Sự ra đời của thần rất phức tạp, số lượng cũng rất ít. Phép Tắc cách xa con người nhưng ông bảo hộ tất cả các thần, và đồng thời cũng lập ra rất nhiều quy tắc, và quy tắc quan trọng nhất là tránh xa con người, không được nảy sinh tình cảm với con người. Đây là kinh nghiệm mà Phép Tắc đã rút ra được sau hàng ngàn năm quan sát được.
Mấy chục năm trước, Phép Tắc lại càng thấm thía kinh nghiệm từ sau chuyện của tử thần số hai (chính là cha của Hồ Thừa Khiếu) nên ngoại trừ nghiêm khắc quy định các thần cũ không được tiếp xúc với con người ra còn thêm một quy định nữa là các thần mới sinh ra có thể ức chế gen của thần để trải nghiệm cuộc sống của con người.
Phép Tắc số hai chính là một thần thuộc thế hệ mới.
Lúc đó, không ai ngờ được rằng cuối cùng hắn có thể thay thế Pháp Tắc, trở thành người cai quản thế giới mới.
Phép Tắc trở lại nhà giam, nhìn thấy Phép Tắc số hai đang yên lặng bên trong.
Các vị thần có một đặc điểm của chủng tộc mình, chính là rất ít nói.
Phép Tắc nhìn Phép Tắc số hai, ông hoàn toàn không lý giải được hành vi của hắn ta năm đó, bởi vì sau khi hắn ta trở thành người cai quản, thế giới này không có gì thay đổi cả. Đúng vậy, không thay đổi quy tắc của thế giới, không thay đổi quan hệ giữa thần và con người, thậm chí không làm hại Kim Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu, ít nhất là hắn không ra lệnh như vậy.
Vậy chỉ vì quyền lợi thôi sao? Phép Tắc số hai cảm nhận được suy nghĩ của Phép Tắc, bình thản lên tiếng: “Ông muốn đày tôi đến või hư vô?”
Phép Tắc số hai không sợ bị đày đến cõi hư vô, giống như ở đâu cũng vậy thôi.
Phép Tắc nhớ lại vài chuyện, hỏi: “Ngươi có quen một người tên là Hướng Tùng không?”
Phép Tắc số hai trả lời với giọng thản nhiên, không chút cảm xúc: “Quen.”
Phép Tắc số hai vẫn nhớ người này, cũng chính người này đã thay đổi hắn.
Mấy chục năm trước, hắn có tất cả tình cảm của con người. Khi đó, hắn đã yêu cô gái này. Là một thần thế hệ mới, hắn đã xin được ức chế gen của thần trong cơ thể để sống với cô gái ấy.
Ngày hôm đó, hắn tạm biệt bạn bè của thần tộc vì khi là con người, các thần không được tiếp xúc với hắn.
Cũng chính ngày hôm đó, hắn biết được ngày tận số của cô ấy: chỉ còn lại mười lăm ngày, kể cả đứa trẻ trong bụng.
Cô ấy vốn có tuổi thọ hơn bảy mươi, nhưng vì yêu hắn nên tất cả đã thay đổi.
Cảm xúc của con người đã chi phối hắn. Sau nhiều lần phản kháng vẫn không được, những cảm xúc bị kìm nén kia cuối cùng vỡ òa.
Hắn không thể tiếp nhận cảm giác đau đớn ấy nên đã quyết tâm tìm cách lưu đày Phép Tắc. Nhưng khi trở thành Phép Tắc số hai, hắn không có ý định thay đổi những quy tắc lúc đó.
Khoảnh khắc ấy, sức mạnh toàn năng của thần đã lập tức xóa sạch tất cả những tình cảm của con người trong hắn. Hắn chỉ huơ tay một cái, trả lại tuổi thọ vốn có cho cô gái kia nhưng không có hứng thú nhìn xem cô ta thế nào.
Vì một con người, hắn trục xuất Phép Tắc ban đầu nhưng bản thân mình lại trở thành một Phép Tắc chuẩn mực, không còn yêu con người kia nữa.
——
Cả đêm, bà lão bác sĩ không ngủ được. Chuyện năm đó cứ lần lượt hiện lên trước mắt bà. Những chuyện vốn đã quên đi bây giờ lại ùa về trong tâm trí.
Bà lão bác sĩ ra khỏi phòng. Bà muốn đi hỏi xem, tại sao lại thế?
Yêu hay không yêu, đến tuổi này bà không muốn nói đến nữa nhưng người sắp bước vào quan tài rồi, đến lúc đó không lẽ cứ thắc mắc: Rốt cuộc tại sao người kia lại biến mất?
Lúc thức dậy, bà lão bác sĩ đắp lại chăn cho bà cụ Hồ. Nhìn bộ dáng ngủ ngon lành của bà bạn, nhớ lại cách hai ông bà tay nắm tay cùng đến lớp, thật ra trong lòng bà cũng rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ tình cảm yêu nhau đến bạc đầu của họ.
Lúc bà đi ra thì vừa vặn gặp được Phép Tắc đang từ nhà giam trở lại.
Phép Tắc mặc bộ vest đen, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn bà như thể nhìn một vật thể không có sự sống vậy.
Bà lão bác sĩ nhìn cái người lạnh như băng này, trong lòng vẫn hơi nhói đau. Bà vốn định lên tiếng hỏi nhưng nhìn khuôn mặt trẻ trung của đối phương, nghĩ lại bộ dạng của mình bây giờ, thoáng chốc bà không hỏi ra được.
Phép Tắc có thể nghe thấy những suy nghĩ của bà. Ông không muốn bà lão này lại nói với cháu gái mình lừa bà ta 100 ngàn nên chủ động lên tiếng: “Bà nhận lầm người rồi, tôi không phải là Kim Việt.”
Kim Việt.
Ngay tức khắc, bà lão bác sĩ cảm thấy đầu đau dữ dội. Thì ra anh ta tên là Kim Việt.
Phép Tắc xua tay. Bà lão bác sĩ bèn phát hiện họ đã không còn đứng trên hành lang nữa mà xung quanh toàn là bóng đèn dây tóc, trong căn phòng kính đối diện có một người đang ngồi.
Bà lão bác sĩ ngớ người. Người trong đó rất giống với người bên cạnh mình, cả ngoại hình và khí chất…
Người bên trong ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn bà cũng giống y hệt như vậy.
Bà lão bác sĩ nhớ lại lời của bà cụ Hồ. Người bên cạnh mình là ông nội lớn của Chúc Chúc, vì thế bà quyết định tin Chúc Chúc.
Bà nhìn người bên trong, do dự một chút rồi mấp máy môi nhưng lại không biết phải nói gì.
Phép Tắc số hai có tất cả năng lực của Phép Tắc nên đương nhiên cũng có thể nghe thấy suy nghĩ của bà, hắn an cảm nhận được sự bất an và tự ti khi đứng trước người yêu vẫn còn trẻ trung như năm nào.
Phép Tắc số hai nhìn cảnh này, bình thản như một người đứng ngoài quan sát. Hắn nói: “Tôi không ý thức được mình đã lấy đi 100 ngàn của bà.”
Phép Tắc số hai vẫn nhớ tình hình năm đó. Người này sắp làm một cuộc phẫu thuật mà đã định sẵn là sẽ thất bại. Cô ấy bảo hắn đi đóng tiền viện phí nhưng hắn bận thôi miên Phép Tắc, thay đổi thế giới.
Bà lão bác sĩ ngẩn ra một lúc, cố tỏ vẻ thoải mái, xua tay, nở nụ cười hiền lành: “Không sao, tôi đã quên từ lâu rồi.”
Không chịu nổi ánh mắt cao cao tại thượng như nhìn con kiến của đối phương, bà quay đầu qua, nói: “Người già không thể thức đêm. Tôi phải về ngủ đây.”
Phép Tắc lấy làm lạ. Rõ ràng ông nghe thấy người này đang khóc thầm, những lời muốn hỏi lại không chịu hỏi.
Phép Tắc đang chuẩn bị bỏ đi thì Phép Tắc số hai lên tiếng: “Lúc đó không phải vì bà sẽ già đi mà là vì cuộc phẫu thuật sẽ thất bại, lúc đó tôi hy vọng bà có thể sống tiếp.”
Phép Tắc số hai kể ra sự thật. Theo hắn, cũng không có gì để giấu giếm. Lúc này tình cảm hắn dành cho bà cũng không khác gì những con người bình thường cả.
Chẳng qua bà đang thầm hỏi trong lòng nên hắn trả lời, vậy thôi.
Bà lão bác sĩ lại ngây người một lúc. Bà không hiểu lắm tình hình hiện tại nhưng cũng biết bất luận là người bên cạnh hay người bên trong, họ đều ẩn chứa nhiều bí mật.
Bà nghĩ ngợi một chút, cuối cùng không hỏi rốt cuộc họ là ai, không hỏi tại sao người kia lại biết cuộc phẫu thuật đó chắc chắn sẽ không thành công. Bà chỉ hỏi: “Sau đó cuộc phẫu thuật thành công là nhờ anh sao?”
Phép Tắc số hai gật đầu với biểu cảm hờ hững. Vì chuyện này mà hắn đã tự cấm túc mình mười năm, bởi vì quy tắc là nền tảng của thế giới.
Bà lão bác sĩ cắn răng. Dù có thật hay không, đáp án này cũng tốt hơn việc anh ta là người ngoài hành tinh hay bị giết người giấu xác nhiều.
Ít nhất, khi bà yêu đối phương, đối phương cũng yêu bà, không hề lừa gạt. Tình cảm khi ấy là chân thành.
Mấy chục năm trước, Phép Tắc lại càng thấm thía kinh nghiệm từ sau chuyện của tử thần số hai (chính là cha của Hồ Thừa Khiếu) nên ngoại trừ nghiêm khắc quy định các thần cũ không được tiếp xúc với con người ra còn thêm một quy định nữa là các thần mới sinh ra có thể ức chế gen của thần để trải nghiệm cuộc sống của con người.
Phép Tắc số hai chính là một thần thuộc thế hệ mới.
Lúc đó, không ai ngờ được rằng cuối cùng hắn có thể thay thế Pháp Tắc, trở thành người cai quản thế giới mới.
Phép Tắc trở lại nhà giam, nhìn thấy Phép Tắc số hai đang yên lặng bên trong.
Các vị thần có một đặc điểm của chủng tộc mình, chính là rất ít nói.
Phép Tắc nhìn Phép Tắc số hai, ông hoàn toàn không lý giải được hành vi của hắn ta năm đó, bởi vì sau khi hắn ta trở thành người cai quản, thế giới này không có gì thay đổi cả. Đúng vậy, không thay đổi quy tắc của thế giới, không thay đổi quan hệ giữa thần và con người, thậm chí không làm hại Kim Chúc Chúc và Hồ Thừa Khiếu, ít nhất là hắn không ra lệnh như vậy.
Vậy chỉ vì quyền lợi thôi sao? Phép Tắc số hai cảm nhận được suy nghĩ của Phép Tắc, bình thản lên tiếng: “Ông muốn đày tôi đến või hư vô?”
Phép Tắc số hai không sợ bị đày đến cõi hư vô, giống như ở đâu cũng vậy thôi.
Phép Tắc nhớ lại vài chuyện, hỏi: “Ngươi có quen một người tên là Hướng Tùng không?”
Phép Tắc số hai trả lời với giọng thản nhiên, không chút cảm xúc: “Quen.”
Phép Tắc số hai vẫn nhớ người này, cũng chính người này đã thay đổi hắn.
Mấy chục năm trước, hắn có tất cả tình cảm của con người. Khi đó, hắn đã yêu cô gái này. Là một thần thế hệ mới, hắn đã xin được ức chế gen của thần trong cơ thể để sống với cô gái ấy.
Ngày hôm đó, hắn tạm biệt bạn bè của thần tộc vì khi là con người, các thần không được tiếp xúc với hắn.
Cũng chính ngày hôm đó, hắn biết được ngày tận số của cô ấy: chỉ còn lại mười lăm ngày, kể cả đứa trẻ trong bụng.
Cô ấy vốn có tuổi thọ hơn bảy mươi, nhưng vì yêu hắn nên tất cả đã thay đổi.
Cảm xúc của con người đã chi phối hắn. Sau nhiều lần phản kháng vẫn không được, những cảm xúc bị kìm nén kia cuối cùng vỡ òa.
Hắn không thể tiếp nhận cảm giác đau đớn ấy nên đã quyết tâm tìm cách lưu đày Phép Tắc. Nhưng khi trở thành Phép Tắc số hai, hắn không có ý định thay đổi những quy tắc lúc đó.
Khoảnh khắc ấy, sức mạnh toàn năng của thần đã lập tức xóa sạch tất cả những tình cảm của con người trong hắn. Hắn chỉ huơ tay một cái, trả lại tuổi thọ vốn có cho cô gái kia nhưng không có hứng thú nhìn xem cô ta thế nào.
Vì một con người, hắn trục xuất Phép Tắc ban đầu nhưng bản thân mình lại trở thành một Phép Tắc chuẩn mực, không còn yêu con người kia nữa.
——
Cả đêm, bà lão bác sĩ không ngủ được. Chuyện năm đó cứ lần lượt hiện lên trước mắt bà. Những chuyện vốn đã quên đi bây giờ lại ùa về trong tâm trí.
Bà lão bác sĩ ra khỏi phòng. Bà muốn đi hỏi xem, tại sao lại thế?
Yêu hay không yêu, đến tuổi này bà không muốn nói đến nữa nhưng người sắp bước vào quan tài rồi, đến lúc đó không lẽ cứ thắc mắc: Rốt cuộc tại sao người kia lại biến mất?
Lúc thức dậy, bà lão bác sĩ đắp lại chăn cho bà cụ Hồ. Nhìn bộ dáng ngủ ngon lành của bà bạn, nhớ lại cách hai ông bà tay nắm tay cùng đến lớp, thật ra trong lòng bà cũng rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ tình cảm yêu nhau đến bạc đầu của họ.
Lúc bà đi ra thì vừa vặn gặp được Phép Tắc đang từ nhà giam trở lại.
Phép Tắc mặc bộ vest đen, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn bà như thể nhìn một vật thể không có sự sống vậy.
Bà lão bác sĩ nhìn cái người lạnh như băng này, trong lòng vẫn hơi nhói đau. Bà vốn định lên tiếng hỏi nhưng nhìn khuôn mặt trẻ trung của đối phương, nghĩ lại bộ dạng của mình bây giờ, thoáng chốc bà không hỏi ra được.
Phép Tắc có thể nghe thấy những suy nghĩ của bà. Ông không muốn bà lão này lại nói với cháu gái mình lừa bà ta 100 ngàn nên chủ động lên tiếng: “Bà nhận lầm người rồi, tôi không phải là Kim Việt.”
Kim Việt.
Ngay tức khắc, bà lão bác sĩ cảm thấy đầu đau dữ dội. Thì ra anh ta tên là Kim Việt.
Phép Tắc xua tay. Bà lão bác sĩ bèn phát hiện họ đã không còn đứng trên hành lang nữa mà xung quanh toàn là bóng đèn dây tóc, trong căn phòng kính đối diện có một người đang ngồi.
Bà lão bác sĩ ngớ người. Người trong đó rất giống với người bên cạnh mình, cả ngoại hình và khí chất…
Người bên trong ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn bà cũng giống y hệt như vậy.
Bà lão bác sĩ nhớ lại lời của bà cụ Hồ. Người bên cạnh mình là ông nội lớn của Chúc Chúc, vì thế bà quyết định tin Chúc Chúc.
Bà nhìn người bên trong, do dự một chút rồi mấp máy môi nhưng lại không biết phải nói gì.
Phép Tắc số hai có tất cả năng lực của Phép Tắc nên đương nhiên cũng có thể nghe thấy suy nghĩ của bà, hắn an cảm nhận được sự bất an và tự ti khi đứng trước người yêu vẫn còn trẻ trung như năm nào.
Phép Tắc số hai nhìn cảnh này, bình thản như một người đứng ngoài quan sát. Hắn nói: “Tôi không ý thức được mình đã lấy đi 100 ngàn của bà.”
Phép Tắc số hai vẫn nhớ tình hình năm đó. Người này sắp làm một cuộc phẫu thuật mà đã định sẵn là sẽ thất bại. Cô ấy bảo hắn đi đóng tiền viện phí nhưng hắn bận thôi miên Phép Tắc, thay đổi thế giới.
Bà lão bác sĩ ngẩn ra một lúc, cố tỏ vẻ thoải mái, xua tay, nở nụ cười hiền lành: “Không sao, tôi đã quên từ lâu rồi.”
Không chịu nổi ánh mắt cao cao tại thượng như nhìn con kiến của đối phương, bà quay đầu qua, nói: “Người già không thể thức đêm. Tôi phải về ngủ đây.”
Phép Tắc lấy làm lạ. Rõ ràng ông nghe thấy người này đang khóc thầm, những lời muốn hỏi lại không chịu hỏi.
Phép Tắc đang chuẩn bị bỏ đi thì Phép Tắc số hai lên tiếng: “Lúc đó không phải vì bà sẽ già đi mà là vì cuộc phẫu thuật sẽ thất bại, lúc đó tôi hy vọng bà có thể sống tiếp.”
Phép Tắc số hai kể ra sự thật. Theo hắn, cũng không có gì để giấu giếm. Lúc này tình cảm hắn dành cho bà cũng không khác gì những con người bình thường cả.
Chẳng qua bà đang thầm hỏi trong lòng nên hắn trả lời, vậy thôi.
Bà lão bác sĩ lại ngây người một lúc. Bà không hiểu lắm tình hình hiện tại nhưng cũng biết bất luận là người bên cạnh hay người bên trong, họ đều ẩn chứa nhiều bí mật.
Bà nghĩ ngợi một chút, cuối cùng không hỏi rốt cuộc họ là ai, không hỏi tại sao người kia lại biết cuộc phẫu thuật đó chắc chắn sẽ không thành công. Bà chỉ hỏi: “Sau đó cuộc phẫu thuật thành công là nhờ anh sao?”
Phép Tắc số hai gật đầu với biểu cảm hờ hững. Vì chuyện này mà hắn đã tự cấm túc mình mười năm, bởi vì quy tắc là nền tảng của thế giới.
Bà lão bác sĩ cắn răng. Dù có thật hay không, đáp án này cũng tốt hơn việc anh ta là người ngoài hành tinh hay bị giết người giấu xác nhiều.
Ít nhất, khi bà yêu đối phương, đối phương cũng yêu bà, không hề lừa gạt. Tình cảm khi ấy là chân thành.
Danh sách chương