Trình Hạo Lạc cho người tìm kiếm cô nhưng lại không thể truy ra dấu vết. Có vẻ là do chuyến công tác này được bảo mật bởi Hạ thị nên mới khó tìm ra như vậy. Không thể làm gì hơn, Hạo Lạc đành chấp nhận đợi cô tự mò xác về. Ngồi xuống bàn làm việc, Hạo Lạc xoay xoay cây bút trong tay, ánh mắt híp lại thầm mắng cô.

- Khá khen cho em đấy, Hạ Uyển Kỳ. Tốt nhất em đừng để tôi bắt được em!

Uyển Kỳ cứ vậy vừa đi công tác vừa tận hưởng khoảng thời gian thoải mái cá nhân. Vừa trốn được khỏi anh lại không cần phải bận tâm đến những thủ đoạn, âm mưu của mẹ con nhà Tinh Yên. Quả nhiên là quãng thời gian rất đỗi tuyệt vời đối với cô.

Thời gian cứ vậy trôi qua hơn một tháng, cô thở dài thườn thượt khi cầm trên tay tấm vé quay trở lại thành phố A. Bây giờ thì hay rồi, cô không những phải đối mặt với mẹ con nhà Tinh Yên mà còn phải đối mặt với cả Trình Hạo Lạc. Thầm mong sao hơn một tháng qua anh đã quên đi cô.

- Trình Hạo Lạc, làm ơn đừng nhớ tới tối… đừng nhớ tôi… ông trời phù hộ con cho Trình Hạo Lạc mất trí nhớ… à không… chỉ cần không nhớ tới con là được rồi…

Trở về Hạ gia, cô đưa hết mọi hồ sơ mình đã giải quyết được hơn một tháng qua cho ông Hạ. Nhận được cái gật đầu của ông cô liền thở phào. Dù sao vụ bị Uyên Ngọc ăn cắp bản kế hoạch lần trước cô cũng không muốn đôi co thêm. Chi bằng im lặng tự mình xử lý cho xong, lại đỡ phải gánh thêm rắc rối.

Trở về phòng, bỗng dưng cô lại thèm phở bò. Quyết định xuống nhà gọi quản gia làm giúp mình một tô. Ngồi lướt điện thoại một chút cô lại bắt đầu thèm tôm. Tô phở bò nghi ngút khói được mang ra khiến cô nhíu mày vì ngán.

- Sao bỗng dưng tôi lại ngán quá, quản gia Tần… chú giúp tôi hấp tôm được không?

- Đại tiểu thư muốn ăn tôm ạ?

- Vâng, tôi muốn ăn tôm. Tô phở này nhờ chú giải quyết vậy.

- Được ạ, đại tiểu thư nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi làm ngay.

Tới giờ cơm tối, Uyển Kỳ lại chẳng muốn ăn nên không xuống nhà. Cô nằm dài trên giường, lúc thì rõ là đói lúc lại cảm giác căng trướng chẳng muốn ăn thêm gì. Ông Hạ nhìn mớ tôm trên bàn liền nhíu mày.

- Hôm nay trong thực đơn chẳng phải không có tôm sao?

- Dạ vâng, nhưng đại tiểu thư muốn ăn nên nhờ tôi làm ạ.

- Vậy đại tiểu thư đâu rồi?

- Ban nãy tôi có gọi nhưng đại tiểu thư bảo không muốn ăn nữa.

Ông Hạ phẩy tay cho quản gia Tần lui đi mà thở dài. Tinh Yên nhìn ông khẽ cười khẩy, giọng điệu xua nịnh trướng tai lại vang lên.

- Ông xem, con cái càng lúc càng khó bảo mà nhưng mà ông đừng quở trách con. Chắc là do Uyển Kỳ vừa về nên còn mệt…

- Bà lo ăn đi. Quản gia Tần lát nữa nhớ mang đồ ăn lên cho tiểu thư!

Uyên Ngọc bĩu môi, khuôn mặt chán ghét nhưng lại không dám bày tỏ ra trước ông Hạ. Dù sao thì ả vẫn nên giữ một hình ảnh ngoan hiền trong mắt ông Hạ thì hơn. Uyển Kỳ nhìn mâm thức ăn do quản gia Tần mang lên. Bỗng chốc đã lại đói nhưng vừa bóc được một con tôm đã bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh ói ra một chất dịch lỏng.

- Mình rốt cuộc là bị gì vậy? Không lẽ là bệnh cũ tái phát sao? Thở dài nằm xuống giường, cô cảm nghĩ lại hơn một tháng qua hình như có gì đó thiếu thiếu. Lật người một chút liền đảo mắt nhìn tấm lịch trên bàn. Cô ngồi bật dậy đưa tay với lấy tấm lịch.

- Mình trễ tháng hơn một tuần rồi sao?

Nhớ đến chuyện hơn một tháng trước, Uyển Kỳ bắt đầu lo lắng, tay cô bắt đầu run từng đợt.

- Không phải chứ? Chẳng lẽ mình lại mang thai trong một lần quan hệ?

Suy nghĩ một chút, cô quyết định xuống phố. Bước vào tiệm thuốc tây, cô mua đủ các loại que thử thai cho vào túi. Chỉ thầm mong rằng bản thân không đi quá xa.

Người bán đã căn dặn cô nên thử vào buổi sáng sớm để cho ra kết quả chính xác nhất nhưng cô nào có an tâm. Về đến phòng đều bóc lần lượt từng que thử. Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, sau khi đọc xong hướng dẫn sử dụng cô liền hít sâu lấy can đảm. Từng que thử thai được đặt lên trên thành đá hoa cương. Tay cô run run cầm lên một cây trong số các cây đã test.

- Hai… hai vạch sao… không phải chứ… nhất định là cây này sai rồi…

Từng que thử thai một từ tầm trung đến tầm tốt đều hiện rõ hai vạch. Uyển Kỳ bất lực dựa vào tường.

- Không phải chứ? Mình như vậy sao có thể có thai được? Phải rồi, ha… mấy cái này làm gì chắc chắn chứ… phải rồi.. ngày mai sẽ đi khám… chắc chắn là hiểu lầm… ban nãy người ta cũng nói mà… test bây giờ không chính xác… phải rồi… không chính xác…

Nói như vậy nhưng cả đêm hôm đó cô đều rất lo sợ. Giấc ngủ cũng vì thế mà bị phá rối. Sáng hôm sau, cô nhanh chóng tới bệnh viện sản gần nhà. Thật sự mà nói, nếu được khám ở bệnh viện của Hạo Lạc sẽ là tốt nhất. Nhưng mà cô không thể đến đó được. Lại còn là khoa sản nữa, nếu bắt gặp phải Trình Hạo Lạc thì cô đúng là không còn cách trốn chạy. Ngồi chờ kết quả mà cô cảm giác như thời gian cô đọng lại. Nghe đến tên mình liền giật thóp bước vào trong. Nữ bác sĩ đẩy gọng kính cười hiền với cô.

- Chúc mừng em, thai nhi đã hơn 4 tuần tuổi.

- Tôi… tôi mang thai thật sao?

- Phải đó, chúc mừng em.

- Vâng, tôi cảm ơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện