Sau khi bàn giao công việc với đồng nghiệp xong, Giang Tự hoàn toàn nghỉ ngơi ở nhà.

Nhưng bác sĩ Giang cũng không chịu ngồi yên, mỗi ngày đều ôm máy tính bảng khám bệnh online. Còn chưa đến hai ngày đã hoàn thành xong hết số lượng công việc mà khoa phụ sản phải hoàn thành.

Vì thế bác sĩ Giang rảnh rỗi lại lôi đám học sinh vì công việc lâm sàng mà chểnh mảng nghiên cứu ra hỏi chuyện. Mỗi ngày đều gửi ba câu:

"Điểm mới đâu?"

"Đọc luận văn xong chưa?"

"Thí nghiệm có tiến triển không?"

Đến mức khiến toàn bộ nhân viên tổ nghiên cứu của Giang Tự run rẩy lo sợ.

Ngày nọ, giáo sư Thẩm mới từ phòng thí nghiệm ra đã nghe được hai học sinh ở phòng thí nghiệm đối diện đi trước hắn thì thầm. Nói gì mà gần đây thầy Giang uống trúng máu gà hay sao? Dáng vẻ như phải đặt dấu chân lên bốn tờ báo lớn mới thôi.

Thẩm Phương Dục nghe xong cười phá lên, tối về lại kể lại cho Giang Tự nghe. Thế là sáng hôm sau, hai cậu học sinh này đã được mời vào một cuộc trò chuyện "thân thiết".

Bác sĩ Thẩm thổi gió bên gối thổi không tệ, thổi đến mức hai cậu học sinh run bần bật. Mỗi ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm đều phải ngẫm nghĩ xem rốt cuộc là đứa nào trong phòng thí nghiệm làm phản rồi.

Lúc đứng rửa tay trước khi vào phòng mổ, Thẩm Phương Dục kể lại chuyện này cho Chương Trừng nghe. Đầu tiên bác sĩ Chương im lặng thương cảm cho học trò của Giang Tự một chút, sau đó đột nhiên để ý tới động tác tháo nhẫn của Thẩm Phương Dục.

"Tự nhiên ông mua nhẫn làm gì vậy? Không thấy phiền hả?"

Bác sĩ phẫu thuật là người không nên đeo các loại trang sức hoa hoè loè loẹt nhất. Bởi vì lúc vào phòng mổ cũng phải tháo ra hết, không được mang bất cứ thứ gì cả.

Có người thật sự thích đeo trang sức. Lúc đầu còn có thể chịu được cảnh đeo rồi tháo, tháo rồi đeo. Nhưng tới cuối cùng nếu không phải làm mất thì cũng là quá lười để đeo tháo liên tục như vậy.

Thẩm Phương Dục sâu xa nhìn thoáng qua Chương Trừng, bỏ chiếc nhẫn vào trong quần vừa thay ra, nhắc nhở cậu ta: "Không thấy tôi đeo nhẫn trên ngón áp út à?"

"Đù má!" Chương Trừng bỗng phản ứng lại.

"Tốc độ nhanh thật đấy. Kết hôn chớp nhoáng hả?"

"Trễ cả chục năm rồi, giờ phải kết hôn nhanh thôi chứ sao." Thẩm Phương Dục nói.

Chương Trừng mang vẻ mặt "Được, ông giỏi ông có quyền phát cơm chó", bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau một lúc, đột nhiên cậu ta nhớ ra gì đó, nhắc nhở: "Mấy hôm nay vẫn luôn có người tò mò Giang Tự đang làm gì. Có vài người còn hỏi có phải cậu ấy từ chức hay không? Thời gian cậu ấy nghỉ dài quá nên hai người bàn bạc lý do một chút đi. Đợi cậu ấy quay lại chắc chắn không ít người tới hỏi thăm đâu."

"Với cả, tôi có nghe Vu Tang nói lần trước trưởng khoa Thôi có nói sơ qua Giang Tự đang bận việc riêng quan trọng gì đó, nhưng cũng không có nói rõ chuyện gì."

Chắc chắn viện trưởng Tào đã nói với trưởng khoa Thôi rồi. Thẩm Phương Dục nhỏ giọng nói cho Chương Trừng: "Bọn tôi nói mình đã tiếp xúc với người bệnh ở Trung Quốc kia rồi. Giang Tự phải đi theo dõi ghi chép số liệu."

Chương Trừng hiểu ra, lập tức tỏ vẻ hoảng sợ: "Ông định tự mình phẫu thuật hả?!"

"Ừ."

"Đệt! Ông can đảm thật! Dám tự phẫu thuật cho bạn đời của mình thật à?"

"Không còn cách nào, cũng không có lựa chọn nào tốt hơn nữa. So với Kenn và Albert thì tôi thấy tôi vẫn khá giỏi đó."

Thẩm Phương Dục nói xong thì đùa một câu: "Gần đây tôi đang tìm người gia nhập team phẫu thuật đấy. Ông muốn vào không?"

"Tôi không làm đâu!" Chương Trừng liên tục xua tay.

"Ông có thể tự mổ cho bạn đời của mình nhưng tôi không làm được đâu. Cho dù tôi và Giang Tự không phải bạn bè thân thiết thì cũng là người quen cũ lâu năm. Đoán chừng chỉ cần tôi thấy cậu ấy nằm trên bàn mổ thôi là đã run rồi. Áp lực này tự ổng hưởng đi!"

Thẩm Phương Dục cười lắc đầu, khẽ thở dài.

...

Gần đến cuối năm, bụng Giang Tự cũng càng lúc càng lộ rõ.

Bởi vì bụng càng lúc càng to nên anh cũng giảm bớt số lần ra cửa. Phần lớn thời gian vận động cũng chỉ là đi qua đi lại trong nhà.

Tết năm nay Giang Tự không về nhà, thế nên cha mẹ Giang đến đây một chuyến, một nhà bốn người cùng trải qua năm mới. Thẩm Phương Dục và mẹ Giang cùng nhau nấu ăn. Hắn từ một người tay chân không phối hợp, không phân biệt được ngũ cốc giờ đã trở thành người có thể gói được đủ loại sủi cảo.

Trước đây, lúc nghỉ đông mỗi năm đều là lúc bận rộn nhất, cả ngày chỉ xoay vòng với bệnh nhân và tăng ca. Năm nay được rảnh rỗi, Giang Tự còn tranh thủ chụp được rất nhiều ảnh mới.

Tối giao thừa hôm đó, lúc người một nhà cùng nhau ngồi xem Dạ Tiệc Mừng Xuân thì cha mẹ Thẩm có gọi cho Thẩm Phương Dục một cuộc, nói hắn đừng giận nữa mà cùng về nhà ăn tết đi.

Thẩm Phương Dục nhìn hình ảnh anh trai chị dâu hoà thuận vui vẻ, và cả hai đứa cháu đang chơi đùa ầm ĩ trong video, nói với cha mẹ: "Như lời con đã nói, chừng nào ba mẹ có thể chấp nhận thì con sẽ về."

Cúp máy xong, Thẩm Phương Dục quay đầu nhìn Giang Tự ngồi trên sô pha cách một lớp cửa kính.

Thấy Thẩm Phương Dục đi vào ngồi xuống, Giang Tự nhẹ nhàng nắm tay hắn. Sau một lúc lại cẩn thận cầm tay hắn đặt lên bụng mình.

Anh không nói bất cứ điều gì nhưng Thẩm Phương Dục vẫn hiểu được.

Hắn im lặng trong chốc lát, nhịn không được quay đầu đi. Sau đó tranh thủ lúc cha mẹ Giang không để ý, vội hôn lên má Giang Tự một cái.

Giang Tự trừng mắt liếc hắn, rồi chột dạ nhìn thoáng qua cha mẹ đang xem TV. Thẩm Phương Dục cúi đầu cười cười, gọt quả táo đưa cho anh như lời xin lỗi.

Sau khi bắt đầu đi làm, giao thừa mỗi năm hắn đều như khách đến ngồi nhìn một nhà anh hai và cha mẹ vui vẻ hoà thuận.

Mãi đến hôm nay rốt cuộc hắn mới hiểu được, cảm giác cả nhà cùng nhau ăn tết là cảm giác như thế nào.

Bông tuyết mang theo năm mới cùng đến, tựa như báo hiệu cho một năm mới đầy hứa hẹn tốt đẹp.

Kỳ nghỉ đông kết thúc, hai người cũng tiễn cha mẹ Giang về. Đôi chồng chồng son lâu rồi không thân mật cuối cùng cũng có được một khoảng thời gian riêng với nhau.

Thai dần to nên hai người cũng không dám làm tới bước cuối cùng. Lúc tình ý đang trào dâng lại bị ép kết thúc, đúng là sự tra tấn ngọt ngào.

Giang Tự lười biếng nằm trong bồn tắm, Thẩm Phương Dục thì đang phải dọn dẹp lại sô pha bị hai người làm loạn. Đang lúc bận rộn thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Hắn không nghĩ nhiều trực tiếp mở cửa ra, sau đó đối diện với ánh mắt hoảng sợ của Vu Tang.

...

Mọi chuyện bắt đầu từ 10 phút trước.

Ngày nghỉ cuối cùng, Vu Tang và bạn gái đi chơi cả ngày. Lúc đang đi dạo buổi tối thì đột nhiên cậu ta nghĩ đến, hình như đã lâu không gặp Giang Tự rồi.

Bạn gái Vu Tang nói cậu ta nên đi chúc tết Giang Tự một tiếng. Đã nhiều ngày không gặp rồi phải quan tâm thầy mình một chút. Hơn nữa thời buổi này chúc tết cấp trên cũng là bình thường, năm trước cậu ta còn thành công lên chức bác sĩ điều trị nên cũng phải cảm ơn Giang Tự đã hướng dẫn mới phải đạo.

Vu Tang cảm thấy Giang Tự không phải kiểu người để ý mấy vấn đề này, nhưng cậu ta cũng không chịu nổi sự khuyên nhủ của bạn gái, với cả cũng đúng là lâu rồi cậu ta không có gặp Giang Tự. Vì thế Vu Tang đi mua chút trái cây, định đi thăm hỏi chúc tết anh một tiếng.

Kết quả cửa vừa mở ra... Vu Tang ngơ ngác nói: "Tôi đi nhầm rồi hả?"

Thẩm Phương Dục cứng người trong chớp mắt, trả lời cậu ta: "Hình như là không."

"Vậy anh..."

Thẩm Phương Dục nhìn thoáng qua trái cây trong tay Vu Tang, lập tức nhận ra mục đích chuyến này của cậu ta. Đầu óc hắn lanh lẹ xoay chuyển, nói: "Tôi cũng tới tìm Giang Tự chúc tết."

"À..."

Mặc dù không thể hiểu từ lúc nào quan hệ của hai người đã tốt đến mức đi chúc tết nhau, nhưng Vu Tang cũng không nghĩ nhiều, cầm trái cây đi vào phòng khách.

"Anh Tự đâu rồi?" Phòng khách không có người, sô pha có hơi lộn xộn, gối ôm rơi đầy đất.

Thẩm Phương Dục vội chạy qua nhặt mấy cái gối kia lên, sau đó lặng lẽ đá cái thùng rác đầy khăn giấy ra sau lưng ghế sô pha, rồi quen tay rót cho Vu Tang ly trà.

"Em ấy đang tắm, lát nữa sẽ ra thôi."

"Anh của ảnh cũng không ở đây hả?" Vu Tang nhớ Giang Tự có một người anh họ hiền lành ít nói, Giang Tự còn từng nhờ cậu ta tư vấn xem nên làm sao để thân thiết với anh họ này.

Thẩm Phương Dục khó hiểu: "Anh nào?"

"Anh Tự nói anh ấy đang sống với anh trai ảnh mà."

Sắc mặt Thẩm Phương Dục lập tức trở nên vi diệu.

Trước khi hắn dọn vào Giang Tự vẫn luôn sống một mình. Người duy nhất sống chung với Giang Tự chỉ có hắn mà thôi.

Vậy nên ý là... Giang Tự nói với Vu Tang rằng hắn là anh trai của Giang Tự à? Không biết vì sao, nhận ra điều này khiến lồng ngực Thẩm Phương Dục ngứa ngáy như bị mèo cào. Hình ảnh Giang Tự gọi hắn là anh Phương Dục cứ hiện lên trong đầu.

"Chắc là... dọn đi rồi." Thẩm Phương Dục chột dạ nói.

"Tai anh sao vậy? Nứt da hả? Nhìn không giống mà sao lại đỏ dữ thế?" Vu Tang với sức quan sát kinh người rất nhanh đã phát hiện sự thay đổi trên vành tai Thẩm Phương Dục.

Thẩm Phương Dục hắng giọng, đang định trả lời qua loa vài câu thì bỗng giọng Giang Tự từ phòng tắm truyền ra: "Thẩm Phương Dục, anh lấy nhầm quần lót của anh cho em rồi!"

Giang Tự vừa nói xong, hai người trên sô pha gần như đưa mắt nhìn nhau cùng lúc. Sau một lúc lâu Vu Tang mới bối rối hỏi lại: "Anh Tự mới nói gì ấy nhỉ?"

"Em ấy nói..." Thẩm Phương Dục nuốt nước bọt.

"Em ấy nói chìa khoá xe em ấy để ở gara rồi."

"..."

Vu Tang im lặng một lát, nói: "Hình như tôi nghe anh ấy nói rằng anh lấy nhầm quần lót của anh cho anh ấy rồi."

"Sao có thể!" Thẩm Phương Dục khoa trương cười ha ha hai tiếng: "Tôi cũng không sống ở đây mà!"

Kết quả người trong nhà tắm không nghe hắn đáp lại nên gọi thêm một tiếng: "Thẩm Phương Dục..."

Giọng nói lười biếng, âm cuối kéo dài. Cách một lớp hơi nước mù mịt và một tầng cửa kính, mơ hồ mang theo chút thân mật khó tả.

Vu Tang run rẩy.

Trước giờ cậu ta chưa từng nghe Giang Tự gọi ai bằng giọng điệu này.

Rõ ràng là kêu cả họ lẫn tên nhưng cậu ta lại mơ hồ nghe ra chút ý tứ làm nũng.

Điên rồi điên rồi!

Vu Tang xoa xoa lỗ tai, mà Thẩm Phương Dục bên này còn hoảng hơn cậu ta nữa.

Hắn gần như gân cổ lên hét một câu: "Vu Tang, ăn trái cây này!"

Hắn đột nhiên hét lên làm Vu Tang sợ đến run tay, vội ôm ngực hỏi: "Anh hét lớn vậy làm gì?"

Thẩm Phương Dục cười gượng hai tiếng: "Gần đây tôi đang học kinh kịch nên luyện giọng chút thôi.

...

10 phút sau, Giang Tự ăn mặc ngay ngắn đi ra khỏi nhà tắm. Anh lấy khăn tắm quấn quanh cổ một vòng, sắc mặt cứng đờ.

Đầu tiên anh trừng mắt liếc Thẩm Phương Dục một cái, sau đó gật đầu với Vu Tang, dò hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Vu Tang nhìn thoáng qua bụng bầu lộ quá rõ của anh, sau đó lại nhìn lên khăn tắm trên cổ: "Anh Tự, thời trang gì đây anh? Bây giờ người ta không quấn khăn choàng cổ mà đổi qua quấn khăn tắm rồi ạ?"

Giang Tự: "......"

Thấy Giang Tự im lặng, Thẩm Phương Dục vội lấp liếm: "Chắc vì mùa đông thời tiết khô hanh quá nên Giang Tự cấp nước cho cổ mình thôi."

"À, hoá ra là vậy. Không ngờ anh lại sống tỉ mỉ như vậy đó anh Tự." Vu Tang khen ngợi.

Giang Tự cạn lời nhìn Vu Tang rồi nhìn Thẩm Phương Dục.

Đúng là một người dám nói, một người dám tin.

"Anh đi thay đồ cái đã." Giang Tự nói.

Vu Tang vội ngăn anh: "Không sao đâu anh, dù sao cũng là người quen mà. Anh cũng tắm thay đồ ngủ xong rồi, đổi đi đổi lại chi cho phiền."

"Thôi cứ thay đi."

"Không sao thật mà anh. Chúng ra quen biết nhau bao năm rồi, anh cứ mặc thoải mái là được. Không cần phải xem em là khách mà đi thay đồ khác đâu." Vu Tang nói

Vu Tang nói xong, đột nhiên nhận ra có thể Giang Tự nghĩ vì anh không thân với Thẩm Phương Dục nên mới muốn đi thay quần áo. Vì thế cậu ta hỏi Thẩm Phương Dục: "Bác sĩ Thẩm cũng không để ý đâu đúng không?"

Thẩm Phương Dục biết Giang Tự muốn đi thay đồ, nhưng Vu Tang cũng đã nói vậy với hắn rồi, nếu hắn nói mình để ý thì cũng không được. Thế nên Thẩm Phương Dục đành phải nói: "Ừ... Tôi không để ý đâu. Bác sĩ Giang thấy thoải mái là được rồi."

Giang Tự im lặng một lát, sau đó bị ép ngồi xuống sô pha, sắc mặt có hơi vi diệu.

Khăn tắm trên cổ là để che dấu hôn, và cả quần lót anh đang mặc cũng là quần lót của Thẩm Phương Dục nữa.

Mà Thẩm Phương Dục giờ lại giả vờ như không thân với anh, chỉ đến chúc tết anh mà thôi. Đã vậy còn bắt chuyện với anh trước mặt Vu Tang nữa...

Rất chi là...

"Anh Tự, lỗ tai anh sao đỏ dữ vậy? Có cần mai em đến bệnh viện lấy cho anh một tuýp thuốc mỡ trị nứt da không?" Vu Tang hỏi.

"Không cần đâu. Mới tắm xong nên anh có hơi nóng thôi." Giang Tự quay đầu đi.

Vu Tang gật đầu, sau đó nhìn bụng anh do dự nói: "Anh Tự này... em không có ý gì nhưng mà.. anh thử đi bệnh viện khám xem. Bình thường có béo cũng không béo thành thế này đâu. Nhìn thoáng qua em cứ tưởng anh đang mang thai ấy, bụng to quá mức rồi."

Thấy Giang Tự tỏ vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, Vu Tang nheo mắt kết hợp với việc Thẩm Phương Dục đột nhiên đến chúc tết xong thì nhận ra gì đó, cẩn thận hỏi: "Hay là anh thật sự bị bệnh ạ? Bởi vì bị bệnh nên mới xin nghỉ hả anh?"

Cậu ta quay qua hỏi Thẩm Phương Dục: "Anh đột nhiên bỏ qua mối thù lúc trước mà đến chúc tết anh Tự... có phải vì anh biết anh Tự bị bệnh không?"

Thấy Vu Tang tự tìm cớ cho hai người họ luôn rồi, Giang Tự và Thẩm Phương Dục nhìn nhau một cái rồi nương theo nói: "Đúng vậy!"

"Bệnh gì vậy? Có nặng không anh?" Trong mắt Vu Tang đầy vẻ lo lắng.

Giang Tự né tránh vấn đề đầu tiên, chỉ nói: "Không nặng, nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi."

Vu Tang hơi yên tâm gật đầu, thầm nghĩ cũng may bạn gái nhắc nhở cậu ta đi thăm, nếu không Giang Tự bị bệnh cậu ta cũng không biết.

Vu Tang biết không nên ở lại quá lâu làm phiền người bệnh, với cả bạn gái cũng còn đang chờ cậu ta ở gần đây nên chỉ nói chuyện thêm một lát rồi cậu ta tỏ vẻ phải đi về.

"Vậy anh nghỉ ngơi dưỡng bệnh nhé. Hôm nào rảnh em lại tới thăm anh."

Giang Tự đưa cậu ta ra cửa, nói bằng giọng điệu hơi kỳ lạ: "Không cần phiền đâu."

"Hai chúng ta có quan hệ gì chứ? Anh vừa là thầy vừa là bạn, như này thì có gì phiền đâu."

Vu Tang thay giày xong lại dặn dò Giang Tự thêm vài câu. Lúc đang định về thì đột nhiên nhớ đến Thẩm Phương Dục bên cạnh Giang Tự.

"Anh không về à?"

Thẩm Phương Dục: "Tôi..."

"Đi thôi." Vu Tang kéo tay hắn: "Anh Tự bị bệnh, anh để anh ấy nghỉ ngơi đi. Đừng làm phiền anh ấy."

Vì thế Giang Tự đành mở to mắt cạn lời nhìn Thẩm Phương Dục bị Vu-gậy đánh uyên ương-Tang đẩy vào thang máy.

Nếu sau này còn tiệc tối Trung thu nữa thì anh nghĩ có thể tiến cử Vu Tang đi diễn Pháp Hải được đó.

...

Vừa ra khỏi khu chung cư, bạn gái Vu Tang đã đi đến nắm tay cậu ta, hỏi: "Sao rồi anh?"

"Cũng may nhờ em khuyên anh. Nếu hôm nay anh không đến thì cũng không biết anh Tự đang bị bệnh rồi." Vu Tang cảm kích nói.

Cậu ta cảm thán: "Trước kia anh Tự và Thẩm Phương Dục luôn không ưa nhau nên anh cũng ghét anh ta theo. Không ngờ đúng là khó khăn mới thấy chân tình, anh ta nghe nói anh Tự bị bệnh thì cũng tới chúc tết anh Tự ngay. Vì việc này mà cái nhìn của anh về anh ta cũng thay đổi không ít."

Bạn gái quan tâm hỏi: "Vậy bác sĩ Thẩm tặng gì vậy anh? Anh chỉ tặng trái cây thôi có ngại quá không?"

"Hình như anh ta đi tay không hay sao ấy. Anh không thấy anh ta tặng gì cả."

Vu Tang nhớ lại: "Nhưng anh thấy lạ lắm, lúc anh đến thì anh Tự đang tắm rửa, sau đó anh Tự đang tắm có gọi tên Thẩm Phương Dục hai lần."

Cậu ta không hiểu được: "Quan hệ của họ giờ tốt tới vậy hả?"

Khả năng nắm bắt trọng điểm của bạn gái Vu Tang rất mạnh: "Anh nói lúc anh tới bác sĩ Thẩm đã ở đó rồi hả?"

"Đúng vậy. Là anh ta mở cửa cho anh mà."

Sắc mặt bạn gái thay đổi, nhắc nhở: "Vu Tang, anh sẽ đi tắm lúc đồng nghiệp tới nhà anh chúc tết à?"

Vu Tang được bạn gái nhắc đến thì bỗng nhận ra, cuối cùng cậu ta cũng thấy có gì đó sai sai: "Đương nhiên là không. Dựa theo tính anh Tự thì chắc chắn càng không làm vậy."

"Vậy lúc anh về bác sĩ Thẩm cũng về cùng anh hả?"

Vu Tang nói: "Về rồi. Bọn anh cùng đi xuống lầu, sau đó anh ta nói muốn xuống bãi đậu xe nên bọn anh mới tách ra."

Nói tới đây hai người im lặng nhìn nhau, bạn gái dừng một chút rồi đề nghị: "Hay quay lại xem thử đi."

Không ngờ hai người mới đến gần dưới lầu chung cư nhà Giang Tự, một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trước mắt Vu Tang.

Thẩm Phương Dục vừa nói muốn xuống bãi đậu xe giờ vừa xoay chìa khoá vừa đi vào thang máy. Vu Tang mở to mắt nhìn, cằm cũng sắp rớt xuống đất.

"Anh ta, anh ta, anh ta... sao lại quay lại rồi?"

Mà bạn gái cậu ta đã sớm nhìn thấu tất cả: "Hai người họ đang sống chung với nhau."

"Em đùa anh à?!"

Vu Tang không tin đuổi theo, sau đó nghẹn họng nhìn số tầng đang thay đổi trên thang máy. Cuối cùng ngừng ở tầng nhà Giang Tự.

Cậu ta tự mình an ủi có thể là... Thẩm Phương Dục làm rơi đồ gì đó nên quay lại lấy thôi.

Nhưng cậu ta đứng đợi hồi lâu cũng không thấy số tầng lầu trên màn hình thay đổi, hiển nhiên thang máy không hề đi xuống.

Vu Tang choáng váng!

Trong nháy mắt, hình như cậu ta nhớ lại rất nhiều chuyện mà cậu ta đã bỏ qua.

Ví dụ như mấy hộp bút mới của Thẩm Phương Dục. Lần trước cậu ta tình cờ phát hiện nó cùng hãng với bút của Giang Tự.

Rồi ví dụ như hai người thoát ế cùng lúc.

Và cả Chương Trừng ẩn ý cảnh cáo rất nhiều lần.

Đệt... không phải chứ?!

Chuyện này khó tin quá đi!

Lời cầu nguyện năm mới của năm nay...

Cậu ta dụi dụi mắt rồi ấn nhân trung của mình, mặt như đưa đám hỏi bạn gái: "Nếu đây là sự thật thì sự nghiệp kiếm sống của anh sắp kết thúc rồi đúng không em?"

Bạn gái thương cảm nhìn cậu ta, nhắc nhở một câu: "Ngày mai trước khi vào phòng mổ anh nhớ đừng bước chân phải vào trước nhé."

...

Ở bên kia, Thẩm Phương Dục đi một vòng trở về như đánh du kích. Hắn sờ sờ chóp mũi, bất đắc dĩ bật cười rồi mở cửa nhà ra.

Giang Tự không ở phòng khách, hắn thay giày đi vào phòng ngủ, vừa lúc nhìn thấy Giang Tự đang thay quần áo bên trong.

Chiếc khăn dùng để che dấu hôn bị ném qua một bên, cần cổ trắng nõn xinh đẹp đầy những vệt đỏ.

Giang Tự chỉ mới cởi quần ngủ dài ra, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp. Trên giường có một cái quần lót anh mới lấy ra.

"Anh đi ra ngoài." Giang Tự nhìn thoáng qua hắn.

"Anh không đi, đâu phải chưa từng thấy đâu." Từ sau khi Giang Tự dung túng hắn là Thẩm Phương Dục cũng vứt luôn cả liêm sỉ, không thèm che giấu ý đồ đen tối của mình nữa.

Hắn nắm tay Giang Tự, thì thầm bên tai anh: "Cứ mặc quần lót của anh đi nhé, không phải em đang mặc bình thường à?"

Giang Tự đẩy hắn ra, hắn lại sán lại, ôm anh từ sau lưng: "Em nói với Vu Tang anh là anh trai em hả?"

Giang Tự quay đầu đi: "Em không có nói."

"Em có nói mà. Nếu em đã nói với cậu ta anh là anh trai em vậy thì gọi anh một tiếng đi."

Thẩm Phương Dục ôm eo, cúi đầu hôn lên gáy anh: "Được không em?"

Tình dục là chuyện ăn ngon biết mùi, với Giang Tự cũng vậy.

Anh bị hắn hôn đến thở dốc, ham muốn khó khăn lắm mới bình tĩnh sau khi tắm xong giờ lại có xu hướng bùng lên. Giang Tự nhịn không được xoay người, giữ tay Thẩm Phương Dục, nói: "Anh đừng quậy nữa."

Thẩm Phương Dục tránh tay anh, sau đó cúi xuống bế anh lên ngồi xuống giường. Một tay hắn đặt trên đùi Giang Tự, xấu xa đe doạ anh: "Em gọi một tiếng đi rồi anh không quậy nữa. Bằng không hôm nay em cứ mặc quần lót của anh mà ngủ nhé!"

"Tiếu Tiếu còn chưa ngủ đâu, anh đừng có làm người cha không đạo đức như thế."

Thẩm Phương Dục sờ bụng anh, cúi đầu ghé sát bụng anh nói: "Tiếu Tiếu đừng nghe lén đó. Để cha nói chuyện riêng với ba con chút."

Giang Tự bật cười, Thẩm Phương Dục lại hôn anh mấy cái: "Lửa bùng lên thì anh sẽ dập, nhé em."

Giang Tự bị hắn hôn đến bó tay, đành ngửa cổ cắt lời hắn: "Được rồi, gọi thì gọi thôi."

Thẩm Phương Dục buông tay, ung dung đợi anh gọi. Giang Tự bị hắn nhìn đến đỏ tai, sau khi ngập ngừng một lúc mới nhắm hai mắt nói: "Anh ơi.."

Có người được voi đòi tiên, không chịu buông tha người ta: "Gọi anh Phương Dục!"

"Anh mơ đi."

Thẩm Phương Dục cố ý chọc anh, nhẹ nhàng cắn lên vai anh một cái: "Hôm nay anh chắc chắn phải thực hiện giấc mơ của mình mới được."

Hai người xà nẹo lăn lộn một hồi, ngay khi vẻ mặt Giang Tự có hơi mơ màng, lời nói cũng đứt quãng thì điện thoại anh đột nhiên vang lên.

Giang Tự chợt tỉnh táo lại, đứng lên khỏi đùi Thẩm Phương Dục cầm điện thoại lên. Người sau rầu rĩ đứng dậy theo, sau đó thấy trên điện thoại Giang Tự có một tin nhắn dài của Vu Tang.

"Xin lỗi! Trước đó em không biết mối quan hệ của ngài và bác sĩ Thẩm là kiểu này nên mới nhiều lần đụng chạm anh ấy. Xin ngài đừng để trong lòng! Ngày mai em sẽ chính miệng xin lỗi bác sĩ Thẩm. Trước kia em không hiểu chuyện, em sai rồi! Mong ngài cho em thêm một cơ hội, em chắc chắn sẽ sửa đổi làm một con người mới hoàn toàn."

Giang Tự bị mấy chữ "ngài" của Vu Tang làm ngơ ngác. Anh nghĩ vừa nãy rõ ràng Vu Tang rất tự hào khi tìm được lý do có thể tự thuyết phục mình mà, thế nên Giang Tự cố giãy dụa thêm một chút: "Có thể mọi chuyện... không như cậu nghĩ đâu."

"Ngài không cần giải thích! Em thề chắc chắn sẽ giữ bí mật! Nếu em nói ra sẽ bị trời đánh chết không được tử tế. Mỗi ngày đều có bệnh nhân liên tục vào ca đêm, trị ai là người đó khó sinh."

Giang, Thẩm: "......"

Đúng là thề độc!

Hai người bối rối cất điện thoại, bầu không khí mờ ám cũng bị Vu Tang phá tan tành. Hai người sóng vai ngồi trên giường giống như đang đi viếng mồ mả.

Sau một lúc, Thẩm Phương Dục ngập ngừng nói: "Lần này chắc... không phải tại anh đâu đúng không?"

Bác sĩ Giang cạn lời vén chăn nằm nghiêng xuống: "Đi ngủ!"

"Có phải em đã quên gì rồi không?" Thẩm Phương Dục cẩn thận nhắc nhở anh.

"Đừng mong em gọi anh ơi nữa." Giang Tự dứt khoát nói.

"Không phải."

Thẩm Phương Dục nói nhỏ bên tai anh: "Em còn đang mặc quần lót của anh đấy."

"..."

Giang Tự: "Anh câm đi!"

———

Edit chương này xong mới nhớ ra Vu Tang có bạn gái rồi. Vậy mà mấy chương trước còn cmt ship ổng với Chương Trừng u là trời! 😰

Tội lỗi quá! Tui có tội! 😭

Giờ tui quay lại xoá cmt đây, xin lỗi bạn gái Vu Tang nhá! 🥹🥹
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện