Thật ra thì vết thương trên đầu hắn cũng không lớn, chẳng qua là máu vẫn chảy, làm đầu hắn có chút choáng váng. Bất quá cũng  không đến mức ngay cả nữ nhân cũng áp chế không được.

“Ngươi là xú sơn tặc! Mau thả cha ta, nếu như ông có cái gìbất trắc, ta liền mặc kệ ngươi!” Nàng lấy hết dũng khí kêu, nhưng một chút đe dọa cũng không có hiệu quả.

“Nàng có thể làm gì? Đánh ta? Mắng ta? Cắn ta?”

Đáng giận, thật là xem thường người khác! Nguyệt Quang giận đến mức lấy chủy thủ trong ngực mình ra.

Thủy Tàn Tâm nhìn thấy chủy thủ trong tay nàng, mắt đen híp lại, “Động đao rồi? Xem ra là đùa thật.”

“Dĩ nhiên! Ta. . . . . .” Đáng giận, tay nàng làm gì run không ngừng? Nguyệt Quang vội vàng dùng tay phải đè lại tay trái. “Ngươi đã là Tam đương gia Cuồng Phong trại, vậy. . . . . .”

“Vậy như thế nào?”

“Ta không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi ngươi!” Bỗng nhiên chủy thủ của nàng đâm vào ngực hắn.

Thủy Tàn Tâm ngẩn người, trong lòng không tự chủ được chấn động. Xem ra cô gái nhỏ này không đùa.

Mặc dù hắn không hiểu hết lời nàng nói, nhưng xem ra là có quan hệ cùng Cuồng Phong trại. Nhưng hắn đã rời Cuồng Phong trại đi chơi  một thời gian, cho nên không rõ lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn vốn là vội trở về tham gia hôn lễ lão Đại, lại không nghĩ rằng bị đánh lén, bị đập vỡ đầu. Bất quá đối phương bị hắn đánh cho thảm hại hơn, hiện tại cũng không biết là sống hay chết.

Hắn ánh mắt lần nữa dời về phía tiểu nữ tử trước mắt đứng vẫn chưa tới cằm của hắn này, mà chủy thủ nàng chống đỡ đâm vào ngực hắn thoạt nhìn đúng là sắc bén vô cùng. . . . . .

Có điều, hắn cũng không sợ.

“Có dũng khí thì nàng dùng lực đâm vào đi!” Hắn nắm cổ tay của nàng, cưỡng bách nàng đâm vào gần tim của hắn.

“Ngươi làm gì? !” Nàng bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể bất tỉnh.

“Giúp nàng giúp một tay thôi.”

“Ngươi. . . . . .”

Đột nhiên, có tiếng hô của một đám nam nhân làm nàng sợ hết hồn, tay nhỏ bé không tự chủ được run một chút, chớp mắt, nàng đã bị một đám sơn tặc bao vây.

“Tam đương gia, người không sao chớ?”

Thật ra thì lúc đầu A Hầu nhìn thấy người đưa lưng về phía bọn họ, trên đầu nam nhân lại bọc giống như cái bánh bao, cũng không nhận ra hắn là Thủy Tàn Tâm. Hắn là từ y phục đối phương cùng phù hiệu đeo tay xác định thân phận của hắn .

“Tam đương gia?”

Kỳ quái, Tam đương gia thế nào vẫn đưa lưng về phía bọn họ? Chuyện có cái gì không đúng. . . . . . Ánh mắt A Hầu rơi vào cô gái xa lạ đang sợ hãi nhìn chăm chú bọn họ, kẻ cầm đầu rống to một tiếng, “Nàng là ai?”

“Ta. . . . . .” Nguyệt Quang ấp úng, mắt nhìn xuống chủy thủ trong tay mình. . . . . . gãy rồi.

Có một nửa chủy thủ cắm vào ngực hắn!

“A!”

Nàng thét lên liền lùi lại mấy bước. Nàng lúc nào thì đâm vào ngực hắn? Thế nào nàng một chút ấn tượng cũng không có? !

“Nàng giết người?” A Hầu tiến tới gần nàng, vẻ mặt hết sức dọa người.

“Không phải. . . . . .”

“Nàng giết Tam đương gia, nhất định không thể để cho nàng sống nữa!” Các huynh đệ sơn trại hô.

“Không. . . . . .”

“Nàng chết chắc!”

Đối mặt đông đảo nam nhân hung ác, Nguyệt Quang sợ hãi ánh mắt rơi vào trên người Thủy Tàn Tâm.

“Ta không thể chết được !” Nàng lo lắng kêu nhỏ, “Ta không phải cố ý! Ta không có giết ngươi.”

Lời nàng còn chưa nói xong, thân thể cao lớn của hắn đột nhiên đổ hướng nàng, làm nàng thiếu chút nữa không đứng vững đồng thời cũng ngã về phía sau.

“Ngươi cứu ta rồi giết ta?” Hắn ở nàng bên tai nhẹ nhàng phun ra từng chữ làm người ta trong lòng run sợ, “Ta sẽ bắt nàng trả giá thật lớn!” Nói xong, cả người hắn té xỉu trên người nàng.

Không cần phải nói, Nguyệt Quang bị người trói gô mang vè  Cuồng Phong trại, nhất định phải nhận xử phạt.

Nàng thế nào cũng nghĩ không ra, chuyến này nàng chẳng những không có cứu về Văn lão gia, ngược lại còn thành hung thủ giết người.

Chuyến này vào hang hổ, nàng thấy mình không còn bất kì cơ hội sống sót nữa. . . . . .

Một tháng sau, lão Đại ở Cuồng Phong trại thành thân muộn, Thủy Tàn Tâm ngồi ở hậu hoa viên trong lương đình, một mình ngồi uống rượu.

“Làm gì bộ dạng đáng thương vậy?”

Hỏa Vô Tình chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau hắn, trong tay cầm cây quạt, trên khuôn mặt tuấn mỹ cười như không cười, tưởng như vô hại, nhưng cùng hắn ở chung đã lâu mới biết rõ, cho là hắn vô hại đúng là người ngu ngốc.

“Nhị ca, ngươi cũng không ngủ được?”

“Thức dậy đọc sách một chút.” Hỏa Vô Tình ngồi xuống bên cạnh Thủy Tàn Tâm. Lúc này, trăng treo phía xa sáng tỏ, bốn phía có sao vây quanh, ban đêm gió nhẹ nhẹ thổi qua trước mặt hai người.

Trong không khí, có mùi thơm bách hoa.

“Huynh đệ ba người, tưởng rằng đại ca phải lấy vợ trễ nhất, lại không ngờ. . . . . .”

“Ngươi cũng muốn lấy vợ?” Hỏa Vô Tình ném cho hắn một cái nhìn.

“Ta sẽ không ngu như vậy! Đạp vào phần mộ cả đời không thể trở mình được.”

“Nhưng đại ca cũng rất hạnh phúc vui vẻ, nhìn thật khiến người ta hâm mộ. . . . . . Bất quá trên thế giới này, khó được người có tình.” Hỏa Vô Tình  giọng vẫn là bình bình đạm đạm, bất quá vẫn có thể cảm nhận được tia xúc động.

Thủy Tàn Tâm nghe ra “Ngươi muốn nói gì?”

Hỏa Vô Tình khẽ mỉm cười. Tam đệ hắn mặc dù bộ dạng phóng đãng ngang ngạnh, cẩu thả, nhưng suy nghĩ cũng khá là tinh tế và hợp lí. Hơn nữa bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cũng tương đối ăn ý.

Nếu hắn hỏi, vậy thì ──

“Tam đệ, thân thể ngươi cũng gần khôi phục rồi.”

“Đúng! Không bị xú nha đầu kia thuận lợi một đao đâm chết, cũng là ta có đốt hảo hương cho tiền bối.”

Thủy Tàn Tâm vừa nói vẫn còn cảm thấy vết thương ở ngực mơ hồ đau. Một đao của xú nha đầu này cũng không nhẹ, nếu như không phải là hắn có công phu cao, sao có thể khôi phục được nhanh như vậy.

“Nàng tốt nhất không để cho ta tìm được, nếu không ta nhất định đem nàng hành hạ đến chết đi sống lại, để cho nàng quỳ xuống van cầu ta, gọi ta hảo ca ca!” Thủy Tàn Tâm nắm chặt tay, như muốn bóp cổ người.

“Tìm? Tìm làm gì?”

“A Hầu nói nàng trốn rồi!” Hắn lúc ấy ngất đi, chuyện sau này là A Hầu nói cho hắn biết.

“Nàng không có trốn.” Hỏa Vô Tình nhẹ nhàng phun ra một câu.

“Cái gì?”

“Phải nói, nàng chưa kịp trốn ── lúc tìm thấy ngươi, đồng thời nàng cũng bị bắt lại.”

“Có thật không?” Hắn giống như lấy được lễ vật từ trên trời rớt xuống, hưng phấn nói, “Nàng ở đâu vậy?”

“Đại ca đem nàng an trí ở phòng bếp.”

“Cái gì? Nữ nhân lòng dạ độc ác kia, đại ca lại dám đem nàng an bài ở phòng bếp? ! Cuối cùng có một ngày, nàng sẽ đem chúng ta toàn bộ độc chết !” Đại ca thế nào lần đần rồi?

“Đại ca phải xem xét rồi mới quyết định.”

“Quan sát cái gì? Nàng thấy chết mà không cứu lại đâm ta một đao”

“Nàng nếu quả thật muốn giết ngươi, mấy ngày ngươi bị de dọa tính mạng kia, nàng đã sớm hạ thủ.”

“Có ý gì?”

“Khi đó ngươi vẫn lâm vào hôn mê, nàng liều chết hướng đại ca yêu cầu nói muốn chăm sóc ngươi, đại ca vốn không đồng ý, thậm chí còn muốn giết nàng ──”

“Nàng chết?”

Kỳ quái, thế nào nghe được nàng chết, trong lòng hắn lại có loại cảm giác đau nhói?

“Nàng không có chết. Nàng vẫn khóc không ngừng, không ăn không uống, nói nếu như không để cho nàng chăm sóc ngươi, nàng sẽ tiếp tục như vậy.”

“Nàng điên rồi!” Thủy Tàn Tâm trong miệng nhẹ khiển trách, nhưng là tâm đã bị tin tức nghe được làm cảm động.

“Ta cũng vậy cho là như thế.” Hỏa Vô Tình cũng phụ họa nói. Tiếp, hắn nói rõ cho Thủy Tàn Tâm chuyện đã phát sinh một tháng nay.

Hành động Nguyệt Quang làm cảm động đại tẩu Giang Tiểu Mễ, đại tẩu đi  cầu cạnh đại ca, để cho Nguyệt Quang tới chăm sóc hắn. Chăm sóc ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, hắn rốt cục thoát khỏi hiểm cảnh, tình hình ổn định lại.

“Vậy tại sao ta không thấy nàng?” Thủy Tàn Tâm không hiểu.

“Bởi vì ngươi đem nàng đuổi đi.”

“Ta nào có?” Hắn thế nào một chút ấn tượng cũng không có?

“Không biết là một ngày kia, ngươi đột nhiên giống như dã thú nổi điên, đem nàng đuổi ra khỏi phòng, còn nói không muốn gặp nàng. . . . . . Đại ca vì trấn an ngươi, đem nàng an bài đến phòng bếp làm việc, cho tới bây giờ.”

Có thật không? Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, hắn lúc hôn mê thì tựa hồ có một đôi tay ôn nhu an ủi thân thể đau đớn cùng tâm tình bất an của hắn. . . . . .

Đó là nữ tử bò cạp đã đâm hắn một đao sao?

Nàng ôn nhu như vậy sao?

“Ngươi tính toán xử trí nàng như thế nào?” Hỏa Vô Tình hỏi.

“Ta?” Thủy Tàn Tâm có chút giật mình ngu ngốc.

“Cũng không thể cả đời lưu nàng ở chỗ này chứ?”

Thủy Tàn Tâm chậm rãi đứng lên, anh tuấn giương vai lên.”Cho dù lưu nàng lại cả đời thì có làm sao?”

Một đao này của nàng, không thể phủ nhận là đã đi sâu vào tim hắn. Hơn nữa lúc trước hắn đã từng nói với nàng, nàng nhất định trả giá thật lớn!

Híp mắt lại, bắn ra quang mang làm người ra bất an ──
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện