Loại chuyện này nếu xuất hiện ở nhà khác thì có lẽ phải gà bay chó sủa một thời gian. Nhưng cha mẹ Thẩm thì cũng chỉ nói được vài câu qua loa như vậy thôi, sau một lúc lâu cũng không nói thêm được gì.
Bọn họ căn bản không biết nên làm gì với đứa con trai này.
Rõ ràng là con trai ruột, nhưng vì quá xa lạ khiến bọn họ cũng không có tự tin lên tiếng.
Mẹ Thẩm do dự một lúc lâu, sau đó hỏi Thẩm Bách Hàn: "Mẹ nhớ hình như lần trước vợ con có nói ở công ty con bé có một cô gái không tệ. Có thể giới thiệu cho Phương Dục không con?"
Thẩm Bách Hàn biết bây giờ không phải lúc nhắc đến mấy chuyện này nên chỉ trả lời qua loa: "Không có chuyện này đâu mẹ."
Mẹ Thẩm lại không chịu buông tha, quay qua khuyên nhủ Thẩm Phương Dục: "Con nhìn anh trai và chị dâu con xem. Tình cảm hai đứa nó tốt như vậy, bây giờ cũng có trai có gái đủ nếp đủ tẻ, ai cũng hâm mộ. Điều kiện của con cũng không kém, cho dù con không thích cô gái cùng công ty với chị dâu con thì bên thành phố A cũng còn rất nhiều cô gái tốt mà. Sao con lại biến cuộc sống của mình thành như vậy chứ?"
"Phương Dục, đây là cuộc sống của con, con phải suy nghĩ cho kỹ." Cha Thẩm bên cạnh nói thêm: "Mặc dù hôn nhân không phải là toàn bộ cuộc sống, nhưng nó cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới kinh nghiệm sống của con."
Thẩm Phương Dục nói: "Con đã suy nghĩ rất kỹ càng. Con trai ba đời này chỉ kết hôn với em ấy mà thôi. Nếu cả nhà ép con kết hôn với phụ nữ thì con chỉ có thể thông báo cho tất cả mọi người rằng con thích đàn ông... Không nói tới chuyện làm xấu mặt ba mẹ thì phỏng chừng cũng sẽ không có cô gái nào tình nguyện kết hôn với con nữa đâu." Hắn cười cười.
"Con..." Cha Thẩm tức giận đứng bật dậy chỉ vào mặt Thẩm Phương Dục muốn nói gì đó. Nhưng ông mấp máy môi hồi lâu cũng không mắng ra lời.
"Tên cậu ta là gì? Làm việc chung khoa với con à?" Mẹ Thẩm siết chặt tay hỏi.
"Bây giờ con tuyệt đối sẽ không nói cho mọi người biết. Nói cho mọi người biết làm gì? Để mọi người đi tìm em ấy gây phiền à?"
Thẩm Phương Dục nói: "Nếu mọi người cảm thấy có thể chấp nhận chuyện này, có thể bình tĩnh ngồi xuống ăn bữa cơm với bạn đời của con thì chúng ta nói tiếp."
Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Bách Hàn: "Anh hai chịu trách nhiệm báo hiếu cho ba mẹ, để ba mẹ được vui vẻ ẵm cháu thì con đành chịu trách nhiệm phản nghịch vậy. Nếu ba mẹ không chấp nhận được thì cứ xem như không có đứa con trai này đi. Dù sao trước đó... cũng không khác gì."
"Thẩm Phương Dục!" Thẩm Bách Hàn tức giận nói: "Hôm nay em làm sao vậy? Giống như ăn phải thuốc nổ vậy? Em có nói chuyện đàng hoàng được hay không?!"
Cha Thẩm cũng đau lòng tức giận, ông chỉ ra cửa dứt khoát nói: "Mày cút đi cho tao!"
Thẩm Phương Dục nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu. Hắn vừa đứng lên thì mẹ Thẩm đã nắm chặt tay hắn.
"Hai người mắng cái gì mà mắng, im hết cho tôi!"
Hốc mắt mẹ Thẩm đỏ hoe, bà nắm cánh tay Thẩm Phương Dục nói với hắn: "Không thể sửa hả con? Dù thế nào cũng phải thích đàn ông à?"
Con trai trưởng thành rất cao. Bởi vì lúc nhỏ bà không ở cạnh con nên mẹ Thẩm cũng không nhớ được dáng vẻ lúc hắn lùn là như thế nào.
Hình như hắn vẫn luôn cao hệt như trong trí nhớ bà, để bà phải ngẩng đầu nhìn hắn. Xa lạ đến mức không còn giống đứa bé mỗi lần gặp bà đều phải ôm bà khóc lóc lúc đó nữa.
"Mẹ." Thẩm Phương Dục nhìn mẹ mình lộ ra vẻ yếu ớt, giọng nói cũng nhẹ nhàng lại: "Không phải có thể sửa hay không, mà là không cần thiết."
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cha Thẩm đang hận sắt không thành thép, và cả anh trai đang ngập ngừng muốn nói lại thôi. Sau đó nói với mẹ Thẩm: "Mẹ, ba bảo con cút nên con đi trước đây. Mẹ chú ý thân thể."
"Đã trễ vậy rồi con còn đi đâu nữa?" Mẹ Thẩm đau lòng hỏi.
Thẩm Phương Dục nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại: "Giờ con đi thì có thể bắt kịp chuyến tàu cao tốc cuối cùng."
Hắn nói xong bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "Đúng rồi, lần trước mọi người nhắc tới chuyện cậu qua thành phố A khám bệnh, con có lấy hồ sơ bệnh án của cậu hỏi thăm rồi. Có một bác sĩ ngoại khoa bên kia nói rằng có thể phẫu thuật được. Mẹ nói với cậu suy nghĩ kỹ rồi gọi cho con, con dẫn cậu đi tìm bác sĩ."
Hắn nói xong thì rụt tay lại, đi thẳng ra cửa không nói lời nào.
Hắn đóng cửa rất nhẹ nhàng, không giận dữ cũng không bất mãn. Không còn giống như lúc 3, 4 tuổi, mỗi lần đến thành phố A đều phải quậy phá không ngừng.
Cửa bị đóng lại hồi lâu nhưng ba người trong phòng không ai lên tiếng.
Mặc dù ở nhà bọn họ, Thẩm Bách Hàn là anh hai nhưng họ hàng thân thích lại thích tìm đứa con trai nhỏ này hơn.
Bởi vì khi còn nhỏ, Thẩm Phương Dục đi ở nhờ khắp nơi nên qua lại với họ hàng cũng nhiều. Và bởi vì hắn là bác sĩ, lại khéo léo. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đạo lý đối nhân xử thế, vòng xoay tiền tài đều trở thành công việc của hắn. Nhóm họ hàng thân thích cần thăm khám bệnh cũng đều là hắn thu xếp giúp.
Giống như Thẩm Phương Dục đã nói, nếu hắn còn là học sinh cấp ba thì bọn họ có thể nói vài câu rồi cắt tiền sinh hoạt của hắn. Nhưng hiện tại cánh hắn đã cứng, cũng đã bay đến rất xa. Mua nhà, mua xe cũng không mượn một đồng nào từ người nhà. Hiển nhiên dùng tiền uy hiếp hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa bọn họ cũng đã lớn tuổi, không thể nào vì không vừa lòng với con dâu là nam mà trở mặt cắt đứt với con trai được.
Con cháu đều có phúc của con cháu. Cho dù là cháu đích tôn thì cũng cách một đời, chỉ có con trai mới là máu thịt tách ra từ trên người mình.
Qua một lúc lâu sau, mẹ Thẩm mới khóc nức nở trách móc cha Thẩm: "Khó khăn lắm con mới về một lần, sao ông lại đuổi nó đi như vậy hả?!"
Cha Thẩm cũng đang hối hận vì khi nãy ông đã lỡ lời, nhưng vẫn cố chấp không chịu xin lỗi.
Thẩm Bách Hàn xoa xoa mi tâm, nói với cha mẹ: "Dù sao Phương Dục cũng là tiến sĩ hàng thật giá thật. Nếu nó đã quyết định thì ba mẹ cứ kệ nó đi."
Anh ta nói xong thì đứng lên, nói với ha người: "Con phải về rồi, hai đứa nhỏ còn đang đợi con về dạy học cho nữa."
...
Bên kia, Thẩm Phương Dục vừa xuống tàu cao tốc ở thành phố A đã nhận được điện thoại của anh trai.
Lần này Thẩm Bách Hàn không cứng rắn nữa, chỉ an ủi hắn đừng lo lắng. Còn nói lúc về nhà anh ta sẽ nói chuyện với chị dâu hắn, hai người cùng khuyên nhủ để cha mẹ họ có thể chấp nhận chuyện này.
Thẩm Phương Dục nghe anh trai nói xong thì thật lòng nói một tiếng: "Cảm ơn anh."
Thẩm Bách Hàn nói tiếp: "Cho dù thế nào thì chúng ta đều là người một nhà. Anh mãi mãi là người thân của em, sẽ mãi mãi giúp đỡ em."
Thẩm Phương Dục im lặng không nói gì, sau đó trực tiếp cúp máy.
Ga tàu cao tốc ban đêm không nhiều người, đa số đều là người ngồi ngủ trong lúc đợi chuyến tàu. Cũng không biết sáng mai sẽ đi về đâu, thoạt nhìn vừa mệt mỏi vừa khiến người ta xót xa.
Thẩm Phương Dục ra khỏi ga tàu, gió đêm mùa đông của thành phố A phả vào mặt hắn, lạnh lẽo như có dao nhỏ cắt qua da thịt.
Hắn lấy điện thoại ra lướt lung tung trong chốc lát, có chút muốn gọi cho Giang Tự. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn "ngủ ngon" mà Giang Tự gửi hai tiếng trước thì hắn lại rời khỏi giao diện cuộc trò chuyện.
Sau một lúc lâu, Thẩm Phương Dục véo véo mi tâm, mở vòng bạn bè ra tiện tay lướt một lát, sau đó chia sẻ một đường link phổ cập kiến thức cho việc thức đêm có hại cho sức khoẻ.
Một giây sau, hắn nhận được cái like đầu tiên từ Đường Khả.
Vì thế bác sĩ Thẩm trực tiếp lái xe đi thẳng tới nhà bác sĩ Đường.
Đường Khả mặc đồ ngủ ra mở cửa, giật mình nói: "Cái đệt! Không đến mức vậy chứ? Tôi chỉ mắng cậu có hai câu, cậu không cần hơn nửa đêm còn chạy đến tìm tôi chứ?"
"Hả?"
Thẩm Phương Dục bị oan khó hiểu: "Cậu mắng tôi? Mắng lúc nào?"
Đường Khả: "......"
Nhận ra có gì đó sai sai, Thẩm Phương Dục nhanh tay ngăn Đường Khả đang định đóng cửa lại, mạnh mẽ xông vào: "Vì sao cậu lại mắng tôi?"
Vốn dĩ Đường Khả lỡ miệng nên có hơi chột dạ. Bây giờ thấy dáng vẻ hoàn toàn không nhận ra mình sai của Thẩm Phương Dục thì nhịn không được tức giận.
"Đù má! Chẳng lẽ tôi không nên mắng cậu hả? Tôi nói chứ cậu không biết Giang Tự đang mang thai à? Cậu có thể chú ý chút, đừng có cầm thú vậy được không?!"
Sáng nay cậu ta gọi cho Giang Tự định nói chuyện khám thai một chút nhưng lỡ tay ấn nhầm gọi video. Kết quả Giang Tự cũng không để ý, vừa bắt máy hai người đã mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu. Sau đó Giang Tự phản ứng lại vành tai đỏ lên, lập tức cúp máy.
Ừ thì... Giang Tự không mặc áo, từ cổ đến bả vai lộ ra trong video toàn là dấu hôn.
Đường Khả lập tức viết một bài văn 800 chữ tình cảm dạt dào mắng Thẩm Phương Dục. Mà Giang Tự đang chột dạ chỉ trả lời anh 6 dấu chấm lửng lạnh lùng.
Lúc này đổi thành Thẩm Phương Dục nghẹn họng: "Tôi..."
"Cậu cậu cái gì mà cậu! Cậu đừng nói với tôi giữa thai kỳ có thể nhé!" Đường Khả chống eo trách móc.
"Mặc dù trong sách nói không sao nhưng chúng ta là người có đạo đức cũng nên biết là không nên mà đúng không?"
Thẩm Phương Dục vô cùng chân thành: "Là lỗi của tôi."
Đường Khả nghe hắn nói vậy thì nửa phần còn lại chưa kịp mắng cũng bị ép ngược trở về.
Cậu ta hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn mời Thẩm Phương Dục vào, lịch sự rót cho hắn ly trà gần như không có lá trà: "Không phải vì bị tôi mắng nên cậu mới tới vậy cậu tới đây làm gì?"
"Tôi vừa về nhà bên thành phố B. Vốn đã nói với Giang Tự tối nay không về, giờ chắc em ấy cũng ngủ rồi nên nếu tôi về sẽ đánh thức em ấy mất. Với cả nếu em ấy biết tôi về ngay trong đêm chắc chắn sẽ lo lắng lắm." Thẩm Phương Dục ôm ly trà làm ấm tay.
"Vậy cái cậu tới đây làm phiền tôi à? Chồng chồng son hai người xem nhà của tôi là khách sạn hay gì? Chó độc thân không có nhân quyền hả?!" Đường Khả tức giận nói.
"Không phải cậu là người đầu tiên like cho tôi à? Tôi đoán trong vòng nửa tiếng cậu sẽ không ngủ đâu." Thẩm Phương Dục giơ điện thoại lên.
Đường Khả: "......"
Sớm muộn gì cậu ta cũng phải sửa lại tật xấu like dạo này! "Vậy sao cậu không thuê khách sạn một đêm? Cậu không nghèo đến mức tiền thuê khách sạn một đêm cũng không có chứ?"
"Thẻ lương kết nối với điện thoại của Giang Tự, nếu xài sẽ có thông báo. Tôi ra khách sạn ngủ sợ sẽ khiến em ấy hiểu lầm." Thẩm Phương Dục giải thích.
Hay lắm!
Biết vậy không thèm hỏi rồi!
Tự nhiên bị quăng cơm chó vào mặt!
"Cậu cho tôi mượn sô pha ngủ một đêm là được rồi, cái khác thì không cần lo đâu. Hôm nào rảnh mời cậu ăn cơm." Thẩm Phương Dục nói.
Có lẽ bởi vì có Giang Tự ở giữa, hoặc có lẽ vì nể mặt bao lì xì dày nặng đợt trước nên hiện tại hai người họ cũng thành lập được tình hữu nghị rồi. Đường Khả hừ hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn nhéo sống mũi quan tâm hỏi: "Cậu về nhà rồi sao còn chạy về giữa đêm vậy? Mai phải đi làm à?"
"Cậu không đi ngủ hả?" Thẩm Phương Dục hỏi.
Đường Khả bịa cho sự hóng hớt của mình một lý do hợp lý: "Vốn dĩ tôi cũng không buồn ngủ, nếu không còn like cho cậu làm gì. Tôi chỉ không quen nhìn người có nhà không về, một hai phải ăn vạ ở nhà chó độc thân rồi quăng cơm chó tùm lum thôi."
Thẩm Phương Dục cười cười, nói thẳng với cậu ta: "Tôi come out với người nhà. Ba tôi tức giận bảo tôi cút nên tôi đi thôi."
Đường Khả đang hóng drama chợt nghe đến chuyện không vui nhà người khác thì im lặng một chút, sau đó cẩn thận an ủi hắn: "Thế hệ trước không chấp nhận được cũng dễ hiểu. Cậu đừng để trong lòng."
"Tôi thì không sao. Tôi chỉ sợ Giang Tự biết được sẽ lo lắng nên mới đến làm phiền cậu đây."
"Cũng không có phiền gì, mới nãy tôi nói đùa thôi. Cũng không phải... không cho hai người tới."
Thẩm Phương Dục bật cười: "Ừ, tôi biết."
"Nói tới thì... thật ra phần lớn các bậc phụ huynh cổ hủ đều không chấp nhận được chuyện này. Đều cảm thấy tội không có con nối dõi là tội bất hiếu lớn nhất. Nếu không thì cậu khéo léo đề cập đến tình huống của Giang Tự thử xem. Đã có một đứa con rồi không chừng ba mẹ cậu sẽ dễ đồng ý hơn, hai người cũng giảm được nhiều áp lực và phiền phức."
Thẩm Phương Dục lắc đầu, sờ sờ đế ly giấy: "Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng tôi muốn người bọn họ chấp nhận là Giang Tự. Chứ không phải Giang Tự mang thai con của tôi."
Hắn nói ẩn ý nhưng Đường Khả vẫn hiểu được ý hắn.
Cậu ta nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục. Người đàn ông trẻ tuổi ngồi dựa vào ghế sô pha, một tay đặt trên đầu gối. Thoạt nhìn vừa bình tĩnh vừa trưởng thành.
Sau một lúc lâu, Đường Khả bỗng nói: "Thẩm Phương Dục."
"Sao vậy?"
"Tôi cảm thấy... hình như tôi biết vì sao Giang Tự lại thích cậu rồi."
———
4c nữa hoàn chính truyện oh yeahhhhh 😎
Bữa giờ rảnh rỗi nên tui chán quá à, ai có truyện gì mới hay truyện hài rcm tui với mn! Tui cày truyện dữ quá giờ hết truyện để đọc luôn rồi 🥹
Bọn họ căn bản không biết nên làm gì với đứa con trai này.
Rõ ràng là con trai ruột, nhưng vì quá xa lạ khiến bọn họ cũng không có tự tin lên tiếng.
Mẹ Thẩm do dự một lúc lâu, sau đó hỏi Thẩm Bách Hàn: "Mẹ nhớ hình như lần trước vợ con có nói ở công ty con bé có một cô gái không tệ. Có thể giới thiệu cho Phương Dục không con?"
Thẩm Bách Hàn biết bây giờ không phải lúc nhắc đến mấy chuyện này nên chỉ trả lời qua loa: "Không có chuyện này đâu mẹ."
Mẹ Thẩm lại không chịu buông tha, quay qua khuyên nhủ Thẩm Phương Dục: "Con nhìn anh trai và chị dâu con xem. Tình cảm hai đứa nó tốt như vậy, bây giờ cũng có trai có gái đủ nếp đủ tẻ, ai cũng hâm mộ. Điều kiện của con cũng không kém, cho dù con không thích cô gái cùng công ty với chị dâu con thì bên thành phố A cũng còn rất nhiều cô gái tốt mà. Sao con lại biến cuộc sống của mình thành như vậy chứ?"
"Phương Dục, đây là cuộc sống của con, con phải suy nghĩ cho kỹ." Cha Thẩm bên cạnh nói thêm: "Mặc dù hôn nhân không phải là toàn bộ cuộc sống, nhưng nó cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới kinh nghiệm sống của con."
Thẩm Phương Dục nói: "Con đã suy nghĩ rất kỹ càng. Con trai ba đời này chỉ kết hôn với em ấy mà thôi. Nếu cả nhà ép con kết hôn với phụ nữ thì con chỉ có thể thông báo cho tất cả mọi người rằng con thích đàn ông... Không nói tới chuyện làm xấu mặt ba mẹ thì phỏng chừng cũng sẽ không có cô gái nào tình nguyện kết hôn với con nữa đâu." Hắn cười cười.
"Con..." Cha Thẩm tức giận đứng bật dậy chỉ vào mặt Thẩm Phương Dục muốn nói gì đó. Nhưng ông mấp máy môi hồi lâu cũng không mắng ra lời.
"Tên cậu ta là gì? Làm việc chung khoa với con à?" Mẹ Thẩm siết chặt tay hỏi.
"Bây giờ con tuyệt đối sẽ không nói cho mọi người biết. Nói cho mọi người biết làm gì? Để mọi người đi tìm em ấy gây phiền à?"
Thẩm Phương Dục nói: "Nếu mọi người cảm thấy có thể chấp nhận chuyện này, có thể bình tĩnh ngồi xuống ăn bữa cơm với bạn đời của con thì chúng ta nói tiếp."
Hắn nhìn thoáng qua Thẩm Bách Hàn: "Anh hai chịu trách nhiệm báo hiếu cho ba mẹ, để ba mẹ được vui vẻ ẵm cháu thì con đành chịu trách nhiệm phản nghịch vậy. Nếu ba mẹ không chấp nhận được thì cứ xem như không có đứa con trai này đi. Dù sao trước đó... cũng không khác gì."
"Thẩm Phương Dục!" Thẩm Bách Hàn tức giận nói: "Hôm nay em làm sao vậy? Giống như ăn phải thuốc nổ vậy? Em có nói chuyện đàng hoàng được hay không?!"
Cha Thẩm cũng đau lòng tức giận, ông chỉ ra cửa dứt khoát nói: "Mày cút đi cho tao!"
Thẩm Phương Dục nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu. Hắn vừa đứng lên thì mẹ Thẩm đã nắm chặt tay hắn.
"Hai người mắng cái gì mà mắng, im hết cho tôi!"
Hốc mắt mẹ Thẩm đỏ hoe, bà nắm cánh tay Thẩm Phương Dục nói với hắn: "Không thể sửa hả con? Dù thế nào cũng phải thích đàn ông à?"
Con trai trưởng thành rất cao. Bởi vì lúc nhỏ bà không ở cạnh con nên mẹ Thẩm cũng không nhớ được dáng vẻ lúc hắn lùn là như thế nào.
Hình như hắn vẫn luôn cao hệt như trong trí nhớ bà, để bà phải ngẩng đầu nhìn hắn. Xa lạ đến mức không còn giống đứa bé mỗi lần gặp bà đều phải ôm bà khóc lóc lúc đó nữa.
"Mẹ." Thẩm Phương Dục nhìn mẹ mình lộ ra vẻ yếu ớt, giọng nói cũng nhẹ nhàng lại: "Không phải có thể sửa hay không, mà là không cần thiết."
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua cha Thẩm đang hận sắt không thành thép, và cả anh trai đang ngập ngừng muốn nói lại thôi. Sau đó nói với mẹ Thẩm: "Mẹ, ba bảo con cút nên con đi trước đây. Mẹ chú ý thân thể."
"Đã trễ vậy rồi con còn đi đâu nữa?" Mẹ Thẩm đau lòng hỏi.
Thẩm Phương Dục nhìn lướt qua thời gian trên điện thoại: "Giờ con đi thì có thể bắt kịp chuyến tàu cao tốc cuối cùng."
Hắn nói xong bỗng nhiên nhớ tới gì đó: "Đúng rồi, lần trước mọi người nhắc tới chuyện cậu qua thành phố A khám bệnh, con có lấy hồ sơ bệnh án của cậu hỏi thăm rồi. Có một bác sĩ ngoại khoa bên kia nói rằng có thể phẫu thuật được. Mẹ nói với cậu suy nghĩ kỹ rồi gọi cho con, con dẫn cậu đi tìm bác sĩ."
Hắn nói xong thì rụt tay lại, đi thẳng ra cửa không nói lời nào.
Hắn đóng cửa rất nhẹ nhàng, không giận dữ cũng không bất mãn. Không còn giống như lúc 3, 4 tuổi, mỗi lần đến thành phố A đều phải quậy phá không ngừng.
Cửa bị đóng lại hồi lâu nhưng ba người trong phòng không ai lên tiếng.
Mặc dù ở nhà bọn họ, Thẩm Bách Hàn là anh hai nhưng họ hàng thân thích lại thích tìm đứa con trai nhỏ này hơn.
Bởi vì khi còn nhỏ, Thẩm Phương Dục đi ở nhờ khắp nơi nên qua lại với họ hàng cũng nhiều. Và bởi vì hắn là bác sĩ, lại khéo léo. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đạo lý đối nhân xử thế, vòng xoay tiền tài đều trở thành công việc của hắn. Nhóm họ hàng thân thích cần thăm khám bệnh cũng đều là hắn thu xếp giúp.
Giống như Thẩm Phương Dục đã nói, nếu hắn còn là học sinh cấp ba thì bọn họ có thể nói vài câu rồi cắt tiền sinh hoạt của hắn. Nhưng hiện tại cánh hắn đã cứng, cũng đã bay đến rất xa. Mua nhà, mua xe cũng không mượn một đồng nào từ người nhà. Hiển nhiên dùng tiền uy hiếp hắn cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa bọn họ cũng đã lớn tuổi, không thể nào vì không vừa lòng với con dâu là nam mà trở mặt cắt đứt với con trai được.
Con cháu đều có phúc của con cháu. Cho dù là cháu đích tôn thì cũng cách một đời, chỉ có con trai mới là máu thịt tách ra từ trên người mình.
Qua một lúc lâu sau, mẹ Thẩm mới khóc nức nở trách móc cha Thẩm: "Khó khăn lắm con mới về một lần, sao ông lại đuổi nó đi như vậy hả?!"
Cha Thẩm cũng đang hối hận vì khi nãy ông đã lỡ lời, nhưng vẫn cố chấp không chịu xin lỗi.
Thẩm Bách Hàn xoa xoa mi tâm, nói với cha mẹ: "Dù sao Phương Dục cũng là tiến sĩ hàng thật giá thật. Nếu nó đã quyết định thì ba mẹ cứ kệ nó đi."
Anh ta nói xong thì đứng lên, nói với ha người: "Con phải về rồi, hai đứa nhỏ còn đang đợi con về dạy học cho nữa."
...
Bên kia, Thẩm Phương Dục vừa xuống tàu cao tốc ở thành phố A đã nhận được điện thoại của anh trai.
Lần này Thẩm Bách Hàn không cứng rắn nữa, chỉ an ủi hắn đừng lo lắng. Còn nói lúc về nhà anh ta sẽ nói chuyện với chị dâu hắn, hai người cùng khuyên nhủ để cha mẹ họ có thể chấp nhận chuyện này.
Thẩm Phương Dục nghe anh trai nói xong thì thật lòng nói một tiếng: "Cảm ơn anh."
Thẩm Bách Hàn nói tiếp: "Cho dù thế nào thì chúng ta đều là người một nhà. Anh mãi mãi là người thân của em, sẽ mãi mãi giúp đỡ em."
Thẩm Phương Dục im lặng không nói gì, sau đó trực tiếp cúp máy.
Ga tàu cao tốc ban đêm không nhiều người, đa số đều là người ngồi ngủ trong lúc đợi chuyến tàu. Cũng không biết sáng mai sẽ đi về đâu, thoạt nhìn vừa mệt mỏi vừa khiến người ta xót xa.
Thẩm Phương Dục ra khỏi ga tàu, gió đêm mùa đông của thành phố A phả vào mặt hắn, lạnh lẽo như có dao nhỏ cắt qua da thịt.
Hắn lấy điện thoại ra lướt lung tung trong chốc lát, có chút muốn gọi cho Giang Tự. Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn "ngủ ngon" mà Giang Tự gửi hai tiếng trước thì hắn lại rời khỏi giao diện cuộc trò chuyện.
Sau một lúc lâu, Thẩm Phương Dục véo véo mi tâm, mở vòng bạn bè ra tiện tay lướt một lát, sau đó chia sẻ một đường link phổ cập kiến thức cho việc thức đêm có hại cho sức khoẻ.
Một giây sau, hắn nhận được cái like đầu tiên từ Đường Khả.
Vì thế bác sĩ Thẩm trực tiếp lái xe đi thẳng tới nhà bác sĩ Đường.
Đường Khả mặc đồ ngủ ra mở cửa, giật mình nói: "Cái đệt! Không đến mức vậy chứ? Tôi chỉ mắng cậu có hai câu, cậu không cần hơn nửa đêm còn chạy đến tìm tôi chứ?"
"Hả?"
Thẩm Phương Dục bị oan khó hiểu: "Cậu mắng tôi? Mắng lúc nào?"
Đường Khả: "......"
Nhận ra có gì đó sai sai, Thẩm Phương Dục nhanh tay ngăn Đường Khả đang định đóng cửa lại, mạnh mẽ xông vào: "Vì sao cậu lại mắng tôi?"
Vốn dĩ Đường Khả lỡ miệng nên có hơi chột dạ. Bây giờ thấy dáng vẻ hoàn toàn không nhận ra mình sai của Thẩm Phương Dục thì nhịn không được tức giận.
"Đù má! Chẳng lẽ tôi không nên mắng cậu hả? Tôi nói chứ cậu không biết Giang Tự đang mang thai à? Cậu có thể chú ý chút, đừng có cầm thú vậy được không?!"
Sáng nay cậu ta gọi cho Giang Tự định nói chuyện khám thai một chút nhưng lỡ tay ấn nhầm gọi video. Kết quả Giang Tự cũng không để ý, vừa bắt máy hai người đã mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu. Sau đó Giang Tự phản ứng lại vành tai đỏ lên, lập tức cúp máy.
Ừ thì... Giang Tự không mặc áo, từ cổ đến bả vai lộ ra trong video toàn là dấu hôn.
Đường Khả lập tức viết một bài văn 800 chữ tình cảm dạt dào mắng Thẩm Phương Dục. Mà Giang Tự đang chột dạ chỉ trả lời anh 6 dấu chấm lửng lạnh lùng.
Lúc này đổi thành Thẩm Phương Dục nghẹn họng: "Tôi..."
"Cậu cậu cái gì mà cậu! Cậu đừng nói với tôi giữa thai kỳ có thể nhé!" Đường Khả chống eo trách móc.
"Mặc dù trong sách nói không sao nhưng chúng ta là người có đạo đức cũng nên biết là không nên mà đúng không?"
Thẩm Phương Dục vô cùng chân thành: "Là lỗi của tôi."
Đường Khả nghe hắn nói vậy thì nửa phần còn lại chưa kịp mắng cũng bị ép ngược trở về.
Cậu ta hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn mời Thẩm Phương Dục vào, lịch sự rót cho hắn ly trà gần như không có lá trà: "Không phải vì bị tôi mắng nên cậu mới tới vậy cậu tới đây làm gì?"
"Tôi vừa về nhà bên thành phố B. Vốn đã nói với Giang Tự tối nay không về, giờ chắc em ấy cũng ngủ rồi nên nếu tôi về sẽ đánh thức em ấy mất. Với cả nếu em ấy biết tôi về ngay trong đêm chắc chắn sẽ lo lắng lắm." Thẩm Phương Dục ôm ly trà làm ấm tay.
"Vậy cái cậu tới đây làm phiền tôi à? Chồng chồng son hai người xem nhà của tôi là khách sạn hay gì? Chó độc thân không có nhân quyền hả?!" Đường Khả tức giận nói.
"Không phải cậu là người đầu tiên like cho tôi à? Tôi đoán trong vòng nửa tiếng cậu sẽ không ngủ đâu." Thẩm Phương Dục giơ điện thoại lên.
Đường Khả: "......"
Sớm muộn gì cậu ta cũng phải sửa lại tật xấu like dạo này! "Vậy sao cậu không thuê khách sạn một đêm? Cậu không nghèo đến mức tiền thuê khách sạn một đêm cũng không có chứ?"
"Thẻ lương kết nối với điện thoại của Giang Tự, nếu xài sẽ có thông báo. Tôi ra khách sạn ngủ sợ sẽ khiến em ấy hiểu lầm." Thẩm Phương Dục giải thích.
Hay lắm!
Biết vậy không thèm hỏi rồi!
Tự nhiên bị quăng cơm chó vào mặt!
"Cậu cho tôi mượn sô pha ngủ một đêm là được rồi, cái khác thì không cần lo đâu. Hôm nào rảnh mời cậu ăn cơm." Thẩm Phương Dục nói.
Có lẽ bởi vì có Giang Tự ở giữa, hoặc có lẽ vì nể mặt bao lì xì dày nặng đợt trước nên hiện tại hai người họ cũng thành lập được tình hữu nghị rồi. Đường Khả hừ hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn nhéo sống mũi quan tâm hỏi: "Cậu về nhà rồi sao còn chạy về giữa đêm vậy? Mai phải đi làm à?"
"Cậu không đi ngủ hả?" Thẩm Phương Dục hỏi.
Đường Khả bịa cho sự hóng hớt của mình một lý do hợp lý: "Vốn dĩ tôi cũng không buồn ngủ, nếu không còn like cho cậu làm gì. Tôi chỉ không quen nhìn người có nhà không về, một hai phải ăn vạ ở nhà chó độc thân rồi quăng cơm chó tùm lum thôi."
Thẩm Phương Dục cười cười, nói thẳng với cậu ta: "Tôi come out với người nhà. Ba tôi tức giận bảo tôi cút nên tôi đi thôi."
Đường Khả đang hóng drama chợt nghe đến chuyện không vui nhà người khác thì im lặng một chút, sau đó cẩn thận an ủi hắn: "Thế hệ trước không chấp nhận được cũng dễ hiểu. Cậu đừng để trong lòng."
"Tôi thì không sao. Tôi chỉ sợ Giang Tự biết được sẽ lo lắng nên mới đến làm phiền cậu đây."
"Cũng không có phiền gì, mới nãy tôi nói đùa thôi. Cũng không phải... không cho hai người tới."
Thẩm Phương Dục bật cười: "Ừ, tôi biết."
"Nói tới thì... thật ra phần lớn các bậc phụ huynh cổ hủ đều không chấp nhận được chuyện này. Đều cảm thấy tội không có con nối dõi là tội bất hiếu lớn nhất. Nếu không thì cậu khéo léo đề cập đến tình huống của Giang Tự thử xem. Đã có một đứa con rồi không chừng ba mẹ cậu sẽ dễ đồng ý hơn, hai người cũng giảm được nhiều áp lực và phiền phức."
Thẩm Phương Dục lắc đầu, sờ sờ đế ly giấy: "Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng tôi muốn người bọn họ chấp nhận là Giang Tự. Chứ không phải Giang Tự mang thai con của tôi."
Hắn nói ẩn ý nhưng Đường Khả vẫn hiểu được ý hắn.
Cậu ta nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục. Người đàn ông trẻ tuổi ngồi dựa vào ghế sô pha, một tay đặt trên đầu gối. Thoạt nhìn vừa bình tĩnh vừa trưởng thành.
Sau một lúc lâu, Đường Khả bỗng nói: "Thẩm Phương Dục."
"Sao vậy?"
"Tôi cảm thấy... hình như tôi biết vì sao Giang Tự lại thích cậu rồi."
———
4c nữa hoàn chính truyện oh yeahhhhh 😎
Bữa giờ rảnh rỗi nên tui chán quá à, ai có truyện gì mới hay truyện hài rcm tui với mn! Tui cày truyện dữ quá giờ hết truyện để đọc luôn rồi 🥹
Danh sách chương