Vừa tan học là Lucasta chạy thẳng đến khách sạn Thanh Long. Cô lén đến phòng của Eric. Để xem mã khóa là… Cô biết mã khóa vì hôm qua cô đưa Eric về phòng.
Lucasta mở cửa phòng. Eric đang luyện thanh. Giọng được phết nhỉ, cũng hay như Sherry đấy, cô nghĩ.
· Là em sao? – Eric dừng lại, vui mừng nói.
· Em đến lấy lại điện thoại bị bỏ quên.
· Ừm, nó ở đây này.
Trời đất, Lucasta ngượng nghịu xấu hổ phải biết. Không trách gì mình à, huhu.
Lucasta lấy điện thoại từ Eric.
· Uống chút rượu vang nhé! Em không uống rượu. Lại muốn từ chối anh sao? À đê? Em không có ý, a, em lấy quả táo này nhé. Cô cầm quả táo từ đĩa lên, cắn răng xuyên qua vỏ vào thịt quả.
· Em… ăn luôn sao? Cũng cần gọt vỏ chứ.
· À đê ? OO
Cô ngượng ngùng. Ở nhà cũng toàn gặm vậy, mình theo thói quen luôn. Không được ngượng quá phải tìm cách đánh trống lảng.
· Lúc nãy anh hát hay quá, hát lại được không anh? · Cái đó là luyện thanh, anh đã hát gì đâu.
Ngượng lần hai.
Nhưng nếu em thích thì anh sẽ hát cho em nghe. – Eric vui vẻ đáp – Là hát thì anh luôn có sẵn đam mê.
Eric bắt đầu cất lên giai điệu bài hát ‘’Em là mùa xuân của anh’’, Lucasta ở một bên nghe.
Sao đến đâu cũng gặp bài này nhỉ ? Cô lẩm bẩm. Nhưng mà rất ngọt ngào, anh ấy hát còn hay hơn cả đĩa.
Cô nàng ngồi nghe tới khi bài hát kết thúc, và vỗ tay hoan nghênh theo cảm xúc.
· Wow ! Anh hát hay như ca sĩ vậy.
Em có vẻ ít nghe nhạc phải không?
· Ha ha, em tự nhận e bị mù nhạc. Căn bản em cũng không thích mấy bài hát tình yêu, càng mù mấy bài hát trend hiện nay.
· Tại sao?
· Toàn viết về thất tình thôi anh ạ, bài hát nào cũng thấy giống bài hát nào… A ha, em nói vậy anh đừng để ý. Là em khác người, chắc vậy. Nhưng mà anh hát thực sự hay, nhiều cảm xúc hơn cả những bài em nghe qua. Em rất thích nghe những giai điệu được hát chay kiểu này.
Mình đang nói linh tinh gì thế. Cô thở dài, cảm thấy càng cố giải thích càng chẳng đi đến đâu. Chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào ngay lập tức. Chắc anh ấy buồn lắm vì anh ấy có vẻ thích những bài hát kiểu này mà mình thì lại tỏ ra không ưa.
Có tiếng bước chân vọng vào từ hành lang hướng về phía căn phòng. Thôi chết, có người đang đến đây, cô phải làm gì đây. Rồi tiếng chuông vang lên. Eric ra mở cửa.
· A chào anh!
· Các em là…
· Là bạn của em. Các bạn ấy muốn được gặp anh. – Giọng của một bạn trai.
· Chúng em là fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh! Được gặp anh em hạnh phúc quá!
· Anh ở ngoài đời còn đẹp trai hơn trên màn hình nữa.
· Cảm ơn các em luôn ủng hộ anh! – Eric cười thân thiện. – Các em phòng chơi nhé!
Đám con gái vui như mở cờ trong bụng. Eric ngạc nhiên khi không thấy Lucasta đâu nữa. Lucasta tối sầm mặt lại, sợ sệt. Đó là giọng của Freya, Kim và Miêu Miêu cùng con trai tập đoàn khách sạn này – Ken.
Eric xuống bếp lấy chút đồ uống mang lên.
· Đó là phòng ngủ của Eric! Không biết phòng ngủ của anh ấy có gì nhỉ? – Miêu Miêu mơ mộng thì thầm.
· Vào phòng riêng của người khác là không tốt đâu. Bị anh ấy biết thì sẽ ghét chúng ta cho xem – Freya nói.
· Chỉ nhòm một chút không để anh ấy phát hiện là không sao đâu.
Kim tỏ vẻ ranh mãnh. Cô đã lập tức tiến đến gần cánh cửa phòng ngủ.
Tim Lucasta giật bắn lên. Cô đang tựa lưng vào cánh cửa của căn phòng, run rẩy. Đừng đến gần đây, cô van xin trong bụng.
Cạch.
· Ủa, cửa khóa rồi.
· Tất nhiên là anh ấy phải khóa vào chứ? Đừng nghịch nữa, anh ấy sắp quay lại rồi.
Phù, cô thở phào nhẹ nhõm. Lucasta đã khóa trái phòng ngủ từ lúc trốn vào phòng. (Vậy mà còn lo lắng cái gì chứ?)
…
Đám bạn Freya chào thần tượng và ra về. Khi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, cô mở của phòng ngủ đi ra.
· Em đây rồi. – Eric cười. - Cứ ngỡ em trốn về rồi cơ đấy.
· Anh là ai thế? – Anh ta có cả người hâm mộ, chắc là nhân vật nổi tiếng nào đây. Cô nghĩ.
· Anh là Eric. Em biết điều đó mà, anh đã nói tên khi ở căn nhà của yêu nữ.
· À, anh là… Không cần nói nữa đâu. Dù sao sau khi em rời đi chúng ta cũng không còn liên hệ gì nữa. Biết cũng không để làm gì.
Anh ta được đám Freya hâm mộ thì hẳn không phải người thường. Cô tốt nhất là không nên dây dưa thêm nữa, kẻo lại mang rắc rối vào thân. Dù sao thì đây cũng chỉ là người lạ, sẽ lại như cơn gió thoảng qua.
Hiểu rồi, em không thích nói chuyện với anh. Em đi đi, anh không muốn ép em gì hết đâu.
Chà, sao lại nói thế làm mình cảm thấy tội lỗi với anh ta. Cô bỏ đi.
…
Ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty Maris được tiến hành long trọng.
· Thật sao, chúng ta đang đi gặp người nổi tiếng?
· Ừ, là Eric, Eric đó!
· Không phải các cậu gặp người đó một lần rồi à?
· Gặp thần tượng một lần là chưa đủ đâu! – Bông Xù kêu lên.
· Không biết ra sao, nhưng là người nổi tiếng thì đã phấn khích rồi! – Lucasta sung sướng reo lên.
· Anh ấy chuẩn soái ca nữa, đảm bảo làm bất cứ cô gái nào cũng phải say đắm. – Bông Xù kể lể.
Nhóm tân chiến binh vào phòng đợi dành cho nghệ sĩ. Bông Xù đã cầm sẵn điện thoại trên tay. Eric đang ngồi trên ghế đợi. Bông Xù, Bánh Bao đã mừng quýnh reo lên. Lucasta ngạc nhiên đến cực độ, ca sĩ thần tượng nổi tiếng Eric mà mọi người đều hâm mộ chính là anh chàng ở trong khách sạn Thanh Long. Phải rồi, anh ta cũng nói tên mình là Eric. Vậy mà cô lại không nghĩ ra.
· Là em sao, cô gái hôm đó? – Eric bất ngờ khi nhìn thấy Lucasta trong nhóm bạn trẻ.
Nhanh như chớp, Lucasta chạy lướt qua đám bạn, cố gắng bịt miệng Eric lại trước khi anh ta nói thêm điều gì,cô hốt hoảng nói nhỏ:
· Suỵt, anh đừng có nói lung tung gì đấy.
Eric có chút ngạc nhiên rồi cười. Bông Xù đờ người:
· Cậu quen anh Eric sao, Lucasta?
Lucasta quay ra.
· À, có quen nhau trên đường phố, tớ giúp anh ấy nhặt ví, nhưng mà tớ không có biết anh ấy là thần tượng Eric. Cứ nghĩ là người bình thường thôi. Nếu biết tớ đã kể với cậu rồi.
· Vậy à?
Eric hơi “khó chịu” trước câu nói “nghĩ là người bình thường” của Lucasta, nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
Tình huống oái oăm gì thế này, còn tưởng kết thúc với anh ta rồi. Lucasta khổ sở nghĩ ngợi.
Bông Xù còn viết cho Eric cả số điện thoại và tài khoản nhắn tin. Không ngờ Eric nói: “Anh có thể xin nick chát của cả những bạn khác nữa được không?”.
· Được chứ? Của em nè! – Bánh Bao hớn hở ra mặt.
Mọi người sau đó cùng ra ngoài yên vị để xem buổi lễ kỷ niệm. Chưa được ấm ghế bao lâu, Sherry nhận được cuộc gọi: Eric mất tích rồi. Cả nhóm tân chiến binh hốt hoảng đi tìm Eric.
· Không thể nào, chỉ vài phút trước anh ấy còn ở trong phòng. Anh ấy có thẻ bỏ đi đâu được? – Bông Xù lo lắng đến phát điên.
· Bình tĩnh lại. Chúng ta trước hết cần xem camera an ninh. Sherry có thể xem được không? – Lucasta nói.
· Vậy mau vào phòng máy.
Eric được ghi hình trong camera đi với người quản lý, nhưng người quản lý đã được xác nhận là đang sắp xếp với nhân viên của chương trình.
· Là thuật biến hình.
Nhóm chiến binh kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Phong. Không nghi ngờ gì kẻ này đã biến hình thành quản lý rồi dẫn anh Eric đi.
· Làm sao để tìm ra được Eric?
· Sóng âm thanh – Lucasta ra chỉ thị – Sherry hãy xác định vị trí của Eric. Mong là họ chưa đi xa. Sherry gật đầu. Cô bắt đầu phát các sóng tín hiệu thu nhận tần số âm thanh ứng với giọng nói của Eric. Họ đang hướng về phía tây.
· Phải mau chóng đuổi theo! Tớ sẽ đưa anh ấy về!
Tiểu Phong, Bông Xù, hai người hãy đi đưa Eric về.
Hai người gật đầu. Tiểu Phong dùng dịch chuyển tức thời đưa Bông Xù biến mất. Hai người bay trên bầu trời, tìm kiếm vị trí của Eric. Sherry kết nối với hai người bằng thần giao cách cảm hướng dẫn họ đến vị trí của đối tượng. Họ đã nhìn thấy chiếc xe ô tô đang chở Eric đi về phía ngoại ô hướng tới một cánh rừng rậm đen đặc. Cánh rừng Bí Ẩn.
Bông Xù liền đứng phía trước chặn chiếc xe lại bằng lực cản của gió. Tiểu Phong bắn vào lốp xe khiến bánh xe đứng yên lại bởi băng. Eric nhảy ra khỏi xe. Bông Xù mừng rơn chạy đến chỗ Eric, hỏi to:
· Anh có sao không?
· Hắn không phải Eric. Eric còn trong xe!
Vừa nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Phong, Bông Xù phản ứng nhanh gập bụng lại tránh được lưỡi dao tung ra từ tay Eric giả. Hắn ta liền biến lại thành người quản lý của Eric. Ba người xông vào chiến đấu. Hắn ta yếu thế hơn, liền lôi ra một cái điều khiển, đẩy công tắc lên. Chiếc xe chứa Eric ở trong rồ mạnh, phá vỡ băng cản dưới bánh xe, tự động lao đi nhanh vun vút. Bông Xù nhận ra chiếc xe đang lao xuống vực, cô lập tức đuổi theo lao cùng chiếc xe xuống vực. Chiếc xe rơi xuống vách núi, vỡ nát. Bông Xù đã kịp lôi Eric ra và mang anh bay lên mặt đất.
Tiểu Phong bắn đạn liên tiếp. Tên quản lý giả tránh né được, dù bị bắt sượt qua vài phát. Tiểu Phong lao vào đánh tay đôi với hắn. Các cây gai băng mọc lên mặt đất chặn xung quanh con quỷ. Hắn hết đường chạy. Tiểu Phong nhắm thẳng chỗ hiểm bắn viên đạn kết liễu. Thì, băng của Tiểu Phong bị phá vỡ, những mảnh vỡ lao ra trước mặt tên quỷ chặn viên đạn của Tiểu Phong lại. Hắn được một cơn gió đen đẩy bay lên. Là một con quỷ khác đã tới ứng cứu. Tiểu Phong định tấn công vào cơn gió đen đó.
· Số 2 dừng lại, đừng đuổi theo. – Giọng thủ lĩnh Lucasta cất lên.
Tiểu Phong dừng tấn công. Tuy nhiên, tên kia đã phát ra luồng ma thuật tấn công vào Tiểu Phong. Đại Phong nhảy lên phía trước, chưởng lại một phát phá vỡ đợt tấn công ma thuật cấp cao của con quỷ.
· Người quen cũ, lâu rồi không gặp! – Kẻ địch cười nói.
· Là bà! – Đại Phong mặt tái mét đi. Chú đứng chắn trước Tiểu Phong.
Bà ta đưa tên quản lý giả biến đi. Đại Phong không còn giữ được bình tĩnh, quay ra với Tiểu Phong, quở trách :
· Con tuyệt đối không được tấn công bà ta, gặp bà ta phải tránh đi, nghe rõ chưa ?
Tiểu Phong chưa bao giờ thấy cha hốt hoảng như vậy, và liền hiểu ra.
· Kẻ đó là ai ? – Lucasta hỏi.
· Phu nhân quỷ Rạo Rực. Kẻ được mệnh danh là con quỷ mang hàng trăm khuôn mặt. – Tiểu Phong nói.
Đám tân chiến binh rùng mình khi nghe đến cái tên.
Eric quyết định tiếp tục biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm công ty Maris. Mọi người hò reo cổ vũ như sấm. Cuối buổi, Bông Xù mang hoa đến tặng cho Eric để chúc mừng anh.
Eric mỉm cười với Bông Xù nói :
· Cảm ơn em đã cứu anh.
Bông Xù rạng rỡ, mặt ửng hồng. Lucasta mừng cho Bông Xù. Cuối cùng cậu ấy đã có thể chạm tới thần tượng bấy lâu nay của mình. Cảm giác được người trong mộng yêu quý là một điều gì đó rất kỳ diệu.
Cô Anna đến chỗ thần tượng Eric, thông báo:
· Kẻ thù chưa bị bắt, rất có thể tìm cơ hội khác bắt anh. Vì thế chúng tôi đề nghị anh để một người thuộc nhóm tân chiến binh đây bảo vệ cho anh.
· Cháu xung phong bảo vệ anh Eric bằng cả tính mạng mình. – Bông Xù giơ tay lên.
· Ế, khoan đã, tớ muốn bảo vệ anh Eric. Anh Eric, hãy cho em cơ hội. – Bánh Bao xen vào.
· Tớ cũng muốn nhé! – Sherry lên tiếng – Em thực ra là một thần đồng âm nhạc. Nếu anh để em bảo vệ, chúng ta sẽ có cơ hội cùng nhau đàm đạo về âm nhạc chuyên sâu. Em tin rằng chúng ta sẽ rất hợp nhau.
Mọi người trố mắt nhìn Sherry. Vì thần tượng mà không màng tình nghĩa bạn bè. Lucasta nhân lúc mọi người không để ý len lén trốn đi. Lại sắp bùng nổ chiến tranh giành thần tượng rồi. Mình ngu gì mà ở lại để bị liên lụy vào cuộc tranh giành này. Cô đắc chí cười thầm.
· Có thể để cô bé đằng kia bảo vệ tôi được không?
Eric chỉ tay về phía Lucasta. Mọi người trố mắt nhìn.
· À đê! – Lucasta bất động.
Anh cũng có mắt nhìn đấy. Đó là thủ lĩnh của nhóm. Lucasta trở thành bảo vệ bất đắc dĩ của Eric.
Lucasta mở cửa phòng. Eric đang luyện thanh. Giọng được phết nhỉ, cũng hay như Sherry đấy, cô nghĩ.
· Là em sao? – Eric dừng lại, vui mừng nói.
· Em đến lấy lại điện thoại bị bỏ quên.
· Ừm, nó ở đây này.
Trời đất, Lucasta ngượng nghịu xấu hổ phải biết. Không trách gì mình à, huhu.
Lucasta lấy điện thoại từ Eric.
· Uống chút rượu vang nhé! Em không uống rượu. Lại muốn từ chối anh sao? À đê? Em không có ý, a, em lấy quả táo này nhé. Cô cầm quả táo từ đĩa lên, cắn răng xuyên qua vỏ vào thịt quả.
· Em… ăn luôn sao? Cũng cần gọt vỏ chứ.
· À đê ? OO
Cô ngượng ngùng. Ở nhà cũng toàn gặm vậy, mình theo thói quen luôn. Không được ngượng quá phải tìm cách đánh trống lảng.
· Lúc nãy anh hát hay quá, hát lại được không anh? · Cái đó là luyện thanh, anh đã hát gì đâu.
Ngượng lần hai.
Nhưng nếu em thích thì anh sẽ hát cho em nghe. – Eric vui vẻ đáp – Là hát thì anh luôn có sẵn đam mê.
Eric bắt đầu cất lên giai điệu bài hát ‘’Em là mùa xuân của anh’’, Lucasta ở một bên nghe.
Sao đến đâu cũng gặp bài này nhỉ ? Cô lẩm bẩm. Nhưng mà rất ngọt ngào, anh ấy hát còn hay hơn cả đĩa.
Cô nàng ngồi nghe tới khi bài hát kết thúc, và vỗ tay hoan nghênh theo cảm xúc.
· Wow ! Anh hát hay như ca sĩ vậy.
Em có vẻ ít nghe nhạc phải không?
· Ha ha, em tự nhận e bị mù nhạc. Căn bản em cũng không thích mấy bài hát tình yêu, càng mù mấy bài hát trend hiện nay.
· Tại sao?
· Toàn viết về thất tình thôi anh ạ, bài hát nào cũng thấy giống bài hát nào… A ha, em nói vậy anh đừng để ý. Là em khác người, chắc vậy. Nhưng mà anh hát thực sự hay, nhiều cảm xúc hơn cả những bài em nghe qua. Em rất thích nghe những giai điệu được hát chay kiểu này.
Mình đang nói linh tinh gì thế. Cô thở dài, cảm thấy càng cố giải thích càng chẳng đi đến đâu. Chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào ngay lập tức. Chắc anh ấy buồn lắm vì anh ấy có vẻ thích những bài hát kiểu này mà mình thì lại tỏ ra không ưa.
Có tiếng bước chân vọng vào từ hành lang hướng về phía căn phòng. Thôi chết, có người đang đến đây, cô phải làm gì đây. Rồi tiếng chuông vang lên. Eric ra mở cửa.
· A chào anh!
· Các em là…
· Là bạn của em. Các bạn ấy muốn được gặp anh. – Giọng của một bạn trai.
· Chúng em là fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh! Được gặp anh em hạnh phúc quá!
· Anh ở ngoài đời còn đẹp trai hơn trên màn hình nữa.
· Cảm ơn các em luôn ủng hộ anh! – Eric cười thân thiện. – Các em phòng chơi nhé!
Đám con gái vui như mở cờ trong bụng. Eric ngạc nhiên khi không thấy Lucasta đâu nữa. Lucasta tối sầm mặt lại, sợ sệt. Đó là giọng của Freya, Kim và Miêu Miêu cùng con trai tập đoàn khách sạn này – Ken.
Eric xuống bếp lấy chút đồ uống mang lên.
· Đó là phòng ngủ của Eric! Không biết phòng ngủ của anh ấy có gì nhỉ? – Miêu Miêu mơ mộng thì thầm.
· Vào phòng riêng của người khác là không tốt đâu. Bị anh ấy biết thì sẽ ghét chúng ta cho xem – Freya nói.
· Chỉ nhòm một chút không để anh ấy phát hiện là không sao đâu.
Kim tỏ vẻ ranh mãnh. Cô đã lập tức tiến đến gần cánh cửa phòng ngủ.
Tim Lucasta giật bắn lên. Cô đang tựa lưng vào cánh cửa của căn phòng, run rẩy. Đừng đến gần đây, cô van xin trong bụng.
Cạch.
· Ủa, cửa khóa rồi.
· Tất nhiên là anh ấy phải khóa vào chứ? Đừng nghịch nữa, anh ấy sắp quay lại rồi.
Phù, cô thở phào nhẹ nhõm. Lucasta đã khóa trái phòng ngủ từ lúc trốn vào phòng. (Vậy mà còn lo lắng cái gì chứ?)
…
Đám bạn Freya chào thần tượng và ra về. Khi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, cô mở của phòng ngủ đi ra.
· Em đây rồi. – Eric cười. - Cứ ngỡ em trốn về rồi cơ đấy.
· Anh là ai thế? – Anh ta có cả người hâm mộ, chắc là nhân vật nổi tiếng nào đây. Cô nghĩ.
· Anh là Eric. Em biết điều đó mà, anh đã nói tên khi ở căn nhà của yêu nữ.
· À, anh là… Không cần nói nữa đâu. Dù sao sau khi em rời đi chúng ta cũng không còn liên hệ gì nữa. Biết cũng không để làm gì.
Anh ta được đám Freya hâm mộ thì hẳn không phải người thường. Cô tốt nhất là không nên dây dưa thêm nữa, kẻo lại mang rắc rối vào thân. Dù sao thì đây cũng chỉ là người lạ, sẽ lại như cơn gió thoảng qua.
Hiểu rồi, em không thích nói chuyện với anh. Em đi đi, anh không muốn ép em gì hết đâu.
Chà, sao lại nói thế làm mình cảm thấy tội lỗi với anh ta. Cô bỏ đi.
…
Ngày lễ kỷ niệm thành lập công ty Maris được tiến hành long trọng.
· Thật sao, chúng ta đang đi gặp người nổi tiếng?
· Ừ, là Eric, Eric đó!
· Không phải các cậu gặp người đó một lần rồi à?
· Gặp thần tượng một lần là chưa đủ đâu! – Bông Xù kêu lên.
· Không biết ra sao, nhưng là người nổi tiếng thì đã phấn khích rồi! – Lucasta sung sướng reo lên.
· Anh ấy chuẩn soái ca nữa, đảm bảo làm bất cứ cô gái nào cũng phải say đắm. – Bông Xù kể lể.
Nhóm tân chiến binh vào phòng đợi dành cho nghệ sĩ. Bông Xù đã cầm sẵn điện thoại trên tay. Eric đang ngồi trên ghế đợi. Bông Xù, Bánh Bao đã mừng quýnh reo lên. Lucasta ngạc nhiên đến cực độ, ca sĩ thần tượng nổi tiếng Eric mà mọi người đều hâm mộ chính là anh chàng ở trong khách sạn Thanh Long. Phải rồi, anh ta cũng nói tên mình là Eric. Vậy mà cô lại không nghĩ ra.
· Là em sao, cô gái hôm đó? – Eric bất ngờ khi nhìn thấy Lucasta trong nhóm bạn trẻ.
Nhanh như chớp, Lucasta chạy lướt qua đám bạn, cố gắng bịt miệng Eric lại trước khi anh ta nói thêm điều gì,cô hốt hoảng nói nhỏ:
· Suỵt, anh đừng có nói lung tung gì đấy.
Eric có chút ngạc nhiên rồi cười. Bông Xù đờ người:
· Cậu quen anh Eric sao, Lucasta?
Lucasta quay ra.
· À, có quen nhau trên đường phố, tớ giúp anh ấy nhặt ví, nhưng mà tớ không có biết anh ấy là thần tượng Eric. Cứ nghĩ là người bình thường thôi. Nếu biết tớ đã kể với cậu rồi.
· Vậy à?
Eric hơi “khó chịu” trước câu nói “nghĩ là người bình thường” của Lucasta, nhưng vẫn gật đầu xác nhận.
Tình huống oái oăm gì thế này, còn tưởng kết thúc với anh ta rồi. Lucasta khổ sở nghĩ ngợi.
Bông Xù còn viết cho Eric cả số điện thoại và tài khoản nhắn tin. Không ngờ Eric nói: “Anh có thể xin nick chát của cả những bạn khác nữa được không?”.
· Được chứ? Của em nè! – Bánh Bao hớn hở ra mặt.
Mọi người sau đó cùng ra ngoài yên vị để xem buổi lễ kỷ niệm. Chưa được ấm ghế bao lâu, Sherry nhận được cuộc gọi: Eric mất tích rồi. Cả nhóm tân chiến binh hốt hoảng đi tìm Eric.
· Không thể nào, chỉ vài phút trước anh ấy còn ở trong phòng. Anh ấy có thẻ bỏ đi đâu được? – Bông Xù lo lắng đến phát điên.
· Bình tĩnh lại. Chúng ta trước hết cần xem camera an ninh. Sherry có thể xem được không? – Lucasta nói.
· Vậy mau vào phòng máy.
Eric được ghi hình trong camera đi với người quản lý, nhưng người quản lý đã được xác nhận là đang sắp xếp với nhân viên của chương trình.
· Là thuật biến hình.
Nhóm chiến binh kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Phong. Không nghi ngờ gì kẻ này đã biến hình thành quản lý rồi dẫn anh Eric đi.
· Làm sao để tìm ra được Eric?
· Sóng âm thanh – Lucasta ra chỉ thị – Sherry hãy xác định vị trí của Eric. Mong là họ chưa đi xa. Sherry gật đầu. Cô bắt đầu phát các sóng tín hiệu thu nhận tần số âm thanh ứng với giọng nói của Eric. Họ đang hướng về phía tây.
· Phải mau chóng đuổi theo! Tớ sẽ đưa anh ấy về!
Tiểu Phong, Bông Xù, hai người hãy đi đưa Eric về.
Hai người gật đầu. Tiểu Phong dùng dịch chuyển tức thời đưa Bông Xù biến mất. Hai người bay trên bầu trời, tìm kiếm vị trí của Eric. Sherry kết nối với hai người bằng thần giao cách cảm hướng dẫn họ đến vị trí của đối tượng. Họ đã nhìn thấy chiếc xe ô tô đang chở Eric đi về phía ngoại ô hướng tới một cánh rừng rậm đen đặc. Cánh rừng Bí Ẩn.
Bông Xù liền đứng phía trước chặn chiếc xe lại bằng lực cản của gió. Tiểu Phong bắn vào lốp xe khiến bánh xe đứng yên lại bởi băng. Eric nhảy ra khỏi xe. Bông Xù mừng rơn chạy đến chỗ Eric, hỏi to:
· Anh có sao không?
· Hắn không phải Eric. Eric còn trong xe!
Vừa nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Phong, Bông Xù phản ứng nhanh gập bụng lại tránh được lưỡi dao tung ra từ tay Eric giả. Hắn ta liền biến lại thành người quản lý của Eric. Ba người xông vào chiến đấu. Hắn ta yếu thế hơn, liền lôi ra một cái điều khiển, đẩy công tắc lên. Chiếc xe chứa Eric ở trong rồ mạnh, phá vỡ băng cản dưới bánh xe, tự động lao đi nhanh vun vút. Bông Xù nhận ra chiếc xe đang lao xuống vực, cô lập tức đuổi theo lao cùng chiếc xe xuống vực. Chiếc xe rơi xuống vách núi, vỡ nát. Bông Xù đã kịp lôi Eric ra và mang anh bay lên mặt đất.
Tiểu Phong bắn đạn liên tiếp. Tên quản lý giả tránh né được, dù bị bắt sượt qua vài phát. Tiểu Phong lao vào đánh tay đôi với hắn. Các cây gai băng mọc lên mặt đất chặn xung quanh con quỷ. Hắn hết đường chạy. Tiểu Phong nhắm thẳng chỗ hiểm bắn viên đạn kết liễu. Thì, băng của Tiểu Phong bị phá vỡ, những mảnh vỡ lao ra trước mặt tên quỷ chặn viên đạn của Tiểu Phong lại. Hắn được một cơn gió đen đẩy bay lên. Là một con quỷ khác đã tới ứng cứu. Tiểu Phong định tấn công vào cơn gió đen đó.
· Số 2 dừng lại, đừng đuổi theo. – Giọng thủ lĩnh Lucasta cất lên.
Tiểu Phong dừng tấn công. Tuy nhiên, tên kia đã phát ra luồng ma thuật tấn công vào Tiểu Phong. Đại Phong nhảy lên phía trước, chưởng lại một phát phá vỡ đợt tấn công ma thuật cấp cao của con quỷ.
· Người quen cũ, lâu rồi không gặp! – Kẻ địch cười nói.
· Là bà! – Đại Phong mặt tái mét đi. Chú đứng chắn trước Tiểu Phong.
Bà ta đưa tên quản lý giả biến đi. Đại Phong không còn giữ được bình tĩnh, quay ra với Tiểu Phong, quở trách :
· Con tuyệt đối không được tấn công bà ta, gặp bà ta phải tránh đi, nghe rõ chưa ?
Tiểu Phong chưa bao giờ thấy cha hốt hoảng như vậy, và liền hiểu ra.
· Kẻ đó là ai ? – Lucasta hỏi.
· Phu nhân quỷ Rạo Rực. Kẻ được mệnh danh là con quỷ mang hàng trăm khuôn mặt. – Tiểu Phong nói.
Đám tân chiến binh rùng mình khi nghe đến cái tên.
Eric quyết định tiếp tục biểu diễn trong buổi lễ kỷ niệm công ty Maris. Mọi người hò reo cổ vũ như sấm. Cuối buổi, Bông Xù mang hoa đến tặng cho Eric để chúc mừng anh.
Eric mỉm cười với Bông Xù nói :
· Cảm ơn em đã cứu anh.
Bông Xù rạng rỡ, mặt ửng hồng. Lucasta mừng cho Bông Xù. Cuối cùng cậu ấy đã có thể chạm tới thần tượng bấy lâu nay của mình. Cảm giác được người trong mộng yêu quý là một điều gì đó rất kỳ diệu.
Cô Anna đến chỗ thần tượng Eric, thông báo:
· Kẻ thù chưa bị bắt, rất có thể tìm cơ hội khác bắt anh. Vì thế chúng tôi đề nghị anh để một người thuộc nhóm tân chiến binh đây bảo vệ cho anh.
· Cháu xung phong bảo vệ anh Eric bằng cả tính mạng mình. – Bông Xù giơ tay lên.
· Ế, khoan đã, tớ muốn bảo vệ anh Eric. Anh Eric, hãy cho em cơ hội. – Bánh Bao xen vào.
· Tớ cũng muốn nhé! – Sherry lên tiếng – Em thực ra là một thần đồng âm nhạc. Nếu anh để em bảo vệ, chúng ta sẽ có cơ hội cùng nhau đàm đạo về âm nhạc chuyên sâu. Em tin rằng chúng ta sẽ rất hợp nhau.
Mọi người trố mắt nhìn Sherry. Vì thần tượng mà không màng tình nghĩa bạn bè. Lucasta nhân lúc mọi người không để ý len lén trốn đi. Lại sắp bùng nổ chiến tranh giành thần tượng rồi. Mình ngu gì mà ở lại để bị liên lụy vào cuộc tranh giành này. Cô đắc chí cười thầm.
· Có thể để cô bé đằng kia bảo vệ tôi được không?
Eric chỉ tay về phía Lucasta. Mọi người trố mắt nhìn.
· À đê! – Lucasta bất động.
Anh cũng có mắt nhìn đấy. Đó là thủ lĩnh của nhóm. Lucasta trở thành bảo vệ bất đắc dĩ của Eric.
Danh sách chương