“Nếu thực sự không thể nhìn thấy nữa, ta sẽ đổi mắt ta cho ngươi.”
Bùi Lệnh cũng từng nói với cậu lời tương tự như vậy.
Rõ ràng Bùi Lệnh trong gương chẳng qua chỉ là ảo ảnh trong Vạn Hoa Kính, hắn hành sự điên rồ vô lý, hoàn toàn khác với Bùi Lệnh thật sự.
Nhưng đôi khi bọn họ lại như cùng là một người.
Diệp Vô Tuyết đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Vạn Hoa Kính có ba ngàn thế giới, có thể trong đó có một thế giới nào đó có một Bùi Lệnh khác, một Bùi Lệnh thực sự đã từng tồn tại.
Mà cậu của kiếp trước, cũng là một người ở trong ba ngàn thế giới đó, trời xui đất khiến thế nào cậu lại đến được thế giới hiện tại.
Hoặc có thể… Bùi Lệnh trong gương chính là Bùi Lệnh kiếp trước, kiếp trước và kiếp này của hắn được kết nối với nhau thông qua Vạn Hoa Kính.
Theo như cậu biết, Bùi Lệnh kiếp trước đã đạt tới cảnh giới tu vi không ai có thể sánh bằng, nếu tiến thêm một bước nữa, hắn sẽ có thể phi thăng đến một thế giới khác.
Vậy thì tại sao hắn lại đối địch với Linh Khu, tự làm mù hai mắt của mình, dẫn đến kết cục như thế này? Đáp án tựa như trăng trong nước, Diệp Vô Tuyết dường như sắp chạm đến rồi, nhưng vừa đến gần, chỉ còn lại mặt nước hồ gợn sóng.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh nói gặp lại ta là có ý gì?”
Bùi Lệnh bịt hai mắt nhìn Diệp Vô Tuyết, hắn lộ ra vẻ mặt thất vọng nói: “Lúc đó em không đợi ta trở về, nên ta chỉ đành đi tìm em.”
Bùi Lệnh giống như một cây trúc cô đơn lẻ loi, đứng trước mặt cậu chỉ là một cái xác, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Diệp Vô Tuyết nhìn hắn lần nữa, trong lòng có chút xót xa.
Bùi Lệnh trước giờ vẫn luôn nhã nhặn điềm tĩnh, vậy mà cũng có lúc sẽ dùng giọng điệu đáng thương như vậy để nói chuyện với cậu, như thể Diệp Vô Tuyết đã bội ước bỏ rơi hắn vậy.
Mặc dù hắn đã bịt kín hai mắt, nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Bùi Lệnh.
Ánh mắt đó đổ về từ bốn phương tám hướng, từ đầu đến chân cậu đều bị Bùi Lệnh nhìn chăm chú.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ý của huynh là, lúc… lúc ta chết sao?”
Nói ra chuyện mình đã chết một lần đúng là kỳ quái.
Bùi Lệnh nói: “Chưa có sự cho phép của ta, em đã tự ý chết rồi.”
Trên mặt hắn vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói ra lại quỷ dị đến nỗi ngón tay Diệp Vô Tuyết phát lạnh.
Diệp Vô Tuyết chợt nhận ra đối phương kỳ thực là một kẻ điên, cậu hy vọng nghe được gì từ miệng một kẻ điên chứ.
Cậu đã vào Linh Khu một đoạn thời gian rồi, nếu không nhanh chóng lấy được bảo vật rồi rời đi, e rằng cậu sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi với Bùi Lệnh này.
Bùi Lệnh như thể nghe được tiếng lòng của cậu, cánh cửa đang mở phía sau Diệp Vô Tuyết đột nhiên đóng lại, những mảnh vỡ đang nằm rải rác trên mặt đất từ từ tập hợp lại, biến thành ba chiếc vòng thủy tinh bay về phía Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh đứng ở đó, hai mắt luôn hướng về phía Diệp Vô Tuyết, giống như mắt của hắn vẫn còn nhìn thấy.
Ba chiếc vòng làm theo mệnh lệnh của hắn, một chiếc móc vào tay trái Diệp Vô Tuyết, một chiếc móc vào cổ chân phải, chiếc cuối cùng chậm rì rì không rơi xuống mà treo lơ lửng trước mặt Diệp Vô Tuyết, giống như một loại uy hiếp.
Hai chiếc vòng này không giống vũ khí, mà giống vòng tay và vòng chân dùng làm trang sức hơn.
Giống như những món trang sức lộng lẫy mà Bùi Lệnh đeo lên thi thể cậu khi lần đầu cậu bước vào mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính.
Bùi Lệnh muốn xích cậu lại.
“Lần này sẽ không để em rời đi nữa.”
Hai chiếc vòng lại biến hình, sợi dây xích dài mỏng linh hoạt như đuôi rắn, chui vào ống tay áo Diệp Vô Tuyết, dán lên da thịt cậu, chậm rãi bò qua cánh tay cậu.
Diệp Vô Tuyết giơ tay trái lên giữ lại sợi xích trượt trên tay phải, cùng lúc đó, chiếc vòng trên mắt cá chân cũng kéo dài ra thành một sợi xích mảnh, trượt thẳng lên bắp chân cậu.
Những sợi xích lần lượt chui vào trong quần áo của Diệp Vô Tuyết, quấn quanh người cậu từng sợi một, theo ý muốn của Bùi Lệnh, nó vòng qua cổ Diệp Vô Tuyết rồi lại xuyên qua khe hở giữa ngực cậu.
Dây xích lạnh lẽo quấn quanh hai bầu ngực của Diệp Vô Tuyết hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng đè lên đầu v* mẫn cảm, giống như một hình phạt của Bùi Lệnh dành cho cậu.
Mà sợi dây xích ở dưới chân đã quấn quanh đùi Diệp Vô Tuyết từ lâu.
Diệp Vô Tuyết không có thời gian để nghĩ cho bản thân, cậu kẹp chặt hai chân, cố gắng ngăn sợi dây xích tiếp tục bò lên trên, nhưng sợi xích mỏng và trơn trượt, nó dọc theo bắp đùi trượt vào khe mông của Diệp Vô Tuyết, sợi xích mỏng manh vừa lúc kẹt lại trong hai mép *** múp thịt của cậu.
Đầu gối Diệp Vô Tuyết như nhũn ra, sợi xích đè lên hột le của cậu, cảm giác tê dại trong nháy mắt khiến cậu không thể đứng vững, giữa hai chân dường như có hơi ướt át.
Bùi Lệnh dùng bàn tay đỡ thắt lưng của cậu, đem cậu ôm vào lòng.
Diệp Vô Tuyết áp mặt vào ngực Bùi Lệnh, tim cậu đột nhiên đập như trống đánh.
Không hiểu vì sao, cậu gần như chắc chắn rằng người này chính là Bùi Lệnh kiếp trước.
Đối với cậu mà nói, Bùi Lệnh kiếp trước cao không thể với tới, lại có ơn với cậu, cuối cùng cậu chỉ còn lòng kính sợ với Bùi Lệnh kiếp trước.
Mà khi cậu được Bùi Lệnh ôm vào lòng, sự kính sợ dành cho Bùi Lệnh từ trong xương tủy khiến Diệp Vô Tuyết run rẩy cả người.
“Bùi sư huynh, huynh muốn làm gì?”
Diệp Vô Tuyết túm chặt tay áo của Bùi Lệnh, cậu cố gắng đứng thẳng, cậu không dám dựa quá gần, sợ Bùi Lệnh sẽ chán ghét sự xu nịnh của cậu, sợ cậu sẽ vấy bẩn sự trong sạch của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh cúi đầu, khẽ khàng cười nói: “Đã lâu không được nghe em gọi ta là Bùi sư huynh rồi, em có thể gọi ta thêm một tiếng nữa không?”
Ôn nhuận như ngọc, là những gì người đời nói về Bùi Lệnh.
Nếu hắn cố tình muốn làm ai đó yêu mến, thì chẳng ai có thể thoát khỏi hắn.
Dù cho hắn xấu xa cố ý điều khiển sợi dây xích mảnh sượt qua hột le và lỗ *** của Diệp Vô Tuyết.
“Bùi, Bùi sư huynh…”
Diệp Vô Tuyết không thể từ chối yêu cầu của Bùi Lệnh, mười mấy năm ăn nhờ ở đậu kiếp trước đã dạy cho cậu cách quan sát sắc mặt và lời nói của người khác, khiến bản thân khắc ghi một điều, chỉ có nghe lời Bùi Lệnh mới có thể sống sót.
Bùi Lệnh nói: “Cởi quần áo ra, để ta xem em bây giờ đã biến thành thế nào rồi.”
Ngón tay của Diệp Vô Tuyết run rẩy, cậu không muốn Bùi Lệnh kiếp trước nhìn thấy thân thể đã bị ** nhiều lần của cậu, dường như đó là một sự phản bội đối với Bùi Lệnh, dù là Bùi Lệnh kiếp trước hay Bùi Lệnh kiếp này.
Nhưng những ngón tay của cậu đã cởi ra thắt lưng một cách mất kiểm soát, cậu đã nghe theo lời Bùi Lệnh một cách mù quáng như thế.
Suy cho cùng, chính Bùi Lệnh là người đã cho cậu một nơi để sống trong suốt mười mấy năm cậu mất đi thị lực.
Diệp Vô Tuyết cởi thắt lưng, quần áo lần lượt rơi xuống đất, đập vào mắt đầu tiên chính là chiếc áo yếm màu tím nhạt mà Bùi Lệnh muốn cậu mặc.
Diệp Vô Tuyết nhận thấy không khí xung quanh Bùi Lệnh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cậu lại ngước lên nhìn vào đôi mắt bị bịt kín của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh thật sự không nhìn thấy sao?”
Bùi Lệnh vuốt ve thắt lưng của Diệp Vô Tuyết, hắn nói: “Vạn vật đều là mắt của ta, tay của ta nhìn thấy em.”
Hắn cúi đầu, cánh môi áp vào một bên cổ Diệp Vô Tuyết: “Môi của ta nhìn thấy em.”
Hắn nắm lấy những ngón tay của Diệp Vô Tuyết, đặt lên lồng ngực nơi trái tim hắn đang đập: “Trái tim ta nhìn thấy em.”
Mọi chuyện trong quá khứ giờ phút này đều bị đảo lộn, Diệp Vô Tuyết rơi vào trạng thái hỗn loạn, cậu không thể tin được Bùi Lệnh thâm tình trước mặt chính là Bùi Lệnh thờ ơ lãnh đạm ở kiếp trước.
Điều này còn phi lý hơn cả việc Bùi Lệnh tự móc hai mắt của mình.
Sợi dây xích quấn quanh ngực Diệp Vô Tuyết chui ra khỏi vạt áo yếm, nó vén áo yếm lên, lộ ra hai bầu ngực tròn trịa, dây xích quấn quanh ngực một vòng, sau đó tách thành hai sợi quấn quanh ngực Diệp Vô Tuyết.
Núm vú hơi nhô lên, màu đỏ tươi đặc biệt bắt mắt giữa bộ ngực trắng ngần.
Xung quanh quầng vú rõ ràng có một vết răng mờ nhạt, là do Bùi Lệnh cắn để lại.
Hai người Bùi Lệnh kiếp trước kiếp này đều có khuôn mặt giống hệt nhau, khi Bùi Lệnh kiếp trước nổi giận, người khác không thể nhìn ra được.
Hắn càng tức giận, giọng điệu càng thêm bình tĩnh, nhưng bên dưới sự bình tĩnh đó, chính là sóng ngầm u ám cuộn trào.
Bùi Lệnh nói: “Lẽ ra ta phải nhốt em lại, nhốt ở một nơi chỉ có ta nhìn thấy, một nơi chỉ có ta và em.”
“Diệp Vô Tuyết, em có bằng lòng không?”
—–
Đại Bùi: Một tên điên điềm tĩnh.
Bùi Lệnh cũng từng nói với cậu lời tương tự như vậy.
Rõ ràng Bùi Lệnh trong gương chẳng qua chỉ là ảo ảnh trong Vạn Hoa Kính, hắn hành sự điên rồ vô lý, hoàn toàn khác với Bùi Lệnh thật sự.
Nhưng đôi khi bọn họ lại như cùng là một người.
Diệp Vô Tuyết đột nhiên nảy ra một ý nghĩ hoang đường.
Vạn Hoa Kính có ba ngàn thế giới, có thể trong đó có một thế giới nào đó có một Bùi Lệnh khác, một Bùi Lệnh thực sự đã từng tồn tại.
Mà cậu của kiếp trước, cũng là một người ở trong ba ngàn thế giới đó, trời xui đất khiến thế nào cậu lại đến được thế giới hiện tại.
Hoặc có thể… Bùi Lệnh trong gương chính là Bùi Lệnh kiếp trước, kiếp trước và kiếp này của hắn được kết nối với nhau thông qua Vạn Hoa Kính.
Theo như cậu biết, Bùi Lệnh kiếp trước đã đạt tới cảnh giới tu vi không ai có thể sánh bằng, nếu tiến thêm một bước nữa, hắn sẽ có thể phi thăng đến một thế giới khác.
Vậy thì tại sao hắn lại đối địch với Linh Khu, tự làm mù hai mắt của mình, dẫn đến kết cục như thế này? Đáp án tựa như trăng trong nước, Diệp Vô Tuyết dường như sắp chạm đến rồi, nhưng vừa đến gần, chỉ còn lại mặt nước hồ gợn sóng.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh nói gặp lại ta là có ý gì?”
Bùi Lệnh bịt hai mắt nhìn Diệp Vô Tuyết, hắn lộ ra vẻ mặt thất vọng nói: “Lúc đó em không đợi ta trở về, nên ta chỉ đành đi tìm em.”
Bùi Lệnh giống như một cây trúc cô đơn lẻ loi, đứng trước mặt cậu chỉ là một cái xác, bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Diệp Vô Tuyết nhìn hắn lần nữa, trong lòng có chút xót xa.
Bùi Lệnh trước giờ vẫn luôn nhã nhặn điềm tĩnh, vậy mà cũng có lúc sẽ dùng giọng điệu đáng thương như vậy để nói chuyện với cậu, như thể Diệp Vô Tuyết đã bội ước bỏ rơi hắn vậy.
Mặc dù hắn đã bịt kín hai mắt, nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của Bùi Lệnh.
Ánh mắt đó đổ về từ bốn phương tám hướng, từ đầu đến chân cậu đều bị Bùi Lệnh nhìn chăm chú.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ý của huynh là, lúc… lúc ta chết sao?”
Nói ra chuyện mình đã chết một lần đúng là kỳ quái.
Bùi Lệnh nói: “Chưa có sự cho phép của ta, em đã tự ý chết rồi.”
Trên mặt hắn vẫn là nụ cười ôn hòa, nhưng lời nói ra lại quỷ dị đến nỗi ngón tay Diệp Vô Tuyết phát lạnh.
Diệp Vô Tuyết chợt nhận ra đối phương kỳ thực là một kẻ điên, cậu hy vọng nghe được gì từ miệng một kẻ điên chứ.
Cậu đã vào Linh Khu một đoạn thời gian rồi, nếu không nhanh chóng lấy được bảo vật rồi rời đi, e rằng cậu sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi với Bùi Lệnh này.
Bùi Lệnh như thể nghe được tiếng lòng của cậu, cánh cửa đang mở phía sau Diệp Vô Tuyết đột nhiên đóng lại, những mảnh vỡ đang nằm rải rác trên mặt đất từ từ tập hợp lại, biến thành ba chiếc vòng thủy tinh bay về phía Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh đứng ở đó, hai mắt luôn hướng về phía Diệp Vô Tuyết, giống như mắt của hắn vẫn còn nhìn thấy.
Ba chiếc vòng làm theo mệnh lệnh của hắn, một chiếc móc vào tay trái Diệp Vô Tuyết, một chiếc móc vào cổ chân phải, chiếc cuối cùng chậm rì rì không rơi xuống mà treo lơ lửng trước mặt Diệp Vô Tuyết, giống như một loại uy hiếp.
Hai chiếc vòng này không giống vũ khí, mà giống vòng tay và vòng chân dùng làm trang sức hơn.
Giống như những món trang sức lộng lẫy mà Bùi Lệnh đeo lên thi thể cậu khi lần đầu cậu bước vào mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính.
Bùi Lệnh muốn xích cậu lại.
“Lần này sẽ không để em rời đi nữa.”
Hai chiếc vòng lại biến hình, sợi dây xích dài mỏng linh hoạt như đuôi rắn, chui vào ống tay áo Diệp Vô Tuyết, dán lên da thịt cậu, chậm rãi bò qua cánh tay cậu.
Diệp Vô Tuyết giơ tay trái lên giữ lại sợi xích trượt trên tay phải, cùng lúc đó, chiếc vòng trên mắt cá chân cũng kéo dài ra thành một sợi xích mảnh, trượt thẳng lên bắp chân cậu.
Những sợi xích lần lượt chui vào trong quần áo của Diệp Vô Tuyết, quấn quanh người cậu từng sợi một, theo ý muốn của Bùi Lệnh, nó vòng qua cổ Diệp Vô Tuyết rồi lại xuyên qua khe hở giữa ngực cậu.
Dây xích lạnh lẽo quấn quanh hai bầu ngực của Diệp Vô Tuyết hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng đè lên đầu v* mẫn cảm, giống như một hình phạt của Bùi Lệnh dành cho cậu.
Mà sợi dây xích ở dưới chân đã quấn quanh đùi Diệp Vô Tuyết từ lâu.
Diệp Vô Tuyết không có thời gian để nghĩ cho bản thân, cậu kẹp chặt hai chân, cố gắng ngăn sợi dây xích tiếp tục bò lên trên, nhưng sợi xích mỏng và trơn trượt, nó dọc theo bắp đùi trượt vào khe mông của Diệp Vô Tuyết, sợi xích mỏng manh vừa lúc kẹt lại trong hai mép *** múp thịt của cậu.
Đầu gối Diệp Vô Tuyết như nhũn ra, sợi xích đè lên hột le của cậu, cảm giác tê dại trong nháy mắt khiến cậu không thể đứng vững, giữa hai chân dường như có hơi ướt át.
Bùi Lệnh dùng bàn tay đỡ thắt lưng của cậu, đem cậu ôm vào lòng.
Diệp Vô Tuyết áp mặt vào ngực Bùi Lệnh, tim cậu đột nhiên đập như trống đánh.
Không hiểu vì sao, cậu gần như chắc chắn rằng người này chính là Bùi Lệnh kiếp trước.
Đối với cậu mà nói, Bùi Lệnh kiếp trước cao không thể với tới, lại có ơn với cậu, cuối cùng cậu chỉ còn lòng kính sợ với Bùi Lệnh kiếp trước.
Mà khi cậu được Bùi Lệnh ôm vào lòng, sự kính sợ dành cho Bùi Lệnh từ trong xương tủy khiến Diệp Vô Tuyết run rẩy cả người.
“Bùi sư huynh, huynh muốn làm gì?”
Diệp Vô Tuyết túm chặt tay áo của Bùi Lệnh, cậu cố gắng đứng thẳng, cậu không dám dựa quá gần, sợ Bùi Lệnh sẽ chán ghét sự xu nịnh của cậu, sợ cậu sẽ vấy bẩn sự trong sạch của Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh cúi đầu, khẽ khàng cười nói: “Đã lâu không được nghe em gọi ta là Bùi sư huynh rồi, em có thể gọi ta thêm một tiếng nữa không?”
Ôn nhuận như ngọc, là những gì người đời nói về Bùi Lệnh.
Nếu hắn cố tình muốn làm ai đó yêu mến, thì chẳng ai có thể thoát khỏi hắn.
Dù cho hắn xấu xa cố ý điều khiển sợi dây xích mảnh sượt qua hột le và lỗ *** của Diệp Vô Tuyết.
“Bùi, Bùi sư huynh…”
Diệp Vô Tuyết không thể từ chối yêu cầu của Bùi Lệnh, mười mấy năm ăn nhờ ở đậu kiếp trước đã dạy cho cậu cách quan sát sắc mặt và lời nói của người khác, khiến bản thân khắc ghi một điều, chỉ có nghe lời Bùi Lệnh mới có thể sống sót.
Bùi Lệnh nói: “Cởi quần áo ra, để ta xem em bây giờ đã biến thành thế nào rồi.”
Ngón tay của Diệp Vô Tuyết run rẩy, cậu không muốn Bùi Lệnh kiếp trước nhìn thấy thân thể đã bị ** nhiều lần của cậu, dường như đó là một sự phản bội đối với Bùi Lệnh, dù là Bùi Lệnh kiếp trước hay Bùi Lệnh kiếp này.
Nhưng những ngón tay của cậu đã cởi ra thắt lưng một cách mất kiểm soát, cậu đã nghe theo lời Bùi Lệnh một cách mù quáng như thế.
Suy cho cùng, chính Bùi Lệnh là người đã cho cậu một nơi để sống trong suốt mười mấy năm cậu mất đi thị lực.
Diệp Vô Tuyết cởi thắt lưng, quần áo lần lượt rơi xuống đất, đập vào mắt đầu tiên chính là chiếc áo yếm màu tím nhạt mà Bùi Lệnh muốn cậu mặc.
Diệp Vô Tuyết nhận thấy không khí xung quanh Bùi Lệnh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cậu lại ngước lên nhìn vào đôi mắt bị bịt kín của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh thật sự không nhìn thấy sao?”
Bùi Lệnh vuốt ve thắt lưng của Diệp Vô Tuyết, hắn nói: “Vạn vật đều là mắt của ta, tay của ta nhìn thấy em.”
Hắn cúi đầu, cánh môi áp vào một bên cổ Diệp Vô Tuyết: “Môi của ta nhìn thấy em.”
Hắn nắm lấy những ngón tay của Diệp Vô Tuyết, đặt lên lồng ngực nơi trái tim hắn đang đập: “Trái tim ta nhìn thấy em.”
Mọi chuyện trong quá khứ giờ phút này đều bị đảo lộn, Diệp Vô Tuyết rơi vào trạng thái hỗn loạn, cậu không thể tin được Bùi Lệnh thâm tình trước mặt chính là Bùi Lệnh thờ ơ lãnh đạm ở kiếp trước.
Điều này còn phi lý hơn cả việc Bùi Lệnh tự móc hai mắt của mình.
Sợi dây xích quấn quanh ngực Diệp Vô Tuyết chui ra khỏi vạt áo yếm, nó vén áo yếm lên, lộ ra hai bầu ngực tròn trịa, dây xích quấn quanh ngực một vòng, sau đó tách thành hai sợi quấn quanh ngực Diệp Vô Tuyết.
Núm vú hơi nhô lên, màu đỏ tươi đặc biệt bắt mắt giữa bộ ngực trắng ngần.
Xung quanh quầng vú rõ ràng có một vết răng mờ nhạt, là do Bùi Lệnh cắn để lại.
Hai người Bùi Lệnh kiếp trước kiếp này đều có khuôn mặt giống hệt nhau, khi Bùi Lệnh kiếp trước nổi giận, người khác không thể nhìn ra được.
Hắn càng tức giận, giọng điệu càng thêm bình tĩnh, nhưng bên dưới sự bình tĩnh đó, chính là sóng ngầm u ám cuộn trào.
Bùi Lệnh nói: “Lẽ ra ta phải nhốt em lại, nhốt ở một nơi chỉ có ta nhìn thấy, một nơi chỉ có ta và em.”
“Diệp Vô Tuyết, em có bằng lòng không?”
—–
Đại Bùi: Một tên điên điềm tĩnh.
Danh sách chương