Mệt mỏi quá đi mất!
Nguyệt Quang vừa quỳ trên đất, vừa cúi xuống lau chùi trong sảnh.
Vốn dĩ nàng đã làm xong bổn phận của nàng, nhưng là Tiểu Mai ── nha hoàn bố trí công việc ── muốn nàng phải làm thêm vài việc nặng nữa.
Bởi vì nàng thiếu chút nữa giết chết thần tượng Tiểu Mai ái mộ, Thủy Tàn Tâm.
Nguyệt Quang lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, bụng kêu ùng ục. Tối nay nàng chưa ăn cái gì . . . . . . “Không thể nào! Bụng lại kêu lớn tiếng như vậy?”
Thình lình phía sau nàng truyền đến một tiếng nam tử hài hước, Nguyệt Quang giật mình, không cẩn thận làm đổ thùng nước trong tay, khiến sàn nhà vừa mới vất vả lau dọn bị dơ hết.
Vốn là ủy khuất tích ở trong lòng hóa thành nước mắt chuẩn bị chảy ra, nàng cắn môi dưới, cố nén lệ.
“Nàng không phải là rất hung hãn sao? Sao lúc này trái ngược như tiểu tức phụ bị ngược đãi, ngồi chồm hổm trên mặt đất lau chùi?” Nguyệt Quang ngẩng đầu lên, đôi mắt to lóe lên tia sáng, đó là lửa giận bùng cháy hừng hực. “Là ngươi cố ý!”
Thủy Tàn Tâm không trả lời, sải bước đi về phía nàng, bắt lấy tay của nàng, kéo nàng từ trên đất lên, mà Nguyệt Quang toàn thân bủn rủn cứ như vậy ngã vào cánh tay cường tráng của hắn.
“Lâu như vậy không thấy ta, vừa thấy mặt đã nhiệt tình như vậy?” Hắn cười mỉa nói.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, tức giận bĩu môi nói: “Ngươi thì đỏm dáng rồi, ta thì đói bụng đến chân nhũn ra! Nếu như ngươi cho một đống lớn công việc muốn ta mệt chết thì chúc mừng ngươi, mục đích của ngươi đạt được! Nhưng ta thề, ta biến thành quỷ cũng sẽ không tha ngươi!” Nàng nhất định đêm nào cũng phải tới kéo bắp chân của hắn, để cho hắn không có một ngày yên giấc!
Thủy Tàn Tâm hai tay bắt được vai của nàng, kinh ngạc phát hiện nàng thật gầy.
Hắn híp mắt lại, “Nàng không ăn cái gì sao?”
Nàng hừ lạnh một tiếng, hất hai tay hắn đang để trên vai nàng ra, “Đừng giả bộ hảo tâm! Để cho ta vừa mệt vừa đói, sau đó đi cầu xin ngươi tha thứ, đây không phải là mục đích của ngươi sao? Tiểu nhân!”
Nàng đem nhưng tức giận mà mình phải chịu đựng xả hết ra, lúc này mới cảm thấy thoải mái chút ít.
Vốn cho là hắn sẽ tức giận, nhưng mặt hắn lại không chút thay đổi, không nói hai lời liền kéo nàng đi ra ngoài.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Nguyệt Quang liều mạng muốn tránh thoát, nhưng tay của hắn cứng như sắt giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Gầy yếu như vậy. . . . . . Thủy Tàn Tâm cảm nhận sự nhỏ bé trong lòng bàn tay, đáy lòng chẳng những không có khoái cảm trả thù, ngược lại, tâm hắn thấy đau.
Trời mới biết thời gian này nàng bị hành hạ như thế nào!
“Ngươi buông ta ra. . . . . .” Nguyệt Quang thật không có dư thừa khí lực cùng hắn đối kháng nữa. Giờ phút này cả người nàng đều mệt mỏi, mà nước mắt cũng tự lăn xuống.
Nàng đầu gối vô lực mềm nhũn, cả người tựa như một vũng nước ngồi xuống.
“Ngươi giết ta đi! Không cần phải hành hạ ta như vậy. . . . . .” Nàng ngàn vạn lần không chịu hướng hắn cầu xin tha thứ, nhưng là, nàng chống đỡ không nổi nữa.
Hiện tại nếu như có thể để cho nàng tắm nước nóng, ăn một bữa cơm bào ngư, được ngủ trên giường ấm, rồi muốn nàng chết đi, nàng cũng sẽ không một câu oán hận.
Thủy Tàn Tâm dừng bước lại, nhìn nàng ngồi dưới đất khóc thút thít như một tiểu cô nương, bộ dạng như mọi người đều ăn hiếp nàng.
Nước mắt của nữ nhân, hắn luôn luôn không để trong mắt, cũng chưa bao giờ có bất kỳ cảm giác nào ──
Nhưng, đó là trước khi gặp nàng.
Từng giọt nước mắt của nàng tựa như sáp nến chảy vào trong lòng hắn, thậm chí ngay cả vết thương bị nàng đâm cũng đau đớn . . . . . .
“Nàng khóc cái gì?” Hắn lớn tiếng hỏi.
“Ngươi quản ta? !” Nước mắt dường như không ngừng được vẫn tiếp tục chảy, nàng vừa khóc vừa gào to, “Ngươi giết ta đi! Dù sao ta cũng không muốn sống như vậy!”
“Phải không?” Sắc mặt hắn thay đổi.
“Đúng!”
“Nàng không phải sợ ta muốn đưa nàng đi đâu.”
“Cái gì?”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm nàng lên, đi nhanh đến Thủy Tâm Uyển của hắn.
Đáng ghét! Nàng nhẹ chẳng khác gì cọng lông vũ. . . . . . Chờ chút nữa hắn nhất định phải ép nàng ăn một bữa thật ngon!
Nguyệt Quang biết nàng nên giãy giụa, nhưng nàng một chút khí lực cũng không có, mà ngực của hắn lại ấm áp lạ lùng. . . . . .
Chưa từng bị người ôm như vậy, Nguyệt Quang trong lòng có một tia ấm áp cùng chua xót xẹt qua. Nàng dựa vào ngực của hắn, tự nói với mình, chẳng qua là tạm thời đòi hỏi chút an ủi từ hắn, cái này sẽ không ảnh hưởng cừu hận đối với hắn.
Tuyệt đối sẽ không. . . . . .
Lúc nàng nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ cũng kéo đến nhanh như bước chân của hắn vậy, rất nhanh, mắt của nàng nặng trĩu, rốt cuộc cũng không mở ra được, ngủ thiếp đi. . . . . .
Thủy Tàn Tâm cẩn thận đem nàng đặt ở trên giường, mới phát hiện nàng ngủ như một tiểu trư.
Lúc này cho dù trời sập xuống, cũng không thê khiến hắn gọi nàng dậy được.
Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất tạm thời hai người không cần tuốt gươm tuốt vỏ, đối chọi gay gắt, hắn cũng có thể cẩn thận ngắm một chút bộ dạng của nàng.
Lúc trước nàng chưa bao giờ nhìn hắn với sắc mặt hòa nhã, rất giống nữ dạ xoa, nhưng lúc nàng ngủ lại ngây thơ như tiểu hài, thật đáng yêu.
Gương mặt nho nhỏ kia, lỗ mũi nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ, cái cằm nho nhỏ, lông mi dày cong cong ở trên khuôn mặt trắng nõn, còn có. . . . . . Ánh mắt của hắn rơi vào ngực của nàng, bộ ngực nho nhỏ. . . . . . Hắn tự tay cầm tay nhỏ bé của nàng, cảm thấy nàng tựa như một búp bê thủy tinh nho nhỏ.
Có lẽ là đã được định trước gặp phải nàng, nếu không hắn thật sự mất mạng khi trở lại sơn trại. Mặc dù nàng đâm hắn một đao, nhưng hắn biết nàng không phải cố ý, nếu không hiện tại hắn cũng không thể khiến nàng ở trên giường của hắn ngủ ngon như vậy.
Ánh mắt của hắn dời xuống, phát hiện y phục của nàng ướt, có thể là lúc nãy thùng nước đổ nên bị ướt.
Như vậy sẽ cảm lạnh. Hơn nữa còn làm ướt giường của hắn.
Thủy Tàn Tâm không suy nghĩ nhiều, đưa tay giúp thay nàng bộ quần áo ướt. Có thể là hắn quá thô lỗ, khiến người đang ngủ bị đánh thức.
“Ngươi làm gì?” Nàng buồn ngủ hỏi, người vẫn còn lơ mơ.
“Y phục của nàng bị ướt, không thay ra sẽ bị cảm lạnh.”
“Ừm. Nhưng ngươi không được chiếm tiện nghi của ta đó, ta còn muốn lấy chồng.” Ném lại câu này, lại lật mình ngủ say.
Lấy chồng? !
Thủy Tàn Tâm đình chỉ động tác, trong lòng vụt qua hình ảnh nàng ở dưới nam nhân khác, trong lòng rất khó chịu!
Nhìn thân thể xinh đẹp trước mắt này, bụng dưới hắn truyền đến một hồi mãnh liệt xôn xao. . . . . . Thủy Tàn Tâm trong lòng hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ nữ nhân bò cạp này lại có ma lực hấp dẫn hắn?
Hắn đã gặp nhiều nữ tử như vậy, mà hắn luôn yêu thích nhưng nữ tử phong tình, yêu mị. Cho dù bộ dạng nàng có đáng yêu, bình thường thì hắn sẽ không có hứng thú với nàng.
Nhưng là. . . . . .
Khi ánh mắt của hắn rơi vào cánh môi hồng nộn như anh đào của nàng, trong lòng có kích thích muốn thưởng thức tư vị nàng một chút . . . . . .
Nàng ngủ say như vậy, lén hôn nàng, sẽ không bị phát hiện chứ?
Hắn vừa nghĩ vừa lặng lẽ để sát vào mặt của nàng, sau đó đem môi của mình hôn nàng ── vốn là hắn chỉ là muốn hôn nàng một cái là tốt rồi, nhưng vừa chạm vào đôi môi mềm mại của nàng, hắn liền phát hiện mình cực kỳ thích cảm giác này.
Ngọt ngào như vậy, tựa như mật hoa, vì vậy khiến người ta muốn hòa tan vào trong ngọt ngào mê người của nàng. . . . . .
Khi hắn lưu luyến rời môi nàng thì con ngươi đen nhánh như trời đêm nhìn tiểu nữ nhân trước mặt không chớp mắt.
Trên người nàng chỉ còn cái yếm màu trắng cùng tiết khố ngắn ngủn, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng cộng thêm thân thể mềm mại, hắn phát hiện nàng chỉ là nằm ở nơi đó, cũng đủ để làm hắn biến thành dã thú tiến về phía nàng.
Bất quá, hắn không muốn cùng thân mật với nữ nhân ngủ như tiểu trư, huống chi nhìn nàng ngủ tựa hồ thật lâu rồi không có một giấc ngủ ngon.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn liền tràn đầy không thôi. . . . . .
Hắn nắm tay của nàng, cảm nhận ấm áp từ tay nàng truyền tới, đột nhiên muốn cứ như vậy cầm nàng cả đời.
Ý nghĩ này thật là hoang đường, nhưng cũng vô cùng chân thật vọng lại trong đầu hắn, khiến hắn không thể nào quên . . . . . . Hắn nhìn chăm chú nàng ngây thơ ngủ thật lâu thật lâu, trong lòng nghĩ tới một kế hoạch.
Nàng đâm hắn một đao, cũng không thể coi như xong, nếu không mặt mũi của hắn biết để ở đâu?
Mà muốn vãn hồi mặt mũi của hắn, cách tốt nhất chính là chinh phục nàng, đem nàng chiếm thành của mình, làm cho nàng giống như tiểu miêu ngoan ngoãn, ỷ lại dựa vào hắn. . . . . .
Nghĩ như vậy, hắn vô cùng kỳ vọng về tương lai ── ở cùng nữ nhân mạnh mẽ này, mặc dù sinh mạng có chút nguy hiểm, bất quá cũng hết sức thú vị.
Hắn đè xuống dục vọng của mình. Ngày mai đi! Đợi nàng ngủ đủ ăn tốt, khôi phục thể lực, nàng nhất định phải trả giá thật lớn, hảo hảo thỏa mãn dục vọng của hắn!
Hắn in lại trên trán nàng một nụ hôn ôn nhu, sau đó giúp nàng cởi toàn bộ y phục, rồi lại thay nàng đắp kín mền.
Lần đầu tiên trong đời, hắn phát hiện làm thánh nhân cảm giác cũng không tệ lắm. . . . . .
Nguyệt Quang vừa quỳ trên đất, vừa cúi xuống lau chùi trong sảnh.
Vốn dĩ nàng đã làm xong bổn phận của nàng, nhưng là Tiểu Mai ── nha hoàn bố trí công việc ── muốn nàng phải làm thêm vài việc nặng nữa.
Bởi vì nàng thiếu chút nữa giết chết thần tượng Tiểu Mai ái mộ, Thủy Tàn Tâm.
Nguyệt Quang lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, bụng kêu ùng ục. Tối nay nàng chưa ăn cái gì . . . . . . “Không thể nào! Bụng lại kêu lớn tiếng như vậy?”
Thình lình phía sau nàng truyền đến một tiếng nam tử hài hước, Nguyệt Quang giật mình, không cẩn thận làm đổ thùng nước trong tay, khiến sàn nhà vừa mới vất vả lau dọn bị dơ hết.
Vốn là ủy khuất tích ở trong lòng hóa thành nước mắt chuẩn bị chảy ra, nàng cắn môi dưới, cố nén lệ.
“Nàng không phải là rất hung hãn sao? Sao lúc này trái ngược như tiểu tức phụ bị ngược đãi, ngồi chồm hổm trên mặt đất lau chùi?” Nguyệt Quang ngẩng đầu lên, đôi mắt to lóe lên tia sáng, đó là lửa giận bùng cháy hừng hực. “Là ngươi cố ý!”
Thủy Tàn Tâm không trả lời, sải bước đi về phía nàng, bắt lấy tay của nàng, kéo nàng từ trên đất lên, mà Nguyệt Quang toàn thân bủn rủn cứ như vậy ngã vào cánh tay cường tráng của hắn.
“Lâu như vậy không thấy ta, vừa thấy mặt đã nhiệt tình như vậy?” Hắn cười mỉa nói.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, tức giận bĩu môi nói: “Ngươi thì đỏm dáng rồi, ta thì đói bụng đến chân nhũn ra! Nếu như ngươi cho một đống lớn công việc muốn ta mệt chết thì chúc mừng ngươi, mục đích của ngươi đạt được! Nhưng ta thề, ta biến thành quỷ cũng sẽ không tha ngươi!” Nàng nhất định đêm nào cũng phải tới kéo bắp chân của hắn, để cho hắn không có một ngày yên giấc!
Thủy Tàn Tâm hai tay bắt được vai của nàng, kinh ngạc phát hiện nàng thật gầy.
Hắn híp mắt lại, “Nàng không ăn cái gì sao?”
Nàng hừ lạnh một tiếng, hất hai tay hắn đang để trên vai nàng ra, “Đừng giả bộ hảo tâm! Để cho ta vừa mệt vừa đói, sau đó đi cầu xin ngươi tha thứ, đây không phải là mục đích của ngươi sao? Tiểu nhân!”
Nàng đem nhưng tức giận mà mình phải chịu đựng xả hết ra, lúc này mới cảm thấy thoải mái chút ít.
Vốn cho là hắn sẽ tức giận, nhưng mặt hắn lại không chút thay đổi, không nói hai lời liền kéo nàng đi ra ngoài.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Nguyệt Quang liều mạng muốn tránh thoát, nhưng tay của hắn cứng như sắt giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng.
Gầy yếu như vậy. . . . . . Thủy Tàn Tâm cảm nhận sự nhỏ bé trong lòng bàn tay, đáy lòng chẳng những không có khoái cảm trả thù, ngược lại, tâm hắn thấy đau.
Trời mới biết thời gian này nàng bị hành hạ như thế nào!
“Ngươi buông ta ra. . . . . .” Nguyệt Quang thật không có dư thừa khí lực cùng hắn đối kháng nữa. Giờ phút này cả người nàng đều mệt mỏi, mà nước mắt cũng tự lăn xuống.
Nàng đầu gối vô lực mềm nhũn, cả người tựa như một vũng nước ngồi xuống.
“Ngươi giết ta đi! Không cần phải hành hạ ta như vậy. . . . . .” Nàng ngàn vạn lần không chịu hướng hắn cầu xin tha thứ, nhưng là, nàng chống đỡ không nổi nữa.
Hiện tại nếu như có thể để cho nàng tắm nước nóng, ăn một bữa cơm bào ngư, được ngủ trên giường ấm, rồi muốn nàng chết đi, nàng cũng sẽ không một câu oán hận.
Thủy Tàn Tâm dừng bước lại, nhìn nàng ngồi dưới đất khóc thút thít như một tiểu cô nương, bộ dạng như mọi người đều ăn hiếp nàng.
Nước mắt của nữ nhân, hắn luôn luôn không để trong mắt, cũng chưa bao giờ có bất kỳ cảm giác nào ──
Nhưng, đó là trước khi gặp nàng.
Từng giọt nước mắt của nàng tựa như sáp nến chảy vào trong lòng hắn, thậm chí ngay cả vết thương bị nàng đâm cũng đau đớn . . . . . .
“Nàng khóc cái gì?” Hắn lớn tiếng hỏi.
“Ngươi quản ta? !” Nước mắt dường như không ngừng được vẫn tiếp tục chảy, nàng vừa khóc vừa gào to, “Ngươi giết ta đi! Dù sao ta cũng không muốn sống như vậy!”
“Phải không?” Sắc mặt hắn thay đổi.
“Đúng!”
“Nàng không phải sợ ta muốn đưa nàng đi đâu.”
“Cái gì?”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, hắn đã ôm nàng lên, đi nhanh đến Thủy Tâm Uyển của hắn.
Đáng ghét! Nàng nhẹ chẳng khác gì cọng lông vũ. . . . . . Chờ chút nữa hắn nhất định phải ép nàng ăn một bữa thật ngon!
Nguyệt Quang biết nàng nên giãy giụa, nhưng nàng một chút khí lực cũng không có, mà ngực của hắn lại ấm áp lạ lùng. . . . . .
Chưa từng bị người ôm như vậy, Nguyệt Quang trong lòng có một tia ấm áp cùng chua xót xẹt qua. Nàng dựa vào ngực của hắn, tự nói với mình, chẳng qua là tạm thời đòi hỏi chút an ủi từ hắn, cái này sẽ không ảnh hưởng cừu hận đối với hắn.
Tuyệt đối sẽ không. . . . . .
Lúc nàng nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ cũng kéo đến nhanh như bước chân của hắn vậy, rất nhanh, mắt của nàng nặng trĩu, rốt cuộc cũng không mở ra được, ngủ thiếp đi. . . . . .
Thủy Tàn Tâm cẩn thận đem nàng đặt ở trên giường, mới phát hiện nàng ngủ như một tiểu trư.
Lúc này cho dù trời sập xuống, cũng không thê khiến hắn gọi nàng dậy được.
Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất tạm thời hai người không cần tuốt gươm tuốt vỏ, đối chọi gay gắt, hắn cũng có thể cẩn thận ngắm một chút bộ dạng của nàng.
Lúc trước nàng chưa bao giờ nhìn hắn với sắc mặt hòa nhã, rất giống nữ dạ xoa, nhưng lúc nàng ngủ lại ngây thơ như tiểu hài, thật đáng yêu.
Gương mặt nho nhỏ kia, lỗ mũi nho nhỏ, cái miệng nho nhỏ, cái cằm nho nhỏ, lông mi dày cong cong ở trên khuôn mặt trắng nõn, còn có. . . . . . Ánh mắt của hắn rơi vào ngực của nàng, bộ ngực nho nhỏ. . . . . . Hắn tự tay cầm tay nhỏ bé của nàng, cảm thấy nàng tựa như một búp bê thủy tinh nho nhỏ.
Có lẽ là đã được định trước gặp phải nàng, nếu không hắn thật sự mất mạng khi trở lại sơn trại. Mặc dù nàng đâm hắn một đao, nhưng hắn biết nàng không phải cố ý, nếu không hiện tại hắn cũng không thể khiến nàng ở trên giường của hắn ngủ ngon như vậy.
Ánh mắt của hắn dời xuống, phát hiện y phục của nàng ướt, có thể là lúc nãy thùng nước đổ nên bị ướt.
Như vậy sẽ cảm lạnh. Hơn nữa còn làm ướt giường của hắn.
Thủy Tàn Tâm không suy nghĩ nhiều, đưa tay giúp thay nàng bộ quần áo ướt. Có thể là hắn quá thô lỗ, khiến người đang ngủ bị đánh thức.
“Ngươi làm gì?” Nàng buồn ngủ hỏi, người vẫn còn lơ mơ.
“Y phục của nàng bị ướt, không thay ra sẽ bị cảm lạnh.”
“Ừm. Nhưng ngươi không được chiếm tiện nghi của ta đó, ta còn muốn lấy chồng.” Ném lại câu này, lại lật mình ngủ say.
Lấy chồng? !
Thủy Tàn Tâm đình chỉ động tác, trong lòng vụt qua hình ảnh nàng ở dưới nam nhân khác, trong lòng rất khó chịu!
Nhìn thân thể xinh đẹp trước mắt này, bụng dưới hắn truyền đến một hồi mãnh liệt xôn xao. . . . . . Thủy Tàn Tâm trong lòng hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ nữ nhân bò cạp này lại có ma lực hấp dẫn hắn?
Hắn đã gặp nhiều nữ tử như vậy, mà hắn luôn yêu thích nhưng nữ tử phong tình, yêu mị. Cho dù bộ dạng nàng có đáng yêu, bình thường thì hắn sẽ không có hứng thú với nàng.
Nhưng là. . . . . .
Khi ánh mắt của hắn rơi vào cánh môi hồng nộn như anh đào của nàng, trong lòng có kích thích muốn thưởng thức tư vị nàng một chút . . . . . .
Nàng ngủ say như vậy, lén hôn nàng, sẽ không bị phát hiện chứ?
Hắn vừa nghĩ vừa lặng lẽ để sát vào mặt của nàng, sau đó đem môi của mình hôn nàng ── vốn là hắn chỉ là muốn hôn nàng một cái là tốt rồi, nhưng vừa chạm vào đôi môi mềm mại của nàng, hắn liền phát hiện mình cực kỳ thích cảm giác này.
Ngọt ngào như vậy, tựa như mật hoa, vì vậy khiến người ta muốn hòa tan vào trong ngọt ngào mê người của nàng. . . . . .
Khi hắn lưu luyến rời môi nàng thì con ngươi đen nhánh như trời đêm nhìn tiểu nữ nhân trước mặt không chớp mắt.
Trên người nàng chỉ còn cái yếm màu trắng cùng tiết khố ngắn ngủn, da thịt tuyết trắng vô cùng mịn màng cộng thêm thân thể mềm mại, hắn phát hiện nàng chỉ là nằm ở nơi đó, cũng đủ để làm hắn biến thành dã thú tiến về phía nàng.
Bất quá, hắn không muốn cùng thân mật với nữ nhân ngủ như tiểu trư, huống chi nhìn nàng ngủ tựa hồ thật lâu rồi không có một giấc ngủ ngon.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn liền tràn đầy không thôi. . . . . .
Hắn nắm tay của nàng, cảm nhận ấm áp từ tay nàng truyền tới, đột nhiên muốn cứ như vậy cầm nàng cả đời.
Ý nghĩ này thật là hoang đường, nhưng cũng vô cùng chân thật vọng lại trong đầu hắn, khiến hắn không thể nào quên . . . . . . Hắn nhìn chăm chú nàng ngây thơ ngủ thật lâu thật lâu, trong lòng nghĩ tới một kế hoạch.
Nàng đâm hắn một đao, cũng không thể coi như xong, nếu không mặt mũi của hắn biết để ở đâu?
Mà muốn vãn hồi mặt mũi của hắn, cách tốt nhất chính là chinh phục nàng, đem nàng chiếm thành của mình, làm cho nàng giống như tiểu miêu ngoan ngoãn, ỷ lại dựa vào hắn. . . . . .
Nghĩ như vậy, hắn vô cùng kỳ vọng về tương lai ── ở cùng nữ nhân mạnh mẽ này, mặc dù sinh mạng có chút nguy hiểm, bất quá cũng hết sức thú vị.
Hắn đè xuống dục vọng của mình. Ngày mai đi! Đợi nàng ngủ đủ ăn tốt, khôi phục thể lực, nàng nhất định phải trả giá thật lớn, hảo hảo thỏa mãn dục vọng của hắn!
Hắn in lại trên trán nàng một nụ hôn ôn nhu, sau đó giúp nàng cởi toàn bộ y phục, rồi lại thay nàng đắp kín mền.
Lần đầu tiên trong đời, hắn phát hiện làm thánh nhân cảm giác cũng không tệ lắm. . . . . .
Danh sách chương