Tống Hân Nghiên bị lời nói dí dỏm của anh ta chọc cười, cô nói: “Anh định về Đồng Thành sao?”

“Ừm vốn định vậy, nhưng gặp được cô thì tôi tính khác rồi. Cô vừa mới bị thương nặng rồi xuất viện, một mình chạy tùm lum như vậy, anh ta không lo sao?” Nhắc tới Thẩm Duệ, Liên Mặc cũng không cảm thấy mất tự nhiên.

Nhớ tới giọng điệu hung dữ vừa rồi của Thẩm Duệ trong điện thoại, Tống Hân Nghiên biết chắc anh đang lo. lăng cho mình, đồng thời cũng tức giận vì cô không để ý đến sức khỏe, bất chấp chạy lung tung: “Anh ấy lo chứ.”

"Cô biết anh ta lo như vậy, sao cô còn bất chấp như: thế? Cô coi, đùi cô bó bột còn chưa tháo hết, băng gạc quấn trên đầu cũng còn đó, vậy mà cô cứ chạy lung tung.” Liên Mặc đi vòng qua ghế lái, nhìn băng gạc trắng toát trên đầu cô, anh ta thật sự bó tay.

Lúc cô gặp tai nạn năm viện, anh ta từng đến bệnh viện thăm cô, chẳng qua Thẩm Duệ đang ở đó, tất nhiên anh ta không thể vào thăm cô được. Bây giờ nhìn thấy người ở trước mặt, anh ta mới biết rốt cuộc cô bị thương nặng đến đâu.

Gặp tai nạn xe cộ liên hoàn mà vẫn nhặt được cái mạng nhỏ về, xác suất thật sự rất thấp. Ai ngờ khó khăn lắm mới giữ được tánh mạng từ Quỷ Môn Quan, vậy mà cô còn mù quáng tự hành bản thân như vậy. Đừng nói là Thẩm Duệ tức điên, ngay cả Liên Mặc cũng sắp điên vì sự tùy hứng của cô rồi.

“Xuống xe đi, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.” Liên Mặc mở cửa xe, ý bảo cô xuống xe.

'Tống Hân Nghiên ngồi yên trong xe, không nhúc nhích, cô nói: “Vậy không hay đâu, anh đang vội về Đồng 'Thành, đừng vì tôi mà chậm trễ việc riêng.”

Liên Mặc vẫn khăng khăng nhìn cô, anh ta nói: “Hoặc là tôi đi chung với cô đến nhà bà ngoại, hoặc là cô theo tôi về Đồng Thành. Là bạn bè với nhau, tôi sẽ không để mặc cô về quê một mình, tình hình hiện tại của cô rất nguy hiểm.”

"Liên Mặc, một mình tôi đi không sao đâu mà, thật đó.” Tống Hân Nghiên có ý định thuyết phục đối phương, cô không muốn để bất kỳ ai biết mục đích mình về quê.

Liên Mặc nói rõ là không tin, cuối cùng Tống Hân Nghiên đành khuất phục trước sự cố chấp của anh ta. Cô xuống xe, Liên Mặc nhìn chân trái cô còn bó bột, thầm nghĩ một mình cô lái xe từ Đồng Thành về đây, nếu mình là Thẩm Duệ thì chắc sẽ tức điên mất.

Liên Mặc đỡ cô ngồi xuống ghế lái phụ, anh ta ráng nhịn nhưng cuối cùng không nhịn được, lạnh mặt răn dạy cô: “Tống Hân Nghiên, tôi thua cái sự tùy hứng của cô rồi đó, nếu cô là bạn gái tôi thì tôi đã sớm đấm cô một trận no đòn rồi.”

'Tống Hân Nghiên rụt cổ, không dám nói lời nào, bởi vì hành động của cô thật sự quá mức tùy hứng.

Liên Mặc đóng cửa, xoay người lên xe. Dọc đường đi, hai người không nói với nhau câu nào, Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã rất nhiều năm cô không về đây rồi. Năm bà ngoại qua đời, Tống Chấn Nghiệp từng dẫn cô về một lần, hồi đó đường sá rất khó đi, không được bằng phẳng như bây giờ. Cô nhớ năm đó bà Tống còn về chung nữa, cả nhà lái xe đường dài, bà ta cũng oán giận suốt đoạn đường ấy.

Tuy bây giờ đường không rộng rãi nhưng ít nhất mặt đường bằng phẳng, ngay cả chạy xe thể thao cũng không làm xước khung xe.

Liên Mặc lái xe vững vàng, tốc độ cũng không quá nhanh, điều này có liên quan đến bệnh nghề nghiệp bởi anh ta làm luật sư. Anh ta quay qua nhìn Tống Hân Nghiên và hỏi: “Cô khăng khăng đòi về nhà bà ngoại, có chuyện gì gấp sao?”

Tống Hân Nghiên quay lại nhìn anh ta, gật đầu: “Ừm, là chuyện rất quan trọng nên tôi phải về xem sao.”

“Có thể nói cho tôi biết là chuyện gì không?” 'Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Hiện giờ đầu óc tôi rất rối, ngay cả chính tôi còn chưa biết chuyện gì xảy ra, cho nên tôi không biết nên nói với anh thế nào.”

“Không sao, cô không muốn nói thì đừng nói.” Liên Mặc không hỏi nữa, trên xe có hệ thống chỉ đường đến nhà bà ngoại của Tống Hân Nghiên. Trong xe vô cùng yên tĩnh, thi thoảng lại có tiếng hệ thống hướng dẫn vang lên, chỉ đường đi phía trước.

Một tiếng sau, xe chạy đến thị trấn Cảnh Phúc, đây là nơi mà Tống Hân Nghiên từng sống hồi nhỏ, nơi đây thay đổi quá nhiều, lúc trước hai bên ngã tư đường là nhà ngói, bây giờ người ta đã sửa thành nhà lầu cao. năm tầng.

Liên Mặc đỗ lại trong bãi xe bệnh viện. Trời nhá nhem tối, người qua lại trên đường đông đúc. Tống Hân Nghiên lưng đeo ba lô, tay chống nạng đi tới quầy hàng mua ít pháo đốt và giấy tiền vàng mã, định thừa dịp trời còn sớm đặng đi ra sau núi viếng mộ bà ngoại.

Liên Mặc không hỏi câu nào, cô đi đâu thì anh ta theo đó. Vừa rồi lúc lái xe, anh ta đã phát hiện có một chiếc xe hơi màu đen chầm chậm bám theo, anh ta tăng tốc thì đối phương tăng tốc, giảm tốc thì đối phương cũng giảm tốc; chắc hẳn họ là vệ sĩ do Thẩm Duệ phái tới để bảo vệ Tống Hân Nghiên đây mà. Hiện giờ hai người xuống xe, mấy vệ sĩ kia cũng theo sát từ xa, hơn nữa cũng chẳng kiêng dè Liên Mặc, cứ thế mà bám theo.

Liên Mặc nheo mắt, xem ra Thẩm Duệ sẽ nhanh chóng tới đây thôi.

Thẩm Duệ ngồi vào trong xe, vừa khởi động máy thì di động vang lên. Anh nhìn thoáng qua thông báo cuộc gọi, sau đó vừa đeo tai nghe bluetooth, vừa lái xe ra khỏi gara: “Đại ca, có chuyện gì vậy?”

“Tiểu Tứ à, vừa rồi cảnh sát đã phá được một tụ điểm chuyên buôn bán trẻ em lớn nhất ở Đồng Thành, đám buôn lậu đã bị bắt. Trải qua sự thẩm vấn của cảnh sát, một kẻ trong số đó khai rằng hai mươi năm trước, gã lừa bán một bé gái ở gần trường em học, với những đặc điểm và quần áo của bé gái mà gã miêu tả, chắc hẳn đó là Tiểu Lục.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện