Hàn khí trên đầu ngón tay người đeo mặt nạ càng lúc càng lạnh lẽo, dưới làn da của Diệp Vô Tuyết là ham muốn rực cháy do dâm độc kích thích.
Tuy nhiên, lớp sương lạnh trên da sau khi bị người đeo mặt nạ chạm vào lại giống như một ngọn lửa được bao bọc trong băng tuyết, lặng lẽ thiêu đốt lý trí của Diệp Vô Tuyết, tựa như muốn đốt sạch mọi thứ.
Người đàn ông đeo mặt nạ ấn đầu gối vào chân Diệp Vô Tuyết, hắn bị người ta nói toạc ra căn bệnh hiểm nghèo lại không hề tức giận xấu hổ, hắn đút cả bốn ngón tay vào trong âm đ*o của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường, lỗ *** của cậu bị kéo căng đến cực hạn, nửa bàn tay gần như bị nuốt chửng vào trong, phần thịt mềm rơi vào tay giặc thấm đẫm d*m thủy, dưới sức ép lại càng trở nên mềm mại.
Những ngón tay mang theo khí lạnh bị lớp thịt mềm nóng bỏng cắn nuốt, mỗi cú đâm vào giống như một khúc nhũ băng mạnh mẽ chọc vào lớp vỏ bên ngoài.
Vỏ bị cạy ra, dịch âm đ*o nóng ướt nhớp nháp tuôn ra, xương mu của Diệp Vô Tuyết đau nhức, hai chân bị cưỡng ép banh ra có chút tê dại.
Cậu bắt đầu cao trào không kiểm soát, dần dần lấy lại sự nhạy cảm trước đây, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể khiến cơ thể cậu run rẩy.
“Ngươi thả ta ra…”
Mông của Diệp Vô Tuyết nhấc lên, thắt lưng không dùng được sức, đối với người đeo mặt nạ có tu vi vượt xa cậu, bất kỳ yêu cầu nào của cậu cũng bị coi thường.
Diệp Vô Tuyết ghét cảm giác bị người khác khống chế.
Cậu giống như con hươu gặp trên đường, trở thành công cụ chứa đựng dục vọng.
Đó chính là thủ đoạn mà xà yêu dùng để gây giống, dâm độc có thể khiến người ta phục tùng dục vọng, giống như cậu bây giờ, vặn vẹo cơ thể dưới ngón tay của người nọ, biết là do tác dụng của dâm độc, nhưng cậu vẫn không nhịn được phỉ nhổ bản thân.
Cho đến khi những ngón tay đút trong lỗ *** từ từ rút ra, cơ thể Diệp Vô Tuyết đã dính đầy d*m thủy, như thể cả người đang ngâm trong dòng nước vậy.
Diệp Vô Tuyết thở phào một hơi, cho rằng người đàn ông đeo mặt nạ cuối cùng cũng buông tha mình.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, hai mép *** giữa hai chân đã bị môi người đàn ông chiếm lấy.
Đầu lưỡi của hắn liếm láp hột le của cậu, chọc vào trong khe hở rồi chui tọt vào trong cái lỗ ẩm ướt.
Người đàn ông đeo mặt nạ bú nút d*m thủy chảy ra từ lỗ *** cậu, giống như Bùi Lệnh đã từng làm trước đây.
Diệp Vô Tuyết đột nhiên sinh ra một cỗ sức lực, cậu giơ tay túm lấy tóc đối phương, khoảnh khắc nắm phải sợi dây buộc tóc của đối phương, cậu lại thất thần.
Cậu nhớ đến sợi dây buộc tóc mình đã tặng cho Bùi Lệnh, thời gian đã qua lâu như vậy, có phải Bùi Lệnh đã vứt sợi dây buộc tóc của cậu rồi không? Người đeo mặt nạ bóp chặt cổ tay Diệp Vô Tuyết ngăn cản động tác tiếp theo của cậu, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng đâm rút trong lỗ, mềm mại uyển chuyển như đuôi rắn, lại mang theo chút khí lạnh nhàn nhạt.
Đuôi tóc cọ vào chân Diệp Vô Tuyết, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không thể tránh đi.
Diệp Vô Tuyết nằm ngửa trong bụi hoa, cành hoa héo rũ rơi lên ngực cậu, theo nhịp phập phồng lên xuống, những cánh hoa rơi khỏi người cậu.
Người đeo mặt nạ đã hút đủ mật ngọt trong người cậu, cơ thể Diệp Vô Tuyết cạn khô dần, dâm độc trong cơ thể cuối cùng cũng suy yếu.
Diệp Vô Tuyết liếm liếm đôi môi khô khốc, tấm vải trước mắt được người đeo mặt nạ lấy ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến cậu phải nheo mắt lại.
Lúc này người nọ đã đeo mặt nạ vào, quần áo của hắn gọn gàng chỉnh tề, tựa như người vừa làm những việc đó không phải là hắn.
Chỉ có ống tay áo phải của hắn bị xắn lên, lòng bàn tay dính đầy chất lỏng trong suốt, chiếc vòng tay tử đằng quanh cổ tay đặc biệt chướng mắt.
Diệp Vô Tuyết trợn tròn mắt nhìn hắn một lúc, đôi mắt tối om trên mặt nạ khiến hắn trông thật lạnh lùng.
Nếu vừa rồi Diệp Vô Tuyết không nhìn thấu một tia xấu hổ của người đeo mặt nạ, có lẽ cậu sẽ cho rằng người đàn ông này là một khúc băng lạnh lùng, giống như Bùi Lệnh kiếp trước vậy.
Sau khi Diệp Vô Tuyết lấy lại chút sức lực, cậu thò tay muốn tháo chiếc vòng tay trên cổ tay người đeo mặt nạ.
Người đeo mặt nạ nhanh gọn giấu tay phải đi, dùng một hàng chữ màu vàng chặn tầm mắt của Diệp Vô Tuyết: “Vừa rồi ta chỉ giúp ngươi giải độc. Không được cướp đồ của ta.”
Diệp Vô Tuyết mới không thèm tin lời nói nhảm của hắn, cậu tức giận nói: “Ta không tin! Nếu giải độc thì cần gì phải hôn… Tóm lại là ngươi có ý đồ xấu, mau trả lại đồ của ta cho ta!”
Cậu và Bùi Lệnh cũng mới chỉ hôn nhau một lần, đôi khi nhớ lại trái tim của cậu sẽ đập loạn xạ.
Kết quả, người đeo mặt nạ không chỉ hôn cậu, mà còn nhìn thấy cậu mặc áo yếm, lúc này Diệp Vô Tuyết chỉ muốn khoét mắt của người đeo mặt nạ ra.
Tiếc là cậu đánh không lại người ta, chỉ có thể thầm mắng người đeo mặt nạ hèn hạ, vô sỉ, dâm tặc, bỉ ổi.
Diệp Vô Tuyết nhặt lên quần áo, áo yếm đã bị người nọ cắn, cậu nhìn hai vết hằn ẩm ướt trên ngực áo, liền tức giận vò nát nó thành một cục rồi ném đi.
Cậu mặc quần áo vào, bụi hoa mà hai người đang trốn đã bị đè cho gãy tán loạn, mất đi khả năng uy hiếp những con rắn bên ngoài, một số con rắn độc nóng lòng muốn đột nhập vào trong bụi hoa, nhưng chúng đều bị người đàn ông đeo mặt nạ chém đứt.
Hình như trong lúc cậu ý loạn tình mê vì dâm độc, cậu không hề phát hiện ra người đeo mặt nạ vẫn phân tâm đối phó với rắn độc.
Ánh mắt Diệp Vô Tuyết không nhịn được rơi xuống đũng quần người đeo mặt nạ, người đàn ông này thật sự không thể cương cứng, hay là hắn không bị trúng dâm độc?
Dù là tình huống nào thì Diệp Vô Tuyết cũng không muốn đồng hành với hắn nữa.
Diệp Vô Tuyết lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã lấy được thứ ngươi muốn, vậy thì chúng ta tách ra ở đây đi. Thù lao gì đó ta không cần nữa, chỉ mong sau này đừng gặp lại.”
Nói xong cậu cảnh giác nhìn người đeo mặt nạ, sợ hắn làm ra hành động gì.
Người đeo mặt nạ lặng lẽ đứng trước mặt cậu, mặc dù đeo một chiếc mặt nạ đáng sợ nhưng dáng người hắn ngọc thụ lâm phong, trang phục cũng rất nhã nhặn.
Thấy người đeo mặt nạ không có ý định ra tay, Diệp Vô Tuyết tìm một lối ra ít rắn độc hơn rồi bỏ chạy.
Với sự hướng dẫn của tinh linh hoa, cậu dễ dàng rời khỏi ngọn núi, không bị đám yêu thú khác quấy rối nữa.
Diệp Vô Tuyết cảm thấy khó hiểu, hình như con xà yêu đã hóa hình kia rất muốn bắt lấy họ, nhưng tại sao nó lại không đuổi theo họ? Hay là bị người đeo mặt nạ chặn lại rồi?
Xà yêu đã hóa hình có tu vi cao thâm, cho dù người đeo mặt nạ có tu vi Kim Đan, cũng khó mà chống lại nó.
Huống chi, ngoại trừ xà yêu, trong núi còn có những yêu thú khác, nếu không có tinh linh hoa dẫn đường, người đeo mặt nạ có thể sẽ bị mắc kẹt trong núi.
Diệp Vô Tuyết dừng lại.
Dù thế nào đi nữa, người đàn ông đeo mặt nạ cũng đã thật sự giải dâm độc cho cậu.
Hơn nữa, hắn còn là người của Bùi gia.
Diệp Vô Tuyết nói với tinh linh hoa: “Ngươi đi chỉ đường cho hắn đi.”
Tinh linh hoa lắc lư quanh vành tai cậu vài lần, rất không tình nguyện.
Diệp Vô Tuyết nói: “Bên ngoài núi ta đã đi mấy lần rồi, cũng biết đường về.”
Tinh linh hoa chọc chọc ngón tay vào mặt cậu rồi nhảy xuống cái cây gần nhất.
Tinh linh hoa có thể sử dụng năng lượng của thực vật để chạy trốn, lỡ như bị phát hiện, nó có thể mượn năng lượng của thực vật để che giấu khí tức của mình.
Như vậy thì Diệp Vô Tuyết cũng yên tâm hơn.
Cậu lần theo ký ức bước ra khỏi ngọn núi, ở trên rìa dãy núi Lang Gia phóng mắt nhìn ra xa, ánh sáng kỳ lạ chớp nháy trong núi, thậm chí trong gió cũng thoang thoảng mùi máu tanh.
Nửa ngày sau, tinh linh hoa hoảng hồn chui vào trong tóc Diệp Vô Tuyết.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Vô Tuyết cảm thấy tinh linh hoa hoảng sợ như vậy, cậu dùng ngón tay gõ nhẹ vào tinh linh hoa, truyền cho nó một ít linh khí an thần.
Tinh linh hoa bị dọa sợ hãi, lắp ba lắp bắp kể cho Diệp Vô Tuyết biết, khi nó tìm đến hang rắn, nơi đó đã biến thành một biển máu, xà yêu đầu một nơi thân một nơi, yêu đan và mật rắn đều bị lấy mất.
Tinh linh hoa chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, tự nhiên bị dọa sợ, nó không dám đi tìm người đeo mặt nạ hung hãn đó nữa, vội vàng chạy về bên cạnh Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết đã từng thấy người đeo mặt nạ giết sói yêu, quả thật gọn gàng dứt khoát, nhưng không ngờ hắn giết xà yêu cũng dễ dàng như vậy.
Kiếm chiêu của người đeo mặt nạ đơn giản mà tàn nhẫn, ra tay đều là sát chiêu, điều này không giống với Tu Kiếm Đạo của Bùi gia, mà giống như Sát Kiếm Đạo hơn.
Sát Kiếm Đạo là kiếm đạo được một vị tướng chinh chiến sa trường lĩnh ngộ ra, dưới thanh kiếm của tướng quân là trăm dặm thi cốt, oan hồn quanh quẩn, hơi thở giết chóc nhập vào kiếm khí, trở thành Sát Kiếm Đạo.
Nếu đúng là Sát Kiếm Đạo, người cản giết người, Thần cản giết Thần, thì tu vi của người đeo mặt nạ còn cao hơn những gì hắn thể hiện.
Diệp Vô Tuyết đột nhiên cảm thấy mình lo lắng nửa ngày thật sự vô ích, những người dám mạo hiểm vào trong núi Lang Gia, cần gì cậu phải bận tâm chứ.
Trái lại là cậu, ba lần kết đan thất bại, thời gian hai năm sắp đến, khi gặp lại Bùi Lệnh, tu vi của Bùi Lệnh chắc chắn sẽ vượt qua cậu.
Sau khi người tuần tra núi tiếp theo đến, Diệp Vô Tuyết nóng lòng muốn rời khỏi dãy núi Lang Gia.
Diệp Vô Tình truyền tin cho cậu, y muốn đến Yên Vân Phong tham gia tỷ thí Tiên Môn, đến lúc đó gặp nhau ở Yên Vân Phong.
Diệp Vô Tuyết kiềm nén tâm tình, sở dĩ cậu vui vẻ như vậy là bởi vì Diệp Vô Tình, chứ không phải vì đi gặp Bùi Lệnh đâu.
Cậu ở trong dãy núi Lang Gia bị cách ly với thế giới nửa năm, cậu không hề hay biết những tin đồn ở bên ngoài.
Ví dụ như tỷ thí Tiên môn diễn ra mười năm một lần, năm nay đến lượt Yên Vân Phong tổ chức, bất luận là xuất thân từ thế gia, môn phái hay tán tu đều có thể tham gia, người thắng cuộc có thể tiến vào Linh Khu lấy bảo vật.
Có thể thấy, thế lực đứng sau cuộc tỷ thí Tiên Môn này vẫn là Linh Khu.
Kiếp trước Diệp Vô Tuyết chỉ nghe nói đến sự tồn tại của Linh Khu, cậu chưa bao giờ có tư cách bước vào Linh Khu, cậu không biết Linh Khu ở đâu và có những ai trong đó.
Những môn phái ở kiếp trước rất tôn sùng Linh Khu, xem Linh Khu như thủ lĩnh đứng đầu.
Kiếp này, Diệp Vô Tuyết cũng vì nghe thấy Linh Khu xuất thế nên cậu mới quyết định rời khỏi Việt Trung.
Tuy nhiên, tu vi của cậu hơi thấp, không thể tiến vào Linh Khu, tỷ thí Tiên Môn lúc này vừa hay là một cơ hội tốt.
Tuy nhiên, lớp sương lạnh trên da sau khi bị người đeo mặt nạ chạm vào lại giống như một ngọn lửa được bao bọc trong băng tuyết, lặng lẽ thiêu đốt lý trí của Diệp Vô Tuyết, tựa như muốn đốt sạch mọi thứ.
Người đàn ông đeo mặt nạ ấn đầu gối vào chân Diệp Vô Tuyết, hắn bị người ta nói toạc ra căn bệnh hiểm nghèo lại không hề tức giận xấu hổ, hắn đút cả bốn ngón tay vào trong âm đ*o của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết vẫn giữ nguyên vẻ mặt kiêu ngạo khinh thường, lỗ *** của cậu bị kéo căng đến cực hạn, nửa bàn tay gần như bị nuốt chửng vào trong, phần thịt mềm rơi vào tay giặc thấm đẫm d*m thủy, dưới sức ép lại càng trở nên mềm mại.
Những ngón tay mang theo khí lạnh bị lớp thịt mềm nóng bỏng cắn nuốt, mỗi cú đâm vào giống như một khúc nhũ băng mạnh mẽ chọc vào lớp vỏ bên ngoài.
Vỏ bị cạy ra, dịch âm đ*o nóng ướt nhớp nháp tuôn ra, xương mu của Diệp Vô Tuyết đau nhức, hai chân bị cưỡng ép banh ra có chút tê dại.
Cậu bắt đầu cao trào không kiểm soát, dần dần lấy lại sự nhạy cảm trước đây, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể khiến cơ thể cậu run rẩy.
“Ngươi thả ta ra…”
Mông của Diệp Vô Tuyết nhấc lên, thắt lưng không dùng được sức, đối với người đeo mặt nạ có tu vi vượt xa cậu, bất kỳ yêu cầu nào của cậu cũng bị coi thường.
Diệp Vô Tuyết ghét cảm giác bị người khác khống chế.
Cậu giống như con hươu gặp trên đường, trở thành công cụ chứa đựng dục vọng.
Đó chính là thủ đoạn mà xà yêu dùng để gây giống, dâm độc có thể khiến người ta phục tùng dục vọng, giống như cậu bây giờ, vặn vẹo cơ thể dưới ngón tay của người nọ, biết là do tác dụng của dâm độc, nhưng cậu vẫn không nhịn được phỉ nhổ bản thân.
Cho đến khi những ngón tay đút trong lỗ *** từ từ rút ra, cơ thể Diệp Vô Tuyết đã dính đầy d*m thủy, như thể cả người đang ngâm trong dòng nước vậy.
Diệp Vô Tuyết thở phào một hơi, cho rằng người đàn ông đeo mặt nạ cuối cùng cũng buông tha mình.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, hai mép *** giữa hai chân đã bị môi người đàn ông chiếm lấy.
Đầu lưỡi của hắn liếm láp hột le của cậu, chọc vào trong khe hở rồi chui tọt vào trong cái lỗ ẩm ướt.
Người đàn ông đeo mặt nạ bú nút d*m thủy chảy ra từ lỗ *** cậu, giống như Bùi Lệnh đã từng làm trước đây.
Diệp Vô Tuyết đột nhiên sinh ra một cỗ sức lực, cậu giơ tay túm lấy tóc đối phương, khoảnh khắc nắm phải sợi dây buộc tóc của đối phương, cậu lại thất thần.
Cậu nhớ đến sợi dây buộc tóc mình đã tặng cho Bùi Lệnh, thời gian đã qua lâu như vậy, có phải Bùi Lệnh đã vứt sợi dây buộc tóc của cậu rồi không? Người đeo mặt nạ bóp chặt cổ tay Diệp Vô Tuyết ngăn cản động tác tiếp theo của cậu, đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng đâm rút trong lỗ, mềm mại uyển chuyển như đuôi rắn, lại mang theo chút khí lạnh nhàn nhạt.
Đuôi tóc cọ vào chân Diệp Vô Tuyết, khiến cậu cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhưng lại không thể tránh đi.
Diệp Vô Tuyết nằm ngửa trong bụi hoa, cành hoa héo rũ rơi lên ngực cậu, theo nhịp phập phồng lên xuống, những cánh hoa rơi khỏi người cậu.
Người đeo mặt nạ đã hút đủ mật ngọt trong người cậu, cơ thể Diệp Vô Tuyết cạn khô dần, dâm độc trong cơ thể cuối cùng cũng suy yếu.
Diệp Vô Tuyết liếm liếm đôi môi khô khốc, tấm vải trước mắt được người đeo mặt nạ lấy ra, ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến cậu phải nheo mắt lại.
Lúc này người nọ đã đeo mặt nạ vào, quần áo của hắn gọn gàng chỉnh tề, tựa như người vừa làm những việc đó không phải là hắn.
Chỉ có ống tay áo phải của hắn bị xắn lên, lòng bàn tay dính đầy chất lỏng trong suốt, chiếc vòng tay tử đằng quanh cổ tay đặc biệt chướng mắt.
Diệp Vô Tuyết trợn tròn mắt nhìn hắn một lúc, đôi mắt tối om trên mặt nạ khiến hắn trông thật lạnh lùng.
Nếu vừa rồi Diệp Vô Tuyết không nhìn thấu một tia xấu hổ của người đeo mặt nạ, có lẽ cậu sẽ cho rằng người đàn ông này là một khúc băng lạnh lùng, giống như Bùi Lệnh kiếp trước vậy.
Sau khi Diệp Vô Tuyết lấy lại chút sức lực, cậu thò tay muốn tháo chiếc vòng tay trên cổ tay người đeo mặt nạ.
Người đeo mặt nạ nhanh gọn giấu tay phải đi, dùng một hàng chữ màu vàng chặn tầm mắt của Diệp Vô Tuyết: “Vừa rồi ta chỉ giúp ngươi giải độc. Không được cướp đồ của ta.”
Diệp Vô Tuyết mới không thèm tin lời nói nhảm của hắn, cậu tức giận nói: “Ta không tin! Nếu giải độc thì cần gì phải hôn… Tóm lại là ngươi có ý đồ xấu, mau trả lại đồ của ta cho ta!”
Cậu và Bùi Lệnh cũng mới chỉ hôn nhau một lần, đôi khi nhớ lại trái tim của cậu sẽ đập loạn xạ.
Kết quả, người đeo mặt nạ không chỉ hôn cậu, mà còn nhìn thấy cậu mặc áo yếm, lúc này Diệp Vô Tuyết chỉ muốn khoét mắt của người đeo mặt nạ ra.
Tiếc là cậu đánh không lại người ta, chỉ có thể thầm mắng người đeo mặt nạ hèn hạ, vô sỉ, dâm tặc, bỉ ổi.
Diệp Vô Tuyết nhặt lên quần áo, áo yếm đã bị người nọ cắn, cậu nhìn hai vết hằn ẩm ướt trên ngực áo, liền tức giận vò nát nó thành một cục rồi ném đi.
Cậu mặc quần áo vào, bụi hoa mà hai người đang trốn đã bị đè cho gãy tán loạn, mất đi khả năng uy hiếp những con rắn bên ngoài, một số con rắn độc nóng lòng muốn đột nhập vào trong bụi hoa, nhưng chúng đều bị người đàn ông đeo mặt nạ chém đứt.
Hình như trong lúc cậu ý loạn tình mê vì dâm độc, cậu không hề phát hiện ra người đeo mặt nạ vẫn phân tâm đối phó với rắn độc.
Ánh mắt Diệp Vô Tuyết không nhịn được rơi xuống đũng quần người đeo mặt nạ, người đàn ông này thật sự không thể cương cứng, hay là hắn không bị trúng dâm độc?
Dù là tình huống nào thì Diệp Vô Tuyết cũng không muốn đồng hành với hắn nữa.
Diệp Vô Tuyết lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã lấy được thứ ngươi muốn, vậy thì chúng ta tách ra ở đây đi. Thù lao gì đó ta không cần nữa, chỉ mong sau này đừng gặp lại.”
Nói xong cậu cảnh giác nhìn người đeo mặt nạ, sợ hắn làm ra hành động gì.
Người đeo mặt nạ lặng lẽ đứng trước mặt cậu, mặc dù đeo một chiếc mặt nạ đáng sợ nhưng dáng người hắn ngọc thụ lâm phong, trang phục cũng rất nhã nhặn.
Thấy người đeo mặt nạ không có ý định ra tay, Diệp Vô Tuyết tìm một lối ra ít rắn độc hơn rồi bỏ chạy.
Với sự hướng dẫn của tinh linh hoa, cậu dễ dàng rời khỏi ngọn núi, không bị đám yêu thú khác quấy rối nữa.
Diệp Vô Tuyết cảm thấy khó hiểu, hình như con xà yêu đã hóa hình kia rất muốn bắt lấy họ, nhưng tại sao nó lại không đuổi theo họ? Hay là bị người đeo mặt nạ chặn lại rồi?
Xà yêu đã hóa hình có tu vi cao thâm, cho dù người đeo mặt nạ có tu vi Kim Đan, cũng khó mà chống lại nó.
Huống chi, ngoại trừ xà yêu, trong núi còn có những yêu thú khác, nếu không có tinh linh hoa dẫn đường, người đeo mặt nạ có thể sẽ bị mắc kẹt trong núi.
Diệp Vô Tuyết dừng lại.
Dù thế nào đi nữa, người đàn ông đeo mặt nạ cũng đã thật sự giải dâm độc cho cậu.
Hơn nữa, hắn còn là người của Bùi gia.
Diệp Vô Tuyết nói với tinh linh hoa: “Ngươi đi chỉ đường cho hắn đi.”
Tinh linh hoa lắc lư quanh vành tai cậu vài lần, rất không tình nguyện.
Diệp Vô Tuyết nói: “Bên ngoài núi ta đã đi mấy lần rồi, cũng biết đường về.”
Tinh linh hoa chọc chọc ngón tay vào mặt cậu rồi nhảy xuống cái cây gần nhất.
Tinh linh hoa có thể sử dụng năng lượng của thực vật để chạy trốn, lỡ như bị phát hiện, nó có thể mượn năng lượng của thực vật để che giấu khí tức của mình.
Như vậy thì Diệp Vô Tuyết cũng yên tâm hơn.
Cậu lần theo ký ức bước ra khỏi ngọn núi, ở trên rìa dãy núi Lang Gia phóng mắt nhìn ra xa, ánh sáng kỳ lạ chớp nháy trong núi, thậm chí trong gió cũng thoang thoảng mùi máu tanh.
Nửa ngày sau, tinh linh hoa hoảng hồn chui vào trong tóc Diệp Vô Tuyết.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Vô Tuyết cảm thấy tinh linh hoa hoảng sợ như vậy, cậu dùng ngón tay gõ nhẹ vào tinh linh hoa, truyền cho nó một ít linh khí an thần.
Tinh linh hoa bị dọa sợ hãi, lắp ba lắp bắp kể cho Diệp Vô Tuyết biết, khi nó tìm đến hang rắn, nơi đó đã biến thành một biển máu, xà yêu đầu một nơi thân một nơi, yêu đan và mật rắn đều bị lấy mất.
Tinh linh hoa chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, tự nhiên bị dọa sợ, nó không dám đi tìm người đeo mặt nạ hung hãn đó nữa, vội vàng chạy về bên cạnh Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết đã từng thấy người đeo mặt nạ giết sói yêu, quả thật gọn gàng dứt khoát, nhưng không ngờ hắn giết xà yêu cũng dễ dàng như vậy.
Kiếm chiêu của người đeo mặt nạ đơn giản mà tàn nhẫn, ra tay đều là sát chiêu, điều này không giống với Tu Kiếm Đạo của Bùi gia, mà giống như Sát Kiếm Đạo hơn.
Sát Kiếm Đạo là kiếm đạo được một vị tướng chinh chiến sa trường lĩnh ngộ ra, dưới thanh kiếm của tướng quân là trăm dặm thi cốt, oan hồn quanh quẩn, hơi thở giết chóc nhập vào kiếm khí, trở thành Sát Kiếm Đạo.
Nếu đúng là Sát Kiếm Đạo, người cản giết người, Thần cản giết Thần, thì tu vi của người đeo mặt nạ còn cao hơn những gì hắn thể hiện.
Diệp Vô Tuyết đột nhiên cảm thấy mình lo lắng nửa ngày thật sự vô ích, những người dám mạo hiểm vào trong núi Lang Gia, cần gì cậu phải bận tâm chứ.
Trái lại là cậu, ba lần kết đan thất bại, thời gian hai năm sắp đến, khi gặp lại Bùi Lệnh, tu vi của Bùi Lệnh chắc chắn sẽ vượt qua cậu.
Sau khi người tuần tra núi tiếp theo đến, Diệp Vô Tuyết nóng lòng muốn rời khỏi dãy núi Lang Gia.
Diệp Vô Tình truyền tin cho cậu, y muốn đến Yên Vân Phong tham gia tỷ thí Tiên Môn, đến lúc đó gặp nhau ở Yên Vân Phong.
Diệp Vô Tuyết kiềm nén tâm tình, sở dĩ cậu vui vẻ như vậy là bởi vì Diệp Vô Tình, chứ không phải vì đi gặp Bùi Lệnh đâu.
Cậu ở trong dãy núi Lang Gia bị cách ly với thế giới nửa năm, cậu không hề hay biết những tin đồn ở bên ngoài.
Ví dụ như tỷ thí Tiên môn diễn ra mười năm một lần, năm nay đến lượt Yên Vân Phong tổ chức, bất luận là xuất thân từ thế gia, môn phái hay tán tu đều có thể tham gia, người thắng cuộc có thể tiến vào Linh Khu lấy bảo vật.
Có thể thấy, thế lực đứng sau cuộc tỷ thí Tiên Môn này vẫn là Linh Khu.
Kiếp trước Diệp Vô Tuyết chỉ nghe nói đến sự tồn tại của Linh Khu, cậu chưa bao giờ có tư cách bước vào Linh Khu, cậu không biết Linh Khu ở đâu và có những ai trong đó.
Những môn phái ở kiếp trước rất tôn sùng Linh Khu, xem Linh Khu như thủ lĩnh đứng đầu.
Kiếp này, Diệp Vô Tuyết cũng vì nghe thấy Linh Khu xuất thế nên cậu mới quyết định rời khỏi Việt Trung.
Tuy nhiên, tu vi của cậu hơi thấp, không thể tiến vào Linh Khu, tỷ thí Tiên Môn lúc này vừa hay là một cơ hội tốt.
Danh sách chương