Khi Diệp Vô Tuyết nghe tin ca ca đã mang về một người xấp xỉ tuổi với mình, mới đầu cậu rất vui mừng, nghĩ rằng bên cạnh lại có thêm một bạn cùng chơi, khi Diệp Vô Tình nhờ cậu tìm một bộ quần áo để tặng cho người đó, cậu đã cất công moi ra bộ quần áo mới mình chưa từng mặc trong tủ đồ.

Đúng lúc nhà bếp vừa mới làm xong mấy món điểm tâm ngon lành, Diệp Vô Tuyết bưng theo một ít điểm tâm đi vào đại sảnh tìm người, nhưng thứ cậu nhìn thấy lại là một tên ăn xin rách rưới tồi tàn.

Tên ăn xin vừa nhìn thấy Diệp Vô Tuyết liền đứng bật dậy khỏi ghế, nắm chặt tay buông xuống hai bên, hình như hắn cao hơn cậu một chút.

Gương mặt hắn lấm lem, không nhìn ra được bộ dáng như thế nào, ánh mắt cũng bình tĩnh không một gợn sóng, lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách.

Khi những người khác lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Vô Tuyết, họ thường ngạc nhiên trước dung mạo của cậu, hoặc sẽ khen ngợi căn cốt của cậu, như thể Diệp Vô Tuyết chính là mặt trăng trên trời vậy.

Nhưng Bùi Lệnh chỉ lạnh nhạt liếc cậu một cái, tựa như hắn rất coi thường, trông hắn còn có vẻ kiêu ngạo hơn Diệp Vô Tuyết mấy phần.

Cho dù là tên tiểu tử Vương Trường Vi gia thế không tồi, ngoại hình tạm được, thiên phú cũng khá xuất chúng, lẽ ra phải là chủ nhân được người khác nịnh bợ, nhưng Vương Trường Vi lại cứ thích đi theo Diệp Vô Tuyết.

Vậy nên từ nhỏ đến lớn, Diệp Vô Tuyết cũng được mọi người vây quanh nịnh hót, bỗng nhiên xuất hiện một tên ăn xin không rõ lai lịch, lại còn không chịu nhìn thẳng vào cậu.

Diệp Vô Tuyết cảm thấy tức giận một cách khó hiểu, cậu ném hộp điểm tâm xuống, lạnh lùng nói: “Ca ca bảo ta mang đến cho ngươi.”

Diệp Vô Tuyết cầm bộ quần áo mới tinh trong tay, đột nhiên không muốn cho Bùi Lệnh nữa.

Bùi Lệnh cũng nhìn ra được sự ghét bỏ của Diệp Vô Tuyết, nhưng hắn không phải là Vương Trường Vi thứ hai, nhìn thấy Diệp Vô Tuyết mất hứng sẽ lại gần liếm mặt cậu.

Hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn thứ Diệp Vô Tuyết mang tới, chỉ hỏi: “Người đưa ta về đây đi đâu rồi?”

Diệp Vô Tuyết nghe thấy trong lời nói của Bùi Lệnh cũng không hề tôn trọng Diệp Vô Tình, cậu đột nhiên nổi nóng: “Cái gì mà người này người nọ, là ca ca của ta đó! Nếu không có ca ca ta, ngươi ở miếu hoang đã bị dã lang bắt đi rồi.”

Bùi Lệnh ồ một tiếng, hắn cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Vô Tuyết không muốn dây dưa với hắn nữa nên định xoay người rời đi, Diệp Vô Tình cầm xà phòng và quần áo bước vào, thấy Diệp Vô Tuyết và Bùi Lệnh đứng đó trừng mắt nhìn nhau, y theo bản năng giơ tay vỗ nhẹ vào đầu Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tình nói: “Vô Tuyết, Tiểu Bùi là khách, đệ không được bắt nạt người ta.”

Diệp Vô Tuyết uất ức vô cùng: “Đệ có bắt nạt hắn đâu.”

