Chó ba đầu ngồi bên cạnh, ba đôi mắt yên lặng nhìn hai bà lão.
Bà lão bác sĩ cố nén áp lực tâm lý, nói với bạn mình: “Vậy chúng ta tìm bằng cách nào đây? Cần cho nó ngửi thứ gì không?” Chó bình thường tìm đồ đều như vậy, con chó này nhìn chắc cũng không khác mấy.
Bà cụ Hồ không biết, vì thế đỏ mặt. “Nó giúp ông nội lớn của mình tìm được người nên chắc là nó biết.”
Bà lão bác sĩ: “Ông nội lớn?”
Bà cụ Hồ giải thích: “Anh trai của ông nội thì gọi là ông nội lớn.” Bà cúi đầu, ủ rũ nói: “Ông nội lớn hơi dữ, mình sợ ông ấy nên không dám hỏi rốt cuộc tìm người như thế nào.”
Trước kia, chắc chắn bà lão bác sĩ sẽ cảm thấy ký ức của bà cụ Hồ rối loạn. Ở độ tuổi này của Chúc Chúc, ba còn sống đã là kỳ tích, nhưng bây giờ bà không cảm thấy thế nữa vì nhà họ nuôi con chó ba đầu cơ mà.
Lòng có một nghi vấn, bà cảm thấy nếu không hỏi thì chắc chắn vào quan tài vẫn còn băn khoăn. Thế là bà ngồi xuống cạnh bà cụ Hồ, hỏi: “Chúc Chúc, mình hỏi một chuyện, mình đảm bảo sẽ không nói với người khác.”
Bà cụ Hồ đáp: “Bạn hỏi đi.”
“Ba của em thật sự là cái người trẻ trẻ đến đón em à?” Ngày nào Chúc Chúc cũng gọi ba nhưng không ai thật sự cảm thấy đó là ba của bà. Nghĩ đến đây, bà lão bác sĩ ngẩn ra. Nếu là thật thì cũng không cần bà giữ bí mật, vì mỗi ngày Chúc Chúc đều gọi như vậy.
Bà cụ Hồ gật đầu. “Đó là ba mình.”
“Vậy ông nội bạn?”
“Ông nội chính là ba của ba. Có mấy lần ông đến đón mình, cậu cũng gặp rồi đó.” Bà cụ Hồ đáp.
Bà lão bác sĩ nhớ lại có lần từng nhìn thấy trên điện thoại của Chúc Chúc có bức ảnh Chúc Chúc chụp chung với một chàng trai trẻ. Lúc đó bà không để ý lắm, cứ tưởng cha ruột của Chúc Chúc thuê người có ngoại hình gần giống ông, bây giờ nghĩ lại, người đó lúc nào cũng che chở cho Chúc Chúc, nếu là con cháu thì đâu làm được đến vậy.
Bà lão bác sĩ lại nhìn con chó ba đầu bên cạnh: “…” Hình như bà đã kết bạn với người rất đặc biệt. Nếu còn trẻ, chắc bà hưng phấn đến không ngủ được mất.
Bà cụ Hồ hoàn toàn không ý thức được mình đã làm đảo loạn thế giới quan của bạn thân. Bà trịnh trọng nói với con chó. “Chó ơi chó, mày có thể dẫn bọn tao đi tìm kẻ xấu kia không?”
Ba cái đầu chó đồng loạt nghiêng sang một bên, nhìn bà lão bác sĩ bên cạnh. Bà lão bác sĩ bị nó nhìn mà nổi da gà, bà cảm thấy chắc sau này bà chỉ thích người có đôi mắt nhỏ thôi.
Con chó ba đầu nhanh chóng thu mắt về, gian nan chui ra khỏi cửa sổ. Thân hình của nó quá lớn, tuy cửa sổ không nhỏ nhưng ra được thì cũng khá khó. Ngay sau đó, một cái đầu quay lại, cắp bà cụ Hồ đặt lên lưng mình.
Một cái đầu khác định vươn tới cắp bà lão bác sĩ đi. Bà nhìn bên ngoài, nói: “Đợi một chút.”
Bà vội vàng ôm chiếc chăn bằng tơ tằm lên. Chiếc chăn tơ tằm trắng rất nhẹ, bà cuộn nó thành một đống: “Được rồi!”
Chó ba đầu lập tức cắp lấy bà. Đã rất lâu bà lão bác sĩ không nghe tim mình đập nhanh thế. May mà con chó nhanh chóng đặt bà lên lưng.
Bà cụ Hồ ôm một cái đầu chó. Bà lão bác sĩ vội đắp chăn cho bạn mình: “Bên ngoài gió lớn, đừng để bị cảm lạnh.”
Bà cụ Hồ nói: “Tùng Tùng, bạn thật là thông minh. Chúng ta cùng đắp đi.”
Bà chia chăn cho bạn. May mà cái chăn này do bà lão bác sĩ tự mình mua, rộng tới một mét tám, đủ lớn để có thể bao hết hai người lại. Tuy không quá ấm nhưng bà lão bác sĩ có cảm giác được trở về tuổi thơ, đã lâu lắm không cùng bạn bè tiếp túc thân mật như thế.
Con chó ba đầu bay lên không trung. Lúc bay ra ngoài, bà lão bác sĩ thầm nghĩ nếu sáng mai y tá không phát hiện thi thể của bà rớt dưới lầu thì đây chính là thời khắc đặc sắc nhất trong đời mình.
Chó ba đầu chở hai người. Bà cụ Hồ chỉ ôm chặt cổ nó, nhắm mắt không dám nhìn còn bà lão bác sĩ thì mở mắt quan sát. Bà sợ chớp mắt cái là để lỡ thời khắc này: Nhà nhà lên đèn sáng rực, còn họ thì như ngồi trên lưng ngựa, bay giữa không trung.
Bà lão bác sĩ phát hiện bà cụ Hồ nhắm mắt nên vội gọi bạn. “Chúc Chúc, bạn mở mắt ra nhìn đi, cảnh đêm đẹp lắm.”
Bà cụ Hồ do dự một chút rồi mở mắt ra. Vừa mở mắt bà bèn nhìn thấy ánh đèn rực rỡ phát ra từ mọi nhà.
Bà lão bác sĩ bỗng cảm thấy có tìm được người kia hay không cũng không sao. Đời người là thế, khi cuộc sống trở thành một vũng nước đọng bức bối thì sẽ đi đào lại những chuyện không vui trước kia, nhưng nếu bây giờ bỗng xuất hiện một sự vật mới mẻ thú vị gì đó thì ai mà hơi sức đâu nghĩ đến chuyện trước đó nữa.
Con chó ba đầu bay mãi bay mãi, họ phát hiện mình đang dần rời xa nội thành, ánh đèn ngày càng ít đi. Họ nhanh chóng dừng lại trước khu rừng rẫm bên cạnh đường cao tốc ngoài ngoại thành.
Trên bầu trời là vầng trăng sáng. Ánh trăng mát lạnh chiếu xuống bãi cỏ làm nó mất đi màu sắc vốn có. Thế nhưng cánh rừng phía xa xa lại một màu đen kịt.
Bà cụ Hồ vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Đây là lần đầu tiên bà đi xa như thế, cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy cảnh tượng này.
Bình thường lẽ ra lúc này bà đã đi ngủ nhưng bây giờ bà lại không thấy buồn ngủ tí nào. Bà đắp chiếc chăn lên mình con chó ba đầu, thích thú định bò xuống. Bà lão bác sĩ lại tỏ ra bình tĩnh, không uổng là người đã sống bảy mươi mấy năm trời. Bà kéo bà cụ Hồ lại: “Đợi đã.”
Hai bà chậm rãi bò xuống khỏi lưng con chó ba đầu. Bà lão bác sĩ kéo bà cụ Hồ đang định hớn hở chạy vòng vòng lại. “Chúng ta thử tìm xem xung quanh có bia mộ nào không đã.”
Bà không muốn đi vào rừng chút nào, buổi tối không an toàn.
Thế là bà cụ Hồ vừa đi vừa hái những đóa hoa dại màu vàng ở ven đường.
Chó ba đầu đi bên cạnh dẫn đường. Khu rừng rậm cao cao kia như có bức bình phong che chắn.
Hai bà lão vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Dù đang đi tìm kẻ thù nhiều năm trước nhưng vì chuyện xảy ra đã lâu, hơn nữa hôm nay trải qua những điều quá thú vị nên bà lão bác sĩ không hề có cảm xúc gì đau thương cả.
Ngay sau đó, họ nhìn thấy con chó ba đầu vốn đang đi rất chậm bỗng chạy nhanh hơn, phi về một hướng khác. Chuyện kỳ lạ xảy ra: tại nơi vốn trống trải đằng trước bỗng xuất hiện một căn nhà màu đen.
Dưới ánh trăng, nó trông có vẻ khá quỷ dị.
Bà cụ Hồ ngẩn ra, nói: “Tùng Tùng, đó chắc chắn là nhà của kẻ xấu!”
Bà lão bác sĩ đáp: “Chúc Chúc, chúng ta về đi được không?” Bà dám khẳng định lúc nãy chỗ đó không có cái nhà nào cả, nó đột nhiên xuất hiện.
Điều này đã quá sức tưởng tượng của một người bình thường.
Bà có thể tiếp nhận con chó ba đầu là vì nó là chó nhà Chúc Chúc nuôi, Chúc Chúc sẽ không làm hại bà. Nhưng căn nhà bỗng nhiên xuất hiện kia lại không phải nhà của bạn bà.
Bà không có vướng bận, xảy ra chuyện cũng không sao nhưng nếu Chúc Chúc có sao gì thì lại lớn chuyện.
Khuyết điểm lớn nhất của bà cụ Hồ cũng chính là ưu điểm lớn nhất của bà: không lề mề. Bà nói làm là làm, nói muốn con chó dẫn đi tìm kẻ xấu là tối đó phải dẫn nó đi đến chỗ Tùng Tùng cho được. Bây giờ đã đến trước cửa nhà kẻ xấu rồi, sao có thể không vào bắt kẻ đó được chứ.
Bà nắm tay Tùng Tùng. “Đừng sợ, chúng ta len lén nhìn một cái thôi, xem trong đó có kẻ xấu kia không.”
Họ đã đến trước căn nhà màu đen.
Trong tiếng sủa của con chó ba đầu, cửa được mở ra, một chàng trai trẻ mặc áo ngủ xuất hiện trước cửa.
Bà cụ Hồ lập tức kéo tay bà lão bác sĩ quay ngược lại, nói: “Tùng Tùng, chúng ta tìm nhầm người rồi, nơi này không phải nhà của kẻ xấu.”
Phép Tắc đứng ở đối diện: “…”
Thì ra lúc bà cụ Hồ nói với con chó ba đầu là muốn đi tìm người, còn nói ông nội lớn đã tìm được người nên con chó ba đầu tưởng cô chủ nhỏ muốn nó dẫn bà đến nhà ông nội lớn.
Bà lão bác sĩ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia bèn ngẩn ra. Bà thật sự không dám tin. Bà từng tưởng tượng vô số lần những tình huống họ gặp lại nhau nhưng không có tình huống nào như thế này cả. Bà già nua, lưng còng, tóc bạc còn người kia vẫn cứ trẻ trung như xưa.
Phép Tắc có thể nghe thấy suy nghĩ của hai người.
“Không thể nào, không thể nào, sao anh ta có thể còn trẻ như thế chứ?”
“Đây là cháu nội anh ta à? Chắc chắn là cháu nội.”
“Đừng tự lừa mình nữa, không thể nào là cháu nội được. Đây không phải trong phim, làm gì có cháu nội và ông nội giống nhau như đúc được. Cho nên đây là lý do năm đó anh ta vứt bỏ mình sao?”
Còn cháu gái ông thì đang nghĩ ông nội lớn giận rồi phải không? Có phải ông tức giận rồi không? Phép Tắc lập tức hiểu ngay là chuyện gì xảy ra. Lần đầu tiên trong đời, ông có nhu cầu được nói chuyện:
“Bà tìm lầm người rồi.” Phép Tắc lạnh lùng nói với bà lão bác sĩ.
Sau đó, ông nhìn cháu gái, để chứng tỏ mình không tức giận, ông nói: “Khuya thế này rồi, đừng về nữa. Ở nhà ông nội lớn ngủ một đêm đi, sáng mai ba con đến đón con về.”
Bà cụ Hồ hoàn toàn không dám phản đối ông nội lớn. Bà ôm cánh tay của bà lão bác sĩ, nói: “Vậy con ngủ chung với Tùng Tùng.”
Phép Tắc: “Tùy con.”
Mấy ông thần kia đứng ở một nơi khác, Kim Sân nói: “Chúng ta về thôi.”
Ba ông thần đưa mắt nhìn nhau, họ đều rất kiệm lời. Trong không khí yên lặng và có phần gượng gạo ấy, họ mở cánh cửa không gian ra và về đến nhà mình.
Bên này, bà cụ Hồ ôm cánh tay Tùng Tùng, đi vào nhà ông nội lớn. Nhà ông nội lớn rất sạch sẽ, không có sô pha, không có vườn hoa, không có thảm trải sàn.
Bà cụ Hồ đi vào một lát, dường như không sợ thế nữa. Phép Tắc mở một cánh cửa ra. “Mai ba sẽ đến đón con về.”
Bà cụ Hồ lí nhí nói:”Dạ.”
Ông nội lớn vừa đi khỏi, bà lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói với cô bạn thân Tùng Tùng: “Hình như hôm nay ông nội lớn nói nhiều hơn ấy.”
Bà lão bác sĩ nằm trên giường, lòng khá bức bối. Bà đè lên ngực mình, hỏi nhỏ: “Ông nội lớn của bạn… sống lâu lắm rồi nhỉ?”
Bà cụ Hồ nghĩ ngợi. “Mình cũng không biết nữa nhưng chắc chắn là lớn hơn ông nội mình, vì ông ấy là anh trai của ông nội mà.”
Bà lão bác sĩ à một tiếng.
Bà cụ Hồ đột nhiên nhớ ra điều gì. “Tuy ông nội lớn trông rất giống kẻ xấu đó nhưng thực ra ông ấy không phải là kẻ xấu, chỉ là giống nhau mà thôi.”
Lúc này, ông nội lớn của bà cụ Hồ đang quay lại nhà giam. Mấy ngày trước ông đã bắt được Phép Tắc số hai, bây giờ đương nhiên phải tra hỏi hắn ta.
Bà lão bác sĩ cố nén áp lực tâm lý, nói với bạn mình: “Vậy chúng ta tìm bằng cách nào đây? Cần cho nó ngửi thứ gì không?” Chó bình thường tìm đồ đều như vậy, con chó này nhìn chắc cũng không khác mấy.
Bà cụ Hồ không biết, vì thế đỏ mặt. “Nó giúp ông nội lớn của mình tìm được người nên chắc là nó biết.”
Bà lão bác sĩ: “Ông nội lớn?”
Bà cụ Hồ giải thích: “Anh trai của ông nội thì gọi là ông nội lớn.” Bà cúi đầu, ủ rũ nói: “Ông nội lớn hơi dữ, mình sợ ông ấy nên không dám hỏi rốt cuộc tìm người như thế nào.”
Trước kia, chắc chắn bà lão bác sĩ sẽ cảm thấy ký ức của bà cụ Hồ rối loạn. Ở độ tuổi này của Chúc Chúc, ba còn sống đã là kỳ tích, nhưng bây giờ bà không cảm thấy thế nữa vì nhà họ nuôi con chó ba đầu cơ mà.
Lòng có một nghi vấn, bà cảm thấy nếu không hỏi thì chắc chắn vào quan tài vẫn còn băn khoăn. Thế là bà ngồi xuống cạnh bà cụ Hồ, hỏi: “Chúc Chúc, mình hỏi một chuyện, mình đảm bảo sẽ không nói với người khác.”
Bà cụ Hồ đáp: “Bạn hỏi đi.”
“Ba của em thật sự là cái người trẻ trẻ đến đón em à?” Ngày nào Chúc Chúc cũng gọi ba nhưng không ai thật sự cảm thấy đó là ba của bà. Nghĩ đến đây, bà lão bác sĩ ngẩn ra. Nếu là thật thì cũng không cần bà giữ bí mật, vì mỗi ngày Chúc Chúc đều gọi như vậy.
Bà cụ Hồ gật đầu. “Đó là ba mình.”
“Vậy ông nội bạn?”
“Ông nội chính là ba của ba. Có mấy lần ông đến đón mình, cậu cũng gặp rồi đó.” Bà cụ Hồ đáp.
Bà lão bác sĩ nhớ lại có lần từng nhìn thấy trên điện thoại của Chúc Chúc có bức ảnh Chúc Chúc chụp chung với một chàng trai trẻ. Lúc đó bà không để ý lắm, cứ tưởng cha ruột của Chúc Chúc thuê người có ngoại hình gần giống ông, bây giờ nghĩ lại, người đó lúc nào cũng che chở cho Chúc Chúc, nếu là con cháu thì đâu làm được đến vậy.
Bà lão bác sĩ lại nhìn con chó ba đầu bên cạnh: “…” Hình như bà đã kết bạn với người rất đặc biệt. Nếu còn trẻ, chắc bà hưng phấn đến không ngủ được mất.
Bà cụ Hồ hoàn toàn không ý thức được mình đã làm đảo loạn thế giới quan của bạn thân. Bà trịnh trọng nói với con chó. “Chó ơi chó, mày có thể dẫn bọn tao đi tìm kẻ xấu kia không?”
Ba cái đầu chó đồng loạt nghiêng sang một bên, nhìn bà lão bác sĩ bên cạnh. Bà lão bác sĩ bị nó nhìn mà nổi da gà, bà cảm thấy chắc sau này bà chỉ thích người có đôi mắt nhỏ thôi.
Con chó ba đầu nhanh chóng thu mắt về, gian nan chui ra khỏi cửa sổ. Thân hình của nó quá lớn, tuy cửa sổ không nhỏ nhưng ra được thì cũng khá khó. Ngay sau đó, một cái đầu quay lại, cắp bà cụ Hồ đặt lên lưng mình.
Một cái đầu khác định vươn tới cắp bà lão bác sĩ đi. Bà nhìn bên ngoài, nói: “Đợi một chút.”
Bà vội vàng ôm chiếc chăn bằng tơ tằm lên. Chiếc chăn tơ tằm trắng rất nhẹ, bà cuộn nó thành một đống: “Được rồi!”
Chó ba đầu lập tức cắp lấy bà. Đã rất lâu bà lão bác sĩ không nghe tim mình đập nhanh thế. May mà con chó nhanh chóng đặt bà lên lưng.
Bà cụ Hồ ôm một cái đầu chó. Bà lão bác sĩ vội đắp chăn cho bạn mình: “Bên ngoài gió lớn, đừng để bị cảm lạnh.”
Bà cụ Hồ nói: “Tùng Tùng, bạn thật là thông minh. Chúng ta cùng đắp đi.”
Bà chia chăn cho bạn. May mà cái chăn này do bà lão bác sĩ tự mình mua, rộng tới một mét tám, đủ lớn để có thể bao hết hai người lại. Tuy không quá ấm nhưng bà lão bác sĩ có cảm giác được trở về tuổi thơ, đã lâu lắm không cùng bạn bè tiếp túc thân mật như thế.
Con chó ba đầu bay lên không trung. Lúc bay ra ngoài, bà lão bác sĩ thầm nghĩ nếu sáng mai y tá không phát hiện thi thể của bà rớt dưới lầu thì đây chính là thời khắc đặc sắc nhất trong đời mình.
Chó ba đầu chở hai người. Bà cụ Hồ chỉ ôm chặt cổ nó, nhắm mắt không dám nhìn còn bà lão bác sĩ thì mở mắt quan sát. Bà sợ chớp mắt cái là để lỡ thời khắc này: Nhà nhà lên đèn sáng rực, còn họ thì như ngồi trên lưng ngựa, bay giữa không trung.
Bà lão bác sĩ phát hiện bà cụ Hồ nhắm mắt nên vội gọi bạn. “Chúc Chúc, bạn mở mắt ra nhìn đi, cảnh đêm đẹp lắm.”
Bà cụ Hồ do dự một chút rồi mở mắt ra. Vừa mở mắt bà bèn nhìn thấy ánh đèn rực rỡ phát ra từ mọi nhà.
Bà lão bác sĩ bỗng cảm thấy có tìm được người kia hay không cũng không sao. Đời người là thế, khi cuộc sống trở thành một vũng nước đọng bức bối thì sẽ đi đào lại những chuyện không vui trước kia, nhưng nếu bây giờ bỗng xuất hiện một sự vật mới mẻ thú vị gì đó thì ai mà hơi sức đâu nghĩ đến chuyện trước đó nữa.
Con chó ba đầu bay mãi bay mãi, họ phát hiện mình đang dần rời xa nội thành, ánh đèn ngày càng ít đi. Họ nhanh chóng dừng lại trước khu rừng rẫm bên cạnh đường cao tốc ngoài ngoại thành.
Trên bầu trời là vầng trăng sáng. Ánh trăng mát lạnh chiếu xuống bãi cỏ làm nó mất đi màu sắc vốn có. Thế nhưng cánh rừng phía xa xa lại một màu đen kịt.
Bà cụ Hồ vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Đây là lần đầu tiên bà đi xa như thế, cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy cảnh tượng này.
Bình thường lẽ ra lúc này bà đã đi ngủ nhưng bây giờ bà lại không thấy buồn ngủ tí nào. Bà đắp chiếc chăn lên mình con chó ba đầu, thích thú định bò xuống. Bà lão bác sĩ lại tỏ ra bình tĩnh, không uổng là người đã sống bảy mươi mấy năm trời. Bà kéo bà cụ Hồ lại: “Đợi đã.”
Hai bà chậm rãi bò xuống khỏi lưng con chó ba đầu. Bà lão bác sĩ kéo bà cụ Hồ đang định hớn hở chạy vòng vòng lại. “Chúng ta thử tìm xem xung quanh có bia mộ nào không đã.”
Bà không muốn đi vào rừng chút nào, buổi tối không an toàn.
Thế là bà cụ Hồ vừa đi vừa hái những đóa hoa dại màu vàng ở ven đường.
Chó ba đầu đi bên cạnh dẫn đường. Khu rừng rậm cao cao kia như có bức bình phong che chắn.
Hai bà lão vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Dù đang đi tìm kẻ thù nhiều năm trước nhưng vì chuyện xảy ra đã lâu, hơn nữa hôm nay trải qua những điều quá thú vị nên bà lão bác sĩ không hề có cảm xúc gì đau thương cả.
Ngay sau đó, họ nhìn thấy con chó ba đầu vốn đang đi rất chậm bỗng chạy nhanh hơn, phi về một hướng khác. Chuyện kỳ lạ xảy ra: tại nơi vốn trống trải đằng trước bỗng xuất hiện một căn nhà màu đen.
Dưới ánh trăng, nó trông có vẻ khá quỷ dị.
Bà cụ Hồ ngẩn ra, nói: “Tùng Tùng, đó chắc chắn là nhà của kẻ xấu!”
Bà lão bác sĩ đáp: “Chúc Chúc, chúng ta về đi được không?” Bà dám khẳng định lúc nãy chỗ đó không có cái nhà nào cả, nó đột nhiên xuất hiện.
Điều này đã quá sức tưởng tượng của một người bình thường.
Bà có thể tiếp nhận con chó ba đầu là vì nó là chó nhà Chúc Chúc nuôi, Chúc Chúc sẽ không làm hại bà. Nhưng căn nhà bỗng nhiên xuất hiện kia lại không phải nhà của bạn bà.
Bà không có vướng bận, xảy ra chuyện cũng không sao nhưng nếu Chúc Chúc có sao gì thì lại lớn chuyện.
Khuyết điểm lớn nhất của bà cụ Hồ cũng chính là ưu điểm lớn nhất của bà: không lề mề. Bà nói làm là làm, nói muốn con chó dẫn đi tìm kẻ xấu là tối đó phải dẫn nó đi đến chỗ Tùng Tùng cho được. Bây giờ đã đến trước cửa nhà kẻ xấu rồi, sao có thể không vào bắt kẻ đó được chứ.
Bà nắm tay Tùng Tùng. “Đừng sợ, chúng ta len lén nhìn một cái thôi, xem trong đó có kẻ xấu kia không.”
Họ đã đến trước căn nhà màu đen.
Trong tiếng sủa của con chó ba đầu, cửa được mở ra, một chàng trai trẻ mặc áo ngủ xuất hiện trước cửa.
Bà cụ Hồ lập tức kéo tay bà lão bác sĩ quay ngược lại, nói: “Tùng Tùng, chúng ta tìm nhầm người rồi, nơi này không phải nhà của kẻ xấu.”
Phép Tắc đứng ở đối diện: “…”
Thì ra lúc bà cụ Hồ nói với con chó ba đầu là muốn đi tìm người, còn nói ông nội lớn đã tìm được người nên con chó ba đầu tưởng cô chủ nhỏ muốn nó dẫn bà đến nhà ông nội lớn.
Bà lão bác sĩ nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia bèn ngẩn ra. Bà thật sự không dám tin. Bà từng tưởng tượng vô số lần những tình huống họ gặp lại nhau nhưng không có tình huống nào như thế này cả. Bà già nua, lưng còng, tóc bạc còn người kia vẫn cứ trẻ trung như xưa.
Phép Tắc có thể nghe thấy suy nghĩ của hai người.
“Không thể nào, không thể nào, sao anh ta có thể còn trẻ như thế chứ?”
“Đây là cháu nội anh ta à? Chắc chắn là cháu nội.”
“Đừng tự lừa mình nữa, không thể nào là cháu nội được. Đây không phải trong phim, làm gì có cháu nội và ông nội giống nhau như đúc được. Cho nên đây là lý do năm đó anh ta vứt bỏ mình sao?”
Còn cháu gái ông thì đang nghĩ ông nội lớn giận rồi phải không? Có phải ông tức giận rồi không? Phép Tắc lập tức hiểu ngay là chuyện gì xảy ra. Lần đầu tiên trong đời, ông có nhu cầu được nói chuyện:
“Bà tìm lầm người rồi.” Phép Tắc lạnh lùng nói với bà lão bác sĩ.
Sau đó, ông nhìn cháu gái, để chứng tỏ mình không tức giận, ông nói: “Khuya thế này rồi, đừng về nữa. Ở nhà ông nội lớn ngủ một đêm đi, sáng mai ba con đến đón con về.”
Bà cụ Hồ hoàn toàn không dám phản đối ông nội lớn. Bà ôm cánh tay của bà lão bác sĩ, nói: “Vậy con ngủ chung với Tùng Tùng.”
Phép Tắc: “Tùy con.”
Mấy ông thần kia đứng ở một nơi khác, Kim Sân nói: “Chúng ta về thôi.”
Ba ông thần đưa mắt nhìn nhau, họ đều rất kiệm lời. Trong không khí yên lặng và có phần gượng gạo ấy, họ mở cánh cửa không gian ra và về đến nhà mình.
Bên này, bà cụ Hồ ôm cánh tay Tùng Tùng, đi vào nhà ông nội lớn. Nhà ông nội lớn rất sạch sẽ, không có sô pha, không có vườn hoa, không có thảm trải sàn.
Bà cụ Hồ đi vào một lát, dường như không sợ thế nữa. Phép Tắc mở một cánh cửa ra. “Mai ba sẽ đến đón con về.”
Bà cụ Hồ lí nhí nói:”Dạ.”
Ông nội lớn vừa đi khỏi, bà lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói với cô bạn thân Tùng Tùng: “Hình như hôm nay ông nội lớn nói nhiều hơn ấy.”
Bà lão bác sĩ nằm trên giường, lòng khá bức bối. Bà đè lên ngực mình, hỏi nhỏ: “Ông nội lớn của bạn… sống lâu lắm rồi nhỉ?”
Bà cụ Hồ nghĩ ngợi. “Mình cũng không biết nữa nhưng chắc chắn là lớn hơn ông nội mình, vì ông ấy là anh trai của ông nội mà.”
Bà lão bác sĩ à một tiếng.
Bà cụ Hồ đột nhiên nhớ ra điều gì. “Tuy ông nội lớn trông rất giống kẻ xấu đó nhưng thực ra ông ấy không phải là kẻ xấu, chỉ là giống nhau mà thôi.”
Lúc này, ông nội lớn của bà cụ Hồ đang quay lại nhà giam. Mấy ngày trước ông đã bắt được Phép Tắc số hai, bây giờ đương nhiên phải tra hỏi hắn ta.
Danh sách chương