Mỗi khi cử hành Tây viên nhã tập như vậy, tâm tình của Vương Sân đều trở nên vô cùng tốt. Lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ, tuy rằng hôm nay nhà của y đã xảy ra một việc ngoài ý muốn nhưng cũng không có ảnh hưởng đến tâm trạng của y. Nói một cách khác, y căn bản cũng không có đem chuyện trong nhà để trong lòng, dù sao theo y, Tây viên nhã tập mới là lý tưởng cuộc sống của y. Mỗi một lần tổ chức thì là một lần danh vọng của y trong đám con cháu quyền quý đó lại tăng thêm một phần. Thử ngẫm mà xem, một người đọc sách cầu công danh thì không có chuyện gì có thể ngăn cản y đến với Tây viên nhã tập được.

Vương Sân tuy rằng cũng có xuất thân từ tầng lớp thượng lưu như vậy, nhưng y lại đối với chính thân phận này cũng không quá coi trọng. Thậm chí còn có chút căm hận thân phận hiện tại của y nữa là khác, cho nên bình thường y luôn tự cho mình là thư sinh, biết đọc sách. Cứ mỗi khi tổ chức thịnh hội, Vương Sân cũng chỉ cùng những kẻ sĩ tụ tập lại một chỗ, hoặc uống rượu, hoặc làm thơ, không thì cũng chơi trò chơi, có vẻ hết sức nhàn nhã tự tại.

Tuy nhiên tâm tình tốt của y cũng không có kéo dài được mãi, lập tức có hạ nhân bẩm báo với y có Triệu Nhan cũng tới tham gia Tây Viên Nhã Tập. Nghe được vậy, gần như Vương Sân có cảm giác vừa mới “đớp” phải con ruồi, hết sức ghê tởm. Không những thế y còn e ngại Triệu Nhan sẽ đích thân đến tìm y kiếm chuyện, lần trước ẩu đả với Triệu Nhan y bị thương còn chưa có lành đây này. Có thể nói mâu thuẫn của hai người bọn họ đã đến mức đỉnh điểm.

Y tuy sợ hãi Triệu Nhan đến gây rối thật, nhưng tuyệt nhiên không phải là nhìn vào thân phận của Triệu Nhan. Đừng xem thấy Triệu Nhan là Hoàng tử, nhưng hắn cũng đâu phải Thái tử. Còn nữa, Triệu Nhan trong triều đình cũng không đảm nhiệm chức vị quan trọng gì, chỉ có mỗi tước vị hư danh. Mặt khác Đại Tống đối với Hoàng tộc luôn có rất nhiều quy củ, cho nên Triệu Nhan quận vương có lẽ có thể hù dọa người thường một chút, nhưng đối với Vương Sân y thì vô dụng. Không những thế đối với y trong đám sĩ lâm còn có danh vọng thật lớn mà nói, Triệu Nhan căn bản không có uy hiếp gì.

Vì lẽ đó Vương Sân sợ không phải thân phận của Triệu Nhan, mà là sợ chính tính xấu của hắn. Lại nói Triệu Nhan vốn trong kinh thành tiếng tăm cũng không tốt lành gì, cho nên mặc kệ Vương Sân có ở trong đám thư sinh mọt sách hay với bọn công tử gia lắm tiền có danh vọng thế nào đi chăng nữa cũng không giải quyết được gì. Bởi vì Triệu Nhan chính là một tên da mặt dày, xuyên cũng không có thủng. Nếu chẳng may đối phương lại cứ quấn lấy y thì chỉ sợ cuối cùng mặt mũi Vương Sân y cũng mất sạch.

Cũng chính vì sợ Triệu Nhan như vậy nên Vương Sân từ lúc bắt đầu đến giờ đều tỏ vẻ nôn nóng không yên, y cùng Lý Công Lân bàn luận kỹ năng hội họa liền liên tiếp nói sai nhiều chỗ, khiến cho Lý Công Lân đắc ý cười lớn, tự cho là kỹ năng hội họa của mình đã tiến bộ vượt bậc, rốt cuộc có thể vượt qua Vương Sân.

- Tấn Khanh huynh, vừa rồi ta xem thấy huynh có vẻ không yên lòng, phải chăng còn tâm sự gì? Lúc này mới phát hiện ra bất thường, Tô Thức liền tiến đến dò hỏi.

- Ha hả, không có việc gì, chỉ là nhất thời phân tâm, cho nên hồi nãy mới bị các huynh chiếm tiện nghi, bây giờ xem ta lại tiếp tục cùng y luận bàn phân cao thấp.

Vương Sân cười cười lắc đầu, đồng thời y cũng nghĩ đến Triệu Nhan đã tiến vào Tây viên một canh giờ rồi, nhưng hiện tại hắn vẫn cùng những công tử gia kia ở chung một chỗ, cũng chưa thấy có chút ý tứ sẽ sang bên này, điều này cũng làm Vương Sân thoáng yên tâm hơn một chút, bắt đầu thu lại tâm tư phiền nhiễu kia, tập trung thảo luận tranh cao thấp cùng Lý Công Lân về kỹ năng hội họa.

Ngay khi Vương Sân vừa trầm tĩnh lại và bắt đầu thảo luận cùng Lý Công Lân với khí thế ngất trời thì bỗng cảm giác tình hình chung quanh có chút không đúng, kết quả khi Vương Sân cùng đám người vừa ngẩng đầu lên thì vừa vặn thấy Triệu Nhan trong miệng tụng thơ nhàn hạ men theo cầu đi tới. Mặt khác còn có vị được xưng đệ nhị hành thủ Tiết Ninh Nhi kia cũng theo sát phía sau, trong lúc nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người.

- Hắn làm sao lại tới rồi?

Lý Công Lân cùng đám người Tô Thức trước kia đều đã gặp qua Triệu Nhan, cũng biết giữa hắn và Vương Sân có chút xung đột. Bây giờ hiện trông thấy Triệu Nhan bỗng xuất hiện tại Tây viên nhã tập này, hơn nữa còn đi từ bên đám công tử gia quyền quý hướng về phía này, nhất thời cũng khiến đám người Tô Thức hết sức nghi hoặc, đặc biệt Triệu Nhan lại vẫn dựa theo quy củ của nơi đây, vừa đọc thơ qua cầu vừa đi lại về phía bên này, điều này cũng quá không phù hợp với tính cách của Triệu Nhan hắn.

Kỳ thực không phải chỉ có mỗi đám người Tô Thức bọn hắn mới nghi hoặc, mọi người ở đây đều nghi hoặc khi thấy Triệu Nhan đến. Tuy nhiên ngoại trừ nghi hoặc ra thì đa phần mọi người đều tính toán chuẩn bị cười nhạo hắn, bởi dù sao mọi người đều rõ ràng Triệu Nhan một không học vấn hai không nghề nghiệp, bây giờ lại không tự lượng sức mình đi sang khu sĩ tử bên này thì kết quả khẳng định chỉ có mất mặt, có điều là xấu mặt theo phương thức nào thôi.

Tây viên nhã tập thực ra là nơi gặp gỡ vô cùng tự do, chỉ cần con cháu có địa vị giống nhau, hay đám sĩ tử chỉ cần 3-5 bạn tốt cùng tụ tập lại một chỗ, hoặc sáng tác thơ, hoặc vẽ tranh, không thì cũng nhàn nhã đọc sách đều không phải cá biệt. Thoạt nhìn vừa thanh tao vừa phong nhã, tuy nhiên cái này chỉ là vẻ bề ngoài, sau đó đám tài tử cũng lại chia ra làm những vòng tròn lớn nhỏ khác nhau. Tỷ như Vương Sân và Tô Thức, Lý Công Lân đám người này chính là loại vòng tròn cao cấp nhất, muốn vào vòng tròn này thì nhất định phải có một tài nghệ thuộc hàng nhất lưu, nếu không sẽ chỉ tự rước lấy nhục nhã.

Trông thấy Triệu Nhan cùng Tiết Ninh Nhi tới, tuy khiến cho không ít sĩ tử chú ý sang bên này, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc bọn họ nhìn hai người thêm mấy lần thôi, sau đó lại tiếp tục đàm luận trên trời dưới đất cùng nhóm bạn tốt của họ, dường như không có chút nào đem Triệu Nhan để trong lòng vậy. Nhưng vẫn có những người thỉnh thoảng lại nghiêng mắt nhìn thêm một chút vị hành thủ Tiết Ninh Nhi mỹ mạo vô song này. Bởi bình thường muốn gặp Tiết Ninh Nhi không tốn mấy quan tiền thì căn bản cũng đừng có nghĩ đến. Hơn nữa cũng chỉ mới là gặp mặt thôi, nếu còn muốn uống chén trà hay nghe đối phương tấu một khúc thì chỉ sợ ít nhất cũng phải mấy chục quan tiền mới được.

Triệu Nhan đứng ở đầu cầu nhìn đám sĩ tử xung quanh này một chút, chợt thấy bóng dáng Vương Sân thì lập tức ánh mắt ngưng tụ lại, sau đó đi ra phía trước, Tiết Ninh Nhi phía sau hắn cũng không biết nghĩ thế nào lại cùng tiểu nha đầu một tả một hữu đi theo Triệu Nhan, thành ra vừa thấy giống như Triệu Nhan mang bên người hai thị nữ xinh đẹp tiến về phía bên này vậy.

Nhìn thấy Triệu Nhan hùng hổ tiến đến như vậy, thân là chủ nhà thì dù không muốn nhưng cũng đành đứng lên nói:

- Quảng Dương quận vương đại giá quang lâm, thật sự ngoài dự liệu của Vương mỗ.

Lời Vương Sân tuy rằng nhìn như khách khí, kỳ thật cũng ngầm có ý châm chọc, dù sao nơi này cũng là nơi của những người đọc sách, sao Triệu Nhan với thân phận con ông cháu cha lại xuất hiện ở đây, tự nhiên là cho người ta cảm giác không thoải mái.

Chỉ có điều khiến Vương Sân tuyệt không ngờ đến chính là Triệu Nhan đối với những lời gã nói cũng không có để ý tới. Ngược lại hướng về đám người Tô Thức mở miệng hỏi:

- Xin hỏi vị nào là Tô Thức tiên sinh?

Xuyên qua về Tống triều, người Triệu Nhan muốn gặp nhất là Tô Thức. Đối với cái vị đại hành gia sáng tác thơ ca được truyền lưu thiên cổ này, hắn có thể nói là hết sức kính trọng và ngưỡng mộ. Thậm chí kiếp trước hắn còn ngâm nga không ít tác phẩm của lão Tô nữa kia. Đương nhiên phần lớn cũng là do giáo sư bức hắn phải ngâm theo, hơn nữa lúc đó hắn cùng đám học sinh đồng dạng có ý hận không thể xuyên việt về bóp chết lão Tô. Chỉ có điều sau này ngẫm lại, hắn mới tỏ được sự vĩ đại của Tô Thức, giờ vừa khéo xuyên qua về Tống triều, Tô Thức nghiễm nhiên trở thành người mà hắn muốn gặp nhất lúc này.

Đối với hành động phớt lờ Vương Sân của Triệu Nhan, ngược lại còn hỏi thăm tin tức của Tô Thức, khiến đám người Lý Công Lân đều sửng sốt. Ngay cả Tô Thức cũng âm thầm thấy kỳ quái, lúc trước y và Triệu Nhan cũng có đụng nhau vài lần nhưng cả hai đều không hỏi han gì nhau, sao bây giờ vừa tới đã chỉ đích danh mình? Chỉ có Vương Sân ôm một bụng tức đỏ cả mặt, hậm hực ngồi xuống.

Tuy Tô Thức trong lòng có chút kỳ quái nhưng cũng đứng lên nói:

- Tại hạ chính là Tô Thức, không biết quận vương tìm ta có chuyện gì?

Triệu Nhan liền âm thầm đánh giá một chút người thanh niên cao gầy trước mắt này, chỉ thấy đối phương tuổi cũng mới hai mươi, ngũ quan đoan chính. Dù trên người chỉ mặc áo đơn nhưng khí chất lại giống như một hảo hán chứ không phải là người đọc sách. Cùng Tô Thức bên cạnh, cả hai cũng đều là người trẻ tuổi nên Triệu Nhan liền nhanh chóng cười cười:

- Thì ra các hạ chính là Tô Tử Chiêm kinh động kinh thành, bổn vương cũng ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Nói như vậy thì vị bên cạnh huynh đây chính là lệnh đệ Tô Triệt phải không?

Đối với biểu hiện tao nhã của Triệu Nhan, đám người Tô Thức đều hết sức kinh ngạc. Bởi trong lời đồn đại Triệu Nhan thật sự có khác biệt quá lớn. Lúc này Tô Triệt cũng đứng lên đáp:

- Khởi bẩm quận vương, tại hạ chính là Tô Triệt.

Gặp được cả hai huynh đệ Tô thị, Triệu Nhan coi như đã hoàn thành được một tâm nguyện, lập tức cười tiếp lời:

- Ha hả, bổn vương đối với hai vị lại kính trọng đã lâu, còn có Tô Tuân tiên sinh, nghe nói năm đó phụ tử các ngươi ba người cùng dự thi một lượt và đều đậu. Bổn vương nếu có thời gian, nhất định phải tới quý phủ làm phiền một phen.

Đối với việc Triệu Nhan chủ động kết giao, hai huynh đệ Tô thị đều có chút không ngờ tới. Đối phương đã biểu hiện hữu lễ vậy, bọn họ cũng không cách nào cự tuyệt, đành phải gật đầu khách sáo đồng ý đợi đại giá của quận vương, sau đó mới ngồi xuống. Càng khiến mọi người ở đây không ngờ tới là Triệu Nhan hắn vậy mà cũng ngồi xuống theo, giống như muốn gia nhập vòng tròn của bọn Vương Sân vậy.

- Hừ, quận vương điện hạ, chúng ta ở trong này thảo luận về thi từ ca phú, ngài ở trong này có tiện không?

Vừa rồi Vương Sân bị Triệu Nhan chọc tức không nhẹ, bây giờ nhìn thấy đối phương lại còn mặt dày ngồi xuống càng khiến gã cảm giác mất hết mặt mũi. Dù sao, trong vòng tròn này, mỗi người đều là những thi sĩ có học vấn kiến thức uyên bác cả. Triệu Nhan hắn vừa không học vấn không nghề nghiệp như vậy thì sao có thể ngồi cùng một chỗ với bọn họ được?

- Các ngươi cứ thảo luận việc của các ngươi đi, bổn vương hiện tại mệt mỏi muốn ngồi nghỉ một chút, tuyệt sẽ không quấy rầy đến các ngươi.

Triệu Nhan bỗng có chút vô lại cười hì hì đáp lời, hắn biết rằng mình không cần làm gì cả, chỉ cần bày ra bộ dáng ngây ngốc trước mặt Vương Sân liền có tác dụng khiến gã ghê tởm rồi. Tất nhiên mục đích hắn đến đây cũng không chỉ có thế, hắn còn muốn đánh bại Vương Sân ở phương diện mà tên công tử này đắc ý nhất kia. Chỉ có điều hiện tại vẫn chưa tới thời điểm thi phần họa bút cho nên hắn cũng đành phải chờ vậy.

Trước đây Vương Sân kết giao thì đều là trí sĩ phong nhã, làm sao lại đấu lại Triệu Nhan thủ đoạn vô lại như vậy, trong lúc nhất thời hết sức chán nản, lại càng không biết phải đối phó ra làm sao. Thấy Vương Sân xấu hổ như vậy, Tiết Ninh Nhi phía sau bỗng nhiên cười với gã nói:

- Vương phò mã và các vị ngồi đây đều là thanh niên tài tuấn của Đại Tống ta, nô gia sớm ngưỡng mộ đã lâu, chẳng biết có thể cho nô gia cùng góp vui có được không?

Tiết Ninh Nhi nói xong rồi hướng bên cạnh Hô Diên Bình chào hỏi, kết quả khiến y kích động không thôi, lời nói ra cũng lắp bắp. Bất quá Tiết Ninh Nhi cũng rất có kiên nhẫn, chỉ cười cười đợi Hô Diên Bình nói hết câu. Tuy vậy ánh mắt của nàng giảo hoạt đảo qua Triệu Nhan, thầm suy tư đánh giá hắn tại sao lại phát sinh biến hóa lớn như thế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện