoàn toàn không chú ý đến nó.
Cậu từng coi thường Bùi Lệnh, về sau lại phải cúi đầu trước Bùi Lệnh, nhưng cậu có thể ở trong mộng coi Bùi Lệnh như một món đồ chơi để tiết dục.
Cậu bóp chặt gốc dương v*t của Bùi Lệnh, hắn liền hừ một tiếng.
Bùi Lệnh đang hưởng thụ sung sướng trong mơ màng, lại bị Diệp Vô Tuyết ác ý bóp chặt như vậy, lông mi hắn run rẩy mấy cái, sau đó hắn mở mắt ra.
Bùi Lệnh nhìn cậu với ánh mắt hết sức khinh miệt, nhưng dương v*t cắm trong người Diệp Vô Tuyết lại cứng đến đáng sợ.
Diệp Vô Tuyết cười khẩy một tiếng, cậu khom người xuống, chóp tóc rơi xuống môi Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh mím môi, ngậm phải một ít tóc của cậu lại nhổ ra.
“Huynh ghét ta phải không?”
Bùi Lệnh nghiến chặt răng, phát ra một tiếng ừ ngắn gọn và cương quyết.
Diệp Vô Tuyết càng cười đến càn rỡ: “Thật trùng hợp, ta cũng ghét huynh.”
Bùi Lệnh trừng mắt nhìn, như muốn nhìn rõ cái người vô liêm sỉ, dâm đãng, đê tiện này trông như thế nào.
Diệp Vô Tuyết khá là hả hê, cậu ngồi trên người Bùi Lệnh nhún nhảy lên xuống, giống như một chiếc thuyền trôi theo dòng nước, mái tóc cũng đong đưa theo chuyển động của cậu.
Diệp Vô Tuyết nói: “Chỗ đó của huynh cứng quá, làm ta đau lắm. Nó có thể mềm hơn một chút được không? Hửm?”
Giọng nói của cậu nhỏ nhẹ, vẻ mặt hồn nhiên, nhưng nói ra lại là những lời khiêu khích trắng trợn, thực sự mang chút vẻ ngông cuồng tự đại mà cậu đã từng có.
“Không, biết… xấu hổ.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh cũng đê tiện, dâm loạn, không biết xấu hổ.”
Diệp Vô Tuyết kéo banh cổ áo của Bùi Lệnh ra, bông hoa mẫu đơn trên ngực hắn duyên dáng mà cao quý, thiếu chút nữa đã bung nở hoàn toàn.
Không thể không nói, mê hương của Ngọc Hương Lâu quả thực kỳ diệu, đóa hoa diễm lệ như vậy mọc trên da thịt mỹ nhân, không thể nghi ngờ nó chính là một loại đầu độc.
Hình như Diệp Vô Tuyết cũng bị mê hoặc rồi, cậu cắn vào cánh hoa mẫu đơn trên bả vai Bùi Lệnh.
Cậu cắn rất mạnh, nếm được vị máu trên đầu lưỡi.
Diệp Vô Tuyết liếm đầu lưỡi, quay sang nói với Bùi Lệnh: “Nếu huynh trinh tiết liệt nữ thì có ngon đừng bắn ra.”
Vừa dứt lời, cậu liền cảm giác được kích thước của vật trong lỗ của mình đột nhiên tăng lên, sau đó một luồng nhiệt nóng bắn thẳng vào lỗ *** của cậu.
Bùi Lệnh có chút thất thần, khi ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt của Diệp Vô Tuyết, cơ thể hắn đột nhiên sinh ra chút sức lực.
Hắn vươn tay bắt lấy bả vai Diệp Vô Tuyết.
Có điều hắn vừa mới giải độc, còn chưa hồi phục lại hoàn toàn, khi Diệp Vô Tuyết né tránh, ngón tay của hắn lại trượt khỏi vai cậu.
Diệp Vô Tuyết có chút đắc ý.
Mặc dù lúc này hai chân cậu mỏi nhừ, phía dưới đau đớn như bị xé ra từng mảnh.
Diệp Vô Tuyết níu lấy rèm bên giường từ từ đứng dậy, dương v*t trượt ra khỏi lỗ ***, tinh dịch tí tách chảy xuống hai đùi.
Diệp Vô Tuyết không rảnh bận tâm đến nó, trong mắt cậu chỉ có Bùi Lệnh.
Cậu nheo mắt lại, nói với Bùi Lệnh: “Huynh thua rồi.”
Danh sách chương