Cũng chỉ tỉnh táo được chốc lát.

Diệp Vô Tuyết lại rơi vào ảo giác do dâm độc gây ra, cách một tầng vải bịt mắt, nhưng dường như cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng động tác người nọ tháo xuống mặt nạ.

Dưới chiếc mặt nạ là dáng vẻ của Bùi Lệnh khi chia tay cậu hai năm trước, trên mặt hắn vẫn còn dấu răng, đó là ký hiệu do Diệp Vô Tuyết để lại trên người hắn.

Dâm độc khiến yêu thú động dục, mà Diệp Vô Tuyết lúc này chẳng khác nào một con thú cái đang phát tình.

Cậu bị bịt kín hai mắt, thấp giọng lẩm bẩm tên của Bùi Lệnh, băng vải hơi rộng gần như che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cậu, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của cậu mở ra khép lại, một bên mặt Diệp Vô Tuyết áp xuống đất, mái tóc dài xõa tung, lấm lem không ít bùn đất, thỉnh thoảng nuốt nước miếng, bờ môi gần đầu lưỡi đặc biệt ẩm ướt.

Một ngón tay đặt lên môi cậu, Diệp Vô Tuyết thì thầm: “Bùi Lệnh, huynh, huynh giúp ta với…”

Có lẽ lúc này, dù ở trước mặt cậu có là ai chăng nữa, thì cậu cũng sẽ coi người đó là Bùi Lệnh.

Hoặc có thể cậu căn bản không quan tâm người đó là ai.

Ngón tay không chút dịu dàng chọc vào giữa môi Diệp Vô Tuyết, trên đầu ngón ngưng tự một luồng khí lạnh ẩm ướt.

Đúng lúc Diệp Vô Tuyết miệng khô lưỡi khô, chút xíu lạnh lẽo này lại như nắng hạn gặp mưa rào, đầu lưỡi Diệp Vô Tuyết quấn lấy ngón tay, răng nanh cắn vào đốt ngón, chậm rãi mút ngón tay của hắn.

Hiển nhiên người nọ không muốn để Diệp Vô Tuyết thoải mái như vậy, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy gốc lưỡi cậu, nắn vuốt đầu lưỡi Diệp Vô Tuyết một cách bỡn cợt.

Diệp Vô Tuyết há to miệng, mặc kệ nước bọt tràn ra, gương mặt xinh đẹp gần như chẳng ai bì nổi lại lộ ra vẻ quyến rũ si dại.

Những ngón tay dính đầy nước bọt niết cằm Diệp Vô Tuyết, môi Diệp Vô Tuyết vẫn hé, đầu lưỡi chậm rãi lướt qua cánh môi, tựa như vẫn đang thưởng thức mùi vị vừa bị ngón tay chà đạp.

Ngay sau đó môi của Diệp Vô Tuyết lập tức bị cắn mạnh, đôi môi bóng loáng như cánh hoa ướt át kiều diễm, màu sắc sau khi bị cắn còn đỏ hơn cả son.

Diệp Vô Tuyết cứ tưởng người này là Bùi Lệnh, cậu chỉ cùng Bùi Lệnh hôn như thế này, và Bùi Lệnh cũng thích cắn cậu như vậy.

Diệp Vô Tuyết ôm lấy vai Bùi Lệnh, nhẹ nhàng cắn lại đầu lưỡi của Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh chiếm đoạt môi lưỡi của cậu, không chừa cho cậu một chỗ trống, gương mặt Diệp Vô Tuyết nóng bừng, hơi thở ngày càng dồn dập khiến cậu thấy hơi hoảng sợ.

Cậu muốn đẩy Bùi Lệnh ra, nhưng Bùi Lệnh lại bóp chặt eo cậu, dùng môi đuổi theo lấp kín, sợ cậu thoát khỏi miệng hắn.

Yêu thú trong cơn động dục cũng thích cắn bạn tình như thế này, thậm chí còn cắn vào cổ đối phương để ngăn đối phương bỏ chạy vì quá đau đớn.

Diệp Vô Tuyết cảm thấy mình giống như một con thú cái bị Bùi Lệnh cắn vào chỗ yếu hại, bàn tay Bùi Lệnh thò vào trong áo cậu, Diệp Vô Tuyết co quắp người muốn ngăn lại động tác của Bùi Lệnh, nhưng lớp áo mỏng manh trước ngực vẫn bị Bùi Lệnh kéo ra.

Cậu không phải vì Bùi Lệnh nói muốn nhìn thấy cậu mặc áo yếm nên mới mặc nó, mà là vì ở dãy núi Lang Gia có rất ít người sinh sống, Diệp Vô Tuyết không cần phải buộc ngực mỗi ngày, huống hồ mặc yếm quả thực thoải mái hơn nhiều, tuyệt đối không phải là vì Bùi Lệnh đã nói như vậy.

Trước đó Diệp Vô Tuyết không bị phát hiện là vì cậu đã dùng một ít thủ đoạn để che giấu người khác, nhưng một khi cởi quần áo, tự tay chạm vào hai bầu ngực mềm mại như thỏ trắng đó, dù cậu có cố gắng đến đâu cũng không thể giấu diếm chúng.

Áo yếm màu tím nhạt không có hoa văn gì, vải vóc bó sát hai bầu ngực đầy đặn, núm vú nhô lên hình dạng rõ ràng.

Sợi dây lưng mỏng manh quấn quanh eo Diệp Vô Tuyết buộc lại ở phía sau, siết vào làn da trắng nõn một đường mờ nhạt.

Lúc trước một tay của Bùi Lệnh gần như không thể nắm hết bầu ngực, nhưng bây giờ Bùi Lệnh đã cao lớn hơn hai năm trước rất nhiều, lòng bàn tay cũng to hơn trước, gần như có thể nắm trọn bầu ngực mềm mại trong tay.

Chất liệu vải của áo yếm rất trơn, hai bầu vú giống như những con thỏ không vâng lời, mềm mại và trơn trượt trong tay Bùi Lệnh.

Bùi Lệnh nhéo nhéo núm vú của Diệp Vô Tuyết, cơn đau nhói đã lâu rồi không trải qua lập tức khiến Diệp Vô Tuyết rên thành tiếng.

Vài tháng sau khi Bùi Lệnh rời đi, ngực Diệp Vô Tuyết vẫn còn chảy sữa, phải mất hơn nửa năm thì sữa mới ngừng chảy.

Một tay Bùi Lệnh bóp lấy núm vú của cậu xoa nắn khiêu khích nó, tay còn lại mò vào giữa hai chân cậu.

Giữa hai chân Diệp Vô Tuyết đã ướt đẫm, chiếc quần bó sát cũng đã thấm ướt từ lâu.

Hai năm trước, thân thể của cậu quả thực rất mềm mại nhạy cảm, giữa chừng lại bị gián đoạn quá lâu, cậu cũng rất ít khi an ủi cơ thể, dường như cậu đã sớm quên đi cảm giác bị Bùi Lệnh chịch cho trước sau đều chảy nước nhễ nhại.

Bùi Lệnh ấn ngón tay vào giữa chân cậu, miệng *** chật hẹp giống như lần đầu bị người ta chạm vào, nhưng cố tình bên trong lại chảy ra rất nhiều d*m thủy.

Làm gì có trinh nữ nào mới bị người ta hôn môi sờ vú đã chảy nước lênh láng như vậy? Bùi Lệnh đè đầu gối Diệp Vô Tuyết xuống, hắn banh rộng hai chân cậu ra hết mức.

Diệp Vô Tuyết bị bịt mắt, cậu không nhìn thấy Bùi Lệnh, nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt của Bùi Lệnh đang nhìn chằm chằm vào đóa hoa giữa hai chân cậu.

Rõ ràng Bùi Lệnh vẫn chưa có động thái gì, nhưng lỗ *** của cậu đã giống như bị hắn ** hết lần này đến lần khác.

Dưới ánh nhìn của Bùi Lệnh, âm đ*o của Diệp Vô Tuyết co thắt lại, một dòng d*m thủy khác lại trào ra.

Thân thể Diệp Vô Tuyết run rẩy, cậu không nên nhạy cảm như vậy.

Điều kỳ lạ hơn nữa là, từ đầu đến cuối Bùi Lệnh không nói lời nào.

Diệp Vô Tuyết lẽ ra đã bị dâm độc khống chế hoàn toàn đột nhiên sực nhớ ra, giờ này khắc này cậu đang ở trong dãy núi Lang Gia, người bị trúng dâm độc cùng cậu không phải Bùi Lệnh, mà là người đàn ông đeo mặt nạ.

Nghĩ tới đây, Diệp Vô Tuyết lập tức đưa tay lên tóm lấy miếng vải quấn quanh mắt, nhưng hiển nhiên đối phương không muốn cậu nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, ngược lại còn dùng sức bóp lấy cổ tay cậu.

“Ngươi thả ta ra, tránh ra, đừng có chạm vào ta!”

Diệp Vô Tuyết ra sức giãy dụa, nhưng dâm độc đã phát tác, tứ chi của cậu trở nên mềm nhũn.

Tu vi của đối phương cao hơn cậu một cảnh giới, mặc dù hắn cũng bị trúng độc nhưng chắc chắn không bị ảnh hưởng nhiều như cậu.

Dựa vào sức lực nắm chặt cổ tay của đối phương, Diệp Vô Tuyết còn nghi ngờ dâm độc này không có tác dụng gì với hắn.

Người đeo mặt nạ không thể nói chuyện, hắn không để ý đến sự vùng vẫy của Diệp Vô Tuyết, hai ngón tay hắn niết lấy môi âm hộ bắt đầu chà xát, đối xử với cậu như một con cá nằm trên thớt.

Diệp Vô Tuyết đã hoàn toàn tỉnh táo không chịu để đối phương lại gần, cậu mở to mắt, cố gắng nhìn rõ đối phương là ai qua tấm vải trước mắt: “Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ… không được, không được chạm vào ta…”

Điều mà Diệp Vô Tuyết không biết chính là, cậu càng ngoan cố giãy giụa, càng tỏ ra không chịu khuất phục, thì càng khiến người ta muốn đè sống lưng của cậu xuống, khiến cậu lộ ra càng nhiều biểu tình không cam lòng.

Huống chi lỗ *** của cậu lại mỏng manh như vậy, ngón tay ấn một cái đã chui tọt vào trong.

Lỗ *** của Diệp Vô Tuyết đã hai năm không được quan hệ, lối vào cực kỳ chật hẹp, cưỡng chế mở ra càng đau đớn hơn.

Diệp Vô Tuyết cắn chặt môi, căm ghét trừng mắt nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ.

Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn tỏ ra lạnh lùng băng giá, Diệp Vô Tuyết cứ tưởng hắn lãnh tình lãnh tính, không có ham muốn với chuyện tình ái nên đã buông lỏng cảnh giác với hắn, thậm chí còn cho rằng người đàn ông đeo mặt nạ rất đáng để kết bạn.

Hai ngón tay thọc vào trong âm đ*o không quá sâu, nhưng người đeo mặt nạ dường như biết rõ mọi ngóc ngách trong cơ thể cậu, đầu ngón tay hắn ra vào cọ xát trong âm đ*o, uốn cong các khớp xương, cố ý chọc vào phần thịt n*ng trong âm đ*o.

Dù chỉ cho vào hai ngón tay nhưng nó đã trêu chọc cơ thể Diệp Vô Tuyết đến cực hạn.

“Vô sỉ… khốn nạn… Hức, ta không, ta không…”

Diệp Vô Tuyết kẹp chặt hai chân, cậu cố gắng áp chế bản năng dục vọng, cậu vặn vẹo thân thể muốn tránh né sự khống chế của đối phương, đầu nhũ trên ngực lắc lư qua lại, trông không giống vùng vẫy mà giống như đang cám dỗ hơn.

Bất luận là cậu phản kháng hay phục tùng, thì cũng chỉ khơi dậy ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của đối phương.

đầu v* Diệp Vô Tuyết ngứa ngáy, cơn ngứa nhè nhẹ nhưng lại khiến cậu không thể bỏ qua.

Là vì người đàn ông đeo mặt nạ đang liếm núm vú của cậu, hắn cách một lớp áo yếm mút cả núm vú vào trong miệng.

Hai tay Diệp Vô Tuyết đẩy thắt lưng của hắn, nhưng vẫn không dùng được chút sức lực nào, cuối cùng lại mềm oặt rơi xuống bên hông.

Chiếc áo yếm này rõ ràng là cậu muốn mặc cho Bùi Lệnh xem, sao có thể bị người khác nhìn thấy trước được?

Lớp vải che ngực cuối cùng cũng bị gỡ xuống, thân thể trần truồng của Diệp Vô Tuyết hoàn toàn chìm trong bùn đất, bộ ngực trắng nõn mềm mại phủ đầy vết răng cắn, núm vú sưng tấy như sắp chảy máu.

Diệp Vô Tuyết ngửa mặt nằm trong bụi hoa, đột nhiên cười lớn.

Hai mắt cậu bị vải bịt kín, lẽ ra không thể nhìn thấy gì, người khác cũng không thể nhìn thấy mắt cậu.

Nhưng người ta vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt khinh thường miệt thị trên khuôn mặt cậu.

“Thì ra ngươi thật sự không thể cứng được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện