Trên Độc Chỉ Phong có một cây cổ thụ trăm tuổi, bộ rễ chằn chịt cắm sâu vào kẽ đá, trông sừng sững hùng vĩ vô cùng.
Trên thân cây có một con mắt kỳ lạ.
Tinh linh hoa run rẩy một cái, thể hiện sự kháng cự cực mạnh đối với con mắt này.
Diệp Vô Tuyết cũng có chút không muốn lại gần con mắt này.
Đây là lần đầu tiên cậu lên Độc Chỉ Phong, kiếp trước bởi vì Bùi Lệnh quanh năm luyện kiếm ở đây, cậu không muốn đụng mặt Bùi Lệnh nên chưa từng đặt chân tới nơi này.
Diệp Vô Tuyết ở sau đám người nhỏ giọng hỏi Bùi Lệnh: “Bình thường huynh ở chỗ này luyện kiếm bị con mắt kia nhìn chằm chằm không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Bùi Lệnh nói: “Con mắt ở đâu?”
Diệp Vô Tuyết giật mình, vậy mà Bùi Lệnh lại không nhìn thấy con mắt trên thân cây.
“Em đã nhìn thấy cái gì?”
Bảo kiếm bản mạng của Bùi Lệnh xuất hiện trong tay hắn, hắn cảnh giác nhìn về phía cây cổ thụ.
Diệp Vô Tuyết quay lại hỏi Yến Đạo Không: “Yến huynh có nhìn thấy không?”
Ánh mắt Bùi Lệnh dõi theo đuôi tóc của Diệp Vô Tuyết, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Yến Đạo Không.
Yến Đạo Không nói: “Ta chỉ nhìn thấy một cái cây, trên cây không có gì cả.”
Chỉ có mình cậu và tinh linh hoa nhìn thấy con mắt trên cây.
Không có gì lạ khi tinh linh hoa có thể cảm giác được, mà cậu trời sinh đã có đôi mắt có thể nhìn thấy những thứ khác thường, vậy nên cậu có thể nhìn thấy con mắt đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Chấp Sự trưởng lão dẫn bọn họ lên Độc Chỉ Phong, là để tiến vào Linh Khu lấy bảo vật.
Trên Độc Chỉ Phong ngoài cây cổ thụ ra thì chẳng còn gì khác, lẽ nào cái cây này chính là Linh Khu? Hay đây chỉ là một trong những phân thân ở đây của Linh Khu? Đúng lúc này, lớp vỏ khô trên con mắt dường như mấp máy, con mắt giống như chớp một cái, rồi từ từ mở ra, lộ ra một con ngươi đen kịt như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Ở kiếp trước, Linh Khu được coi là hy vọng cứu rỗi và là nơi vô cùng linh thiêng.
Bây giờ, khi Diệp Vô Tuyết đối mặt với con mắt của Linh Khu, cậu lại thấy nó có một luồng tà khí nào đó, khiến cậu nhớ đến Ngọc Tiếu Tiên.
Bùi Lệnh hỏi: “Nơi này có vấn đề?”
Hắn cúi đầu, một đoạn dây buộc tóc mới cũng buông xuống sau tai, đây là sợi dây buộc tóc Diệp Vô Tuyết mới tặng cho hắn.
Ngoài dây buộc tóc, trên cổ tay Bùi Lệnh còn có chiếc vòng tay mà cậu đã tặng cho hắn ở dãy núi Lang Gia, bên thắt lưng còn đeo một miếng ngọc bội mà cậu đã cho hắn ở Tước Hảo Thôn.
Cậu chợt nhận ra mình và Bùi Lệnh đã trải qua rất nhiều chuyện, giữa hai người đã hình thành nên sự ăn ý ngầm với nhau.
Diệp Vô Tuyết nói: “Cái cây này chắc chắn là Linh Khu hoặc là phân thân của Linh Khu.”
Chấp Sự trưởng lão cũng lên tiếng: “Thứ này là nước suối trong linh giới, sau khi nhỏ xuống, lối vào Linh Khu sẽ mở ra, có thể vào Linh Khu lấy bảo vật. Chỉ có thể lấy một món bảo vật, một khi lấy được sẽ bị đưa ra khỏi Linh Khu.”
“Ta muốn cảnh báo chư vị, đừng nán lại, một khi thời gian trôi qua, lối vào Linh Khu bị đóng lại, trong Linh Khu sẽ xuất hiện lốc xoáy hỗn loạn, ngay cả tu sĩ Thần Du kỳ cũng khó có thể trốn thoát an toàn.”
Chấp Sự trưởng lão nhỏ một giọt linh tuyền vào gốc cây, Diệp Vô Tuyết nhìn thấy con mắt đen trên thân cây dần dần tràn ngập một dòng suối trong vắt, giống như một mặt thủy kính gợn sóng.
Mà trong mắt những người khác, trên thân cây trống rỗng dần dần xuất hiện một tấm thủy kính, phản chiếu hình dáng của mọi người.
Khuôn mặt của mọi người được phản chiếu rõ ràng trong thủy kính, thậm chí là quá rõ rệt, khiến người ta không dám soi mình trong gương, sợ phải nhìn thẳng vào cõi lòng, tựa như cả người sẽ bị hút vào trong gương, đổi vị trí âm dương với người ở trong gương.
Bùi Lệnh nắm chặt kiếm, khi đối mặt với một bản thân khác trong thủy kính, người của hắn, kiếm của hắn đều bộc phát ra sự thù địch mãnh liệt.
Người phản chiếu trong gương rõ ràng là chính hắn, nhưng tại sao hắn lại có thái độ thù địch với chính bản thân mình?
Bùi Lệnh nói: “Nếu có vấn đề, chúng ta đừng đi vào.”
Thủy kính gợn sóng lấp lánh, chỉ có bóng dáng phản chiếu của Diệp Vô Tuyết dao động theo sóng.
Diệp Vô Tuyết nhìn thủy kính, đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Bên kia thủy kính chính là Linh Khu mà cậu vẫn luôn kiếm tìm.
Kiếp trước cậu liều mạng đi tìm Linh Khu, muốn hỏi vì sao nhất định phải hủy diệt Việt Trung?
Chấp niệm đó đã đi theo đến đời này, cho dù mọi chuyện còn chưa xảy ra, cậu vẫn muốn tiến vào Linh Khu nhìn xem, để cậu biết được rốt cuộc là thứ gì đã quyết định sống chết của Diệp Vô Tình.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta phải đi vào.”
Đáy lòng Bùi Lệnh có một giọng nói đang gào thét bảo hắn phải ngăn cản Diệp Vô Tuyết bước vào thủy kính, hắn có một linh cảm mơ hồ rằng, có lẽ sau khi Diệp Vô Tuyết bước vào thủy kính, hắn sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Vô Tuyết nữa.
Hắn đưa tay túm lấy tay áo Diệp Vô Tuyết, mảnh áo tím từ đầu chí cuối hắn chưa bao giờ nắm được trong tay cuối cùng vẫn tuột ra khỏi ngón tay hắn.
Diệp Vô Tuyết quay đầu lại nhìn hắn, ánh mặt trời quá chói chang, nên cậu hơi nheo mắt lại nói với Bùi Lệnh: “Lát nữa gặp lại.”
Ngón tay của Bùi Lệnh triệt để mất đi hơi ấm của Diệp Vô Tuyết, hai mắt cũng mất đi bóng dáng của Diệp Vô Tuyết, tấm thủy kính xấu xa kia đã đem Diệp Vô Tuyết giấu đi.
Bùi Lệnh đi theo Diệp Vô Tuyết vào trong thủy kính.
Phía sau thủy kính có một động thiên.
Đình đài lầu các, suối chảy quanh co, Diệp Vô Tuyết vớt một ly rượu từ trong nước, mùi rượu thơm ngát, không ngờ lại là rượu thật.
Cậu nhấp một ngụm, rồi nghĩ nếu Diệp Vô Tình biết cậu lén uống rượu nhất định sẽ đánh cậu một trận, liền nhanh chóng đặt ly rượu trở về.
Diệp Vô Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía xa, nhưng không có một bóng người, và khi cậu ngoảnh lại cũng như vậy.
Cậu cứ nghĩ mọi người sẽ được đưa đến cùng một nơi, nhưng có vẻ không phải như vậy.
Diệp Vô Tuyết đi được vài bước liền kinh ngạc phát hiện ra nơi này rất giống với Bùi gia, mà chỗ cậu đang đứng, hình như là tiểu viện cậu đã sống ở kiếp trước.
Khi đó hai mắt cậu không thể nhìn thấy, âm thanh là thú tiêu khiển duy nhất đối với cậu, hàng ngày cậu có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách ở ngoài phòng.
Dù chưa tận mắt nhìn thấy nhưng cậu đã từng nghe thấy tiếng nước rơi trên những tảng đá.
Căn phòng cậu từng ở kiếp trước gần trong gang tấc, nhưng cậu lại chần chừ không dám mở cửa.
Cậu sợ một khi mở ra cậu sẽ nhìn thấy thi thể của mình trên giường, cái gọi là trọng sinh chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ trước khi chết.
Diệp Vô Tuyết do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra.
Bàn ghế trong phòng không hề dính một hạt bụi, rõ ràng chúng đã được lau chùi thường xuyên, nhưng những mãnh vỡ trên sàn lại không có ai quét dọn.
Sau màn giường phát ra tiếng động, hình như có người ở đây.
Tim Diệp Vô Tuyết thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu theo bản năng lùi lại một bước, cậu sợ mình sẽ thực sự nhìn thấy một phiên bản bị mù khác của mình.
Đôi chân trần giẫm lên những mảnh vỡ trên đất, mảnh vụn sắc nhọn cứa vào lòng bàn chân, máu tươi chảy ra, một giọt, hai giọt, ba giọt… giống hệt kiếp trước của cậu.
Diệp Vô Tuyết nhịn không được hét lên: “Đừng tiến lên nữa!”
Người nọ vén màn lên, một sợi dây buộc tóc cũ mèm quấn quanh mắt, mây đen che khuất ánh trăng, khiến lòng người thổn thức.
Theo tiếng nói của Diệp Vô Tuyết, hắn quay đầu lại, nở một nụ cười ôn hòa: “Ta đã đợi em rất lâu.”
Diệp Vô Tuyết vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó.
Bởi vì người ngồi trên giường không phải ai khác, mà chính là Bùi Lệnh.
“Ngươi, ngươi là…”
Người nọ cổ áo lỏng lẻo, ống tay áo rộng xếp chồng lên nhau, hắn hoàn toàn không gặp chướng ngại gì với hai mắt mù lòa, đôi chân trần từng bước giẫm lên mảnh vỡ, bước lên con đường hướng tới Diệp Vô Tuyết trải đầy máu tươi.
Bùi Lệnh bịt hai mắt, nhưng hắn tựa như có thể nhìn thấy cậu, hắn cười nói: “Ta là Bùi Lệnh.”
Sao có thể như thế? Diệp Vô Tuyết lập tức lấy mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính ra, mặc dù phong ấn phía sau đã nới lỏng nhưng không hề mất đi.
Nhưng làm sao giải thích được Bùi Lệnh trước mặt này?
Lẽ nào chiếc thủy kính mà cậu bước vào thực chất là một mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính, vậy nên cậu mới lại bước vào trong gương, nhìn thấy Bùi Lệnh trong gương một lần nữa.
Tu vi của Bùi Lệnh trong gương cực cao, thế gian hiếm có ai là đối thủ của hắn, vậy thì là kẻ nào mới có thể khiến hắn bị thương đến nông nỗi này?
Trong lòng Diệp Vô Tuyết có một phỏng đoán, cậu biết ý tưởng này cực kỳ hoang đường, nhưng xét đến những hành vi của Bùi Lệnh trong gương, cậu lại thấy hợp tình hợp lý.
Nếu trên đời đã không còn ai có thể gây hại cho Bùi Lệnh, thì người duy nhất có thể làm tổn thương Bùi Lệnh chính là bản thân hắn.
Bùi Lệnh nói: “Ta biết em đang nghĩ gì, đúng là ta. Chỉ có làm như vậy, ta mới có thể gặp lại em.”
—–
Độ điên của Đại Bùi: 100%
Ying Ying:
– Chào mừng sự trở lại của Đại Bùi, mỗi lần anh xuất hiện lại khiến quần chúng sang chấn tâm lý:))))
Trên thân cây có một con mắt kỳ lạ.
Tinh linh hoa run rẩy một cái, thể hiện sự kháng cự cực mạnh đối với con mắt này.
Diệp Vô Tuyết cũng có chút không muốn lại gần con mắt này.
Đây là lần đầu tiên cậu lên Độc Chỉ Phong, kiếp trước bởi vì Bùi Lệnh quanh năm luyện kiếm ở đây, cậu không muốn đụng mặt Bùi Lệnh nên chưa từng đặt chân tới nơi này.
Diệp Vô Tuyết ở sau đám người nhỏ giọng hỏi Bùi Lệnh: “Bình thường huynh ở chỗ này luyện kiếm bị con mắt kia nhìn chằm chằm không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Bùi Lệnh nói: “Con mắt ở đâu?”
Diệp Vô Tuyết giật mình, vậy mà Bùi Lệnh lại không nhìn thấy con mắt trên thân cây.
“Em đã nhìn thấy cái gì?”
Bảo kiếm bản mạng của Bùi Lệnh xuất hiện trong tay hắn, hắn cảnh giác nhìn về phía cây cổ thụ.
Diệp Vô Tuyết quay lại hỏi Yến Đạo Không: “Yến huynh có nhìn thấy không?”
Ánh mắt Bùi Lệnh dõi theo đuôi tóc của Diệp Vô Tuyết, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Yến Đạo Không.
Yến Đạo Không nói: “Ta chỉ nhìn thấy một cái cây, trên cây không có gì cả.”
Chỉ có mình cậu và tinh linh hoa nhìn thấy con mắt trên cây.
Không có gì lạ khi tinh linh hoa có thể cảm giác được, mà cậu trời sinh đã có đôi mắt có thể nhìn thấy những thứ khác thường, vậy nên cậu có thể nhìn thấy con mắt đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Chấp Sự trưởng lão dẫn bọn họ lên Độc Chỉ Phong, là để tiến vào Linh Khu lấy bảo vật.
Trên Độc Chỉ Phong ngoài cây cổ thụ ra thì chẳng còn gì khác, lẽ nào cái cây này chính là Linh Khu? Hay đây chỉ là một trong những phân thân ở đây của Linh Khu? Đúng lúc này, lớp vỏ khô trên con mắt dường như mấp máy, con mắt giống như chớp một cái, rồi từ từ mở ra, lộ ra một con ngươi đen kịt như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Ở kiếp trước, Linh Khu được coi là hy vọng cứu rỗi và là nơi vô cùng linh thiêng.
Bây giờ, khi Diệp Vô Tuyết đối mặt với con mắt của Linh Khu, cậu lại thấy nó có một luồng tà khí nào đó, khiến cậu nhớ đến Ngọc Tiếu Tiên.
Bùi Lệnh hỏi: “Nơi này có vấn đề?”
Hắn cúi đầu, một đoạn dây buộc tóc mới cũng buông xuống sau tai, đây là sợi dây buộc tóc Diệp Vô Tuyết mới tặng cho hắn.
Ngoài dây buộc tóc, trên cổ tay Bùi Lệnh còn có chiếc vòng tay mà cậu đã tặng cho hắn ở dãy núi Lang Gia, bên thắt lưng còn đeo một miếng ngọc bội mà cậu đã cho hắn ở Tước Hảo Thôn.
Cậu chợt nhận ra mình và Bùi Lệnh đã trải qua rất nhiều chuyện, giữa hai người đã hình thành nên sự ăn ý ngầm với nhau.
Diệp Vô Tuyết nói: “Cái cây này chắc chắn là Linh Khu hoặc là phân thân của Linh Khu.”
Chấp Sự trưởng lão cũng lên tiếng: “Thứ này là nước suối trong linh giới, sau khi nhỏ xuống, lối vào Linh Khu sẽ mở ra, có thể vào Linh Khu lấy bảo vật. Chỉ có thể lấy một món bảo vật, một khi lấy được sẽ bị đưa ra khỏi Linh Khu.”
“Ta muốn cảnh báo chư vị, đừng nán lại, một khi thời gian trôi qua, lối vào Linh Khu bị đóng lại, trong Linh Khu sẽ xuất hiện lốc xoáy hỗn loạn, ngay cả tu sĩ Thần Du kỳ cũng khó có thể trốn thoát an toàn.”
Chấp Sự trưởng lão nhỏ một giọt linh tuyền vào gốc cây, Diệp Vô Tuyết nhìn thấy con mắt đen trên thân cây dần dần tràn ngập một dòng suối trong vắt, giống như một mặt thủy kính gợn sóng.
Mà trong mắt những người khác, trên thân cây trống rỗng dần dần xuất hiện một tấm thủy kính, phản chiếu hình dáng của mọi người.
Khuôn mặt của mọi người được phản chiếu rõ ràng trong thủy kính, thậm chí là quá rõ rệt, khiến người ta không dám soi mình trong gương, sợ phải nhìn thẳng vào cõi lòng, tựa như cả người sẽ bị hút vào trong gương, đổi vị trí âm dương với người ở trong gương.
Bùi Lệnh nắm chặt kiếm, khi đối mặt với một bản thân khác trong thủy kính, người của hắn, kiếm của hắn đều bộc phát ra sự thù địch mãnh liệt.
Người phản chiếu trong gương rõ ràng là chính hắn, nhưng tại sao hắn lại có thái độ thù địch với chính bản thân mình?
Bùi Lệnh nói: “Nếu có vấn đề, chúng ta đừng đi vào.”
Thủy kính gợn sóng lấp lánh, chỉ có bóng dáng phản chiếu của Diệp Vô Tuyết dao động theo sóng.
Diệp Vô Tuyết nhìn thủy kính, đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Bên kia thủy kính chính là Linh Khu mà cậu vẫn luôn kiếm tìm.
Kiếp trước cậu liều mạng đi tìm Linh Khu, muốn hỏi vì sao nhất định phải hủy diệt Việt Trung?
Chấp niệm đó đã đi theo đến đời này, cho dù mọi chuyện còn chưa xảy ra, cậu vẫn muốn tiến vào Linh Khu nhìn xem, để cậu biết được rốt cuộc là thứ gì đã quyết định sống chết của Diệp Vô Tình.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta phải đi vào.”
Đáy lòng Bùi Lệnh có một giọng nói đang gào thét bảo hắn phải ngăn cản Diệp Vô Tuyết bước vào thủy kính, hắn có một linh cảm mơ hồ rằng, có lẽ sau khi Diệp Vô Tuyết bước vào thủy kính, hắn sẽ không bao giờ gặp lại Diệp Vô Tuyết nữa.
Hắn đưa tay túm lấy tay áo Diệp Vô Tuyết, mảnh áo tím từ đầu chí cuối hắn chưa bao giờ nắm được trong tay cuối cùng vẫn tuột ra khỏi ngón tay hắn.
Diệp Vô Tuyết quay đầu lại nhìn hắn, ánh mặt trời quá chói chang, nên cậu hơi nheo mắt lại nói với Bùi Lệnh: “Lát nữa gặp lại.”
Ngón tay của Bùi Lệnh triệt để mất đi hơi ấm của Diệp Vô Tuyết, hai mắt cũng mất đi bóng dáng của Diệp Vô Tuyết, tấm thủy kính xấu xa kia đã đem Diệp Vô Tuyết giấu đi.
Bùi Lệnh đi theo Diệp Vô Tuyết vào trong thủy kính.
Phía sau thủy kính có một động thiên.
Đình đài lầu các, suối chảy quanh co, Diệp Vô Tuyết vớt một ly rượu từ trong nước, mùi rượu thơm ngát, không ngờ lại là rượu thật.
Cậu nhấp một ngụm, rồi nghĩ nếu Diệp Vô Tình biết cậu lén uống rượu nhất định sẽ đánh cậu một trận, liền nhanh chóng đặt ly rượu trở về.
Diệp Vô Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía xa, nhưng không có một bóng người, và khi cậu ngoảnh lại cũng như vậy.
Cậu cứ nghĩ mọi người sẽ được đưa đến cùng một nơi, nhưng có vẻ không phải như vậy.
Diệp Vô Tuyết đi được vài bước liền kinh ngạc phát hiện ra nơi này rất giống với Bùi gia, mà chỗ cậu đang đứng, hình như là tiểu viện cậu đã sống ở kiếp trước.
Khi đó hai mắt cậu không thể nhìn thấy, âm thanh là thú tiêu khiển duy nhất đối với cậu, hàng ngày cậu có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách ở ngoài phòng.
Dù chưa tận mắt nhìn thấy nhưng cậu đã từng nghe thấy tiếng nước rơi trên những tảng đá.
Căn phòng cậu từng ở kiếp trước gần trong gang tấc, nhưng cậu lại chần chừ không dám mở cửa.
Cậu sợ một khi mở ra cậu sẽ nhìn thấy thi thể của mình trên giường, cái gọi là trọng sinh chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ trước khi chết.
Diệp Vô Tuyết do dự chốc lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra.
Bàn ghế trong phòng không hề dính một hạt bụi, rõ ràng chúng đã được lau chùi thường xuyên, nhưng những mãnh vỡ trên sàn lại không có ai quét dọn.
Sau màn giường phát ra tiếng động, hình như có người ở đây.
Tim Diệp Vô Tuyết thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu theo bản năng lùi lại một bước, cậu sợ mình sẽ thực sự nhìn thấy một phiên bản bị mù khác của mình.
Đôi chân trần giẫm lên những mảnh vỡ trên đất, mảnh vụn sắc nhọn cứa vào lòng bàn chân, máu tươi chảy ra, một giọt, hai giọt, ba giọt… giống hệt kiếp trước của cậu.
Diệp Vô Tuyết nhịn không được hét lên: “Đừng tiến lên nữa!”
Người nọ vén màn lên, một sợi dây buộc tóc cũ mèm quấn quanh mắt, mây đen che khuất ánh trăng, khiến lòng người thổn thức.
Theo tiếng nói của Diệp Vô Tuyết, hắn quay đầu lại, nở một nụ cười ôn hòa: “Ta đã đợi em rất lâu.”
Diệp Vô Tuyết vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó.
Bởi vì người ngồi trên giường không phải ai khác, mà chính là Bùi Lệnh.
“Ngươi, ngươi là…”
Người nọ cổ áo lỏng lẻo, ống tay áo rộng xếp chồng lên nhau, hắn hoàn toàn không gặp chướng ngại gì với hai mắt mù lòa, đôi chân trần từng bước giẫm lên mảnh vỡ, bước lên con đường hướng tới Diệp Vô Tuyết trải đầy máu tươi.
Bùi Lệnh bịt hai mắt, nhưng hắn tựa như có thể nhìn thấy cậu, hắn cười nói: “Ta là Bùi Lệnh.”
Sao có thể như thế? Diệp Vô Tuyết lập tức lấy mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính ra, mặc dù phong ấn phía sau đã nới lỏng nhưng không hề mất đi.
Nhưng làm sao giải thích được Bùi Lệnh trước mặt này?
Lẽ nào chiếc thủy kính mà cậu bước vào thực chất là một mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính, vậy nên cậu mới lại bước vào trong gương, nhìn thấy Bùi Lệnh trong gương một lần nữa.
Tu vi của Bùi Lệnh trong gương cực cao, thế gian hiếm có ai là đối thủ của hắn, vậy thì là kẻ nào mới có thể khiến hắn bị thương đến nông nỗi này?
Trong lòng Diệp Vô Tuyết có một phỏng đoán, cậu biết ý tưởng này cực kỳ hoang đường, nhưng xét đến những hành vi của Bùi Lệnh trong gương, cậu lại thấy hợp tình hợp lý.
Nếu trên đời đã không còn ai có thể gây hại cho Bùi Lệnh, thì người duy nhất có thể làm tổn thương Bùi Lệnh chính là bản thân hắn.
Bùi Lệnh nói: “Ta biết em đang nghĩ gì, đúng là ta. Chỉ có làm như vậy, ta mới có thể gặp lại em.”
—–
Độ điên của Đại Bùi: 100%
Ying Ying:
– Chào mừng sự trở lại của Đại Bùi, mỗi lần anh xuất hiện lại khiến quần chúng sang chấn tâm lý:))))
Danh sách chương