Giấc ngủ của Diệp Vô Tuyết rất nông.
Trước mắt cậu là một mảnh tối tăm, có khi tỉnh dậy cũng không thấy chút ánh sáng nào, chẳng phân biệt được ngày đêm, chẳng biết mùa đông hay mùa hạ.
Diệp Vô Tuyết nằm trên giường lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang, nếu như có tiếng chim hót líu lo, tiếng bước chân hỗn loạn, cuộc sống hối hả thì chắc là ban ngày.
Nếu bên ngoài lặng yên không một tiếng động, chỉ có vài lời thì thầm to nhỏ thì có nghĩa là họ đang làm những việc bất chính không thể cho người ta biết vào lúc nửa đêm khi không có ai xung quanh.
Diệp Vô Tuyết nhắm mắt lại, đêm khuya lẽ ra mọi người nên say giấc, nhưng cậu lại chợt tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng gỗ cọt kẹt di chuyển.
Nhưng cậu vẫn nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, cho đến khi dừng lại bên giường cậu.
Vị khách này không biết đã tới thăm bao nhiêu lần, mỗi lần đẩy cửa đi vào, Diệp Vô Tuyết đều đúng giờ thức giấc, nhưng dường như đối phương không hề hay biết.
Người nọ ngồi xuống bên cạnh cậu, duỗi ngón tay ra, bóp lấy cần cổ Diệp Vô Tuyết.
Ngón tay của đối phương không mấy mịn màng, hơi có chút chai sạn, là bàn tay thường xuyên cầm kiếm.
Mà chắc chắn người nọ không phải đang vuốt ve Diệp Vô Tuyết, khoảnh khắc hắn ta ra tay đã mang theo sát ý.
Diệp Vô Tuyết chỉ xem như mình đang ngủ, hô hấp không rối loạn, ngón tay đang bóp cổ cậu từ từ siết chặt lại.
Lông mi Diệp Vô Tuyết run rẩy, môi hơi hé mở, cố gắng giành giật một tia sinh mệnh trong tay đối phương.
Khi đối phương càng dùng sức hơn, hơi thở của Diệp Vô Tuyết càng trở nên dồn dập, trên khuôn mặt tái nhợt của cậu hiện lên sắc đỏ quỷ dị.
Nhưng đối phương không thật sự muốn giết cậu, thế là hắn ta thả lỏng ngón tay, để lại cho Diệp Vô Tuyết một con đường sống.
Diệp Vô Tuyết có mấy lần không thể giả vờ nữa, nhưng khi cậu gần như sắp hét lên thì đối phương lại thả ra.
Lần này, cậu quyết định không giả vờ ngủ nữa, mà mở mắt ra nhìn vị khách luôn ghé thăm vào đêm khuya này.
Nhưng tầm nhìn của cậu rất mơ hồ, chỉ nhìn thấy một bóng người, khi cậu đưa tay bắt lấy, ngay cả một mảnh tay áo cũng không bắt được.
Diệp Vô Tuyết ngã xuống đất.
Lần nữa mở mắt ra, nhưng lại bị ánh nắng chói chang làm lóa mắt, cậu nheo mắt một lúc để thích ứng, mới dần tỉnh táo lại.
Đột nhiên trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Diệp Vô Tình đẩy cửa đi vào.
Y vừa từ Bắc Mang Sơn trở về, trên quần áo dính rất nhiều bụi bẩn, người cũng gầy đi vài cân, nhưng trông vẫn vô tư hòa ái như trước.
Nhưng khi y phát hiện Diệp Vô Tuyết còn chưa ngủ dậy, Diệp Vô Tình lại không khỏi nổi giận.
“Lúc nào rồi mà đệ vẫn còn ngủ vậy?” Diệp Vô Tình đi tới trước mặt cậu, mạnh bạo sờ sờ trán Diệp Vô Tuyết, “Hiện tại bệnh tình đã khá hơn, nhớ phải bổ túc lại kiếm pháp mấy ngày trước bỏ lỡ giữa chừng đó.”
Trước kia Diệp Vô Tình bảo cậu luyện kiếm, Diệp Vô Tuyết sẽ viện đủ mọi lý do để trốn tránh, nhưng bây giờ có thể nghe thấy Diệp Vô Tình cằn nhằn bên tai mình, cậu lại thấy vui mừng hơn.
Vậy nên Diệp Vô Tuyết đồng ý rất nhanh: “Được rồi, đệ sẽ đi luyện kiếm ngay bây giờ.”
Ít nhất trước khi thảm họa Mặc Tiên xảy ra, cậu phải mạnh mẽ hơn.
Dạo này Diệp Vô Tình cũng nhận thấy Diệp Vô Tuyết đã khác xưa rất nhiều, trước đây cậu giống như một con báo nhỏ khó thuần hóa, khiến y tức giận đến ngứa răng, nhưng lại không nỡ xuống tay dạy dỗ cậu.
Bây giờ cậu lại ngoan ngoãn như mèo con, muốn cậu làm gì thì cậu sẽ làm theo, điều này lại khiến Diệp Vô Tình cảm thấy hơi kỳ lạ.
Diệp Vô Tình nói: “Hôm nay thôi đi, ca đã dẫn về một đứa nhỏ từ Linh Thông Miếu, cũng trạc tuổi đệ, đệ đi tìm vài bộ quần áo cho cậu ấy thay đi.”
Diệp Vô Tuyết nghe thấy liền sửng sốt, đương nhiên cậu biết đứa nhỏ mà Diệp Vô Tình nói đến là ai, ngoài Bùi Lệnh ra thì còn có thể là ai được nữa.
Không ngờ kiếp này vẫn giống như kiếp trước, Diệp Vô Tình gặp Bùi Lệnh ở Linh Thông Miếu và mang hắn về đây.
Diệp Vô Tuyết nhìn bộ quần áo mới chưa mặc ở trong tay, là màu tím mà cậu thích nhất, bởi vì kích thước có hơi rộng nên cậu để đến năm sau cao hơn sẽ mặc nó.
Cậu đã biết trước Bùi Lệnh sẽ không mặc quần áo của mình, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu vẫn moi nó ra.
Kiếp trước dù gì Bùi Lệnh cũng có ân với cậu, hiển nhiên Diệp Vô Tuyết sẽ không đối xử lạnh nhạt với Bùi Lệnh giống khi trước.
Hơn nữa so với kiếp trước, cậu chiếm được tiên cơ, biết trước Bùi Lệnh là huyết mạch của Lang Gia Bùi thị, sau này sẽ trở thành nhân vật xuất sắc trong Yên Vân Phong, khi tai họa Mặc Tiên ập đến, một mình hắn đã bảo vệ Lang Gia.
Khi đó, Bùi Lệnh niệm tình của Diệp Vô Tình mới ra tay giúp đỡ Diệp Vô Tuyết.
Nếu như Diệp Vô Tuyết cậu đối xử tốt với Bùi Lệnh sớm hơn, có lẽ sau này cũng không đến nỗi như chó nhà có tang.
Vì vậy, khi đối mặt với Bùi Lệnh một lần nữa, Diệp Vô Tuyết đã lên sẵn kế hoạch.
Dù Bùi Lệnh có lạnh lùng với cậu đến đâu, thì cậu cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, không những vậy, cậu còn lấy đức báo oán, càng ân cần niềm nở với Bùi Lệnh hơn.
Đến khi Bùi Lệnh trở về Lang Gia, có lẽ cũng sẽ có vài phần biết ơn với sự chăm sóc của cậu và Diệp Vô Tình, khi Việt Trung gặp phải thảm họa Mặc Tiên cũng sẽ đến giải cứu bọn họ.
Bùi Lệnh vẫn như kiếp trước, lạnh lùng xa cách nhìn cậu, nhưng kiếp này trong ánh mắt của hắn đã không còn vẻ chán ghét.
Diệp Vô Tuyết sờ sờ mặt mình, cậu đã che giấu dung mạo của mình ở Ngọc Hương Lâu, không cho Bùi Lệnh nhìn thấy gương mặt thật của mình, cho nên đối với Bùi Lệnh mà nói thì đây lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Diệp Vô Tuyết sống lại một đời, cậu vẫn có chút bản lĩnh để lấy lòng người khác.
Kiếp trước, Bùi Lệnh thân thiết với Diệp Vô Tình vì Diệp Vô Tình tốt bụng thân thiện, luôn nở nụ cười trên môi.
Diệp Vô Tuyết cũng học theo Diệp Vô Tình, có điều nụ cười của cậu vẫn có phần giả tạo.
“Ta mang vài món điểm tâm cho huynh nè, còn có quần áo để thay nữa.”
Bùi Lệnh nhìn khuôn mặt cười toe toét của Diệp Vô Tuyết, đáy mắt hắn hiện lên chút ghét bỏ.
Diệp Vô Tuyết lấy làm ngạc nhiên trong lòng, cậu có làm gì đâu, tại sao Bùi Lệnh vẫn ghét cậu như vậy.
Ngoại hình của cậu xuất chúng thế này, không đến mức người gặp người thích, nhưng chí ít lần đầu gặp gỡ cũng sẽ sinh ra vài phần hảo cảm mới đúng.
Bùi Lệnh dời ánh mắt khỏi mặt Diệp Vô Tuyết, nói một câu đa tạ.
Diệp Vô Tuyết đã quen với sự lạnh nhạt của Bùi Lệnh.
Huống hồ cậu tiếp cận Bùi Lệnh là vì có ý đồ khác, nên đương nhiên phải chủ động một chút.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh Bùi Lệnh, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy một chút sắc hồng sau tai Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết nhớ lại đêm hôm đó ở Ngọc Hương Lâu, vành tai của Bùi Lệnh cũng hồng thấu như cánh hoa đào, cậu đột nhiên có chút đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Lệnh chưa kịp thu hồi lại đã phải đón lấy ánh nhìn nặng nề của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh giọng điệu bất thiện: “Ngươi cứ nhìn ta làm gì?”
Diệp Vô Tuyết chột dạ, suýt thì tưởng Bùi Lệnh đã nhận ra người ở Ngọc Hương Lâu chính là cậu.
Diệp Vô Tuyết rụt người về sau, ra vẻ oan ức nói: “Ta chỉ muốn xem thử trên người huynh còn vết thương nào khác không…”
Bùi Lệnh hơi giật mình, dường như cũng nhận ra thái độ của mình quá gay gắt, vậy mà lại hiểu sai ý tốt của Diệp Vô Tuyết.
Hắn không được tự nhiên quay đầu đi, nói: “Ta không bị thương.”
Diệp Vô Tuyết nhìn xuống cánh tay của Bùi Lệnh, kiếp này có cậu giải độc cho hắn, nên tất nhiên Bùi Lệnh sẽ không cắt cánh tay của mình.
Có lẽ cảm thấy bầu không khí quá ngượng ngùng nên Bùi Lệnh chủ động hỏi: “Người đã đưa ta về đây đi đâu rồi?”
Cũng giống như kiếp trước, người Bùi Lệnh quan tâm nhất vẫn là Diệp Vô Tình, nhưng cố tình Diệp Vô Tình cũng là chiếc vảy ngược không thể nhượng bộ của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết suy nghĩ một lúc, cậu ý thức được cách duy nhất để ngăn Bùi Lệnh tranh giành ca ca với mình chính là không cho Bùi Lệnh và Diệp Vô Tình ở gần nhau.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ý huynh là ca ca của ta sao? Ca ca bảo ta chăm sóc cho huynh trước, ca đi thay quần áo rồi sẽ quay lại. Hay là để ta đưa huynh đi tắm rửa trước, thay quần áo sạch sẽ rồi đến gặp ca ca sau.”
Bùi Lệnh nghe thấy Diệp Vô Tuyết gọi ca ca, hình như lông mày hắn hơi nhíu lại.
Có lẽ những người khác sẽ không thể nhận ra, nhưng Diệp Vô Tuyết đã lớn lên cùng Bùi Lệnh, cậu lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trước kia Bùi Lệnh rất ghen tị với cậu vì cậu có thể ôm Diệp Vô Tình và gọi ca ca một cách thân thiết, còn hắn chỉ có thể đứng một bên gọi Diệp đại ca.
Vì vậy, Diệp Vô Tuyết đôi khi sẽ cố tình gọi ca ca Diệp Vô Tình trước mặt Bùi Lệnh, lúc đó Bùi Lệnh sẽ bày ra vẻ mặt ẩn nhẫn tức giận nhưng không thể phát tác.
Rất thú vị.
Diệp Vô Tuyết cho tới bây giờ vẫn rất thích thú khi thấy Bùi Lệnh bày ra vẻ mặt đó, cho dù sống lại một đời cậu vẫn rất thích.
Đời này cậu không bỏ mặc Bùi Lệnh ở ngoài sân tắm bằng nước giếng nữa, mà cậu đổ đầy một thùng nước nóng, nhân lúc Bùi Lệnh cởi y phục, cậu liền đem giấu đống quần áo bẩn đó, hắn chỉ có thể mặc quần áo của cậu đưa cho.
Diệp Vô Tuyết trộm vui vẻ trong lòng.
Kiếp trước Bùi Lệnh không chịu mặc quần áo của cậu, bây giờ lại phải ngoan ngoãn mặc chúng.
Sau khi tắm xong, cả người Bùi Lệnh tỏa ra hơi nóng, có thêm bộ quần áo màu tím phụ trợ trông càng cao quý hơn.
Diệp Vô Tuyết đang ngồi trong sân chờ, khi thấy Bùi Lệnh đi ra, hai mắt cậu liền sáng lên, cậu như thể được nhìn thấy Bùi Lệnh đã trở thành gia chủ của Bùi gia ở kiếp trước.
Vào đêm mưa khi Bùi Lệnh thu lưu Diệp Vô Tuyết, hình như hắn cũng mặc y phục màu tím.
Diệp Vô Tuyết lại nhìn hắn đến xuất thần, sắc mặt Bùi Lệnh lại lạnh đi một chút, tựa như nghĩ đến chuyện gì đó không vui, hắn cực kỳ chán ghét loại người ham mê vẻ ngoài của hắn như Diệp Vô Tuyết, hận không thể móc mắt Diệp Vô Tuyết ra ngoài.
Hãy nhìn đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của Diệp Vô Tuyết đi, nó tròn xoe và lấp lánh dưới ánh nắng, khe khẽ lay động, trong đôi con ngươi xuất hiện bóng dáng của Bùi Lệnh, khóe miệng Diệp Vô Tuyết còn hơi nhếch lên một cách hàm súc.
Bùi Lệnh lại kìm chế ham muốn móc mắt Diệp Vô Tuyết.
Từ nhỏ Diệp Vô Tình và Diệp Vô Tuyết đã sống nương tựa lẫn nhau, họ tình cờ có được một quyển công pháp tu tiên, trở thành hai tán tu ở thế tục.
Thỉnh thoảng sẽ giúp người ta trừ yêu diệt ma, lại có chút tài sản gia tộc phòng thân bèn định cư ở Việt Trung để hỏi thăm tung tích của Thăng Tiên Lệnh.
Tiểu viện họ mua không quá lớn, chỉ có hai phòng nên Bùi Lệnh phải ở cùng phòng với Diệp Vô Tuyết.
Mới đầu Diệp Vô Tình còn lo lắng Diệp Vô Tuyết sẽ bắt nạt Bùi Lệnh, nhưng thấy Diệp Vô Tuyết thân thiện với Bùi Lệnh như vậy, y cũng an lòng mà xoa xao đầu Diệp Vô Tuyết nói: “Vô Tuyết đã hiểu chuyện rồi.”
Diệp Vô Tuyết làm nũng với Diệp Vô Tình trước mặt Bùi Lệnh: “Là do ca ca dạy giỏi đó.” Giọng nói õng ẹo ngay cả cậu còn nghe không nổi.
Bùi Lệnh đang ngồi trên giường thu xếp chăn bông bỗng khựng lại giây lát, sau đó hắn cực kỳ cẩn thận, cực kỳ dè dặt mà lộ ra chút hâm mộ trên mặt.
Diệp Vô Tuyết càng thêm đắc ý.
Bùi Lệnh ghen tị với cậu, ghen tị Diệp Vô Tình là ca ca của cậu, ghen tị cậu bất cứ lúc nào cũng có thể nói cười và làm nũng với Diệp Vô Tình, còn hắn chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
Sau khi Diệp Vô Tuyết tâm tình hứng khởi tiễn Diệp Vô Tình đi, cậu lại bắt đầu giả vờ niềm nở trước mặt Bùi Lệnh: “Có cần ta giúp huynh không?”
Bùi Lệnh dừng tay lại, vậy mà lại thực sự đồng ý: “Được thôi.”
Diệp Vô Tuyết chỉ là khách khí, nhưng Bùi Lệnh đã lên tiếng, Diệp Vô Tuyết đành phải cởi giày leo lên giường Bùi Lệnh, quỳ gối trên giường Bùi Lệnh trải khăn trải giường cho hắn.
Diệp Vô Tuyết cúi thấp người, đưa tay vuốt phẳng những vết nhăn nơi xa, đột nhiên nghe thấy Bùi Lệnh ở phía sau nói: “Không cần trải nữa, ngươi đi xuống đi.”
Diệp Vô Tuyết quay đầu lại nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Sắp trải xong rồi, huynh đợi một chút đi.”
Ánh nến chiếu vào sườn mặt Bùi Lệnh, khiến má hắn đỏ hây hây.
Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, cứ cảm thấy mình nhìn lầm rồi.
Bùi Lệnh kiên trì nói: “Ngươi xuống đi.”
Diệp Vô Tuyết lật người xuống giường, đi chân trần xuống đất.
Bùi Lệnh muốn nói lại thôi, Diệp Vô Tuyết đã chạy về giường.
Bùi Lệnh cúi đầu nhìn hai chiếc giày bên giường mình, hắn không nói gì, nhấc chăn lên rồi nằm xuống.
Bùi Lệnh nhắm mắt lại, vừa rồi Diệp Vô Tuyết quỳ trên giường hắn, khi cậu khom lưng xuống, quần áo từ thắt lưng buông xuống, hai bờ mông tròn trĩnh cứ vậy mà hiện lên trong đầu hắn.
Diệp Vô Tuyết vẫn không hề hay biết gì, nở nụ cười ân cần lại giả tạo, trong đôi mắt sáng nhạt màu tràn đầy khinh thường và giễu cợt.
Làm hắn nhớ đến người nọ ở Ngọc Hương Lâu.
Bùi Lệnh rất hiếm khi nằm mơ, dù có mơ, thì cũng thường là ác mộng.
Nhưng lần này, hắn lại mơ một giấc mộng xuân.
Bùi Lệnh lại quay về Ngọc Hương Lâu, mùi son phấn lượn lờ quanh người khiến hắn chán ghét.
Nhưng chân tay của hắn lại bủn rủn, không thể cử động, thần trí của hắn tỉnh táo, dương v*t dưới háng cũng vô cùng hưng phấn.
Lẽ ra mê độc hắn trúng đã được giải từ lâu, nhưng lại xảy ra tình huống tương tự ở Ngọc Hương Lâu.
Màn giường lay động, có người nhấc chân cưỡi lên người hắn, sau đó có hai miếng thịt mềm mại rơi xuống bụng dưới của hắn, khi người nọ di chuyển, hai viên thịt đó cũng nảy lên.
Thật sự có hơi khó chịu, hai khối thịt mềm mại đó không biết dán vào đâu, mà lại làm theo ý muốn của chủ nhân nó, lúc thì di chuyển tới lui, lúc thì lắc lư trái phải, lúc thì kẹp chặt lại, kẹp dương v*t của Bùi Lệnh vào chính giữa.
Bùi Lệnh lại nhớ đến Diệp Vô Tuyết.
Với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, tại sao cậu phải ăn nói khép nép lấy lòng hắn? Giống như một con báo nhỏ thu lại móng vuốt sắc nhọn, trông thì mềm mại vô hại, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể duỗi móng vuốt ra cào cấu ngươi.
Người ngồi trên mình Bùi Lệnh phóng đãng suồng sã dùng ngón tay tùy ý vuốt ve lồng ngực hắn, hai chân kẹp lại thật mạnh, vật dưới háng Bùi Lệnh lập tức cứng đến mức chảy nước, quy đầu cọ xát vào phần thịt mềm mại mỏng manh ở bắp đùi của người nọ.
Người nọ phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào: “Ưm…”
Âm thanh này…
Bùi Lệnh bất chợt đưa tay ra nắm lấy cánh tay của người nọ, kéo mạnh vào lòng.
Người bị hắn bắt được có đồng tử nhạt màu phát sáng, dung nhan diễm lệ, nhưng lại mang chút vẻ đẹp u buồn, tựa như một diễm quỷ lang thang trên cõi trần, chuyên môn tới đây để hấp thu dương hồn của đàn ông.
Người nọ là Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh gần như muốn bóp nát xương của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết bị hắn bắt được không giả vờ yếu đuối nữa, cậu hung dữ nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Lệnh, cũng đồng dạng tỏ ra căm ghét hắn.
Diệp Vô Tuyết nên như vậy mới đúng.
Trước mắt cậu là một mảnh tối tăm, có khi tỉnh dậy cũng không thấy chút ánh sáng nào, chẳng phân biệt được ngày đêm, chẳng biết mùa đông hay mùa hạ.
Diệp Vô Tuyết nằm trên giường lắng nghe động tĩnh ngoài hành lang, nếu như có tiếng chim hót líu lo, tiếng bước chân hỗn loạn, cuộc sống hối hả thì chắc là ban ngày.
Nếu bên ngoài lặng yên không một tiếng động, chỉ có vài lời thì thầm to nhỏ thì có nghĩa là họ đang làm những việc bất chính không thể cho người ta biết vào lúc nửa đêm khi không có ai xung quanh.
Diệp Vô Tuyết nhắm mắt lại, đêm khuya lẽ ra mọi người nên say giấc, nhưng cậu lại chợt tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng gỗ cọt kẹt di chuyển.
Nhưng cậu vẫn nhắm mắt, giả vờ như đang ngủ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, cho đến khi dừng lại bên giường cậu.
Vị khách này không biết đã tới thăm bao nhiêu lần, mỗi lần đẩy cửa đi vào, Diệp Vô Tuyết đều đúng giờ thức giấc, nhưng dường như đối phương không hề hay biết.
Người nọ ngồi xuống bên cạnh cậu, duỗi ngón tay ra, bóp lấy cần cổ Diệp Vô Tuyết.
Ngón tay của đối phương không mấy mịn màng, hơi có chút chai sạn, là bàn tay thường xuyên cầm kiếm.
Mà chắc chắn người nọ không phải đang vuốt ve Diệp Vô Tuyết, khoảnh khắc hắn ta ra tay đã mang theo sát ý.
Diệp Vô Tuyết chỉ xem như mình đang ngủ, hô hấp không rối loạn, ngón tay đang bóp cổ cậu từ từ siết chặt lại.
Lông mi Diệp Vô Tuyết run rẩy, môi hơi hé mở, cố gắng giành giật một tia sinh mệnh trong tay đối phương.
Khi đối phương càng dùng sức hơn, hơi thở của Diệp Vô Tuyết càng trở nên dồn dập, trên khuôn mặt tái nhợt của cậu hiện lên sắc đỏ quỷ dị.
Nhưng đối phương không thật sự muốn giết cậu, thế là hắn ta thả lỏng ngón tay, để lại cho Diệp Vô Tuyết một con đường sống.
Diệp Vô Tuyết có mấy lần không thể giả vờ nữa, nhưng khi cậu gần như sắp hét lên thì đối phương lại thả ra.
Lần này, cậu quyết định không giả vờ ngủ nữa, mà mở mắt ra nhìn vị khách luôn ghé thăm vào đêm khuya này.
Nhưng tầm nhìn của cậu rất mơ hồ, chỉ nhìn thấy một bóng người, khi cậu đưa tay bắt lấy, ngay cả một mảnh tay áo cũng không bắt được.
Diệp Vô Tuyết ngã xuống đất.
Lần nữa mở mắt ra, nhưng lại bị ánh nắng chói chang làm lóa mắt, cậu nheo mắt một lúc để thích ứng, mới dần tỉnh táo lại.
Đột nhiên trên hành lang vang lên tiếng bước chân, Diệp Vô Tình đẩy cửa đi vào.
Y vừa từ Bắc Mang Sơn trở về, trên quần áo dính rất nhiều bụi bẩn, người cũng gầy đi vài cân, nhưng trông vẫn vô tư hòa ái như trước.
Nhưng khi y phát hiện Diệp Vô Tuyết còn chưa ngủ dậy, Diệp Vô Tình lại không khỏi nổi giận.
“Lúc nào rồi mà đệ vẫn còn ngủ vậy?” Diệp Vô Tình đi tới trước mặt cậu, mạnh bạo sờ sờ trán Diệp Vô Tuyết, “Hiện tại bệnh tình đã khá hơn, nhớ phải bổ túc lại kiếm pháp mấy ngày trước bỏ lỡ giữa chừng đó.”
Trước kia Diệp Vô Tình bảo cậu luyện kiếm, Diệp Vô Tuyết sẽ viện đủ mọi lý do để trốn tránh, nhưng bây giờ có thể nghe thấy Diệp Vô Tình cằn nhằn bên tai mình, cậu lại thấy vui mừng hơn.
Vậy nên Diệp Vô Tuyết đồng ý rất nhanh: “Được rồi, đệ sẽ đi luyện kiếm ngay bây giờ.”
Ít nhất trước khi thảm họa Mặc Tiên xảy ra, cậu phải mạnh mẽ hơn.
Dạo này Diệp Vô Tình cũng nhận thấy Diệp Vô Tuyết đã khác xưa rất nhiều, trước đây cậu giống như một con báo nhỏ khó thuần hóa, khiến y tức giận đến ngứa răng, nhưng lại không nỡ xuống tay dạy dỗ cậu.
Bây giờ cậu lại ngoan ngoãn như mèo con, muốn cậu làm gì thì cậu sẽ làm theo, điều này lại khiến Diệp Vô Tình cảm thấy hơi kỳ lạ.
Diệp Vô Tình nói: “Hôm nay thôi đi, ca đã dẫn về một đứa nhỏ từ Linh Thông Miếu, cũng trạc tuổi đệ, đệ đi tìm vài bộ quần áo cho cậu ấy thay đi.”
Diệp Vô Tuyết nghe thấy liền sửng sốt, đương nhiên cậu biết đứa nhỏ mà Diệp Vô Tình nói đến là ai, ngoài Bùi Lệnh ra thì còn có thể là ai được nữa.
Không ngờ kiếp này vẫn giống như kiếp trước, Diệp Vô Tình gặp Bùi Lệnh ở Linh Thông Miếu và mang hắn về đây.
Diệp Vô Tuyết nhìn bộ quần áo mới chưa mặc ở trong tay, là màu tím mà cậu thích nhất, bởi vì kích thước có hơi rộng nên cậu để đến năm sau cao hơn sẽ mặc nó.
Cậu đã biết trước Bùi Lệnh sẽ không mặc quần áo của mình, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu vẫn moi nó ra.
Kiếp trước dù gì Bùi Lệnh cũng có ân với cậu, hiển nhiên Diệp Vô Tuyết sẽ không đối xử lạnh nhạt với Bùi Lệnh giống khi trước.
Hơn nữa so với kiếp trước, cậu chiếm được tiên cơ, biết trước Bùi Lệnh là huyết mạch của Lang Gia Bùi thị, sau này sẽ trở thành nhân vật xuất sắc trong Yên Vân Phong, khi tai họa Mặc Tiên ập đến, một mình hắn đã bảo vệ Lang Gia.
Khi đó, Bùi Lệnh niệm tình của Diệp Vô Tình mới ra tay giúp đỡ Diệp Vô Tuyết.
Nếu như Diệp Vô Tuyết cậu đối xử tốt với Bùi Lệnh sớm hơn, có lẽ sau này cũng không đến nỗi như chó nhà có tang.
Vì vậy, khi đối mặt với Bùi Lệnh một lần nữa, Diệp Vô Tuyết đã lên sẵn kế hoạch.
Dù Bùi Lệnh có lạnh lùng với cậu đến đâu, thì cậu cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, không những vậy, cậu còn lấy đức báo oán, càng ân cần niềm nở với Bùi Lệnh hơn.
Đến khi Bùi Lệnh trở về Lang Gia, có lẽ cũng sẽ có vài phần biết ơn với sự chăm sóc của cậu và Diệp Vô Tình, khi Việt Trung gặp phải thảm họa Mặc Tiên cũng sẽ đến giải cứu bọn họ.
Bùi Lệnh vẫn như kiếp trước, lạnh lùng xa cách nhìn cậu, nhưng kiếp này trong ánh mắt của hắn đã không còn vẻ chán ghét.
Diệp Vô Tuyết sờ sờ mặt mình, cậu đã che giấu dung mạo của mình ở Ngọc Hương Lâu, không cho Bùi Lệnh nhìn thấy gương mặt thật của mình, cho nên đối với Bùi Lệnh mà nói thì đây lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Diệp Vô Tuyết sống lại một đời, cậu vẫn có chút bản lĩnh để lấy lòng người khác.
Kiếp trước, Bùi Lệnh thân thiết với Diệp Vô Tình vì Diệp Vô Tình tốt bụng thân thiện, luôn nở nụ cười trên môi.
Diệp Vô Tuyết cũng học theo Diệp Vô Tình, có điều nụ cười của cậu vẫn có phần giả tạo.
“Ta mang vài món điểm tâm cho huynh nè, còn có quần áo để thay nữa.”
Bùi Lệnh nhìn khuôn mặt cười toe toét của Diệp Vô Tuyết, đáy mắt hắn hiện lên chút ghét bỏ.
Diệp Vô Tuyết lấy làm ngạc nhiên trong lòng, cậu có làm gì đâu, tại sao Bùi Lệnh vẫn ghét cậu như vậy.
Ngoại hình của cậu xuất chúng thế này, không đến mức người gặp người thích, nhưng chí ít lần đầu gặp gỡ cũng sẽ sinh ra vài phần hảo cảm mới đúng.
Bùi Lệnh dời ánh mắt khỏi mặt Diệp Vô Tuyết, nói một câu đa tạ.
Diệp Vô Tuyết đã quen với sự lạnh nhạt của Bùi Lệnh.
Huống hồ cậu tiếp cận Bùi Lệnh là vì có ý đồ khác, nên đương nhiên phải chủ động một chút.
Cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh Bùi Lệnh, gần đến mức cậu có thể nhìn thấy một chút sắc hồng sau tai Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết nhớ lại đêm hôm đó ở Ngọc Hương Lâu, vành tai của Bùi Lệnh cũng hồng thấu như cánh hoa đào, cậu đột nhiên có chút đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Lệnh chưa kịp thu hồi lại đã phải đón lấy ánh nhìn nặng nề của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh giọng điệu bất thiện: “Ngươi cứ nhìn ta làm gì?”
Diệp Vô Tuyết chột dạ, suýt thì tưởng Bùi Lệnh đã nhận ra người ở Ngọc Hương Lâu chính là cậu.
Diệp Vô Tuyết rụt người về sau, ra vẻ oan ức nói: “Ta chỉ muốn xem thử trên người huynh còn vết thương nào khác không…”
Bùi Lệnh hơi giật mình, dường như cũng nhận ra thái độ của mình quá gay gắt, vậy mà lại hiểu sai ý tốt của Diệp Vô Tuyết.
Hắn không được tự nhiên quay đầu đi, nói: “Ta không bị thương.”
Diệp Vô Tuyết nhìn xuống cánh tay của Bùi Lệnh, kiếp này có cậu giải độc cho hắn, nên tất nhiên Bùi Lệnh sẽ không cắt cánh tay của mình.
Có lẽ cảm thấy bầu không khí quá ngượng ngùng nên Bùi Lệnh chủ động hỏi: “Người đã đưa ta về đây đi đâu rồi?”
Cũng giống như kiếp trước, người Bùi Lệnh quan tâm nhất vẫn là Diệp Vô Tình, nhưng cố tình Diệp Vô Tình cũng là chiếc vảy ngược không thể nhượng bộ của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết suy nghĩ một lúc, cậu ý thức được cách duy nhất để ngăn Bùi Lệnh tranh giành ca ca với mình chính là không cho Bùi Lệnh và Diệp Vô Tình ở gần nhau.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ý huynh là ca ca của ta sao? Ca ca bảo ta chăm sóc cho huynh trước, ca đi thay quần áo rồi sẽ quay lại. Hay là để ta đưa huynh đi tắm rửa trước, thay quần áo sạch sẽ rồi đến gặp ca ca sau.”
Bùi Lệnh nghe thấy Diệp Vô Tuyết gọi ca ca, hình như lông mày hắn hơi nhíu lại.
Có lẽ những người khác sẽ không thể nhận ra, nhưng Diệp Vô Tuyết đã lớn lên cùng Bùi Lệnh, cậu lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trước kia Bùi Lệnh rất ghen tị với cậu vì cậu có thể ôm Diệp Vô Tình và gọi ca ca một cách thân thiết, còn hắn chỉ có thể đứng một bên gọi Diệp đại ca.
Vì vậy, Diệp Vô Tuyết đôi khi sẽ cố tình gọi ca ca Diệp Vô Tình trước mặt Bùi Lệnh, lúc đó Bùi Lệnh sẽ bày ra vẻ mặt ẩn nhẫn tức giận nhưng không thể phát tác.
Rất thú vị.
Diệp Vô Tuyết cho tới bây giờ vẫn rất thích thú khi thấy Bùi Lệnh bày ra vẻ mặt đó, cho dù sống lại một đời cậu vẫn rất thích.
Đời này cậu không bỏ mặc Bùi Lệnh ở ngoài sân tắm bằng nước giếng nữa, mà cậu đổ đầy một thùng nước nóng, nhân lúc Bùi Lệnh cởi y phục, cậu liền đem giấu đống quần áo bẩn đó, hắn chỉ có thể mặc quần áo của cậu đưa cho.
Diệp Vô Tuyết trộm vui vẻ trong lòng.
Kiếp trước Bùi Lệnh không chịu mặc quần áo của cậu, bây giờ lại phải ngoan ngoãn mặc chúng.
Sau khi tắm xong, cả người Bùi Lệnh tỏa ra hơi nóng, có thêm bộ quần áo màu tím phụ trợ trông càng cao quý hơn.
Diệp Vô Tuyết đang ngồi trong sân chờ, khi thấy Bùi Lệnh đi ra, hai mắt cậu liền sáng lên, cậu như thể được nhìn thấy Bùi Lệnh đã trở thành gia chủ của Bùi gia ở kiếp trước.
Vào đêm mưa khi Bùi Lệnh thu lưu Diệp Vô Tuyết, hình như hắn cũng mặc y phục màu tím.
Diệp Vô Tuyết lại nhìn hắn đến xuất thần, sắc mặt Bùi Lệnh lại lạnh đi một chút, tựa như nghĩ đến chuyện gì đó không vui, hắn cực kỳ chán ghét loại người ham mê vẻ ngoài của hắn như Diệp Vô Tuyết, hận không thể móc mắt Diệp Vô Tuyết ra ngoài.
Hãy nhìn đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của Diệp Vô Tuyết đi, nó tròn xoe và lấp lánh dưới ánh nắng, khe khẽ lay động, trong đôi con ngươi xuất hiện bóng dáng của Bùi Lệnh, khóe miệng Diệp Vô Tuyết còn hơi nhếch lên một cách hàm súc.
Bùi Lệnh lại kìm chế ham muốn móc mắt Diệp Vô Tuyết.
Từ nhỏ Diệp Vô Tình và Diệp Vô Tuyết đã sống nương tựa lẫn nhau, họ tình cờ có được một quyển công pháp tu tiên, trở thành hai tán tu ở thế tục.
Thỉnh thoảng sẽ giúp người ta trừ yêu diệt ma, lại có chút tài sản gia tộc phòng thân bèn định cư ở Việt Trung để hỏi thăm tung tích của Thăng Tiên Lệnh.
Tiểu viện họ mua không quá lớn, chỉ có hai phòng nên Bùi Lệnh phải ở cùng phòng với Diệp Vô Tuyết.
Mới đầu Diệp Vô Tình còn lo lắng Diệp Vô Tuyết sẽ bắt nạt Bùi Lệnh, nhưng thấy Diệp Vô Tuyết thân thiện với Bùi Lệnh như vậy, y cũng an lòng mà xoa xao đầu Diệp Vô Tuyết nói: “Vô Tuyết đã hiểu chuyện rồi.”
Diệp Vô Tuyết làm nũng với Diệp Vô Tình trước mặt Bùi Lệnh: “Là do ca ca dạy giỏi đó.” Giọng nói õng ẹo ngay cả cậu còn nghe không nổi.
Bùi Lệnh đang ngồi trên giường thu xếp chăn bông bỗng khựng lại giây lát, sau đó hắn cực kỳ cẩn thận, cực kỳ dè dặt mà lộ ra chút hâm mộ trên mặt.
Diệp Vô Tuyết càng thêm đắc ý.
Bùi Lệnh ghen tị với cậu, ghen tị Diệp Vô Tình là ca ca của cậu, ghen tị cậu bất cứ lúc nào cũng có thể nói cười và làm nũng với Diệp Vô Tình, còn hắn chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
Sau khi Diệp Vô Tuyết tâm tình hứng khởi tiễn Diệp Vô Tình đi, cậu lại bắt đầu giả vờ niềm nở trước mặt Bùi Lệnh: “Có cần ta giúp huynh không?”
Bùi Lệnh dừng tay lại, vậy mà lại thực sự đồng ý: “Được thôi.”
Diệp Vô Tuyết chỉ là khách khí, nhưng Bùi Lệnh đã lên tiếng, Diệp Vô Tuyết đành phải cởi giày leo lên giường Bùi Lệnh, quỳ gối trên giường Bùi Lệnh trải khăn trải giường cho hắn.
Diệp Vô Tuyết cúi thấp người, đưa tay vuốt phẳng những vết nhăn nơi xa, đột nhiên nghe thấy Bùi Lệnh ở phía sau nói: “Không cần trải nữa, ngươi đi xuống đi.”
Diệp Vô Tuyết quay đầu lại nhìn hắn, nghi hoặc nói: “Sắp trải xong rồi, huynh đợi một chút đi.”
Ánh nến chiếu vào sườn mặt Bùi Lệnh, khiến má hắn đỏ hây hây.
Diệp Vô Tuyết nheo mắt lại, cứ cảm thấy mình nhìn lầm rồi.
Bùi Lệnh kiên trì nói: “Ngươi xuống đi.”
Diệp Vô Tuyết lật người xuống giường, đi chân trần xuống đất.
Bùi Lệnh muốn nói lại thôi, Diệp Vô Tuyết đã chạy về giường.
Bùi Lệnh cúi đầu nhìn hai chiếc giày bên giường mình, hắn không nói gì, nhấc chăn lên rồi nằm xuống.
Bùi Lệnh nhắm mắt lại, vừa rồi Diệp Vô Tuyết quỳ trên giường hắn, khi cậu khom lưng xuống, quần áo từ thắt lưng buông xuống, hai bờ mông tròn trĩnh cứ vậy mà hiện lên trong đầu hắn.
Diệp Vô Tuyết vẫn không hề hay biết gì, nở nụ cười ân cần lại giả tạo, trong đôi mắt sáng nhạt màu tràn đầy khinh thường và giễu cợt.
Làm hắn nhớ đến người nọ ở Ngọc Hương Lâu.
Bùi Lệnh rất hiếm khi nằm mơ, dù có mơ, thì cũng thường là ác mộng.
Nhưng lần này, hắn lại mơ một giấc mộng xuân.
Bùi Lệnh lại quay về Ngọc Hương Lâu, mùi son phấn lượn lờ quanh người khiến hắn chán ghét.
Nhưng chân tay của hắn lại bủn rủn, không thể cử động, thần trí của hắn tỉnh táo, dương v*t dưới háng cũng vô cùng hưng phấn.
Lẽ ra mê độc hắn trúng đã được giải từ lâu, nhưng lại xảy ra tình huống tương tự ở Ngọc Hương Lâu.
Màn giường lay động, có người nhấc chân cưỡi lên người hắn, sau đó có hai miếng thịt mềm mại rơi xuống bụng dưới của hắn, khi người nọ di chuyển, hai viên thịt đó cũng nảy lên.
Thật sự có hơi khó chịu, hai khối thịt mềm mại đó không biết dán vào đâu, mà lại làm theo ý muốn của chủ nhân nó, lúc thì di chuyển tới lui, lúc thì lắc lư trái phải, lúc thì kẹp chặt lại, kẹp dương v*t của Bùi Lệnh vào chính giữa.
Bùi Lệnh lại nhớ đến Diệp Vô Tuyết.
Với khuôn mặt xinh đẹp như vậy, tại sao cậu phải ăn nói khép nép lấy lòng hắn? Giống như một con báo nhỏ thu lại móng vuốt sắc nhọn, trông thì mềm mại vô hại, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể duỗi móng vuốt ra cào cấu ngươi.
Người ngồi trên mình Bùi Lệnh phóng đãng suồng sã dùng ngón tay tùy ý vuốt ve lồng ngực hắn, hai chân kẹp lại thật mạnh, vật dưới háng Bùi Lệnh lập tức cứng đến mức chảy nước, quy đầu cọ xát vào phần thịt mềm mại mỏng manh ở bắp đùi của người nọ.
Người nọ phát ra một tiếng rên rỉ ngọt ngào: “Ưm…”
Âm thanh này…
Bùi Lệnh bất chợt đưa tay ra nắm lấy cánh tay của người nọ, kéo mạnh vào lòng.
Người bị hắn bắt được có đồng tử nhạt màu phát sáng, dung nhan diễm lệ, nhưng lại mang chút vẻ đẹp u buồn, tựa như một diễm quỷ lang thang trên cõi trần, chuyên môn tới đây để hấp thu dương hồn của đàn ông.
Người nọ là Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh gần như muốn bóp nát xương của Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết bị hắn bắt được không giả vờ yếu đuối nữa, cậu hung dữ nhìn chằm chằm vào mắt Bùi Lệnh, cũng đồng dạng tỏ ra căm ghét hắn.
Diệp Vô Tuyết nên như vậy mới đúng.
Danh sách chương