Diệp Vô Tình không tin lời nói của Diệp Vô Tuyết, nhưng y hiểu rõ tính nết của đệ đệ mình, Diệp Vô Tuyết vừa bĩu môi là y biết cậu có ý đồ xấu gì.

Nhưng khi y nhìn thấy bộ quần áo Diệp Vô Tuyết đang cầm, khóe mắt y cong lên, lại cười nói: “Đệ chịu cho Tiểu Bùi mặc bộ quần áo này của mình à? Ta cứ tưởng Tiểu Bùi cao hơn đệ nên có lẽ không mặc vừa quần áo của đệ, bèn lấy quần áo của mình lại đây. Cơ mà nếu là bộ quần áo này của đệ thì có lẽ cậu ấy có thể mặc…”

Diệp Vô Tình còn chưa nói xong, Diệp Vô Tuyết đã ngắt lời y: “Không phải bộ này, đệ lấy nhầm rồi.”

Bùi Lệnh ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Ta mặc đồ của huynh.”

Bộ quần áo của Diệp Vô Tình là đồ cũ, hiển nhiên không bằng bộ mà Diệp Vô Tuyết mang đến, nhưng Bùi Lệnh vẫn đưa tay ra nhận lấy.

Diệp Vô Tuyết càng thêm buồn bực, nhưng cậu không dám nổi giận trước mặt Diệp Vô Tình, chỉ có thể phình to hai mái lẳng lặng trừng mắt nhìn Bùi Lệnh.

Thế nhưng ánh mắt Bùi Lệnh nhìn Diệp Vô Tình lại khiến cậu sửng sốt, hóa ra người này không phải là một hòn đá, ít nhất khi hắn nhìn Diệp Vô Tình, ánh mắt của hắn cũng không xa cách ngàn dặm như vậy.

Diệp Vô Tuyết bỗng dưng có một loại cảm giác kỳ lạ, người này đột nhiên xuất hiện, hình như hắn muốn cướp mất ca ca của cậu.

Diệp Vô Tình còn có việc phải làm, liền dặn dò Diệp Vô Tuyết đưa Bùi Lệnh đi tắm rửa.

Bùi Lệnh cẩn thận dè dặt cầm lấy quần áo Diệp Vô Tình để lại, như thể sợ làm bẩn nó ở đâu đó, nào có dáng vẻ thờ ơ khi đối mặt với Diệp Vô Tuyết vừa rồi.

Sự thù địch của Diệp Vô Tuyết đối với Bùi Lệnh, có lẽ đã bắt đầu từ lúc đó.

Diệp Vô Tuyết trở lại tiểu viện của mình, cậu không cho Bùi Lệnh vào phòng, mà lấy một xô nước lạnh ngắt ở trong giếng đặt xuống chân Bùi Lệnh, nói: “Ngươi tắm ở đây đi.”

Bùi Lệnh nghe vậy, hắn nhướng mi mắt lên, nhìn thẳng vào Diệp Vô Tuyết.

Diệp Vô Tình và Diệp Vô Tuyết trời sinh có đôi mắt nhạt màu, nên khi nhìn người khác có vẻ hơi kiêu ngạo.

Diệp Vô Tình vốn là người thân thiện thích cười, nên vẻ kiêu ngạo cũng bớt đi mấy phần, nhưng Diệp Vô Tuyết lại khác, cậu tuổi trẻ ngông cuồng, hỉ nộ hiện rõ trên mặt, hai chữ chán ghét viết rõ ràng lên mặt.

Mà tròng mắt của Bùi Lệnh lại cực kỳ tối tăm và khó đoán, khiến mọi người muốn tránh xa hắn.

Diệp Vô Tuyết thấp giọng lầu bầu: “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì? Dù sao cũng phải tắm rửa sạch sẽ thì mới được vào phòng ta.”

Bùi Lệnh nói: “Ta sẽ không vào phòng của ngươi.”

Diệp Vô Tuyết tức giận nói: “Ta cũng đâu muốn cho ngươi vào phòng.”

Cậu xoay người bước vào phòng, nhét bộ quần áo mới lục ra lại vào trong tủ, dù gì Bùi Lệnh cũng không mặc nó.

Diệp Vô Tuyết nằm trên giường đọc thoại bản, bên ngoài vang lên tiếng nước chảy, chắc là Bùi Lệnh đang tắm.

Diệp Vô Tuyết hết hứng đọc truyện, cậu vứt cuốn thoại bản đi, nghiêng người dựa vào khe cửa.

Đằng sau khe cửa nhỏ hẹp, Bùi Lệnh đang để trần phần thân trên.

Trên cánh tay của hắn chằn chịt vài vết sẹo, trông vô cùng đáng sợ, dáng người cũng rất gầy nhưng không hề yếu ớt.

Làn nước trong vắt hòa tan máu và chất bẩn, để lộ ra khuôn mặt mà thiếu niên nên có, những giọt nước trượt xuống cằm Bùi Lệnh, rồi rơi xuống đất trong sân.

Diệp Vô Tuyết chợt nín thở.

Bùi Lệnh cảm giác sau khe cửa có một ánh mắt đang nhìn mình, khi hắn quay mặt lại, Diệp Vô Tuyết đã lập tức né tránh.

Cậu trốn ở sau cửa, không biết tại sao mình lại muốn nhìn lén Bùi Lệnh tắm, cũng không biết tại sao lại thấy chột dạ.

Mặc dù cậu không thích Bùi Lệnh, nhưng cậu vẫn đi tìm kim sang dược, vết thương trên cánh tay Bùi Lệnh còn mới, vẫn chưa được xử lý kịp thời, miệng vết thương còn đính một ít bụi bẩn.

Tiếng nước bên ngoài đã ngừng hẳn, Diệp Vô Tuyết nghĩ chắc Bùi Lệnh đã mặc xong quần áo rồi, cậu cầm kim sang dược mở cửa ra, nhưng lại không thấy bóng dáng Bùi Lệnh đâu cả.

Diệp Vô Tuyết lần theo vết nước trên mặt đất, nhìn thấy Bùi Lệnh đang mặc nguyên bộ quần áo cũ của hắn, chỉ là quần áo đã ướt đẫm, góc áo còn đang nhỏ nước.

Về phần quần áo của Diệp Vô Tình, Bùi Lệnh vẫn đang cầm trên tay.

Diệp Vô Tuyết đuổi theo Bùi Lệnh túm lấy cánh tay hắn, có lẽ đã đụng vào vết thương của Bùi Lệnh nên hắn khẽ cau mày lại.

“Ngươi mặc quần áo ướt sũng này làm chi vậy?”

Bùi Lệnh nói: “Ta không muốn làm bẩn y phục.”

Mái tóc Bùi Lệnh còn ướt, có vài sợi rủ xuống bên má, hai mắt hắn sáng ngời, nhưng khi đối mặt với Diệp Vô Tuyết, vẫn là một mảnh lạnh lẽo.

Đôi môi hắn mím lại bướng bỉnh, trông rất đẹp nhưng cũng không dễ chọc.

Diệp Vô Tuyết từ trước đến nay chưa từng thấy ai giống như hắn vậy.

Không chịu mặc quần áo sạch sẽ lại khăng khăng mặc bộ đồ ướt này, nếu để Diệp Vô Tình nhìn thấy chắc chắn sẽ lại mắng cậu.

Có điều nhìn thấy máu tươi rỉ ra trên cánh tay Bùi Lệnh, thấm ướt ống tay áo vốn đã bẩn thỉu không chịu nổi, Diệp Vô Tuyết buông lỏng ngón tay, lọ thuốc trị thương giấu trong tay áo lật qua lật lại, nhưng làm sao cũng không đưa ra được.

Bất thình lình, một đống nham thạch nóng chảy đổ xuống đầu, khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy nóng rát đau đớn, như thể ngửi thấy mùi da thịt mình cháy khét.

Cậu ấp úng gọi ca ca, lại như bị đổ cát vào cổ họng.

Đủ thứ chuyện của kiếp trước hiện lên trước mắt cậu, Diệp Vô Tình nhét kiếm gỗ vào tay cậu, lừa cậu đây là một thanh kiếm hiếm có trên thế gian, chỉ những người có công lực thâm hậu mới có thể phát huy được sức mạnh của nó.

Diệp Vô Tuyết trẻ người non dạ đã bị Diệp Vô Tình vẻ ngoài thật thà đôn hậu lừa gạt như thế đó, cậu cầm kiếm gỗ bình thường đi rêu rao khắp đầu đường ngõ hẻm, kết quả bị tên côn đồ lớn tuổi hơn bẻ gãy kiếm gỗ, cậu khóc sướt mướt chạy về nhà đòi Diệp Vô Tình lấy lại công bằng.

“Bảo kiếm… Bảo kiếm Kinh Hoàn Tử Điện Phích Lịch của đệ! Nó gãy rồi!”

Diệp Vô Tuyết khóc đến thở không nổi, còn Diệp Vô Tình ở bên cạnh lại cười không ra hơi.

Diệp Vô Tình nói: “Vô Tuyết, ca ca lừa đệ thôi. Nó không phải bảo kiếm gì đâu, nó chỉ là một thanh kiếm gỗ bình thường mà thôi.”

Diệp Vô Tuyết vùi mặt vào lòng Diệp Vô Tình, càng khóc lớn hơn.

“Ca ca…” Diệp Vô Tuyết mở mắt ra, cậu giống như bị ném vào lò luyện đan, tứ chi xương cốt đều bị đốt cháy.

Ánh sáng chói mắt khiến cậu khó chịu, cậu nheo mắt lại, khóe mắt có chút ẩm ướt.

“Vô Tuyết, đệ tỉnh rồi à?”

Khuôn mặt vẫn luôn nhớ nhung đột nhiên xuất hiện trước mắt Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tình vẫn giống hệt như cậu đã thấy nhiều năm trước, y đưa mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán cậu, nói với giọng lo lắng:”Vẫn còn hơi nóng.”

Diệp Vô Tuyết chăm chú nhìn Diệp Vô Tình, sợ chớp mắt một cái, Diệp Vô Tình sẽ biến mất khỏi giấc mơ của mình.

“Đệ uống thuốc trước đi, sau đó ngủ một giấc, sẽ khỏe lên thôi.”

Diệp Vô Tình ôm Diệp Vô Tuyết đỡ cậu ngồi dậy, tay còn lại cầm thuốc sắc đưa đến bên miệng Diệp Vô Tuyết

“Không được chê đắng, ngoan ngoãn uống nào.”

Ánh mắt Diệp Vô Tuyết dán chặt vào khuôn mặt Diệp Vô Tình, cậu đã nhiều năm không mơ thấy Diệp Vô Tình rồi, bây giờ đột nhiên mơ thấy y, cậu liền tham lam nhìn chằm chằm Diệp Vô Tình, khi bát thuốc được đưa tới miệng, cậu liền ngoan ngoãn há miệng ra, một hơi uống sạch bát thuốc đắng ngắt.

Diệp Vô Tình kinh ngạc nói: “Sao hôm nay đệ lại nghe lời như vậy?”

Y đặt bát xuống, lại đỡ Diệp Vô Tuyết nằm xuống.

Diệp Vô Tuyết nắm chặt cổ tay Diệp Vô Tình, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch, môi cậu khẽ mấp máy, có hàng vạn lời muốn nói, nhưng lại không nói ra được một chữ.

Diệp Vô Tình bối rối: “Làm sao vậy? Vẫn còn thấy khó chịu sao?”

Diệp Vô Tuyết liều mạng lắc đầu, thân thể cậu nóng như lò lửa, cảm giác như nước mắt vừa rơi xuống sẽ bốc hơi ngay vậy.

Diệp Vô Tuyết nhoáng một cái nhào vào trong ngực Diệp Vô Tình, Diệp Vô Tình bị phản ứng của Diệp Vô Tuyết làm cho sợ hãi, y đặt tay ra sau vỗ vỗ lưng cậu, bất đắc dĩ cười nói: “Nếu thuốc đắng quá, lần sau ca sẽ chuẩn bị kẹo trái cây cho đệ, đâu đến nỗi phải khóc như vậy?”

Diệp Vô Tuyết lẩm bẩm: “Ca ca, đệ đang nằm mơ phải không?”

Diệp Vô Tình đáp: “Nằm mơ cái gì? Đệ bị sốt đến hồ đồ rồi sao? Nhưng cũng đừng sốt đến hỏng đầu trở thành một đứa ngốc thật nha. Mặc dù bây giờ đệ cũng không thông minh lắm.”

Diệp Vô Tuyết kinh ngạc không thôi, cậu vẫn luôn cho rằng tất cả những chuyện này chỉ là một hồi mộng ảo trước khi chết, trọng sinh gì đó chỉ là ảo tưởng của cậu, nên cậu mới cố tình làm nhục Bùi Lệnh bất chấp hậu quả, thế nhưng giấc mơ này không khỏi quá tốt rồi đi.

Điều này khiến cậu không muốn tỉnh lại chút nào.

Cho dù biết rõ là mơ, nhưng cậu vẫn muốn đắm chìm trong đó.

Diệp Vô Tuyết sốt cao không bớt, trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy tiếng Diệp Vô Tình đi tới đi lui bên giường nói chuyện với đại phu, khiến cậu an tâm vô cùng.

Bệnh đến như núi đổ, đi như kéo tơ, sau khi Diệp Vô Tuyết tỉnh lại, cậu phải nằm trên giường mấy ngày mới ngồi dậy được.

Mấy ngày trước, Diệp Vô Tình thấy tình trạng của Diệp Vô Tuyết khá lên, liền đi tới Bắc Mang Sơn làm một số việc, thuận tiện hỏi thăm về tin tức của Thăng Tiên Lệnh.

Những tán tu giống như bọn họ, sống trong thế tục giống như cá gặp nước, nhưng chỉ khi gia nhập vào môn phái lớn, họ mới có chút xíu cơ hội kết thành Kim Đan.

Cứ mười năm một lần, các đại môn phái sẽ phân phát Thăng Tiên Lệnh ra bên ngoài, chỉ những người giành được Thăng Tiên Lệnh mới có thể gia nhập môn phái bái sư cầu đạo.

Kiếp trước, Diệp Vô Tình giành được một tấm Thăng Tiên Lệnh ở Bắc Mang Sơn, Diệp Vô Tuyết mới có cơ hội tiến vào Yên Vân Phong.

Diệp Vô Tình không thích sự quản thúc của môn phái, lại thích du hành trong thế giới trần tục, làm một tán tu.

Mà Diệp Vô Tuyết có tài trí nhưng tính cách lại lười biếng, nếu có thể tiến vào môn phái lớn, trải qua gọt giũa một phen, nhất định sẽ trở thành một đại nhân tài.

Diệp Vô Tuyết không nỡ rời xa Diệp Vô Tình, nhưng cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của Tiên Môn, thế là cậu đã một mình lên núi cầu đạo.

Giờ đây Diệp Vô Tuyết không còn muốn vào đại môn phái vấn đạo nữa, cậu tu hành trăm năm, tự xưng là kỳ tài trong thiên hạ, nhưng cuối cùng Kim Đan lại vỡ nát, thoi thóp sống qua ngài.

Bởi vì tuổi thọ kéo dài, cho nên muốn chết cũng chết không được.

Có lẽ khi ấy, cậu không nên nhận tấm Thăng Tiên Lệnh đó.

Như vậy thì vào cái đêm Mặc Tiên giáng xuống, có lẽ cậu đã có thể cùng Diệp Vô Tình bị phong ấn dưới lòng đất.

Mặc Tiên…

Sao cậu có thể quên được chuyện này chứ.

Diệp Vô Tuyết đứng dậy xuống giường, đi được mấy bước mới nhớ ra mình chưa mang giày.

Trước khi bị mù, cậu luôn không tìm thấy giày bị ném ở đâu nên luôn đi chân trần, chân cứ bị những mảnh vụn nào đó cắt đứt, dần dần cậu không còn muốn ra khỏi phòng nữa, tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ.

Hiện giờ đôi chân của cậu mềm mại mịn màng, không có bất kỳ vết thương nào, ngược lại khiến Diệp Vô Tuyết có chút không quen.

Diệp Vô Tuyết gấp một con hạc giấy gửi tin cho Vương Trường Vi, hỏi thăm gã có biết thôn trang nào tên là Tước Hảo Thôn ở phụ cận hay không.

Thảm họa Mặc Tiên ở kiếp trước xảy ra lần đầu ở Tước Hảo Thôn.

Khi đó Tu Tiên Giới không để ý đến nó, chỉ cho rằng nó là yêu ma bình thường, nhưng họ không ngờ nó lại giết hại nhiều đệ tử đến vậy, cuối cùng chỉ còn cách tạm thời phong ấn Tước Hảo Thôn dưới lòng đất, ai ngờ được, họ vẫn không thể ngăn chặn được thảm họa của Mặc Tiên.

Để chống lại thảm họa của Mặc Tiên, Linh Khu đã được sinh ra từ đó, hủy diệt Việt Trung cũng là mệnh lệnh của Linh Khu.

Mặc dù Vương Trường Vi là tên công tử bột ngu dốt thiếu hiểu biết, nhưng được cái tin tức linh thông, gã hứa sẽ giúp cậu điều tra thông tin về Tước Hảo Thôn.

Sau đó gã lại hỏi, lô đỉnh ở Ngọc Hương Lâu hôm đó có mùi vị như thế nào, có nâng cao tu vi như lời đồn hay không.

Diệp Vô Tuyết lại nhớ đến cái đêm ở Ngọc Hương Lâu.

Đời này có cậu giải độc cho Bùi Lệnh, không biết kiếp trước Bùi Lệnh đã giải độc như thế nào.

Với tính tình của Bùi Lệnh, chắc chắn hắn sẽ không để người khác giải độc cho mình, có lẽ hắn đã chịu đựng một mình.

Diệp Vô Tuyết chợt nhớ đến vết sẹo mà cậu từng nhìn thấy trên cánh tay của Bùi Lệnh.

Chất độc cực mạnh, sau khi trúng độc sẽ mất hết lý trí.

Bùi Lệnh lo lắng chất độc ngấm sâu sẽ khiến bản thân hồ đồ đi tìm người giải độc, nên hắn dùng kiếm chém vào cánh tay của mình nhiều lần cho đến khi toàn bộ cánh tay máu thịt lẫn lộn, kiên cường vượt qua cơn phát tác của mê độc.

Khi còn là thiếu niên, cậu và Bùi Lệnh luôn cãi nhau, quan hệ không mấy hòa hợp.

Đến khi vào Yên Vân Phong, trên danh nghĩa hai người cùng một sư môn, nhưng thực tế còn xa cách hơn những người khác.

Về sao cậu được Bùi Lệnh che chở, ẩn náu qua nhiều năm.

Mặc dù cậu không thích Bùi Lệnh, nhưng trong lòng vẫn công nhận Bùi Lệnh xứng đáng với danh hiệu quân tử.

Mà cái danh quân tử này, muốn làm được cũng không dễ dàng gì.

—–

Tác giả:

– Sau khi bị mù, chân của Tuyết sẽ thường bị thương, nhưng kỳ thật không phải là do cậu bất cẩn (suỵt).

– Chương sau, Tiểu Bùi lại lên sàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện