Thẩm Duệ dừng xe ở ngã tư đường, trực tiếp quay đầu lái thẳng đến đồn cảnh sát, vừa tới nơi đã có người ra đón: “Tổng giám đốc Thẩm Duệ, anh Bạc đã gọi điện dặn dò tôi chờ anh ở đây, xin mời đi theo tôi!”

'Thẩm Duệ đi theo đối phương vào đồn cảnh sát, xuyên qua hành lang dài dăng dằng tới bên ngoài phòng thẩm vấn. Người kia nói: “Tổng giám đốc Thẩm, anh có mười lăm phút, không được đánh đấm và đe dọa phạm nhân, nếu không tôi không tiện bàn giao với bên trên.”

'Thẩm Duệ gật đầu, chỉ thấy người kia lấy chìa khóa, mở cửa phòng thẩm vấn, nghiêng người tránh sang một bên để anh đi vào.

'Thẩm Duệ bước vào phòng thẩm vấn, bên trong có một người phụ nữ trông khá gian xảo đang ngồi. Da dẻ đối phương đen đúa, giống như không rửa mặt nhiều năm, ước chừng trên dưới năm mươi tuổi. Nghe tiếng mở cửa, bà ta ngẩng đầu lên theo phản xạ, lúc trông thấy Thẩm Duệ thì không nhịn được run rẩy: “Cậu là luật sư của tôi à? Mau cứu tôi ra khỏi đây, tôi không muốn đợi ở chỗ này.”

'Thẩm Duệ nhếch môi, nở nụ cười lạnh lẽo như sứ giả báo thù đến từ địa ngục khiến người khác run sợ. Anh chống hai tay lên bàn, mắt phượng lạnh băng nhìn bà ta chằm chằm, bầu không khí chìm vào ngột ngạt khó. thở.

“Tôi không phải luật sự, tôi đến đây để tính sổ với bà.”

Người phụ nữ kia sợ đến mức run lên bần bật, cảm giác uy hiếp tỏa ra từ người đàn ông trước mắt khiến người khác không nhịn được cúi đầu thần phục. Bà ta sợ sệt co rúm trên ghế nhưng vẫn vênh váo hỏi: “Tôi, tôi không quen cậu, cậu là ai?”

Những năm qua bà ta lừa bán không ít trẻ em, đắc tội một số người tai to mặt lớn là chuyện bình thường, rất có thể người đàn ông hệt như quỷ Satan là một trong số đó.

“Bà không cần biết tôi là ai, thành thật trả lời câu hỏi của tôi là được.” Thẩm Duệ kéo cái ghế bên cạnh tới, ngồi xuống đối diện ả tội phạm buôn người, lên tiếng: “Hai mươi hai năm trước, bà lừa bán một bé gái ba tuổi bên ngoài trường tiểu học quốc tế, bà còn nhớ không?”

Người phụ nữ trung niên cố gắng lục lọi ký ức, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này, bà ta vội vàng gật đầu: “Tôi nhớ, tôi nhớ rồi.”

“Tôi là anh trai của con bé, bà đã bán em ấy đến nơi nào rồi?” Giọng điệu Thẩm Duệ lộ ra mấy phần nguy hiểm và đe dọa, anh lắng lặng nhìn bà ta. Đối phương cảm giác như bản thân bị báo dữ nhìn chằm chằm, run như cầy sấy.

Đó là vụ buôn người đầu tiên của bà ta, ngày đó bà †a đi loanh quanh bên ngoài trường tiểu học quốc tế thì thấy bé gái kia mặc váy công chúa khóc lóc đi tìm anh trai. Trong lòng bà ta thầm reo lên mối làm ăn tới rồi, vẫn luôn bám theo sau bé gái, phát hiện không có ai, bà ta đi tới gần, giả vờ hỏi han: “Em gái nhỏ, chị biết anh tư của em ở đâu nè, em đi theo chị đi, chị dân em đến gặp. anh tư nhé?”

“Thật ư? Chị có thể giúp em tìm anh tư ạ?” Bé gái mở to cặp mắt phượng, dáng vẻ đáng yêu đến độ người khác không nỡ xuống tay với cô bé.

“Thật mà, em đi theo chị, không được khóc lóc ầm ï, chị dẫn em đi tìm anh ấy.” Bà ta ôm lấy bé gái qua đường, đi ngược hướng trường tiểu học quốc tế. Bé gái còn quá nhỏ, nói cái gì cũng nghe, không nhóc không quậy, ngoan vô cùng.

Cứ như vậy, bà ta ôm bé gái về nơi mình ở, định liên lạc với người mua, thế nhưng còn chưa tìm được thì thành phố giới nghiêm. Bà ta nghe phong phanh nhà họ Thẩm đang đi tìm, còn dán ảnh chụp bé gái khắp nơi thì mới biết được cô bé này là cô sáu nhà họ Lục.

Lúc đó bà ta vô cùng hoảng sợ, ai cũng biết nhà họ Thẩm và nhà họ Hạ ở Đồng Thành không dễ chọc. Bà ta vốn định tranh thủ đêm khuya gió mát đưa bé gái trở về nhưng đã không còn kịp rồi.

Không rõ tại sao mà bé gái bỗng mắc bệnh sởi, đồng thời cứ sốt cao không lùi. Chuyến này bà ta đã thất bại, còn đắc tội vẫn nhà họ Thẩm quyền thế nhất Đồng Thành, nếu dẫn bé gái trở về, cô bé khai ra thì bà ta sẽ chết không nơi chôn thân.

Càng nghĩ càng sợ, cuối cùng bà ta nổi lòng ác độc, cắt tóc bé gái, đổi sang quần áo bé trai, ôm người ngồi xe lửa rời Đồng Thành suốt đêm.

Lúc đó bà ta rất sợ, bệnh tình bé gái rất nặng, vẫn luôn ú ớ gọi anh tư. Bà ta sợ bị người khác phát giác nên giữa đường đã xuống xe, cõng bé gái vượt núi băng đèo. Trong khoảng thời gian đó, bà ta từng nghĩ muốn vứt cô bé ở một xó xỉnh nào đó để cô bé tự sinh tự diệt rất nhiều lần, thế nhưng nhìn khuôn mặt ửng hồng vì sốt của em, bà ta không nhẫn tâm.

Đây là vụ buôn bán đầu tiên của bà ta, đã không kiếm được còn khiến bản thân nhếch nhác như vậy, ôm bé gái trốn đông núp tây, đến ban đêm mới dám thò mặt ra. Sau đó, bà ta cõng bé gái đến một viện mồ côi, ngày hôm đó rất âm u, bà ta ném cô bé trước cửa viện rồi lặng lẽ rời đi.

Bà ta không biết cô gái nhỏ kia sống hay chết, cũng không bao giờ quay lại tìm cô bé.

Nghe bà ta kể xong, Thẩm Duệ nghĩ đến do sơ sẩy của anh mà Tiểu Lục chịu khổ thế này, trái tim anh khế nhói lên, vừa tự trách vừa đau lòng. Anh bỗng chồm tới, tóm lấy cổ áo bà ta, quát: “Viện mồ côi kia ở đâu?”

“Tôi không nhớ rõ.” Người phụ nữ trung niên sợ run, không hề nghỉ ngờ người đàn ông trước mặt có thể bẻ gãy cổ mình: “Tôi không nhớ mình đã xuống xe ở đâu, cũng không nhớ đã vứt bé gái kia ở chỗ nào, chỉ nhớ rõ viện mồ côi kia rất giống nhà thờ trên tivi.”

'Thẩm Duệ siết chặt nắm tay kêu răng rắc, nghiến từng chữ qua kế răng: “Bà mua vé xe từ Đồng Thành đến nơi nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện