Đá nước lững lờ, gió trúc cùng trôi, lư hương nhè nhẹ, thanh thoát, cỏ cây man mát. Điệu nhạc nhân gian trong veo rộng mở, không gì hơn thế. Ta hét lên! Ở nơi danh lợi trùng trùng, người không biết lui sẽ dễ gặp tai họa.
Đoạn văn trên đây được trích trong “Tây Viên Nhã Tập Đồ Tự” của Mễ Phất Tả, “Tây Viên Nhã Tập Đồ” lại là bức họa của Lý Công Lân, tuy nhiên lúc này Lý Công Lân mới mười lăm tuổi, bút pháp vẽ tranh thủy mặc vẫn chưa hoàn toàn thành thục, Mễ Phất Tả cũng mới mười ba tuổi, bây giờ vẫn còn ngơ ngẩn ở quê cũ Tương Dương, cho nên tập “Tây Viên Nhã Tập Đồ” của bọn họ, hẳn là ở trong Tây Viên Nhã Tập được cử hành nhiều năm sau, nhưng vì Triệu Nhan đang tham gia, không biết sau này bọn họ có cơ hội tham gia Tây Viên Nhã Tập hay không? Tuy rằng khác về khoảng thời gian, nhưng Triệu Nhan thấy Tây Viên Nhã Tập không khác với Tây Viên Nhã Tập dưới ngòi bút của Lý Công Lân và Mã Phất Tả, chỉ thấy đối diện dòng suối nhỏ, một đám sĩ tử mặc lan sam (áo dài) đang túm năm tụm ba, hoặc làm thơ hoặc vẽ tranh, hoặc khắc lên đá, hoặc gảy đàn, hoặc đọc sách, học nói chuyện, thoạt nhìn cực kỳ phong nhã, có niềm vui hết sức an lạc.
Cùng so sánh, phía bên kia rừng trúc con em quan lại quý tộc tập hợp lại có phần lỗ mãng. Lúc Triệu Nhan đi dạo qua một vòng, liền phát hiện rất nhiều công tử gia hoặc là đang cá cược, không thì cũng chọc ghẹo nữ tử, thậm chí còn có nhóm bạo gan dám mon men lại gần nhóm nữ tử đang tụ tập mà dùng nhãn quang của Trư Bát Giới vụng trộm đánh giá những thiếu nữ trong rừng trúc, bộ dạng vô cùng đáng khinh. Hắn đối với những thành phần như này cảm thấy vô cùng khinh bỉ, nếu ngươi đã muốn ngắm gái vậy sao không quang minh chính đại mà nhìn, lại còn thập thò. Ngay cả lá gan này cũng không có thì còn làm được cái gì? Hổ thẹn cho lớp con cháu “phú nhị đại” (thế hệ thứ hai của các nhà giàu)
Chỉ có điều hắn cũng không có nghĩ tới trước kia hắn cùng Tào Tung, Hô Diên Bình cũng thuộc nhóm rình rập, nhìn lén gái như thế.
- Tam ca nhi, huynh xem bọn mọt sách đi tham dự hội lần này thật sự hết sức lố bịch, làm được ít thi họa đã ra vẻ tinh tướng, thật sự vô cùng nhàm chán, ta nghĩ thà chúng đừng đi còn hơn.
Tào Tung lại than thở.
Trước kia Tây viên nhã tập lúc mới bắt đầu mở ra, đám con cháu công tử cùng sĩ tử không hề phân chia rõ ràng như vậy. Chỉ có điều bản chất đám công tử thích chơi đùa, không quen nhìn bộ dáng của lũ mọt sách, hơn nữa những thư sinh đọc sách này cũng khinh thường đám công tử gia chỉ biết cả ngày đấu đá nhau. Thậm chí mấy lần còn xung đột giữa hai nhóm người này với nhau, vì thế sau này mỗi khi cử hành Tây viên nhã tập, sĩ tử cùng đám con cháu quan lại này ngầm phân ra định tuyến, không xâm phạm lẫn nhau.
- Đều đến đây rồi, sao lại có đạo lý quay về nữa. Các ngươi đều đã không muốn đi, vậy thì ở chỗ này cũng tốt.
Triệu Nhan vừa nói xong liền thong thả bước lên trên cầu nói.
Nhưng không đợi hắn bước lên cầu, lại bị Tiết Ninh Nhi ngăn lại khuyên:
- Quận Vương dừng bước, dòng suối này tuy nhỏ, nhưng nó cũng đem Tây viên nhã tập này chia làm hai nhóm người. Tuy cũng có một ít nhóm công tử muốn tham gia bên nhóm thư sinh đọc sách, nhưng dựa theo quy củ nơi đây muốn thông qua cầu này nhất định phải phú một bài thơ, gọi là “thơ qua cầu”, nếu không là không thể bước qua được.
- A, đám công tử gia muốn qua phải làm thơ, vậy nếu đám thư sinh muốn qua bên này thì phải làm thế nào?
Triệu Nhan nghe đến có chút kinh ngạc bèn hỏi. Có điều lời hắn nói lại khiến Tiết Ninh Nhi được một trận cười trộm, lúc này Triệu Nhan mới nghĩ tới là có thể tham gia nhóm thư sinh đọc sách ở đây phần lớn đều là hạng người tự cho mình là thanh cao. Theo bọn họ, lăn lộn cùng một chỗ với bọn heo chó con cháu quan lại này thì quả thực chính là tự hạ thấp thân phận, tuyệt đối là không chủ động sang bên này rồi. Ngược lại, một ít nhóm người trong đám con cháu quan lại này lại muốn lăn sang bên đám sĩ tử đọc sách học đòi thanh cao, tỷ như Vương Sân lúc này chính là đại biểu cho điều đó.
Trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, người đọc sách tại Tống triều có địa vị cao nhất, điểm ấy Triệu Nhan cũng biết một ít, lập tức gật đầu hỏi:
- Biết rồi, vậy trong các ngươi ai sẽ làm thơ?
- Ta ngay cả nửa câu cũng nặn không ra.
Tào Tung vừa nghe thấy Triệu Nhan nói vậy liền lắc đầu quầy quậy. Về phần Hô Diên Bình nghe thấy hai chữ “làm thơ” liền lập tức tiến vào trang thái làm ngơ, coi như y có góp mặt thì cũng không trông mong sáng tác gì được. Xem ra cuối cùng cũng chỉ còn biết gửi hy vọng vào vị Tiết hành thủ tài nghệ song tuyệt này rồi.
- Ta thật ra cũng biết làm mấy vần thơ, có điều không biết có lọt vào pháp nhãn của quận vương không?
Tiết Ninh Nhi thấy Triệu Nhan nhìn sang mình thì lập tức che miệng cười đáp.
- Đa tạ Tiết hành thủ tương trợ, bổn vương cũng không phải không biết làm thơ, chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn thật có chút khó khăn, khiến Tiết hành thủ chê cười rồi.
Triệu Nhan lời nói ngược lại cũng không hoàn toàn là ba xạo, hắn từ hậu thế đích xác có mang theo một vài tác phẩm kinh điển nổi tiếng, tiếc rằng thơ toàn làm về cái gì mà “Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu”, hoặc “Gia tế vô vong cáo nãi ông” (Bài điếu cúng tổ tiên không quên cáo chính là ông) linh tinh, không phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ. Nếu cứ gắng gượng thì chỉ làm cho mọi người cảm thấy kỳ quái. Lần trước hắn khoe khoang với Tào Dĩnh, kết cục Tào Dĩnh nuốt không trôi, bảo hắn đừng làm thơ linh tinh nữa. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể cầu Tiết Ninh Nhi mà thôi.
Tiết Ninh Nhi thì đương nhiên tin rằng Triệu Nhan, một tên hoàn khố tử như vậy thì có thể làm ra cái dạng thơ gì chứ. Tuy vậy nàng cũng cười đáp lời hắn:
- Quận Vương đa tài, ta đương nhiên biết, về phần làm thơ để qua cầu này thì hay là để ta làm được rồi. Chỉ có điều trước khi làm thơ, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ mong quận vương xem xét giúp.
- Thỉnh cầu gì?
Triệu Nhan đối với Tiết Ninh Nhi can đảm bực này liền có chút kinh ngạc. Dựa vào thân phận của mình, không ngờ đối phương còn dám đề xuất yêu cầu với mình. Đây cũng không phải lời mà nữ tử bình thường dám nói ra.
Chỉ thấy Tiết Ninh Nhi lúc này lại tự nhiên cười nói:
- Kỳ thật chuyện này đối với quận vương mà nói không đáng kể chút nào. Lần trước Tào huynh từ chỗ quận vương có đem theo một vài bức tranh, tiểu nữ thấy vô cùng thích thú, cho nên muốn quận vương đồng ý, ngày sau có thể mời cái vị họa sĩ kia giúp tiểu nữ họa một bức được không?
Tiết Ninh Nhi cũng giống Tào Tung, đều nghĩ những bức tranh này là do họa sĩ của quý phủ vẽ ra, căn bản không nghĩ đến Triệu Nhan chính là họa sĩ. Mà hắn vừa nghe đến đó cũng thầm cười một tiếng rồi đáp:
- Được, lấy thi đổi họa, coi như là một chuyện thanh nhã.
Triệu Nhan nói xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Tào Tung một cái. Không cần hỏi cũng biết, nhất định là cái tên tiểu tử này đem sự tình nói cho Tiết Ninh Nhi rồi.
- Tam ca nhi, thật không phải là ta nói với Tiết hành thủ đâu, là do Tam tỷ phu nói đấy.
Tào Tung nhưng lại hô to oan uổng phân trần. Có điều lúc này Hô Diên Bình còn đang ở bên trong, không có cùng hắn đối chất được, hắn cũng lười truy cứu loại sự tình này. Dù sao sau hôm nay thì tất cả mọi người đều sẽ biết đó là chính tay mình vẽ.
Nhìn thấy Triệu Nhan đồng ý, Tiết Ninh Nhi cũng hết sức vui mừng. Vừa rồi sở dĩ nàng để ý Triệu Nhan chủ yếu chỉ là muốn cầu Triệu Nhan đồng ý chuyện này. Dù sao hiện tại cái loại tranh thủy mặc vẽ theo trường phái mới này đang vô cùng nổi tiếng, bên ngoài thậm chí có người xuất cả nghìn quan tiền còn mua không nổi. Nếu lúc này nàng có thể làm cho vị họa sĩ thần bí kia họa cho mình một bức thì khẳng định thanh danh đại chấn. Không những thế còn có khả năng áp chế Nhan Như Ngọc ở vị trí thứ nhất nữa kia.
Triệu Nhan cùng đám Tiết Ninh Nhi đứng bên cầu một hồi lâu, hơn nữa mới vừa rồi còn làm ra hành động muốn qua cầu. Cho nên bọn họ nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, chỉ thấy bên cầu đối diện một đám sĩ tử tạm dừng công việc hiện tại đồng thời trông sang bên này. Có điều ánh mắt bọn chúng khi nhìn Triệu Nhan lại đem theo vài phần khinh thị cùng đố kỵ, ngược lại nhìn sang vị Tiết hành thủ thì lại tràn đầy ngưỡng mộ.
So với đám sĩ tử đạo đức giả kia, nhóm tiểu thư khuê các trong rừng trúc lại biểu hiện vô cùng nhất trí. Các nàng đối với cả Tiết Ninh Nhi và Triệu Nhan đều hết sức chán ghét, đương nhiên cũng tò mò sao Triệu Nhan lại muốn sang bên kia. Kỳ thực nhóm tiểu thư khuê các mon men lại đây cũng chỉ vì muốn chiêm ngưỡng phong độ của đám sĩ tử đối diện. Hoặc có thể may mắn gặp được người trong mộng cũng chưa biết chừng, thậm chí còn có thể mời người bề trên trong nhà chủ động cầu hôn nữa. Có thể xem là một loại “kén rể” khác.
Đương nhiên cũng không phải tất cả nữ tử tham gia Tây viên nhã tập này là vì đám thư sinh đọc sách mà đến. Có một phần là các hảo tỷ muội hội tụ lại, chẳng hạn như vừa rồi những thiếu nữ ban nãy mà Triệu Nhan đi qua bắt gặp.
Trên đoạn đường đá vụn nhỏ trong rừng trúc, một thiếu nữ mặc váy tay ngắn màu hồng nhạt chạy vụt qua, lao vào trong chòi nghỉ mát la lớn:
- Âu Dương…Âu Dương tỷ tỷ, Triệu Nhan kia lại muốn qua cầu đi sang phía bên đám mọt sách bên kia, hiện tại rất đông người đang đi xem náo nhiệt rồi, chúng ta hay là cũng mau đi xem xem.
Trong đình có vài thiếu nữ vừa nghe đến đó cũng đều kinh ngạc đứng lên. Duy chỉ có thiếu nữ tay cầm bút lông tiếp tục viết chữ hừ lạnh nói:
- Triệu Nhan, cái loại hoàn khố tử này thì có gì hay để xem chứ?
Thiếu nữ này chính là người mà Triệu Nhan cùng Tào Tung từng nhắc đến, là cháu gái của Âu Dương Tu, tên là Âu Dương Uyển Linh. Bởi lời đồn đại bên ngoài khiến sự trong sạch của nàng bị hao tổn cho nên đối với Triệu Nhan hết sức căm hận, vừa rồi thấy Triệu Nhan đi cùng Tiết Ninh Nhi cười cười nói nói càng khiến nàng hận không thể bóp chết đối phương giải mối hận trong lòng.
Bên trong đình nghỉ mát đều là hảo tỷ muội của Âu Dương Uyển Linh, nàng đã không muốn đi, mọi người cũng không đành bỏ nàng đi xem náo nhiệt. Tuy vậy thiếu nữ vừa chạy đi báo tin về lại nói tiếp:
- Âu Dương tỷ tỷ, tỷ không phải ghi hận Triệu Nhan đấy ư. Chả nhẽ tỷ lại không muốn trông thấy hắn mất hết mặt mũi trước bọn mọt sách sao?
Nghe được thiếu nữ nói vậy, Âu Dương Uyển Linh cũng sững sờ, sau đó do dự một lát rồi cũng để cây viết trong tay xuống nói:
- Cũng tốt, ta thật cũng muốn xem một cái. Tên Triệu Nhan người như vậy sang bên kia thì có thể làm được chuyện tốt gì?
Thấy Âu Dương Uyển Linh đáp ứng, những thiếu nữ khác đều lộ ra vẻ mặt vui mừng. Dù sao nữ nhân vốn là động vật trời sinh có tinh hóng chuyện, tự nhiên gặp được chuyện này hẳn muốn tận mắt chứng kiến. Hơn nữa thiếu nữ nọ còn kéo Âu Dương Uyển Linh, bước chân vội vàng hướng vềcầu nhỏ bên kia đi đến.
Triệu Nhan lúc này cũng phát hiện dòng suối nhỏ hai bên đang có rất nhiều người nhìn mình. Tuy vậy thần sắc hắn vẫn tỉnh bơ, đợi đến khi Tiết Ninh Nhi đưa cho hắn thơ qua cầu để hắn ghi nhớ, lúc này hắn mới chậm rãi bước lên đồng thời miệng cao giọng ngâm:
- Nhất ngân vũ quá thấp thu quang
Chiết phiến sơ phao tự hữu lương
Vụ ảnh sạ tùy sơn ảnh bạc
Cung thanh thiên tiếp lậu thanh trường.
Đoạn văn trên đây được trích trong “Tây Viên Nhã Tập Đồ Tự” của Mễ Phất Tả, “Tây Viên Nhã Tập Đồ” lại là bức họa của Lý Công Lân, tuy nhiên lúc này Lý Công Lân mới mười lăm tuổi, bút pháp vẽ tranh thủy mặc vẫn chưa hoàn toàn thành thục, Mễ Phất Tả cũng mới mười ba tuổi, bây giờ vẫn còn ngơ ngẩn ở quê cũ Tương Dương, cho nên tập “Tây Viên Nhã Tập Đồ” của bọn họ, hẳn là ở trong Tây Viên Nhã Tập được cử hành nhiều năm sau, nhưng vì Triệu Nhan đang tham gia, không biết sau này bọn họ có cơ hội tham gia Tây Viên Nhã Tập hay không? Tuy rằng khác về khoảng thời gian, nhưng Triệu Nhan thấy Tây Viên Nhã Tập không khác với Tây Viên Nhã Tập dưới ngòi bút của Lý Công Lân và Mã Phất Tả, chỉ thấy đối diện dòng suối nhỏ, một đám sĩ tử mặc lan sam (áo dài) đang túm năm tụm ba, hoặc làm thơ hoặc vẽ tranh, hoặc khắc lên đá, hoặc gảy đàn, hoặc đọc sách, học nói chuyện, thoạt nhìn cực kỳ phong nhã, có niềm vui hết sức an lạc.
Cùng so sánh, phía bên kia rừng trúc con em quan lại quý tộc tập hợp lại có phần lỗ mãng. Lúc Triệu Nhan đi dạo qua một vòng, liền phát hiện rất nhiều công tử gia hoặc là đang cá cược, không thì cũng chọc ghẹo nữ tử, thậm chí còn có nhóm bạo gan dám mon men lại gần nhóm nữ tử đang tụ tập mà dùng nhãn quang của Trư Bát Giới vụng trộm đánh giá những thiếu nữ trong rừng trúc, bộ dạng vô cùng đáng khinh. Hắn đối với những thành phần như này cảm thấy vô cùng khinh bỉ, nếu ngươi đã muốn ngắm gái vậy sao không quang minh chính đại mà nhìn, lại còn thập thò. Ngay cả lá gan này cũng không có thì còn làm được cái gì? Hổ thẹn cho lớp con cháu “phú nhị đại” (thế hệ thứ hai của các nhà giàu)
Chỉ có điều hắn cũng không có nghĩ tới trước kia hắn cùng Tào Tung, Hô Diên Bình cũng thuộc nhóm rình rập, nhìn lén gái như thế.
- Tam ca nhi, huynh xem bọn mọt sách đi tham dự hội lần này thật sự hết sức lố bịch, làm được ít thi họa đã ra vẻ tinh tướng, thật sự vô cùng nhàm chán, ta nghĩ thà chúng đừng đi còn hơn.
Tào Tung lại than thở.
Trước kia Tây viên nhã tập lúc mới bắt đầu mở ra, đám con cháu công tử cùng sĩ tử không hề phân chia rõ ràng như vậy. Chỉ có điều bản chất đám công tử thích chơi đùa, không quen nhìn bộ dáng của lũ mọt sách, hơn nữa những thư sinh đọc sách này cũng khinh thường đám công tử gia chỉ biết cả ngày đấu đá nhau. Thậm chí mấy lần còn xung đột giữa hai nhóm người này với nhau, vì thế sau này mỗi khi cử hành Tây viên nhã tập, sĩ tử cùng đám con cháu quan lại này ngầm phân ra định tuyến, không xâm phạm lẫn nhau.
- Đều đến đây rồi, sao lại có đạo lý quay về nữa. Các ngươi đều đã không muốn đi, vậy thì ở chỗ này cũng tốt.
Triệu Nhan vừa nói xong liền thong thả bước lên trên cầu nói.
Nhưng không đợi hắn bước lên cầu, lại bị Tiết Ninh Nhi ngăn lại khuyên:
- Quận Vương dừng bước, dòng suối này tuy nhỏ, nhưng nó cũng đem Tây viên nhã tập này chia làm hai nhóm người. Tuy cũng có một ít nhóm công tử muốn tham gia bên nhóm thư sinh đọc sách, nhưng dựa theo quy củ nơi đây muốn thông qua cầu này nhất định phải phú một bài thơ, gọi là “thơ qua cầu”, nếu không là không thể bước qua được.
- A, đám công tử gia muốn qua phải làm thơ, vậy nếu đám thư sinh muốn qua bên này thì phải làm thế nào?
Triệu Nhan nghe đến có chút kinh ngạc bèn hỏi. Có điều lời hắn nói lại khiến Tiết Ninh Nhi được một trận cười trộm, lúc này Triệu Nhan mới nghĩ tới là có thể tham gia nhóm thư sinh đọc sách ở đây phần lớn đều là hạng người tự cho mình là thanh cao. Theo bọn họ, lăn lộn cùng một chỗ với bọn heo chó con cháu quan lại này thì quả thực chính là tự hạ thấp thân phận, tuyệt đối là không chủ động sang bên này rồi. Ngược lại, một ít nhóm người trong đám con cháu quan lại này lại muốn lăn sang bên đám sĩ tử đọc sách học đòi thanh cao, tỷ như Vương Sân lúc này chính là đại biểu cho điều đó.
Trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, người đọc sách tại Tống triều có địa vị cao nhất, điểm ấy Triệu Nhan cũng biết một ít, lập tức gật đầu hỏi:
- Biết rồi, vậy trong các ngươi ai sẽ làm thơ?
- Ta ngay cả nửa câu cũng nặn không ra.
Tào Tung vừa nghe thấy Triệu Nhan nói vậy liền lắc đầu quầy quậy. Về phần Hô Diên Bình nghe thấy hai chữ “làm thơ” liền lập tức tiến vào trang thái làm ngơ, coi như y có góp mặt thì cũng không trông mong sáng tác gì được. Xem ra cuối cùng cũng chỉ còn biết gửi hy vọng vào vị Tiết hành thủ tài nghệ song tuyệt này rồi.
- Ta thật ra cũng biết làm mấy vần thơ, có điều không biết có lọt vào pháp nhãn của quận vương không?
Tiết Ninh Nhi thấy Triệu Nhan nhìn sang mình thì lập tức che miệng cười đáp.
- Đa tạ Tiết hành thủ tương trợ, bổn vương cũng không phải không biết làm thơ, chỉ có điều trong khoảng thời gian ngắn thật có chút khó khăn, khiến Tiết hành thủ chê cười rồi.
Triệu Nhan lời nói ngược lại cũng không hoàn toàn là ba xạo, hắn từ hậu thế đích xác có mang theo một vài tác phẩm kinh điển nổi tiếng, tiếc rằng thơ toàn làm về cái gì mà “Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu”, hoặc “Gia tế vô vong cáo nãi ông” (Bài điếu cúng tổ tiên không quên cáo chính là ông) linh tinh, không phù hợp với hoàn cảnh hiện giờ. Nếu cứ gắng gượng thì chỉ làm cho mọi người cảm thấy kỳ quái. Lần trước hắn khoe khoang với Tào Dĩnh, kết cục Tào Dĩnh nuốt không trôi, bảo hắn đừng làm thơ linh tinh nữa. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể cầu Tiết Ninh Nhi mà thôi.
Tiết Ninh Nhi thì đương nhiên tin rằng Triệu Nhan, một tên hoàn khố tử như vậy thì có thể làm ra cái dạng thơ gì chứ. Tuy vậy nàng cũng cười đáp lời hắn:
- Quận Vương đa tài, ta đương nhiên biết, về phần làm thơ để qua cầu này thì hay là để ta làm được rồi. Chỉ có điều trước khi làm thơ, ta có một thỉnh cầu nho nhỏ mong quận vương xem xét giúp.
- Thỉnh cầu gì?
Triệu Nhan đối với Tiết Ninh Nhi can đảm bực này liền có chút kinh ngạc. Dựa vào thân phận của mình, không ngờ đối phương còn dám đề xuất yêu cầu với mình. Đây cũng không phải lời mà nữ tử bình thường dám nói ra.
Chỉ thấy Tiết Ninh Nhi lúc này lại tự nhiên cười nói:
- Kỳ thật chuyện này đối với quận vương mà nói không đáng kể chút nào. Lần trước Tào huynh từ chỗ quận vương có đem theo một vài bức tranh, tiểu nữ thấy vô cùng thích thú, cho nên muốn quận vương đồng ý, ngày sau có thể mời cái vị họa sĩ kia giúp tiểu nữ họa một bức được không?
Tiết Ninh Nhi cũng giống Tào Tung, đều nghĩ những bức tranh này là do họa sĩ của quý phủ vẽ ra, căn bản không nghĩ đến Triệu Nhan chính là họa sĩ. Mà hắn vừa nghe đến đó cũng thầm cười một tiếng rồi đáp:
- Được, lấy thi đổi họa, coi như là một chuyện thanh nhã.
Triệu Nhan nói xong còn hung hăng trừng mắt nhìn Tào Tung một cái. Không cần hỏi cũng biết, nhất định là cái tên tiểu tử này đem sự tình nói cho Tiết Ninh Nhi rồi.
- Tam ca nhi, thật không phải là ta nói với Tiết hành thủ đâu, là do Tam tỷ phu nói đấy.
Tào Tung nhưng lại hô to oan uổng phân trần. Có điều lúc này Hô Diên Bình còn đang ở bên trong, không có cùng hắn đối chất được, hắn cũng lười truy cứu loại sự tình này. Dù sao sau hôm nay thì tất cả mọi người đều sẽ biết đó là chính tay mình vẽ.
Nhìn thấy Triệu Nhan đồng ý, Tiết Ninh Nhi cũng hết sức vui mừng. Vừa rồi sở dĩ nàng để ý Triệu Nhan chủ yếu chỉ là muốn cầu Triệu Nhan đồng ý chuyện này. Dù sao hiện tại cái loại tranh thủy mặc vẽ theo trường phái mới này đang vô cùng nổi tiếng, bên ngoài thậm chí có người xuất cả nghìn quan tiền còn mua không nổi. Nếu lúc này nàng có thể làm cho vị họa sĩ thần bí kia họa cho mình một bức thì khẳng định thanh danh đại chấn. Không những thế còn có khả năng áp chế Nhan Như Ngọc ở vị trí thứ nhất nữa kia.
Triệu Nhan cùng đám Tiết Ninh Nhi đứng bên cầu một hồi lâu, hơn nữa mới vừa rồi còn làm ra hành động muốn qua cầu. Cho nên bọn họ nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, chỉ thấy bên cầu đối diện một đám sĩ tử tạm dừng công việc hiện tại đồng thời trông sang bên này. Có điều ánh mắt bọn chúng khi nhìn Triệu Nhan lại đem theo vài phần khinh thị cùng đố kỵ, ngược lại nhìn sang vị Tiết hành thủ thì lại tràn đầy ngưỡng mộ.
So với đám sĩ tử đạo đức giả kia, nhóm tiểu thư khuê các trong rừng trúc lại biểu hiện vô cùng nhất trí. Các nàng đối với cả Tiết Ninh Nhi và Triệu Nhan đều hết sức chán ghét, đương nhiên cũng tò mò sao Triệu Nhan lại muốn sang bên kia. Kỳ thực nhóm tiểu thư khuê các mon men lại đây cũng chỉ vì muốn chiêm ngưỡng phong độ của đám sĩ tử đối diện. Hoặc có thể may mắn gặp được người trong mộng cũng chưa biết chừng, thậm chí còn có thể mời người bề trên trong nhà chủ động cầu hôn nữa. Có thể xem là một loại “kén rể” khác.
Đương nhiên cũng không phải tất cả nữ tử tham gia Tây viên nhã tập này là vì đám thư sinh đọc sách mà đến. Có một phần là các hảo tỷ muội hội tụ lại, chẳng hạn như vừa rồi những thiếu nữ ban nãy mà Triệu Nhan đi qua bắt gặp.
Trên đoạn đường đá vụn nhỏ trong rừng trúc, một thiếu nữ mặc váy tay ngắn màu hồng nhạt chạy vụt qua, lao vào trong chòi nghỉ mát la lớn:
- Âu Dương…Âu Dương tỷ tỷ, Triệu Nhan kia lại muốn qua cầu đi sang phía bên đám mọt sách bên kia, hiện tại rất đông người đang đi xem náo nhiệt rồi, chúng ta hay là cũng mau đi xem xem.
Trong đình có vài thiếu nữ vừa nghe đến đó cũng đều kinh ngạc đứng lên. Duy chỉ có thiếu nữ tay cầm bút lông tiếp tục viết chữ hừ lạnh nói:
- Triệu Nhan, cái loại hoàn khố tử này thì có gì hay để xem chứ?
Thiếu nữ này chính là người mà Triệu Nhan cùng Tào Tung từng nhắc đến, là cháu gái của Âu Dương Tu, tên là Âu Dương Uyển Linh. Bởi lời đồn đại bên ngoài khiến sự trong sạch của nàng bị hao tổn cho nên đối với Triệu Nhan hết sức căm hận, vừa rồi thấy Triệu Nhan đi cùng Tiết Ninh Nhi cười cười nói nói càng khiến nàng hận không thể bóp chết đối phương giải mối hận trong lòng.
Bên trong đình nghỉ mát đều là hảo tỷ muội của Âu Dương Uyển Linh, nàng đã không muốn đi, mọi người cũng không đành bỏ nàng đi xem náo nhiệt. Tuy vậy thiếu nữ vừa chạy đi báo tin về lại nói tiếp:
- Âu Dương tỷ tỷ, tỷ không phải ghi hận Triệu Nhan đấy ư. Chả nhẽ tỷ lại không muốn trông thấy hắn mất hết mặt mũi trước bọn mọt sách sao?
Nghe được thiếu nữ nói vậy, Âu Dương Uyển Linh cũng sững sờ, sau đó do dự một lát rồi cũng để cây viết trong tay xuống nói:
- Cũng tốt, ta thật cũng muốn xem một cái. Tên Triệu Nhan người như vậy sang bên kia thì có thể làm được chuyện tốt gì?
Thấy Âu Dương Uyển Linh đáp ứng, những thiếu nữ khác đều lộ ra vẻ mặt vui mừng. Dù sao nữ nhân vốn là động vật trời sinh có tinh hóng chuyện, tự nhiên gặp được chuyện này hẳn muốn tận mắt chứng kiến. Hơn nữa thiếu nữ nọ còn kéo Âu Dương Uyển Linh, bước chân vội vàng hướng vềcầu nhỏ bên kia đi đến.
Triệu Nhan lúc này cũng phát hiện dòng suối nhỏ hai bên đang có rất nhiều người nhìn mình. Tuy vậy thần sắc hắn vẫn tỉnh bơ, đợi đến khi Tiết Ninh Nhi đưa cho hắn thơ qua cầu để hắn ghi nhớ, lúc này hắn mới chậm rãi bước lên đồng thời miệng cao giọng ngâm:
- Nhất ngân vũ quá thấp thu quang
Chiết phiến sơ phao tự hữu lương
Vụ ảnh sạ tùy sơn ảnh bạc
Cung thanh thiên tiếp lậu thanh trường.
Danh sách chương